[Tfboys] The Secrect Of Life

Chương 52

Kiin dùng mâu quang sắc lạnh nhìn lại tình hình một lần nữa, dựa người mệt mỏi vào giường, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Âu Dương Na Na, trong đó không hề chứa tí sức lực nào.

“Ngươi lấy món đồ đó ra đi”

Âu Dương Na Na gật đầu, lấy một chiếc rương từ khư đỉnh ra, bên trong chất đầy các loại gỗ và các vật dụng đóng chi chít đinh. Ngón tay thanh tú của hắn thao tác linh hoạt còn hơn người thường đến mấy lần, chỉ chốc lát sau từ đống gỗ đã đẽo gọt ra một con muỗi nhỏ xíu. Con muỗi gỗ này tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ ngũ tạng, tất cả một trăm lẻ tám khớp xương trên thân đều có thể cử động. Hạ Mỹ Kỳ trố mắt nhìn vật vừa mới được chế tạo, trong lòng cảm thán không ngừng. Thật không thể ngờ trình độ ở đây lại vượt bậc so với thế giới của bọn họ, nếu muốn đem đi so sánh thì chỉ tổ làm cho thế giới của họ ngày càng trở nên lạc hậu hơn. Không máy móc, không có bất cứ phương tiện nào hỗ trợ, độc nhất chỉ dùng tay mà có thể cao tay đến mức đó, thật đáng khâm phục.

Âu Dương Na Na đứng đó nhìn Chủ Nhân của mình sử dụng chiêu thức cuối cùng, thoạt nhìn qua cũng biết chính là Cửu Âm Độc, Chủ Nhân sử dụng chiêu thức này, chẳng biết nhắm vào ai nhưng cũng quả thật tàn nhẫn, nhưng cũng tốt, nếu như con muỗi đó chích trúng Y Thanh thì người đau lòng chẳng phải là hắn sao? Y Thanh mà trúng chiêu này, nửa cái mạng cũng không thể giữ, như vậy thì Ám Vân không thể không lọt vào tay của Darkiin. Còn nếu như là Y Ngọc thì tiện cả đôi đường, vừa có cơ hội với Vương Tuấn Khải còn có thể khống chế con nhỏ ngu ngốc đó, lúc đó chẳng phải sẽ có kịch hay để xem hay sao?

“Chủ Nhân, Người định hạ độc lên ai trong bọn chúng?”_ Mỹ Kỳ bên cạnh thắc mắc

“Vương Tuấn Khải!!”

Na Na đứng bên cạnh nghe thấy, sắc mặt cũng vì ba chữ đó mà biến sắc. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào... Vương Tuấn Khải từ đầu chí cuối không hề khiến hắn tức giận, cũng không giành giật Y Thanh của hắn vậy mà đùng một cái Chủ Nhân muốn hạ độc lên Tuấn Khải, cô có chết cũng không thể để nó xảy ra.

“Chủ Nhân, không được!! Anh ấy không thích hợp!! Chi bằng Người nhắm vào Đông Phương Y Ngọc, bằng không hay Quỳnh Như, Vương Nguyên cũng được!!”

“Âu Dương Na Na, cô đang nói cái quái gì vậy hả?!! Chỉ cần cứu người cô yêu mà hy sinh kẻ khác hay sao!!!!! Vương Nguyên anh ấy không phải vật tế của cô!!!”_ Mỹ Kỳ tức giận hét lên, không biết bằng đã kinh động đến một người

“Cô có tư cách gì để nói với tôi?!!”_ Na Na khinh bỉ nói

“Hai người chính là đang dùng tư tình để phán quyết việc làm của ta hay sao”

“Chúng tôi không có...”

“Vậy thì hai cô rốt cuộc là muốn như thế nào”

“Vương Mẫn Y Thanh, Đông Phương Y Ngọc đều được, chỉ là trừ Vương Tuấn Khải ra” - Âu Dương Na Na rụt rè nói

“Trừ cả Vương Nguyên ra nữa”

“Đủ rồi!!!! Hai ngươi có thôi đi không!!!!!!!!!!! Dii và Như Bình đang chiến đấu, mau ra giúp bọn họ một tay, bằng không ta sẽ giết chết cả hai tên nam nhân kia để làm tế phẩm!!!”

