[Tfboys] The Secrect Of Life

Chương 13

Sáng hôm sau, vừa mới mở mắt thì Y Ngọc đã không nhìn thấy nó cùng Quỳnh Như đâu, cứ tưởng rằng họ đã xuống bếp, mò xuống chỉ thấy một dĩa trứng để đó.

Y Ngọc không hề suy nghĩ gì nhiều, lại ngồi nhai ngon lành bữa điểm tâm rồi ung dung vác mông đi thay đồ.

Một bộ đồng phục không biết từ đâu ra được đặt sẵn trên giường, kế bên là một bức thư, Y Ngọc vừa mới liếc qua đã mém tí bị chọc cho thổ huyết.

[Tự làm, tự giải quyết]

Y Ngọc mếu không ra một tí nước mắt, phong cách nói chuyện vắn tắt như thế này chỉ có thể là con đó! Người gì đâu mà tuyệt tình kinh khủng thế này trời!! Cô không biết nhảy, không biết thế nào để đối diện với một Thiên Tổng đôi lúc bị hỏng dây thần kinh!!

Chuyện này rốt cuộc phải giải quyết ra sao mới được đây??

“Y Thanh!!!”

Y Ngọc rống lên, căn nhà không chịu nổi liền bùm một cái, nứt nẻ toàn phần!!

[…]

“Y Thanh, cậu có thấy mình hơi quá đáng hay không??”_Quỳnh Như vừa đi bên cạnh vừa cắn cắn móng tay.

“Không, tự làm tự chịu!”_Nó chả buồn suy nghĩ một giây, thẳng thừng chém mạnh vào con tim đang cắn rứt của Tiểu Như.

“Nhưng Y Ngọc đâu có biết nhảy!!”

“Don’t care!”

“Y Thanh, hay cậu giúp cậu ấy đi. Dù gì…”

“Never!!”_Quỳnh Như chưa nói xong, nó đã nổi máu lên cắt ngang câu nói của nhỏ, làm nhỏ đơ toàn phần.

Cô lãm đạm mở to mắt nhìn Như Nhi đang bị dọa, lòng cảm thấy bản thân hành động hơi quá liền ngay lập tức hạ hỏa xuống. Bất đắc dĩ nói ra một câu mà bản thân mình không bao giờ muốn hả miệng phun ra.

“Được”

“Y Thanh, thật tốt!!”

Y Thanh nhìn biểu cảm vui mừng của Như Nhi, trong lòng bỗng nhiên có một làn gió mát thổi qua. Nhưng, cô vừa mới đồng ý cái chuyện quái quỷ gì thế này?!!!

“Tốt, vậy là tí nữa cậu sẽ thay Y Ngọc ra gặp……”

“Gặp ai vậy??”

Như Nhi ngớ người, quay ngoắc ra đằng sau, tìm kiếm chủ nhân của cái loại âm thanh ngọt ngào mới vừa vang lên, bắt gặp ánh mắt sủng ái của Vương Nguyên, mặt liền chuyển màu một cách nhanh chóng.

“Chào buổi sáng, Nguyên Ca”

“Chào, hai người đứng đây làm gì thế? Chuông reo rồi mà??”

Hai đứa giật mình, tiêu rồi!! Phen này không bị ông thầy Toán đáng nguyền rủa phạt cho chạy vài vòng sân trường thì cũng bị phạt tổng vệ sinh nguyên tuần. Nghĩ đến đây, cả hai liền biến sắc mà chạy như bay lên lớp.

“Em lại chọc bọn họ nữa rồi!!”_Vương Tuấn Khải từ phía sau đi tới, miệng mỉm cười.

“Đâu có…”_Vương Nguyên mặt ủy khuất nhìn Tuấn Khải, bậm bậm môi.

“Khi họ phát hiện, thế nào cậu cũng bị xé ra thành ngàn mảnh!!”

“Thiên Tỉ, dọa người quá rồi!!”

“Tớ chỉ nói đúng sự thật thôi mà”_Thiên Tỉ vừa nói vừa nhe răng cười hehe.

Vương Nguyên xì một tiếng, ủy khuất nhúc nhích cái mông thành một đường tròn rồi vọt lên phía trước một cách nhanh chóng, chỉ để lại cho Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ một làn khói mỏng manh chứa đầy bụi đất.

“Khụ….Thiên…Khụ…”

Lão mèo già, vừa định mở miệng nói cái gì đó, liền bị bụi bay vào, nhắm mắt nhắm mũi ho không ngừng nghỉ, mặt mày biến sắc, ho đến mức mà ngồi gập lưng xuống….

Các fans xung quanh, thấy thần tượng hảo soái của mình ho đến mức nước mặt nước mũi tèm lem, lại còn ôm bụng, lòng đau khôn xiết.

