Y Ngọc vẫn ngồi đó, cô chỉ lặng lẽ đưa ánh mắt của mình từ từ nhích lại gần hơn nữa đôi mắt tức giận của Tuấn Khải. Cô hiểu rồi… Tuấn Khải đã thật sự chán ghét cô, ngay cả một cái liếc mắt có thể ngay bây giờ cô cũng không xứng đáng được nhận.
“Vương Tuấn Khải…….nghe em giải thích….”_ Y Ngọc mở miệng khó khăn, ngữ điệu xem như gần khóc.
“Đủ rồi….tôi không cần nghe em nói gì nữa!”_ Khải Ca bịt chặt tai, nhăn mặt hét lớn.
Y Ngọc suy sụp hoàn toàn. Một con người bất cần như cô, vốn là người ta cần mình thì mình cần, không bao giờ biết giải thích nỗi oan mà mình mắc phải với người khác hôm nay đã nhượng bộ mà giải thích với anh. Kết quả như thế nào? Anh không tin cô, ngay cả lời nói cũng không thích nghe.
“Haha, như thế quả là vui rồi. Tuấn Khải…. cái con người giả tạo này, tốt nhất anh đừng dây vào”_ Như Bình nhếch mép nhìn Y Ngọc, thuận miệng chêm thêm một câu.
“Không có….tớ không có, thật là Dii đã hẹn tớ ra”
“Em định nói dối đến bao giờ nữa?!”_ Khải Khải tức giận quát lớn, mọi người trong phòng vì giật mình mà đồng loạt mở to mắt, trân trân nhìn anh.
“Em….”_ Y Ngọc bị làm giật mình, lại vì sự uất ức trong lòng, nước mặt cũng đã kịp ứ động trên mi_ “Vương Tuấn Khải, thái độ của anh như thế là sao? Anh là gì của tôi, sao lại đi quản chuyện này cơ chứ? Thái độ đó, thực khiến tôi chán ghét tột cùng!”
Con thỏ con dù yếu ớt đến mấy, khi bị bức đến đường cùng liền nhanh chóng cắn lại. Vâng, Y Ngọc chính là không còn đường lui, liền một phát quay lại cắn. Vương Tuấn Khải, điều đó là sự thật. Nếu như anh không thể nào tin được thì hãy lo mà tránh xa tôi ra. Đừng chọc tôi nổi giận.
“Y….phải, tôi không là gì của em, nhưng em có biết việc ngang nhiên ôm ấp giữa đường phố như thế sẽ gây tai tiếng như thế nào không hả? Chưa kể là mất hình tượng của em, điều đó tôi không quan tâm, nhưng mà sau này khi em đi với chúng tôi thì không phải sẽ tạo nên một làn sóng scandal hay không?”
“Scandal? Anh chỉ biết lo cho danh dự, sự nổi tiếng của bản thân mình? Được, hóa ra bấy lâu nay tôi đã nghĩ sai về anh. Nghĩ anh là một người tốt, luôn luôn tình cảm, ấy thế mà tôi đã sai lầm rồi sao?”_ Hít một hơi, Y Ngọc điềm tĩnh quay qua nhìn Như Bình_ “Tôi quả là một người ngây thơ, tin vào tình bạn. Ngay cả tình cảm bạn bè bao lâu nay cũng bỗng chốc bị phản bội hết sức ngoạn mục, làm tôi không kịp trở tay. Làm tổn thương nhau như thế, thực sự là thú vui của mấy người hay sao??”
“Y Ngọc…bình tĩnh~”_ Quỳnh Như lo lắng, chạy đến bên cạnh Y Ngọc, ra sức vuốt vuốt lưng nhằm xoa dịu cô. Khuôn mặt cũng đã bị biến cho rất khó coi.
