Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 11

Cô ăn xong thì cũng đã hơn 4 giờ chiều. Sao giờ này mà ba mẹ chưa về ta, thôi kệ lên ngủ một tí đã.

< Oh baby I............with you> (Oh baby I-Mike D.Angelo)-tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

_Alo

_Bà hẹn hò với anh Khải Huy à?-tiếng Nhi vang lên.

_À...không...à ừm...thì là vậy đó!-cô ngập ngừng.

_Là sao? Nói rõ ra xem nào?-Nhi bực mình.

_Thì là...là...ừ thì hẹn hò đó! Haizz...bực quá!-cô rối bời. Làm sao mà nói sự thật ra đây, nói ra là hắn sẽ cho cô chết chắc luôn. Nghĩ đến cảnh mà bị mấy chục triệu fan của hắn chạy đến trù dập cô thôi là cũng "teo" rồi.

_Ừ! Có hai đứa đang buồn muốn chết đây này. Ra quán Bin Color đi!-Nhi thở dài.

_Buồn? Ai chứ? Đợi tui 10' đi, ra liền.-cô cúp máy rồi chạy vào nhà tắm.

***

_Linh nói sao?-cậu sốt sắn.

_Thì là sự thật đó! Hai người đó đang hẹn hò.- Nhi thở dài nhìn sang Như. Ánh mắt Như lúc ấy buồn bã vô cùng, nỗi tuyệt vọng như ôm lấy Như. Mọi thứ đã sụp đổ, không còn gì nữa.

3 năm qua Như đã rất cố gắng nhưng Huy không hề để mắt đến Như nhưng khi Linh chỉ vừa vào học được ba ngày thì anh đã chú ý ngay đến Linh. Cuôc đời thật trớ trêu mà, tình yêu thật lòng không bao giờ được trọn vẹn.

*Dù bạn có là một bông hoa tài sắc đến đâu, ai cũng chú ý đến bạn nhưng sẽ có một vài người chỉ yêu thích bông hoa của chính họ. Cái sở thích riêng của họ. Dù bạn có làm người khác để ý đến đâu nhưng khi bạn là bông hoa không theo sở thích nào của họ thì bạn vẫn mãi là người vô hình đối với họ*

_Giỡn hoài bà ơi! Linh không như vậy đâu. Linh không bao giờ đồng ý ai dễ dàng như thế đặc biệt là tên Vương Khải Huy đó!-cậu thật sự không tin vào tai mình nhưng đó lại là lời từ chính miệng cô thốt ra.

_Linh sẽ đến đây, đến lúc đó hãy hỏi Linh chứ đừng hỏi tui. Hiện tại chẳng trả lời được gì đâu.-Nhi lắc đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện thì không để ý đến Như đã kêu rượu từ khi nào và say mèm nằm bẹp dưới bàn. Cũng đúng thôi, giữa bạn thân và tình yêu Như phải chọn ai đây? Tình yêu à, nó không thuộc về Như. Tình bạn à, nó có vẻ khả quan hơn nhưng Linh đã biết Như thích Huy sao lại còn đồng ý. Báo chí đăng ầm ầm lên đấy.

Sao Linh lại đối xử với Như như thế? Khônh đâu, xưa giờ Linh làm việc gì đều có lí do cả. Nhưng nếu Huy thực sự thích Linh thì Như đành buông tay vì Như có làm gì đi nữa thì anh đã thuộc về Linh mất rồi.

Cô đến và ngồi vào chỗ còn lại của bàn.

_Chuyện là sao Linh giải thích đi!-cậu lạnh lùng.

_Thực sự là tui cũng không biết nữa! Rối lắm đây này.-cô ôm đầu.

_Cậu hẹn hò với Khải Huy thật à?-cậu quát to.

_Ừ! Nhưng tớ thề, tớ chưa bao giờ có tình cảm với anh ta.-cô giải thích.

_Vậy sao cậu còn đồng ý làm bạn gái của hắn?-cậu hạ giọng nhưng vẫn còn tức giận.

_Chuyện khó nói, nhưng tớ thề rằng tớ chưa bao giờ có tình cảm hay có ý định giành giật tình yêu của Như cả! Tớ thề đấy.-cô ra sức giải thích.

_Chuyện gì mà khó nói, bạn bè mà. Cứ nói ra đi biết đâu tụi tui sẽ giải quyết được!-Nhi lên tiếng.

_3 tháng sau tui sẽ giải thích rõ. Chứ bây giờ là không được.-nói rồi cô đứng dậy chạy ra khỏi quán và không quên để lại ba từ:*Tui Xin Lỗi*.

_Aisss!!! Rốt cuộc là sao?-cậu vò đầu bứt tóc.