Bọn họ vừa mới định chạy lại đỡ Khải Ca dậy, liền bắt gập ánh mắt “thâm tình” của một người nào đó từ đằng xa lia lại, liền lập tức không hẹn mà cùng nhau buông bỏ ý nghĩ điên rồ vừa rồi, ngoan ngoãn nhún đuôi mà đi chỗ khác, xem như chuyện không liên quan tới mình.

Một mỹ nữ yểu điệu, thướt tha tiến từng bước lại bên cạnh của Tuấn Khải, miệng nặng ra một nụ cười quyến rũ động lòng người, ánh mắt ôn nhu chan hòa nhìn thân ảnh đang khổ sở trước mặt, thoáng qua một tia lo lắng rồi ngay sau đó ngồi khụy xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai.

“Tuấn Khải, cậu không sao chứ?”

Tuấn Khải cố hết sức lắc đầu.

Anh nhanh chóng tìm được tấm vai vững chắc của đứa em trai thân thiết, vịn vào đó mà nâng thân hình mệt mỏi từng bước nhích lên, dáng vẻ cực kì khổ sở.

“Tốt nhất đừng dây vào hạng người như chị ấy”_Thiên Thiên vừa đỡ Tuấn Khải bước đi, vừa thận trọng nhắc nhở.

Tuấn Khải khẽ ngoái đầu lại nhìn đằng sau, thấy vẻ mặt khác xa khi nãy, trong lòng cảm thán tài năng diễn xuất, tim rung lên từng đợt. Cô gái này, quả thực nguy hiểm!!

“Thiên, khi nào em mới đi ra quán…?”

Tuấn Khải chưa nói hết câu, Thiên Tỉ dường như sực nhớ ra, buông tay dứt khoát làm anh loạng choạng, thiếu chút nữa đã ngồi bệch xuống đất.

“A, xin lỗi. Em trễ rồi!”

Nhìn đứa em thân yêu chạy với vận tốc ánh sáng, khóe miệng Khải Ca giật liên hồi, muốn nói lại bị ứ ngay cổ họng, không tài nào thoát ra được. Mi tâm cũng nhức không kém.

Thằng em trời đánh này, chừng nào mới chữa được cái tật kinh khủng như thế này!?

[…]

Thiên Thiên bước vào quán nước, đảo mâu quang thuần túy qua một vòng, bắt gặp thân ảnh lạnh lùng ngồi một mình ngay gốc quán. Vô sủng nhược kinh, ánh mắt cậu liền hiện ra nhiều tia kinh ngạc. Nơi đó, chẳng phải là chỗ cậu hẹn hay sao? Tại sao người đó lại cư nhiên ung dung tự tại ngồi nhấm nháp trà như thế? Chẳng lẽ đó chính là cô ấy?? Làm sao có thể???

Y Thanh nhai nhai ống hút, chốc chốc lại liếc sang cái điện thoại xem giờ.

Quá giờ hẹn một phút, anh chàng này xem ra chẳng như cô nghĩ! Ngước mắt lên nhìn xung quanh quán, chợt bắt gặp một hình ảnh đáng yêu. Một anh chàng tự nhiên đứng trồng thân ảnh xuống đất ngay tại quán, ánh mắt lộ ra kinh hỉ tột độ! Ây dà, xem ra anh chàng này không nghĩ đến người mà mình muốn nhảy chung là cô!

Nhưng….. nghĩ đến đây, miếng lót ly trong tay đột nhiên nhăm nhúm lại, càng nghĩ càng hận, hận không thể một cái liền đem Y Ngọc ra mà nhai cho nát!

“Thiên Tỉ?” _ Thanh Thanh mở miệng kêu khẽ tên của người nào đó, vô thần kéo anh ta trở lại nguyên hình.

Thiên Tỉ nhanh chóng đáp ảo nhân của mình xuống đất, lấy tay vuốt vuốt lại khuôn mặt tinh tế. Thu hồi lại đôi mắt khi nãy mà lộ ra một vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ. Nhẹ nhàng sải chân, từng bước từng bước tiến gần chỗ ngồi của cô.

“Chào, không ngờ”_ Thiên Tỉ kéo ghế, đặt mông xuống.

“Tùy hứng!”_Cô thờ ơ, không them liếc nhìn Thiên Tỉ lấy một cái, chỉ gọi cho cậu ta một ly nước lọc rồi cắm cúi tiếp tục gặm gặm ống hút.

“Nếu muốn tham gia, tôi liền thỏa mãn”_Thiên Tỉ nhăn nhăn nhìn con người kì quái trước mặt.

“Y Ngọc tùy ý bình luận”

“Nhưng là weibo của cô, nếu không kêu cậu ấy ra đây thay cô nhảy với tôi”_Thiên Tỉ dùng mâu quang sắc lạnh nhìn cô, không khí xung quanh lại trầm xuống không ít.

