Hai năm sau, tại Bắc Kinh.
Tại công viên cũ gần trường Trung học Bát Trung, có một nhóm người lố nhố đang đứng xung quanh, chực chờ chĩa ống kính cùng camera điện thoại vào để chụp hình thần tượng của mình, những tiếng tách tách, những ánh đèn flash lóe lên không ngừng làm cho không khí của nơi đó hoàn toàn bị đánh thức, trở nên sôi nổi hẳn so với ngày thường.
“Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải, Vương……”
“Vương Nguyên, nhìn về phía……Vương Nguyên a~~”
“Dịch Tổng, cười……Thiên Thiên a, cười đi nào!”
“….”
Bên trong, các nhân vật chính, trung tâm của các bức hình đang mỉm cười vẫy vẫy tay chào đón fan của mình, số còn lại không biết từ khi nào đã lẻn đi mất tiêu. Quả thật sống chung với thần tượng của giới trẻ đặc biệt khổ, chỉ mới hẹn gặp mặt mà đã trở nên như thế này. Nếu có bất cứ scandal nào từ hôm nay mà phát ra, chắc chắn họ không thể nào tồn tại cho tới tuần sau. Làm người nổi tiếng đã khổ, làm bạn của người nổi tiếng càng khổ hơn!!!
“Chết tiệt, lâu lắm mới được gặp mà lại trở thành thế này, fans họ từ đâu ra thế nhỉ?”
Quỳnh Như vừa đi vừa cau mày, dặm dặm chân, nghiến nghiến răng, trút hết mọi bực bội lên trên mặt đường. Những nơi cô đi qua đều để lại một dấu chân khá sâu!
“Như Nhi, không ngờ cậu lại có thể có được sức mạnh khủng đến vậy, hóa ra phù thủy đều thế?”_Y Ngọc ngơ ngơ ngác ngác ngoái lại phía sau, bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
“Làm sao có thể, chỉ là tức!”
“Tức? Không nói chuyện được với Vương Nguyên nên thành ra tức?”_Như Bình cười hắc hắc hỏi.
“Đào Như Bình, coi chừng tớ giết cậu!!!”
Bình Nhi cười hắc hắc, lùi ra sau lưng của Y Ngọc, thận trọng quan sát con sư tử đang nổi điên ở trước mặt. Con gái khi giận dữ tốt nhất không nên động vào, nếu không sẽ lãnh chịu hậu quả vô cùng kinh khủng, đặc biệt là với phù thủy! Chỉ cần một cái động tay, không biết cơ thể có còn nguyên vẹn như cũ hay là một một khúc phân tán ở một nơi?
Nghĩ đến đây, không kìm được mà nuốt nước miếng đau khổ.
“Không. Tớ muốn sống đến cuối đời cơ, còn chưa tìm được ý trung nhân. Không thể chết lãng xẹt như thế được”_Như Bình lấy tay lau lau trán.
“Đúng, đừng có mà giết người vô cớ đấy!!”_Y Ngọc chêm vào, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được niềm vui, khóe miệng cứ cong lên không thể nào khép được.
“Hai cậu….. tức chết tớ mà!!”
Ting~~
Reeng~~
Hai tiếng chuông điện thoại của Như Bình và Y Ngọc đồng loạt hiển thị một tin nhắn. Không nhanh không chậm, cả hai mở ra và đọc từng chữ, cẩn trọng đọc, chỉ sợ bỏ sót.
“Gì thế???”_Nhìn thấy hai người bạn của mình cứ chăm chú vô cái điện thoại, tạm thời lơ luôn bản thân mình. Quỳnh Như không nén nổi tò mò
“Haha, không cho cậu biết, không thể cho cậu biết…..”
“Tại sao???”
“Không thể nói là không thể nói, giết chết cũng không thể nói”
“Giết chết cậu thì tớ phải xuống âm phủ chung để hỏi à!!!? Ta đây thông minh nhé!!”_Quỳnh Như trợn mắt, căm phẫn nhìn đứa bạn khốn khiếp đứng ở phía trước.
“Nào nào, cậu không cần biết, biết cũng chả làm được gì!”_Y Ngọc phẩy phẩy tay.
“Thế thì biết cũng chẳng có gì, nói đi!!”