Na Na và Mỹ Kỳ không dám hó hé một tiếng, đành phải ngậm đắng nuốt cay mà cùng đối phương chiến đấu, trong lòng tuyệt nhiên không có lấy một nửa điếm dám bất bình, chỉ bất bình họ quá yêu thương người nam nhân ấy, là tự chui đầu vào rọ. Hai người bọn họ chỉ mới bước được mấy bước thì lập tức có một thứ gì đó đẩy họ trở ngược về sau, sức vô cùng mạnh làm cả hai bọn họ một phát đã đâm sầm vào thân cây to sụ phía sau, toàn lưng đau đớn vô cùng. Kiin nhíu mày nhìn hai đồng đội của mình bị kẻ địch đả thương liền quay trở về thế phòng thủ, tạo một vòng tròn bao vây lấy mình, chỉ chừng vài giây sau đã có một đám ám khí tẩm độc lao đến với tốc độ cực nhanh, trực tiếp ghim thẳng vào vòng tròn bảo vệ của Kiin khiến nó vỡ ngay lập tức, hắn kinh hãi nhìn người đã phóng đám ám khí đó ra, trong lòng thầm nghĩ đây chắc chắn là cao thủ, nếu không vòng tròn bảo vệ của hắn tại sao lại dễ dàng phá vỡ thế được.

“Đường đường là một Đại Boss uy dũng lại bị đám ám khí kém cỏi đó phá vỡ vòng bảo vệ, thật đáng hổ thẹn!!”

“Đông Phương Y Ngọc, là cô!!!!!”_ Kiin nghiến răng nhìn nữ nhân đang mỉm cười bước ra trước mặt mình

Y Ngọc nhẹ nhàng đặt hai chân của mình xuống nền đất, thoắt một cái ngay sau lưng liền có một chiếc ghế làm từ lông Vũ, cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với Kiin, dẹp bỏ nụ cười thân thiện khi nãy, nở một nụ cười ma mị nhìn hắn.

“ Kiin, không ngờ lại là người quen”

“Cô không nghe Thanh Nhi nói gì về tôi sao?”_ Kiin nghiến răng

“Thanh Nhi đúng là có nhắc tới, nhưng căn bản là anh không xứng để tôi ghi nhớ”

“Cô....”

“Tôi làm sao?”

“Đông Phương Y Ngọc, cô ngồi đây ung dung như thế không sợ tôi sẽ ra tay từ phía sau sao?”_ Kiin nhếch mép hỏi

“Ta có gan ngồi đây đương nhiên không quên phòng bị, với lại ta không nghĩ ngươi lại đi sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế đối với một cô gái như ta!! À quên mất, ngươi cũng từng đánh úp bọn ta còn gì? Khiến Y Thanh thành người của ngươi, ta không thể tin là cô ấy lại có thể quen biết ngươi.”_ Cô cười khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt thập phần không chiếm được nửa điểm tốt lành.

Kiin nhìn cô cười như hoang dại, màu mắt thường ngày mới đây thoáng chốc đã biến thành màu đỏ của máu, vẻ mặt cũng hung tợn hơn lúc nãy rất nhiều, Y Ngọc ngồi đối diện có thể nhìn thấy rất rõ, câu nói lúc nãy nhất định là đụng vào tim đen của hắn, Y Thanh thật sự rất quan trọng a. Làm sao đây? Không phải là bây giờ đã lỡ chọc trúng yếu điểm của hắn rồi đi? Lỡ hắn nổi điên lên thì phải làm sao?

“Y Thanh vốn dĩ là của ta, từ khi Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện, hắn đã cướp đi cô ấy, các người không có quyền nói ta như thế!”

“Sao có thể? Hai người từng nắm tay chưa?”

Kiin gật đầu, ánh mắt ôn nhu đi một chút.

“Ôm chưa?”

“Em ấy hay nằm trong lòng ta để ngủ, ngươi còn gì để nói?”