“Nếu được, tôi liền làm”

Thiên Tỉ á khẩu.

Nhìn ly nước được bưng tới, nhanh nhẹn chộp lấy mà uống một ngụm vào trong miệng, ngăn cho bản thân không vì câu nói trên mà phát hỏa lung tung.

“Quyết định cuối cùng?”

“Tùy”_Cô để cái ống hút xuống, trực tiếp bưng ly nước cam uống một hơi.

“Vậy chiều hôm nay, hai giờ!”_Thiên Tỉ mở to mắt nhìn cái hành động “tự nhiên” của cô, lòng không khỏi cảm thán.

“Ở?”_Cô nhai nước đá, vừa nhai vừa nghịch điện thoại.

“Tại trường”

Nghe xong quyết định cuối cùng, cô liền nhanh chóng xách balô chạy như bay ra khỏi quán.

Giỡn gì chứ! Cô đã cúp một tiếp học vì cái chuyện bá vơ này rồi đấy, tiết sau cô không muốn bị điểm chỉ lên trên sổ lớp, như thế, nó liền chạy như bay.

Thiên Tỉ nhìn thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi cửa quán, trong lòng không khỏi dấy lên hốt hoảng.

Cô ta, mới vừa nói xong, chưa có từ biệt hay bất cứ từ gì đáp trả liền bỏ mặt cậu chạy đi.

“Cậu gì ơi, tính tiền”_Cô phục vụ ôn nhu đưa hóa đơn ra trước mặt của Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ choáng váng, cư nhiên khi nhìn lại chỉ thấy tiền ly nước của cậu. Tiền ly nước của cô ta, ắc cũng phải thanh toán trước khi cậu đến rồi nhỉ?

Mà thôi, cậu cũng phải nhanh chóng quay lại lớp, người như cậu, cúp một tiết đã là quá mức!!!

[….]

Giờ ra chơi.

Y Ngọc, Quỳnh Như, Y Thanh ngồi thành vòng ở hai bàn cuối cùng của lớp, mặc cho mọi người đều đi ra ngoài vui chơi, chúng nó không làm gì cả, chỉ ngồi thành cục, liếc liếc mắt nhìn nhau.

“Y Thanh, sao rồi?”_Quỳnh Như mở miệng nói trước, lấy tay xoa xoa mắt vì nhìn quá lâu.

Cô không nói gì, môi đóng thành một đường chỉ nhìn qua chỗ Y Ngọc rồi lại cụp mắt xuống giải bài tập.

“Nè, sao rồi??”_Như Nhi lay lay tay nó, chốc chốc lại nhìn sang chỗ Y Ngọc.

“Thỏa thuận xong”_Thanh Nhi thuận miệng thảy ra ba chữ, lôi tiếp cuốn tập toán ra hý hoái chép bài.

“Là….sao???”

“Chiều hai giờ tập”

“Là, hai người sẽ nhảy cùng với nhau á?”_Y Ngọc tròn xoe mắt.

Cô mạnh mẽ gật đầu một cái “phặt” rồi tiếp tục chép bài.

Y Ngọc và Quỳnh Như, hai người không khỏi thắc mắc liền âm thầm trao đổi thư nhãn với nhau.

Người này liếc người kia, người kia nhìn lại người nọ, cả hai người đều nhìn nhìn nhìn, rốt cuộc cũng phải đành buông bỏ mà lấy tay xoa mắt.

Ai nói trò này vui? Nhìn một hồi nhức mắt muốn chết mà có biết được cái gì đâu!!

“Mà nè, hai người tập nhảy với nhau. Có thể hay không liền xảy ra chiến tranh lạnh?”

Cô ngước mắt lên, chớp mắt hai cái. Vấn đề này cũng có thể xảy ra, nhưng chỉ cần cậu ta không quá bức người, la mắng tí cũng chẳng sao.

Mà dù gì thì cô cũng từng tự cover lại mấy bài nhạc Hàn, tuy động tác chưa được đẹp như được đào tạo bài bản nhưng có thể miễn cưõng cho qua dễ dàng.

“Chắc là không!”_Y Ngọc gật đầu khẳng định.

Chữ cuối cùng trong bài tập cũng đã hoàn thành, nó đưa tay xoa xoa thái dương, ngước nhìn hai người bọn họ, thở nhẹ một cái, mỉm một nụ cười ôn nhu trấn an.

“Òa, Y Thanh, cậu cười?!”_Vương Nguyên từ phía sau Như Nhi khẽ thốt lên.

Ba người ở đây, ai cũng vì sự có mặt của Nguyên Nhi mà mém tí nữa đã bị hù cho đứng tim.

Con người này, rõ ràng là mới vừa rồi không có ai ngoài cửa mà???