“Vương Tuấn Khải, tôi vốn rất tôn sùng đại nam thần như anh. Nhưng hôm nay, anh đã nói ra thật lòng mình rồi, tôi vốn chỉ là một kẻ chuyên gây phiền phức cho anh phải không?? Rất tốt, tôi đã hiểu rõ cái bản chất của anh, là một kẻ tự cho mình là thông minh, có bộ óc suy đoán siêu phàm, không cần luận trước luận sau liền đi kết tội người khác. Xin lỗi, nhưng hôm nay anh thua rồi! Tất cả mọi người đều thua rồi!”
Nói xong, Y Ngọc bất chấp gạt tay Như Nhi, chạy một mạch ra khỏi phòng. Những giọt nước mắt đáng chết không chịu tuân theo ý nghĩ của cô mà cứ chảy ra, ướt đẫm cả khuôn mặt đau khổ. Tim cô bây giờ, cứ nhất loạt đau khổ, đau bốn bề, không nơi nào không cảm nhận được nỗi đau. Tại sao? Tại sao Tuấn Khải lại không chịu tin cô? Tại sao cô lại không như trước, kiên định không giải thích nhiều để bây giờ ngày càng giống với biện minh cho tội lỗi? Tình bạn? Cô còn có thể tin vào nó được hay không? Có thể hay không…..
Y Ngọc chạy đi một quãng khá xa, do mỏi chân liền ngồi phịch xuống trong một góc khuất mà khóc một trận thật to. Cô vừa khóc, trên môi vừa hiện lên rõ nét một nụ cười chua chát, thấm tận tâm can. Cô cười bản thân mình quá ngu ngốc, lại đi tin những gì mà Dii nói, để rồi bị dẫn dụ vào tròng khi nào không hay. Cô cười bản thân mình quá nhu nhược, không thể can đảm đối mặt với tất cả như Y Thanh. Lại cười bản thân mình quá tin vào tình cảm, cái gọi là tình yêu…. Những hành vi trước nay cô làm, không phải là điều nhất loạt tố cáo cô là một con người ngay cả não súc vật cũng còn có thể hơn hay không? Một ánh mắt khó chịu nhìn về phía cô. Trong ánh mắt mông lung hiện rõ lên sự thắc mắc.
…..
“
Vương Nguyên, anh bò ra đây cho em!!!”_Quỳnh Như sau khi Y Ngọc chạy đi, trong phòng liền phẫn nộ mà hét lên.
Vương Nguyên thiếu chút nữa là chết ngất liền ngay lập tức chạy với tốc độ ánh sáng từ phòng mình sang. Nhân tiện cũng đẩy cái tên Thiên Tỉ đang ngồi nghịch điện thoại theo. Gì chứ, Quỳnh Như đang tức giận, có gì thì cũng có thể lôi Thiên Tỉ chết chung cơ mà.
“Nguyên ca tới đây…..”
Y Thanh đang bịt tai trong phòng, nhác thấy Vương Nguyên chạy qua, chưa kịp vui mừng vì cứu tinh tới thì lại bị một “mặt sắt” đang nhăn nhăn nhó nhó cằn nhằn Vương Nguyên dọa cho chết. Không kịp trốn, Y Thanh chỉ ngồi cười gượng nhìn Thiên Tỉ. Trong lòng lại thầm nguyền rủa Vương Nguyên.
“Trông Thiên Tỉ giùm tớ nhé, tí thôi!”_ Vương Nguyên đẩy Thiên Tỉ lại chỗ Y Thanh rồi nhanh chóng phóng lại chỗ Như Nhi.
Thiên Tỉ giật giật cơ mặt. Cậu có phải là trẻ con đâu mà cần được người khác chăm sóc cơ chứ?
“Vương Nguyên, anh phải giúp em. Kì này tức chết em rồi!!”_ Như Nhi giậm giậm chân.
“Giúp cái chuyện gì?”