“Chỉ tiếc rằng nếu hai người thật sự đã có nắm tay, ôm ấp thì không thể nói được gì. Từ xưa nay, Vương Quốc Ma Sát có một điều luật, người bên trong Vương Quốc nếu như có xảy ra chuyện trao nụ hôn đầu cho người khác giới thì bắt buộc bọn họ sẽ phải thành thân, mà làm sao đây, nụ hôn đầu tiên của Y Thanh chính là trao cho Dịch Dương Thiên Tỉ, bọn họ lúc đó lại nằm trong lãnh thổ của Ma Sát, cho nên nói ra...bọn họ phải thành thân vào đêm trăng tròn, vừa hay ngày mai lại có trăng tròn. Hây da nói câu này có hơi đau lòng nhưng mà...ngày mai hãy đến uống rượu mừng của hai người họ, mong ngươi chúc phúc!!”

“Ngươi nói cái gì?”

Những lời nói đó của Y Ngọc như hàn vạn mũi dao đâm xuyên thấu trái tim của hắn, Na Na và Mỹ Kỳ nhìn thấy Chủ Nhân của mình như thế liền có ngay ý định chạy lại đánh một trận với cô gái không biết sống chết là gì, nhìn thấy Kiin như thế, chắc chắn hắn đã nổi điên, kết cục của Y Ngọc chắc chắn rất thê thảm.

“Đông Phương Y Ngọc, mau nộp mạng!!!”

Cả hai người rút kiếm lao như tên lửa về phía Y Ngọc, hai thanh kiếm đó đều đang tỏa ra một làn khói đen bao vây lấy, Y Ngọc trầm ngâm nhìn chúng một lúc rồi nhanh nhẹn bay lên, toàn thân lơ lửng trên không trung, cô chính là muốn bọn họ phá hủy chiếc ghế lông Vũ mà lúc nãy cô vẫn đang ngồi, đúng như dự đoán, cả hai thanh kiếm đồng loạt đâm thẳng vào chiếc ghế, chưa chớp mắt được một cái đã bị khí độc từ lỗ hổng trên chiếc ghế phà thẳng vào người, không thấy thân xác nơi đâu, Y Ngọc thừa cơ hội chưởng hai phát về phía họ, khiến cả Na Na lẫn Mỹ Kỳ phun một nhúm máu đen, bất tỉnh. Kiin kinh hãi nhìn hai thuộc hạ của mình, đây rốt cuộc là pháp thuật gì? Làm sao có thể như vậy... Hắn chưa kịp ra tay đã bị một chưởng từ Y Ngọc, cô chính là không hèn hạ đánh lén, chỉ là thừa cơ hội thôi, là do hắn sơ suất, sao có thể trách cô chứ? Y Ngọc cười nhếch mép, miệng niệm một câu thần chú, từ trên không trung, một chiếc túi nhỏ màu đỏ xuất hiện, cô cầm lấy chiếc túi, mở dây thắt ra rồi đưa miệng túi về phía Kiin, một đàn ong bay tới phía hắn, trên người chúng có vài vạch đỏ đặc biệt, đây chính là loài ong do Quỷ Vương nuôi, hiếm khi thấy ông ta sử dụng chúng, bây giờ lại ra tay thâm hiểm như thế. Không được! Anh không thể để chúng bay lại gần đây, nếu bị chúng chích thì chẳng khác nào thành một bộ xương khô, nhưng chỉ sợ.. xương cũng không còn!!

Kiin nhẹ nhàng bay lùi về đứng sau chiếc giường, thuận tay đẩy chiếc giường lên không trung ngang tầm với chúng, lập tức thi triển pháp thuật chống đỡ, chỉ chừng vài giây ngắn ngủi, chiếc giường của hắn đã thành tro tàn vương vãi khắp nền đất, Kiin nhìn thấy thế liền tăng cường sức lực, tạo ra một ngọn lửa thiêu cháy hết đám ong đó, hắn ta đắc ý cười khinh bỉ nhìn Y Ngọc, chưa kịp mở miệng nói lấy câu nào đã bị dọa cho xanh mặt, đàn ong đó lại xuất hiện, nhiều hơn gấp hai lần!!!