“Không”
Y Ngọc cùng Như Bình hét lên rồi cười hắc hắc, xoay lưng đi thẳng.
“Họ…..họ bị cái gì thế??”
[…..]
Ba giờ chiều, tại sân thượng khu ăn uống tòa nhà X.
Sân thượng nơi đây khá vắng vẻ, có thể nói là ít người lui tới. Một nơi khá hoang tàn, lại cũ kĩ. Nhưng, hôm nay, dưới bàn tay của một nhóm người, sân thượng u buồn ngày nào thoáng chốc trở thành một nơi xinh đẹp cực kì. Hàng chục quả bóng bay đủ màu treo lơ lửng xung quanh, một ít bột kim tuyến rải xuống nền nhà, long lanh tựa hồ như cầu vồng. Oa….quả là một nơi lãng mạn, thực thích hợp cho việc hẹn hò.
Tuy nhiên, giữa khung cảnh lãng mạn đó, lâu lâu lại có tiếng hét long trời lở đất.
“Như Bình, có thể hay không đừng có đập bong bóng?”
“Như Bình, ngồi im một chỗ thổi bong bóng đi!!!”
“Trời ơi, ai lại rắc kim tuyến lên cả trần nhà kho. Dư chiều cao quá nhỉ?”
“Cậu ngồi im cho tớ, đừng khiến bổn cô nương đây phải đích thân cho cậu làm siêu nhân bay từ tầng thượng xuống mặt đất!!”
“ ĐÀO NHƯ BÌNH!! CẬU LÀM ƠN ĐỪNG CÓ QUẬY NỮA. ĐẦU TỚ NỔ TỚI NƠI RỒI!”
Hét xong câu cuối cùng, Y Ngọc bất lực nằm xuống sân, ngước mắt than thở với trời. Tại sao lại có Như Bình trên thế gian? Tại sao bao công sức của cô khi nãy đến giờ chỉ bùm bùm vài phát là tan nát? Tại sao? Ông trời, xuống đây tha con về trển đi!!”
“Y Ngọc……”
Bình Nhi nhăn nhó nhìn đứa bạn nằm vật ra đó, lương tâm cắn rứt. Cô không có làm gì nha, chỉ là dùng súng nước bắn nước trái cây chơi thôi mà…..
Tại sao chúng nó lại nổ??? Biết chết liền!! Vậy mà lại bị la oan uổn, thực sự muốn khóc mà~
“Y Ngọc, tớ thực sự không cố ý…..”
“Y Ngọc, ngồi dậy làm tiếp đi mà, tớ không phá cậu nữa đâu!”
Y Ngọc xoay người, quay hẳn mặt qua một bên, chỉ chừa lại cái lưng để tâm sự với Như Bình.
“Y Ngọc…Như Bình~”
Vương Nguyên mở cửa sân thượng, mặt hí hửng, tay cầm một bộc đồ trang trí chạy xọc vào. Mười lăm giây sau, toàn thân cậu đều cứng ngắc khi thấy cảnh tượng trước mắt. Một cô gái nằm giữa sân, một cô gái khác ngồi kế bên trò chuyện với cái lưng của cô gái nọ, xung quanh toàn là xác bong bóng, kim tuyến thì rải rác.
“Chuyện….chuyện gì đang xảy ra???”
“Cậu hỏi cái con quái vật này nè!!”_Y Ngọc nằm sải lai ra, mặt mếu máo nhìn Vương Nguyên, một tay phẫn nộ chỉ người con gái đang ngồi cắn cắn móng tay bên cạnh.
“Là sao???”
Y Ngọc bực mình ngồi bật dậy, mặt không biểu cảm giựt lấy túi đồ và bắt đầu dọn dẹp lại dống đổ nát trước đó. Tiện thể liếc Như Bình một cái rách ra mặt rồi tặc lưỡi quét quét.
Bình Nhi biết lỗi, cũng chạy đi tìm một cây chổi nhỏ, cắm cúi quét quét.
Vương Nguyên bị bơ đẹp.
Một bầu không khí kì dị bay lởn vởn xung quanh.
Nguyên Nhi ngáp một cái, vươn vai rồi sảng khoái lấy bút lông vẽ lên mấy cái bong bóng còn nguyên vẹn, Vừa làm việc vừa nở một nụ cười hạnh phúc, vui đến mức hai mắt cũng híp lại thành một đường chỉ.