“Chuyện của Y Ngọc ý, em không tài nào tin được cái mớ thông tin chết tiệt đó là thật. Cậu ấy thật lòng thích…ý không, là cực cực kì yêu Vương Tuấn Khải, làm sao có thể đi ôm người khác được cơ chứ? Trong điện thoại của Y Ngọc có ngay cả một album hình Tuấn Khải…..aidaaa, hoang đường!!!”
“Nhưng mà….”
“Y Ngọc vì Tuấn Khải mới tới đó! Có lẽ là bị Dii gài bẫy”_ Thiên Tỉ từ nãy giờ im lặng bất chợt lên tiếng, Y Thanh tròn xoe mắt.
“Sao anh biết?!!!”
Vương Nguyên, Quỳnh Như, Y Thanh đều đồng loạt há hốc mồm nhìn Thiên Tỉ như thể cậu là sinh vật lạ.
“Lúc nãy, khi Y Ngọc đưa tớ về thì có nhận được một cuộc điện thoại, ngay sau đó cậu ấy chạy đi như chúng ta đã thấy. Rồi mọi chuyện như thế nào thì qua những tấm ảnh kia có thể đoán được…”
“Thấy chưa…em đã nói mà!!”_ Như Nhi nhảy lên vì vui mừng, lắc vai Vương Nguyên không ngừng….
“Điện thoại của cậu ấy có chức năng ghi âm lại cuộc trò chuyện, dựa vào đó ta có thể biết được”_ Y Thanh bất chợt đưa ra một thứ trước mặt của Quỳnh Như…. Là điện thoại của Y Ngọc.
“Cậu lấy ở đâu ra?”
Y Thanh không nói gì cả, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Cái điện thoại đó, là do Thiên Tỉ bất ngờ dúi vào tay cô, cô chỉ thuận tiện đưa cho bọn họ mà thôi!
“Teo……điện thoại đòi password”_ Quỳnh Như dùng lực thật mạnh gõ lên trán.
“0921”
Vương Nguyên giành lấy chiếc điện thoại, nhanh nhẹn ấn con số vừa được Thiên Tỉ khai báo, chỉ mong là có thể thành công. Và rôi…kì tích không phải không xảy ra bao giờ, điện thoại đã được mở. Cả bọn vui mừng không thôi, hí hửng chui vào lục cái lịch sử cuộc gọi, rốt cuộc cũng truy ra được. Nhưng có cái gì đó……đặc biệt hơn hết thảy những thông tin trong đây. Mật khẩu… là ngày sinh của Tuấn Khải?!
[…]
Trong khi Vương Nguyên và Quỳnh Như được chia nhiệm vụ là ngồi suy nghĩ cách để lôi kéo Vương Tuấn Khải đi gặp mặt Y Ngọc, đồng thời giải bày cho anh hiểu thì Y Thanh đã đẩy Thiên Tỉ rời khỏi phòng đi tìm Y Ngọc.
Thiên Tỉ là một ngôi sao, trên đường di chuyển lại không thể tự mình đi lại, lại bị một người con gái đẩy tới đẩy lui, suy cho cùng thể diện cũng nhanh chóng một cái đổ tan tành. Những người trong resort lúc tình cờ bắt gặp ai nấy cũng há hốc mồm, hai mắt mở to. Bất lực, Thiên Tỉ lôi ra một cái khẩu trang không biết dùng phép gì mà có đeo vào, nhăn mày. Thanh Thanh nhất thời không quan tâm, chỉ chăm chăm dòm ngó xung quanh, mong mình có thể may mắn nhìn thấy Y Ngọc ngồi ở đâu đó. Cứ thế, có một bầu không khí vô cùng quái dị chĩa tới chĩa lui.
Họ vừa di chuyển được một khoảng liền bị một cánh cửa phòng bất chợt mở ra, liền ngay lập tức phải dừng lại. Y Thanh nhíu mày khó chịu, trong nháy mắt liền nắm tay thành quyền, dịnh cho cái người có duyên ấy một cú đấm. Ấy nhưng mà khi chủ phòng quay lại nhìn, hai mắt cô đột nhiên mở to, tay cũng từ từ thả lỏng.
