Linda Chắc em khá ngạc nhiên và bất ngờ vì bức thư này đúng không, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên em vui đùa, yêu thương em được rồi,đêm hôm đó anh mơ thấy một giấc mơ nói rằng chúng ta không được ở bên nhau phải có một người chết đi thì người còn lại mới được sống hạnh phúc. Anh đã tin vào những lời đó và viết bức thư này tặng sinh nhật thứ 16 của em, quả cầu thủy tinh chắc em nhận ra nó còn con mèo đó là con của mèo moon, em nhớ đặt tên cho nó nha.Bức thư này chắc là bức thư cuối cùng anh giử cho em, anh viết và nhờ một người bạn bên Trung đưa cho em khi anh chết và em tròn 16 tuổi. Anh biết khoảng thời gian hai đứa mình bên nhau không được bao lâu nhưng anh rất yêu em, nhờ em mà em không còn thấy cô đơn mà lại rất ấm áp, nụ cười của em như ánh nắng ban mai sưởi ấm tim anh. Khi anh chết đi em chắc chắn em sẽ thay đổi tính tình sở thích vì anh, anh mong muốn anh sẽ trở thành một cô gái yêu đời, nhí nhảnh đừng là một cô gái lúc nào cũng chỉ biết khóc mà không biết cười. Em hãy quên anh đi và hãy tìm một người con trai có thể đem lại hạnh phúc cho em, làm cho em cười, em vui và những lúc em cần cậu ta. Anh sẽ thấy rất vui nếu thấy em lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc bên người mà em yêu thương thật lòng. Cuối cùng anh chúc em sống lạc quan yêu đới, lúc nào cũng xinh đẹp, mạnh khỏe ở tuổi 16 và sau này và sống cho tồt nếu không anh sẽ không vui đâu. Quả cầu thủy tinh em hãy giữ nó dùm anh nha còn con mèo em hãy đặt tên cho nó và nuôi dưỡng nó cẩn thận. Cho anh giử lời hỏi thăm các bạn của em nha.Nếu có khiếp sau nhất định hai chúng ta sẽ là một cặp. Tạm biệt người anh yêu, goodbye...... Người giửjame( Hoàng Minh)Đọc xong bức thư cô khóc suốt cứ ôm quả cầu thủy tinh mà khóc. Khoảng 7 giờ tối cô khoác áo khoác ra ngoài cho khuây khỏa, đến một công viên khá ít người cô ngồi xuống một chiếc ghế đu quay màu trắng nhìn hình người con trai cô yêu thương nhất. Khuôn mặt xinh đẹp cô bây giờ phải cô đang khóc dằn vặt trong tim mình. Một giọng nói quen thuộc vang Lên:
-Nhã Hân- Lâm
Cô ngước mắt nhìn và vội vã lấy tay lau nước mắt của mình đi nhưng Lâm biết hết mọi chuyện từ nãy đến giờ, Lâm thấy cô ra ngoài chị cũng đi theo. Lâm nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô nói:
-Đừng buồn như thế nữa dù gì cậu ấy đã không còn trên cõi đời này rồi- Lâm
-...im lặng
-Chị biết em và Hoàng Minh rất yêu nhau nhưng ông trời thật trớ trêu không cho hai đứa ở cạnh nhau. Sinh nhật em cũng là ngày giỗ của Hoàng Minh cùng buồn cùng vui cùng khóc cùng cười- Lâm
-Chị này em phải thay đổi không- cô
-Bây giờ em không còn là một cô gái như trước kia nữa lạnh lùng sống khép kín bản thân đó là tính cách của em bây giờ. Em nghĩ xem em bây giờ cứ buồn rầu, lạnh lùng thì cậu ta ở thế giớ bên kia sẽ vui hay buồn đây.Người mình yêu thương nhất lúc nào cũng khóc vì mình vậy em thấy như thế nào, em làm như thế liệu Minh có quay về sống với em được không- Lâm
-Chị Lâm chị có biết gặp TF BOYS em lại lạnh lùng hơn tất cả mọi người không?- Cô hỏi