Nụ cười của yêu quái!
“Vương Nguyên, cậu có hẹn người kia chưa?”
Một tiếng nói trầm ấm, ngọt ngào bay phảng phất tới.
Cả ba người đều dừng tay, quay lại xem.
Nhưng….. Không có bất kì một người nào xung quanh ngoài 3 người bọn họ.
Chẳng lẽ lại là…?!!
Trời ơi, đây là buổi sáng, đừng có dọa bọn con như thế. Đứng tim hộc máu chết mất.
“Ai???”_Nguyên Nhi hét to, mở căng mắt quan sát xung quanh.
Đột nhiên…. Một cái chân từ trên nóc nhà kho thò xuống, cái chân đó vẫn còn lủng lẳng đeo theo đôi giày Adidas hàng hiệu màu đỏ chóe.
Whát?!!! Chân người ở đâu lòi ra trên đó thế??
“Cái….cái gì thế này??!!”_Y Ngọc đưa cán cây chổi đang cầm trên tay lên, ánh mắt đặc biệt tập trung vào cái đôi giày màu đỏ chói mắt kia.
Và rồi….
Có một người bay từ nóc nhà kho, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Mặt tỉnh rụi nhìn 3 người bọn họ rồi hắc hắc nhe răng cười.
“Dịch Dương Thiên Tỉ!!”
Vương Nguyên hét ầm lên, cầm nguyên một cái bộc trên tay chọi thẳng lại mặt cái tên gian thần ác điểu kia. Thực khiến người ta sợ muốn đứng tim đây mà!
“À, cái bộc này…hmm, trang trí xong chưa?”
“Chưa, giúp một tay đi”_Vương Nguyên nhăn nhó, chạy lại giựt cái bộc lại và tí tởn đi làm tiếp công việc đang dang dở của mình.
Nhìn cái bộ dạng tung tăng đó của Vương Nguyên, cả ba người còn lại đều giật mi tâm một cách hết sức mãnh liệt.
[….]
Vương Nguyên nhìn Quỳnh Như, còn cô bé hòn nhiên kia vẫn đang vui mừng hớn hở nhìn xung quanh, điệu bộ hết sức khoa trương. Nguyên Ca nghẹn ngào nuốt nước miếng.
“Như Nhi?”
“Vâng?”
“Em đang làm gì đó?”
“Ngắm cảnh thôi”
“Hmmm. Em quen anh bao nhiêu năm rồi nhỉ?”_Vương Nguyên đưa ánh mắt vu vơ nhìn xung quanh
“Em không nhớ rõ, nhưng có lẽ là hơn bảy năm…”_Quỳnh Như xòe tay ra, đếm đếm
“Bảy năm??? Anh nhớ lâu hơn cơ mà?”
“Em không biết”
“Thế, anh hỏi em vài câu nhé?”_Vương Nguyên nuốt nước miếng.
“Vâng”
“Anh là TFBOYS Vương Nguyên”
“Vâng”
“Anh có rất nhiều fan”
“Vâng”
“Anh cũng khá giàu, có thể sống an nhàn”
“Vâng”
“Anh đẹp trai hát hay, tính tình dễ thương, hay làm người khác cười”_Nói đến đây, trong mắt của Vương Nguyên hiện lên tia xảo quyệt.
“Vâng”_ Quỳnh Như đầu nổi đầy hắc tuyến. Cái người này, định tự luyến chắc?!
“Có rất nhiều người yêu mến anh, như thế chắc chắn sẽ có nhiều cuộc chiến đẫm máu xảy ra, có rất nhiều người vì thế mà bị tổn thương. Anh không muốn thế….”
Khóe miệng, mi tâm, chân mày của Quỳnh Như đồng loạt giật giật, giật điên cuồng.
“Muốn kết thúc cuộc chiến đó, chỉ có thể là anh tuyên bố mình có chủ. Mà, anh cũng đã yêu một người con gái rồi!”_Không để ý đến vẻ mặt đen như lọ nồi của Quỳnh Như, Nguyên Nguyên vẫn tiếp tục nói.
“Người con gái anh… Anh đang yêu một người con gái?”_Quỳnh Như trợn tròn mắt, thâm tâm bị nỗi buồn chuếch một khoảng lớn.