“Anh? Anh tại sao lại ở đây?”_ Thiên Tỉ nhíu mày khó chịu, cực kì căm ghét mở miệng hỏi.
“Haragei-chan, em làm gì ở đây?_ Người đó hoàn toàn phớt lờ Thiên Thiên, chỉ chăm chăm hỏi Y Thanh. Bị bơ đẹp, Thiên Tỉ hậm hực lôi điện thoại ra lướt weibo.
“Em đang tìm người thôi…”_ Y Thanh bất ngờ khều vai người con trai trước mặt_ “Thiên Tỉ, có hình Y Ngọc không? Đưa cho anh ấy xem, thêm một người giúp thì tốt hơn.”
Thiên Thiên vọt qua weibo của Y Ngọc, nhanh chóng mở ra một tấm hình đưa lên cho Kiin xem.
“Cô gái này, khi nãy anh mới vừa gặp. Thấy ngồi một mình lại khóc rất đáng thương, cuối cùng lại không biết vì sao mà nằm lăn quay ra đó, bất đắc dĩ anh phải đưa vào phòng.”
“Thật ạ?”_ Y Thanh mắt sáng trưng, lon ton đẩy xe nhanh chóng theo chân Kiin chui tọt vào phòng.
Bước vào phòng, Y Thanh đột nhiên giao Thiên Tỉ lại cho Kiin, nhanh chóng chạy lại chiếc giường, nơi Y Ngọc đang nằm. Cô chợt ngừng động tác khi thấy khuôn mặt còn vươn lại vài đường nước mắt đã khô của cô bạn thân, trong lòng cũng chợt đau nhói. Nếu Tuấn Khải hiện giờ không phải đang có Tiểu Ngọc bên cạnh thì cô đã nhanh chóng biến thành ma cà rồng mà hút hết máu anh, biến anh thành một cái xác khô cho vừa lòng nhân loại. Càng nghĩ tới càng thấy tức.
Trong khi Y Thanh bên này đang lau lại khuôn mặt cho cô bạn và tìm cách đánh thức Y Ngọc thì bên này, Thiên Tỉ và Kiin không ngừng tặng cho nhau những ánh nhìn cực kì thiện cảm.
“Rốt cuộc anh là ai?”_ Sau khi nhìn Kiin đến mức mỏi mắt, Thiên Tỉ mới cực khổ ngồi massage mắt, trong miệng lầm bầm.
“Tôi là bạn thời Trung học của Haragei”
“Haragei? Là cô ấy?”_ Thiên Thiên ngây ngốc dùng tay chỉ về phía Y Thanh đang ngồi chồm hổm trên giường khều khều Y Ngọc.
Kiin gật đầu, lặng nhìn cái hành động ngàn năm có một của cục băng đó đột nhiên có cảm giác nhức đầu.
“Bạn trung học? Trước cô ấy ở bên Nhật à?”_ Nói đến đây Thiên Tỉ hận không thể tự cắn lưỡi, rõ là biết kĩ nhưng lại đột nhiên ngây ngốc hỏi ra, thật mất mặt aaaaa.
Kiin vốn định mấp máy môi nói cái gì đó, rốt cuộc lại vì bị cánh cửa phía sau làm cho giật mình mà tắt ngúm. Là ôn thần, Vương Tuấn Khải!!!! Thiên Tỉ vì ở gần cánh cửa, bị tấn công bất ngờ liền một phát lăn ngay đơ ra đó, khóc không ra nước mắt. Y Thanh chỉ tay chỗ Y Ngọc đang hờn dỗi nằm một đống cho Tuấn Khải rồi chạy như bay lại đỡ Thiên Tỉ lên, nhanh chóng kéo hai người bọn họ rút khỏi chỗ này. Thiên Tỉ hậm hực liếc Tuấn Khải một cái, nhất định sau khi hắn ta về phòng anh phải giáo huấn một trận cho nên thân.