“Đông Phương Y Ngọc, thủ đoạn thật thâm hiểm!! Ngươi chơi kì rồi nha”_ Hắn tức giận nói, giọng điệu vừa tức giận vừa trẻ con, hai tay vẫn đưa ra đằng trước tạo ra vòng bảo vệ chống đỡ đám ong kia

“Ngươi hạ độc lên con muỗi đó để giết bọn họ, còn dám nói ta? Nực cười!! Nhưng mà ta cảm thấy con muỗi của ngươi cũng đẹp đấy, bằng gỗ cơ, thật hiếm thấy, cho nên ta trân trọng nó, coi như món quà ngươi tặng cho ta, nhưng mà tiếc thật, ta lỡ tay giết nó rồi, chi bằng ngươi làm một con khác cho ta, nhé?”

“Cô giết nó? Hahahahahaha, cô biết trong người nó có độc vậy còn giết nó?”

“Ý ngươi là ta giết nó, chất độc sẽ bay ra ngoài, xâm nhập vào cơ thể ta?”

“Y Ngọc, cô thật thông minh, nhưng mà tiếc thật, độc đã phát tán rồi!!!”_ Kiin đắc ý nói

Y Ngọc im lặng một lúc, vốn muốn tận dụng thời cơ bây giờ để suy nghĩ một lúc, không phải là về chuyện độc trên con muỗi, mà làm sao có thể đánh nhanh rút gọn, nếu như còn kéo dài, cái tên bỉ ổi đang bị chọc cho xù lông như thế này chắc chắn sẽ sử dụng thủ đoạn khác. Đám người của Y Thanh chắc chắn đã mệt lử rồi, còn Như Bình và Dii lại hăng hái đánh nhau như thế, tên Kiin này lại vẫn còn sống, phần thắng chưa chắc thuộc về phía cô, vẫn nên đề phòng thì hơn.

“Quỳnh Như!!!!!”

Tiếng hét long trời lở đất của Vương Nguyên làm kinh động đến Y Ngọc, cô quay đầu lại nhìn, Quỳnh Như đang bị Như Bình và Dii đánh hội đồng, những người còn khác thì vướng bởi đám thợ săn, bọn chúng ai cũng cầm súng bạc, không may trúng đạn nữa thì lại mệt. Y Ngọc bay về phía Quỳnh Như, trực tiếp cắt ngang cuộc chiến của bọn họ, đẩy lùi kẻ địch lùi về sau.

“Hai người đánh hội đồng một người. Đê tiện. Đê tiện hết sức, quá sức là đê tiện.”

Y Thanh từ phía xa bay về phía bọn họ, không nói một lời nào, lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, chỉ khẽ quay đầu nhìn cô bạn của mình một cái, Quỳnh Như hiểu ý liền gật đầu, tay vẫn còn để trước ngực, vẻ mặt đã trắng bệch. Cô đưa ánh mắt lướt qua hai kẻ địch trước mặt, lập tức “trao tặng” cho hai người kia một chưởng khiến bọn họ không kịp phản ứng mà lùi ra một khoảng xa, té nhào xuống đất mà phun nhúm máu đỏ tươi. Như Bình vẻ mặt tức giận nhìn Y Thanh, cô ta thật sự là một loài máu lạnh, thật là không hề niệm tình bạn bè ngày xưa mà đã ra tay nặng như thế.

“Vương Mẫn Y Thanh, cô thật ác độc, thật sự không niệm tình bạn xưa.”

“Khi xưa là cô ra tay với chúng tôi, đừng có mà đem cái thứ tình cảm khốn nạn đó nói với chúng tôi. Tôi chính là khinh bỉ cái loại người như cô!!”_ Quỳnh Như giận dữ hét lên

“Cút hoặc chết?!!”_ Y Thanh băng lãnh phun ra một câu

Như Bình ngẩng đầu lên cười to, ánh mắt nhìn bọn họ cũng thay đổi, chẳng lẽ còn điều gì khiến chúng đắc ý? Có thể là gì nhỉ? Quỳnh Như, Y Thanh cùng Y Ngọc nhíu mày suy nghĩ, không quên phòng bị chúng.