Cô thấy việc bản thân mình cười cũng không có gì là quá hiếm hoi, người này lại tự mình đem nó nghiêm trọng hóa vấn đề rồi hét um lên. Thật khiến cho người khác khó chịu.

Cô thu hồi nụ cười lại, đóng đôi môi nhợt nhạt thành một đường chỉ rồi gục mặt xuống bàn bắt đầu cuộc phiêu du vào những giấc mộng.

“Vương Nguyên! Y Thanh vừa mới mở lòng, cậu lại đem khóa chốt lại!!”_Như Bình từ đằng sau tiến tới, cấu cho Nguyên Nhi một phát đau chảy nước mắt.

“Ai, thật không cố ý”

“Nè, ngoài tiết mục của Thiên Tỉ, có hay không còn những tiết mục khác?”_Như Bình nhẹ nhàng hỏi.

“Còn!”_Quỳnh Như gật đầu.

“Cụ thể?”

“Big Dreamer của TFBOYS, một tiết mục đơn ca của Vương Nguyên, một tiết mục của Tuấn Khải, một tiết mục của Thiên Tỉ, một tiết mục dân vũ của khối mười, một tiết mục của Chí Hoành, một tiết mục nữa là…. Hình như là của cậu, Bình Nhi!”_Y Ngọc kể một lèo, sau đó liền ngắc ngứ nhìn lên Như Bình.

“Có thể, bài “Vì ngày mai” thế nào?”

“Cũng không tệ, ít nhất cũng có thể phù hợp với không khí này!”_Vương Nguyên quơ quơ tay nói.

“Okay, vậy liền đi đăng kí một tiết mục.”

[….]

Hai giờ chiều, trước cửa trường Bát Trung.

Thiên Tỉ ngồi tại băng đá, tai nghe nhạc, đôi mắt hổ phách xinh đẹp hờ hững khép lại, một bức tranh tuyệt mĩ do chính tự nhiên đúc thành!

Cô tiếp tục vận nguyên một cây đen, chầm chậm cuốc bộ từ đằng xa lại. Ánh mắt không chút dao động, cứ nhìn chằm chằm xuống lòng đường như thể nó là một vật có sức hút khó cưỡng!

Thiên Tỉ mở mắt, nhìn thấy thân ảnh rùa bò liền ngay lập tức bỏ tai nghe xuống, chỉnh lại phục trang một chút, đội nón lên, đeo khẩu trang vào.

Trực tiếp chạy lại đứng trước mặt vật thể đang di chuyển với tốc độ của rùa kia, lòng không khỏi bực mình.

“Trễ hai phút! Theo tôi tới studio, không còn thời gian.”

Chưa đợi cô kịp có phản ứng, Thiên Tổng đã nhanh nhẹn vọt trước bỏ lại cô ở phía sau, khuôn mặt băng lãnh giăng đầy hắc tuyến.

Cái người này, cần gì phải gấp như thế??!

Nhưng dù gì đi nữa, cũng phải nhanh chóng đi theo.

[…]

Buổi chiều hôm đó, cô chỉ việc ở studio xem cậu tập trước bài nhảy.

Nhìn những bước nhảy điêu luyện, mềm ra mềm, cứng ra cứng, ánh mắt tuyệt nhiên không thể chê vào đâu lòng cô liền dâng lên sự hâm mộ. Một người như thế này, không hổ là người nhảy giỏi đứng top của Đại Lục.

Nhưng….. cô không có giỏi như cậu, liệu việc này có hay không sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng của cậu????

“Thiên, tôi nhảy không tốt!”

“Không sao, từ từ tôi sẽ rèn cậu. Chúng ta có tới tận một tháng nữa, chắc sẽ được. Ít ra chọn cậu thì không có phiền phức như những cô gái kia”_Thiên Tỉ dừng bước chân của mình lại, lãm đạm nhìn nó.

“Phiền phức?”

“Cậu có thể hiểu. Lại đây, tôi tập”_Thiên Tỉ ngoắc tay.

Cô rời chỗ ngồi, lấy chun buột tóc buột gọn gàng lại mái tóc bạch kim ưa thích.Chỉnh sửa lại trang phục một tí cho thoải mái rồi từ từ bước lại chỗ của cậu.

“Xin chiếu cố!”

“Chỉ cần ngoan ngoãn, không cãi lời. Khó đến mấy tôi cũng rèn!”

Cô gật đầu ngoan ngoãn. Tuy trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt không tỏ lấy một vẻ, trước sau cậu với cô cũng chỉ có một vẻ mặt lạnh. Cậu chỉ việc hướng dẫn lại cho cô, vốn là người không đến mức ngốc nghếch, cô cũng nhanh chóng tiếp thu, trình độ dần càng cải thiện!!
Bình Luận (0)
Comment