Kiin giật giật mi tâm, phòng của anh bây giờ lại bỗng chốc biến thành một nơi chốn cho người khác ngang nhiên cư trú? Toan quay người trở lại quát mắng cho hai con người đó một trận, bắt gặp ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của Y Thanh liền nuốt nước miếng mà đi theo. Cứ coi như anh làm ơn đức một lần vậy!
…..
Y Ngọc tỉnh dậy đã lâu, cũng nghe được tiếng bước chân của Tuấn Khải, nhưng vì trong lòng đang cực kì tức giận nên liền nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp đem Đại nam thần Vương Ca ném ra khỏi tầm mắt, hoàn toàn xem là không khí xung quanh. Tuấn Khải cắn cắn môi đi qua đi lại trong phòng, lòng tự rủa bản thân mình tơi tả, miệng cũng bị dọa cho méo xẹo thành một đường. Bây giờ, trong lòng Tuấn Khải thật sự đang rất ảo não. Khi Quỳnh Như và Vương Nguyên đột ngột xông vào phòng, giải thích cho anh mọi chuyện thì anh mới ngã ngửa. Vậy là thật sự đã hiểu lầm hay sao? Nghĩ đến đó liền bất chợt đau lòng nhìn bộ dạng của Y Ngọc khi nói chuyện với anh, nhớ lại khi cô nói ra những lời đóm thậm tâm lại một lần nữa chết lặng. Bây giờ anh chạy đi giải thích, thật sự là còn nghĩa lí gì nữa hay không đây? Y Ngọc đã khóc, khóc rất nhiều lúc nãy.
“Y Ngọc…..nghe anh giải thích nhé….”_ Tuấn Khải run run đứng trước giường, mặt mếu nhìn chằm chằm.
Y Ngọc không nói gì, quơ chăn quấn bản thân lại thành một cục rất khó coi.
“Ngọc Nhi….anh biết là em đang dỗi anh… nhưng bây giờ có thể nghe anh giải thích hay không?”
“Không liên quan gì tôi. Cút đi!”_ Y Ngọc tàn nhẫn nói từ trong chăn, đạp giường cái rầm.
“Anh biết bản thân đã làm tổn thương em. Anh thật ngu ngốc không chịu tin em, lại không để tâm mà nghe em giải thích, lại làm em đau lòng…. Anh thật sự là một kẻ hèn, không xứng đáng đứng trước mặt em”_ Khải Ca cúi gầm mặt xuống nhìn sàn nhà, đếm ngón chân.
“Biết thế thì nhanh chóng cút khỏi mắt tôi đi”
“Y Ngọc, nghe anh giải thích được hay không? Anh có nhiều chuyện rất muốn nói với em”
“Không quan tâm!”
“Nhưng……”
Tuấn Khải định mở miệng nói thêm cái gì đó, Y Ngọc lại đột nhiên ngồi phắt dậy, nhanh chóng tiển anh một đoạn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
“Y Ngọc….em đang hận anh lắm đúng không? Anh đã không chịu tin em, lại nghi ngờ là em nối dối. Lúc nhìn thấy sấp ảnh đó, tim anh dường như không còn nhịp nữa, người anh lúc đó hoàn toàn cứng đơ, cả tâm như chết đi. Anh ghen với người con trai trong ảnh, anh ghen với Dii, anh căm thù tên đó vì được gần gũi em như vậy. Anh ghen! Y Ngọc à, lúc đó anh đã ghen đến mức mất đi lí trí, không còn biết là bản thân mình đang làm gì nữa. Khi thấy em về, anh ngay lập tức chạy ngay từ phòng mình mà tìm em. Khi nhìn thấy em, trong lòng lại dâng lên một cái cảm giác gì đó là mất mác… Anh xin lỗi em, Y Ngọc!”_ Tuấn Khải đứng trước cửa, nói trong vô thức, chỉ thầm cầu mong Y Ngọc có thể nghe thấy.