“Chẳng lẽ cô không cần mạng của em gái mình nữa à? Nếu Y Thanh thật sự giết tôi thì Phạm Như Bình này cũng không cô đơn ở dưới Âm Phủ..!! Hahahahahahaha”_ Như Bình đưa ánh mắt ma mị của mình nhìn thẳng vào mắt Y Ngọc.

“Cô... Cô có thể ngưng giở trò bỉ ổi được hay không”

“Tiểu Ngọc không dính líu gì đến chuyện này, đừng vơ đũa cả nắm, ra tay với người vô tội. Phạm Như Bình, biết điều thì đừng manh động.”_ Quỳnh Như ánh mắt ngày càng chứa nhiều hung ác

“Cô đừng tự cho mình thông minh nữa. Tiểu Ngọc không phải em gái cô, đương nhiên cô không quan tâm, nhưng còn Y Ngọc thì chắc chắn là khác, tôi không tin cô ta dám ra tay.”

“Cô cũng có thể nói ra những từ đó sao, cô thật ra thì cũng chả khác gì, bạn bè thân thiết hơn cả gia đình lại đâm một nhát chí mạng, một nhát ngay sau lưng, đau đến phụt máu trong tâm!!! Loại như cô chẳng có tư cách để nói chuyện với chúng tôi, Tiểu Ngọc nhận cô là chị, quả thật đã mất trí rồi!!”_ Thiên Tỉ cáu gắt.

Đám người của Vương Tuấn Khải xử xong đám địch liền chạy lại phía đồng đội tương trợ, tiện thể trợ giúp trận khẩu chiến này. Những lời nói đó lại một nhát thành công đâm trúng vào ngay tâm tim đen của Như Bình, cô ta tức giận đứng lên, hai bàn tay cũng nắm chặt lại, gương mặt càng ngày càng đỏ vì giận..

“Được lắm Dịch Dương Thiên Tỉ, anh càng ngày càng lợi hại rồi, cũng đúng, bên cạnh ba người còn có đám yêu nữ kia tẩy não!!”

“ Ngươi nói chuyện cho cẩn thận!!!!!”_ Vương Khải hét lớn

Ầm... ầm....

Ngay sau câu nói của Vương Khải là một chấn động mạnh đến mức khiến cho tất cả không trụ vững mà té nhào xuống đất, ngoài cơn chấn động đó ra còn có một loại âm thanh khiến người ta đau đầu vô cùng, đàn ong của Y Ngọc thả lúc nãy liền bay tới mổ xẻ từng người, nhờ thế mà quân địch chết hầu như gần hết, nhưng điều này cũng chẳng gọi là tốt đẹp gì khi quân mình cũng bị cắn lại một nhát. Đám người của Y Thanh vật vã xử lý đám ong đó, tránh để chúng đụng vào người, vậy mà trong lúc nguy cơ như thế mà Y Ngọc lại chẳng hề hấn gì mặc dù đứng yên đó nhìn tên Kiin thừa cơ hội phản đòn. Cô đứng nhìn đồng đội của mình khổ sở như thế liền cảm thấy áy náy, bất chấp tất cả mà đứng lên phía trước bọn họ, tạo ra một kết giới ngăn chặn lũ ong sọc đỏ kia.

“Y Ngọc, cậu tránh ra đi, không thể cầm cự lâu đâu.”_ Quỳnh Như nhăn mặt lo lắng.

Thanh Thanh thấy tình thế không ổn liền di chuyển về phía Kiin, trực tiếp động thủ, Y Ngọc đang duy trì kết giới nhìn bạn mình liều mạng chạy ra ngoài liền giao phó lại cho mọi người rồi nhanh chóng dịch chuyển đến, đám ong này do cô gây họa, để cô có phần trách nhiệm cũng là điều đương nhiên. Y Thanh và Kiin đang ra sức giao chiến, không ai nhường ai dù nửa bước, cho dù có quen biết ra sao nhưng cũng là kẻ địch, không thể trừ khử nhưng không thể tha thứ. Cả hai đánh đến cuối cùng lại trói buộc tay nhau vào đối phương, Kiin trở về hình dạng như ban đầu, cũng chỉ muốn biết câu trả lời từ người hắn yêu.
Bình Luận (0)
Comment