“Ừ, anh đang yêu….à mà không, yêu rất rất rất rất lâu rồi.”
“Để em xem, người đó là một mỹ nữ, một người có nụ cười động lòng bất cứ ai, ăn nói nhỏ nhẹ, thanh lịch duyên dáng, khí chất thoát tục, cao quý, là một người có gia cảnh giàu có, học hành giỏi giang, là một cô gái đa tài, ai ai cũng muốn có?”
“Người con gái như vậy, làm sao anh có thể với tới?”_Vương Nguyên lắc đầu không ngừng.
Không với tới? Anh đùa chắc? Người như anh chỉ càn nói yêu một người nào đó thì có chết người ta cũng gật đầu nguyện ý nâng khăn sửa túi cho anh. Hừ…
“Vậy chắc là mỹ nhân, nhỉ?”
“Em đang tự luyến đấy à??”_Vương Nguyên nhe răng cười khùng khục.
“Gì cơ?? Tự luyến?? Có liên quan gì em???”
“Em thật sự không hiểu. Có phải hay không là em đang giả vờ???”_Vương Nguyên bất cực cào cào tóc.
“Không”
“Aishhh…..”
“Sao thế? Không hiểu mà…..”
“Quỳnh Như, anh yêu em!”
“Đang đùa em đấy à? Anh.. yêu em???? Em làm sao xứng?”
“Em không xứng? Nhưng anh chỉ yêu mình em”
“Anh nói thật?”_Quỳnh Như xúc động muốn khóc luôn rồi
“Đùa những chuyện này thực sự không thú vị gì cả, tin anh một lần này nhé?”
Như Nhi không nói gì cả, chỉ lặng thinh đỏ mặt rồi quay đi nơi khác. Chuyện này đến quá nhanh. Cô thực sự chưa có thời gian để thích ứng kịp, nhưng bây giờ… cô phải làm sao đây? Từ chối ư? Không!! Cô rõ ràng rất yêu Vương Nguyên, hôm nay người ta tỏ tình trước lại đi từ chối, không phải là làm đau cho cả hai bên ư? Như thế cô không muốn tí nào cả. Còn đồng ý….? Có qua vội không vậy???
Cứ suy nghĩ như thế, Quỳnh Như đứng thộn một đống bên này làm cho Vương Nguyên sốt ruột không thôi.
Cậu phân vân lắm! Cậu sợ em ấy từ chối tình cảm này của cậu, cậu sợ mọi hi vọng mà trước nay bản thân mình khổ công vun đắp lại chỉ vì một chút vội vàng như thế này lại thành ra tan vỡ.
Vương Nguyên lắc đầu mạnh, cười khổ.
Quỳnh Như lắc đầu mạnh, cười hạnh phúc.
Hai cái con người này, thật chỉ muốn lặt đầu từng đứa mà đi chấm tương ăn cho rồi.
“Nguyên Ca này….”
Tiếng nói ngọt ngào của Quỳnh Như chầm chầm bò vào lỗ tay của Vương Nguyên. Cậu giật mình quay phắt người lại, dùng ánh mắt trông chờ nhìn người con gái đang cười tươi trước mặt.
“Trước nay, anh luôn làm người khác tức chết, lúc nào cũng nhắng nhít, cực kì cực kì ngốc nghếch, chậm tiếp thu điều người khác nói, cực kì ham ăn, ham ngủ, lại còn sợ ma…….”
Vương Nguyên méo miệng, các tật xấu này của cậu, sao lại phơi bày ra hết một thể như thế này hả?? Cậu có làm gì sai đâu chứ, đó là tính cách đặc trưng rồi mà, chẳng lẽ em ấy lấy cái lí do này để từ chối cậu sao??
“Nhưng…. Tất cả những điều đó, đều khắc sâu vào trong tim của em. Có lẽ anh không đặc biệt nhưng em có được cảm giác an toàn, thật đó…. Và, em tin anh lần này. Em yêu anh, Vương Nguyên!”
Đồng hồ trên tay chỉ 5:20 phút chiều, lúc hoàng hôn đẹp nhất.
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của hai người.
Bầu trời hôm nay, thời tiết hôm nay, đối với hai người họ, chỉ tràn đầy hạnh phúc mà thôi.