-Tại sao- Lâm nhìn cô khó hiểu
-Vì đôi mắt của Khải, đôi mắt cậu ta giống y như mắt Hoàng Minh, cứ nhìn vào đôi mắt ấy những ký ức hình ảnh của anh ấy có ùa về
-Vậy sao, vì vậy mà em lạnh lùng sống khép kín bản thân. Hoàng Minh ở bân kia chắc cũng đang khóc vì em đấy- Lâm nói rồi đi luông
Những lời nói của chị Lâm cứ im sâu vào đầu cô vậy, một người con trai ngồi trên cây đã nghe và thấy hết mọi chuyện trong đầu cứ thắc mắc 1 câu hỏi:
" Hoàng Minh là ai nhỉ"
Cô cũng về nhà và lên trên phòng xem kỹ quả cầu bên dưới quả cầu có 1 dòng chữa mờ rất khó đọc là" quên anh đi". Cô lại khóc chiếc điện thoại cô reo lần thứ nhất cô mặc kệ, rồi lần 2, Lần 3 cô cũng nhấc máy:
-Alô mẹ
-Hân nhi hả con cong sao vậy mà mẹ gọi mãi không nghe- mẹ cô
-con ổn
-con dạo này có khỏe ko có ăn uống đầy đủ ko- mẹ
-con vẫn thế, mẹ giử cho cho địa chỉ của ông bà đi con đang ở Trùng Khánh
-Mẹ biết ở Trung Quốc rồi, nhưng ông bà về Anh rồi- mạ cô
-vâng-
-Hôm nay sinh nhật con có muốn mẹ tặng gì ko-
-Dạ ko
-ờ vậy thôi nha bao giờ rảnh về thăm ba mẹ nhé-
-Vâng- cô cụp máy. Kết thúc cuộc nói chuyện kiến cô ko khóc nữa cô cất quả cầu vào tủ rồi lên giường ngủ luôn có lẽ hôm nay cô đã khóc quá nhiều. Dưới nhà thì Linh Chi và Lâm thi nhau bế con mào chụp hình đăng face và weibo câu like: Chi hỏi
-Ê không biết con mèo này tên gì nhỉ?
-Chịu- Kỳ Lâm
-À quên mấy anh cho cho tôi nuôi con mèo này được ko- Linh Chi
-Bao lâu- Thiên
-Ai biết- Linh Chi
-Hai tụi tôi chả có phản đối gì nhưng Khải Ca anh ấy vốn ghét động vật lắm- Thiên
-Hôm nọ mang Đô Đô đến công ty mà bị anh ấy mắng kinh điển lắm- Nguyên
-Để mình- Kỳ
-Để bà làm gì- Linh Chi
-Xin anh ấy nuôi mèo- Kỳ
-Được ko đó hay chỉ gây rắc rối- Lâm
-Yên tâm đi với bộ mặt cún con của em xin ai chả được- Kỳ tự cao
-Nhưng anh Khải khó lắm đấy- Nguyên
-Thế mới vui- Kỳ
Vừa lúc đó Khải về Kỳ chạy ra nói làm mặt cún con
-Khải ca- Kỳ chớp chớp mắt đáng yêu
-Có...chuyện..chuyên...gì vậy- Khải
- Chuẩn bị xem kịch- Linh chi nói thầm vào tay lâm
-Ừ - lâm
-Anh cứ ngồi vào đây đã. Vừa nói Kỳ vừa đẩy anh vào ghế
- Chuyện gì ớn quá à- Khải
-Anh Khải đẹp trai, thông minh, soái ca, tài giỏi của em- Kỳ
-Kỳ ơi em lên cơn à tự nhiên khen anh anh không xứng nhận mấy lời đó của em đâu- Khải sờ tay lân trán Kỳ
-Có mà anh anh lên cơn ý- Kỳ tức giận ngồi phắc dậy nhưng cũng dịu dàng ngồi xuống nói nhẹ nhàng hết sức có thể
- Anh Khải ơi anh có phóng thoáng với con gái bao giờ ko- Kỳ
-Có- Khải
-Vậy thì anh cho em nuôi con mèo kia nhé, em hứa với anh chăm sóc nó cẩn thận- Kỳ làm mặt cún con
-Nhưng mà...- Khải
-Đi mà cho em nuôi nó đi đi mà Khải ca- Kỳ lắc tay khải làm nũng
-thôi được rồi cho em nuôi -khải nói
-Yeahhhhhhhhhhhhhh- Kỳ hét
-Cảm ơn...- Quay mặt lại nói với khải nhưng anh bay đi từ lúc nào rồi
-Ái chà chà giỏi quá ha- Linh Chi
-Phục em- Thiên
-Meo meo ơi em được ở nhà này rồi đó nha- lâm bế mèo lên
-Meo meo- mèo kêu
Xem Kỳ làm thế với Khải mà Nguyên cứ nóng người lên trong lòng cảm thấy ghen tị