“Tôi không là gì của anh cả, ngay cả một con chó cũng không bằng, tốt nhất là nên biến đi, đừng để tôi gặp lại cái khuôn mặt của đại thám tử như anh bất cứ một lần nào nữa, tôi chán ngấy nó rồi!”_ Y Ngọc hét lên, hai hàng nước mắt đau khổ chạy dọc xuống cằm.
Tuấn Khải giật mình, gõ cửa mạnh. Cánh cửa bị tác động đến mức muốn nứt ra.
“Anh có thể buông tha cho tôi hay không??”
“Đại bảo bối siêu cấp ngốc nghếch, Đông Phương Y Ngọc!! Em đừng cố nghĩ suốt cuộc đời này có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi, em hãy bỏ đi suy nghĩ ngu xuẩn ấy ra khỏi đầu ngay lập tức, vì tôi đã tự hứa với bản thân là sẽ không bao giờ để em có thể vuột mất khỏi bàn tay của tôi. Tôi không thể để em nhẫn tâm như thế, hiên ngang bước vào trái tim của tôi để rồi bỏ nó bơ vơ một mình, tôi không can tâm bị em ngược đãi một cách tàn nhẫn như thế!! Tôi là người biết nắm giữ lấy hạnh phúc, chỉ cần người đó ở trong trái tim tôi, tôi thể sẽ không bao giờ biến người đó trở thành một kẻ thù truyền kiếp của tôi. Em đã mắc vào lưới của tôi, đừng hòng mà trốn thoát, hãy ngoan ngoãn nếu muốn mình nguyên vẹn!! Tiểu Ngọc, anh yêu em!!”
“Anh đừng có đứng trước cửa phòng mà hét nữa!”_ Y Ngọc bịt tay, ngồi xuống, dựa vào cửa khóc.
“Anh yêu em……Đừng rời xa anh, nếu có một ngày mà em rời xa anh, anh chắc chắn sẽ dùng mọi cách lật tung Trái Đất lên để mang em về”_ Tuấn Khải nói chắc nịch, bậm môi cương quyết.
Cánh cửa phòng mở ra. Y ngọc nhìn Tuấn Khải với hai hàng lệ hạnh phúc. Tuấn Khải cũng mỉm cười, kéo cô vào lòng, xoa mái tóc đã rối bù lên của cô.
“Vậy là tôi không chạy thoát rồi…..”_ Y Ngọc đẩy Tuấn Khải ra, lau đi nước mắt hai bên má.
“Haha, dù em có muốn tôi cũng không để cho em lấy đi trái tim tôi rồi sau đó phũ phàng nhấc mông bỏ chạy không bao giờ!!”_ Tuấn Khải nói như hét vào mặt Y Ngọc.
“Tôi cũng đâu có muốn đi ra…..”_ Y Ngọc nói thầm, chỉ muốn bản thân mình nghe
“Yaaa, vậy là em đồng ý rồi đúng không?? Nói đi…. Nói “em yêu anh” một lần cho anh nghe đi!!”_ Tuấn Khải lắc lắc người Y Ngọc.
“Em yêu anh, Vương Tuấn Khải!”_ Y Ngọc hít hơi một cái, nhón chân lên hôn nhẹ vào môi Tuấn Khải.
Bây giờ mọi thứ xung quanh họ dường như đã bị cho là không khí, hoàn toàn không liên quan tới cái background hường phấn đang văng tứ lung tung đó. Oaaaa, thấy kinh tởm quá đi aaaaaaaa~
Y Thanh, Thiên Tỉ, Kiin đứng ở gần đó nhìn bọn họ mà nhức cả mắt. Ba người bọn nó bị ngộ độc đường rồi! Trong khi Y Thanh hí hoáy lôi máy ra chụp choẹt thì Thiên Thiên ngước đôi mắt thống khổ lên nhìn người con gái đó, tự hỏi không biết bao giờ mới tới lượt mình đây.