Thiên,Nguyên, Ngọc Kỳ về nhà thì thấy Khải đang ngồi xem Hoạt hình (lớn rồi mà còn xem),chị Lâm đang ngồi ở bếp lướt Weibo, chị quản lý bọn cô và quản lý TF BOYS thì được ở công ty, Cô và Linh chi thì chả thấy đâu. Nguyên lên tiếng-Mấy người kia làm gì đó?
-Nhìn mà em không biết sao- Khải
-Linh Chi và Nhã hân đâu rồi- Nguyên
-Trên phòng ý, em dẫn Kỳ Kỳ lên phòng đi- khải
-Vâng *quay sang Kỳ* đi theo mình- nguyên
Kỳ cũng đi theo luôn Thiên Tỷ thì ra chỗ Khải Ca xem Ti Vi luôn. Nguyên dẫn Kỳ lên tầng 2 rồi nói:
-Đây là phòng của cậu và Chị lâm, đối diện phòng cậu là của Mình, góc kia là của Linh Chi, kia là của Khải ca, kia là Nhã Hân và đây là của Thiên Tỷ- Nguyên
-KTX các cậu thiếu phòng à- Kỳ
-Ừ vì KTX bọn mình có 7 phòng ngủ mà 1 phòng của quản lý rồi- Nguyên
-À thì ra là thế- Kỳ
-Quên mất mà cậu bao nhiêu tuổi vậy- Nguyên
-Sao bây giờ mới hỏi tưởng cậu biết rồi- kỳ
-Chưa mình chưa biết
-Mình,hân,Linh Chi năm nay 15 tuổi còn chị Lâm 16 tuổi
-Thế mình bằng tuổi Lâm cậu kém mình 1tuổi
-thế thì phải gọi bằng Anh Nguyên Nhi rồi- kỳ
-Ừ- Cậu à không em dọn đồ đạc rồi xuống kia nhé
-Rõ- Kỳ chào kiểu quân đội
---------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau 7h bọn cô phải đến công ty có chút việc, Ba cô đi trước để Lâm ở nhà với cái đồng hồ báo thức, cái tội gọi mãi không dậy nên phải làm thế.Chị Lâm xem xong đồng hồ với tốc độ kinh hoàng tới công ty quên cả ăn sáng luôn đã vội lại còn thang máy hỏng, Chị lâm phải chạy bộ từ tầng 1 đến tầng 7, đang chạy tự nhiên đâm vào một người con trai, cậu đỡ cô dậy nói:
-Cậu có sao không?
-Tôi không sao, cám ơn
Cô nhìn vào đồng hồ hét lớn
-Chết tôi rồi- Lâm chạy với tốc dộ còn kinh hơn trước
-Hộc...hộc... hộc sao mấy....đứa không....không..gọi chị- Lâm
-Gọi nhưng chị đâu có dây- Linh Chi
-Chị uống nước đi- Kỳ chạy ra đưa nước cho Lâm
-Chạy có vui không -Linh Chi
-Vui Vui cái đầu mấy đứa ý- Lâm
-May chị chưa muộn còn 1 phút- cô
-Suýt chết- lâm
-May quá ha vui quá ha- Khải bước vào
-Sao mấy anh lại ở đây- Linh Chi
-Vì chúng tôi tập nhảy với cô không nhớ à- Thiên
-Ừ nhỉ sao hay quên quá vậy, đầu óc dạo này hay quên quá - linh Chi
-Đầu óc cậu có bao giờ nhớ được cái gì đâu mà hay quên- Kỳ
-cái gì- linh Chi Cãi
-Không đúng hay sao mà còn cãi- Kỳ
-Đầu óc tui hơi bị thông minh đấy nhé chẳng qua là....-Linh Chi
-Là gì- Kỳ
-là dạo này tập nhảy mệt quá thôi
-tập nhảy thì liên quan gì
-Thì nhớ nhiều động tác nên quên nhiều thứ khác
-Thế tôi không phải tập nhảy sao mà đầu óc tui vẫn nhớ như thế
-tôi tập nhiều hơn bà đấy
-Hơn mỗi tí mà bày đặt- Kỳ bĩu môi
-Vâng có mỗi tý thôi
-Có mà sáng nay bà chưa uống thuốc ý
-Tôi có cần thuốc gì đâu mà uống
-Ờ thì bà cần thuốc chống điên này chống bệnh tự kỷ và bệnh thần kinh lên cơn kéo dài này- Kỳ
-Còn bệnh gì nữa nói hết đi- Linh Chi cố gắng kiềm chế
-Bệnh lắm mồm và bệnh chuyên đi cãi người khác- Kỳ
-Ừ hết chưa
-Chưa nhưng tôi không nói nữa vì một số lý do vả lại bà tốt nhất vào trại tâm thần và trại dưỡng lão đi là vừa
-Bà nói gì, nói lại xem nào
-bộ tai bà điếc à
-vâng tai tôi điếc nhưng bà chuẩn bị vào bệnh viện đi là vừa- linh Chi vừa nói vừa sắn tay áo lên đuổi Kỳ, vừa đuổi Kỳ vừa nói vừa hét
-Bớ làng nước ơi ở đây có người từ trại tâm thần mới ra nè
-Tôi cho bà chết luôn
Hai người đuổi nhau để cho 5 người còn lại cười luôn, bất chợt một mình Khải đã nhìn thấy nụ cười của Nhã Hân, nụ cười ấy thật đẹp, quyến rũ và thật tự nhiên không giống như vẻ lạnh lùng thường ngày tý nào ( nói thật nhé những show truyền hình hay những buổi chụp hình quảng cáo quay MV đều là những nụ cười giả tao do cô tự tao nên mà thôi, còn nụ cười thật của cô chỉ có những người cực thân với cô mới nhìn thấy)
Khải Nghĩ thầm
"Em cười thật là đẹp không giống em mọi hôm chút nào cả'"