_Chắc Linh có lí do riêng, cứ đợi 3 tháng sau đi xem thế nào.-Nhi vỗ vai cậu.

_Tui về trước, bà nhớ đưa Như về cẩn thận.-cậu thất thần đứng lên đi ra ngoài.

Cô sau khi chạy ra ngoài thì như người mất hồn, đi về một hướng vô định. Mọi chuyện rối tung hết lên, liên quan đến người của công chúng thật phiền phức. Đằng này lại còn là "hoa đỏ" của Như. (Hoa Đỏ là một từ dùng để chỉ nhân vật lọt vào mắt xanh của ai đó). Chỉ cố gắng 3 tháng thôi rồi cô sẽ được giải thoát, phải thật kiên cường không được gục ngã

Cô là ai chứ? Đại Băng Linh cơ mà, tất cả cũng sẽ qua.

_Ê! Đi đâu đó?-giọng nói của một người con trai gọi cô từ đằng sau.

_Ủa! Ân à?-cô bất ngờ.

_Ừa! Cậu đi đâu thế?-Ân hỏi cô.

_Tui đi...à không biết nữa. Đi đại cho khuây khỏa á mà.-cô gãi đầu, nãy giờ cô đi mà chẳng biết là đang đi đâu nữa.

_Bạn gái của Khải Huy, là thật chứ?-Ân hỏi cô, ánh mắt như mong muốn điều gì đó.

_À...ừm! Đúng vậy.-cô ngập ngừng.-Đừng hỏi nữa, tui về trước!-nói rồi cô bắt taxi chạy một mạch đi về.

_Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Em nhất định sẽ là của tôi!-Ân cười khẩy rồi lên xe đi về. Lúc cô vừa ra khỏi quán Bin Color thì Ân đã trông thấy nên đi theo, cô đã đi rất lâu mà không có ý định gì dừng lại nên Ân mới lên tiếng và cũng muốn hỏi rõ xem thế nào. Ai ngờ cô lại trả lời như thế. Nhưng Ân sẽ không bỏ cuộc đâu, rồi cô sẽ là của Ân.

{Tôi yêu em, nhưng tôi không tồn tại cái suy nghĩ rằng yêu em chỉ cần em hạnh phúc. Tôi tham vọng hơn thế, tôi muốn em hạnh phúc trong chính vòng tay của tôi. Em nhất định sẽ là của tôi}

Cô về đến nhà thì thấy xe của ba mẹ trong sân.

_Ba mẹ ơi!-cô nói vọng vào. Vừa vào nhà thì bắt gặp hai cái mặt hầm hầm nhìn cô.-Ba mẹ đi công tác có vui không?

_Vui cái quái gì nổi. Nào là Nhất Gia Kiến Phong lên tiếng về cô nàng Đại Băng Linh, nào là Thiếu gia Vương Khải Huy ra mắt bạn gái. Cô định giết cái nhà này à?-mẹ cô bực tức.

_Thì con với Phong đâu là gì thì Phong phải lên tiếng đúng rồi. Còn Khải Huy thì thì....thì..-cô ấp úng.

_Thì sao?-mẹ cô quát.

_Thì là vậy đó, nhưng ba mẹ không hiểu đâu! Cho con 3 tháng thôi.- cô nhìn họ với ánh mắt cún con.

_Thôi tùy con, chuyện tình cảm của con ba mẹ không chen vào. Đừng làm ảnh hưởng đến chức vụ của ba trong công ty được rồi!-ba cô ôn nhu.

_Nhưng tại sao không phải là Phong hả con? Hai đứa thân từ nhỏ mà, nếu hai đứa mà quen thì ba con sẽ có một vị trí khá cao trong công ty ấy. Có khi lại còn được làm tổng giám đốc trong chi nhánh nào đó nữa thì sao?-mẹ cô nói.

_Con với Phong chỉ là bạn và mãi mãi như thế thôi! Mẹ quá đáng thiệc.-cô khóc rồi chạy lên phòng.

_Chuyện tình cảm của con nó, dù sao nó cũng lớn rồi thì cứ để nó quyết định. Còn chuyện công ty thì tôi ở vị trí này cũng rất ổn rồi. Bà cứ kệ nó đi.-ba cô khuyên mẹ cô.

_Haizzz...thì thôi kệ! Tôi đi nghỉ đi, ông cũng tắm rửa đi rồi nghỉ ngơi!-mẹ cô đứng dậy đi lên lầu.

Cô cứ khóc suốt cho đến tối, một mình trong căn phòng tối om. Bỗng điện thoại cô sáng lên.

_<Rảnh không? Cậu lên sân thượng một tí đi!>

Cô không nhắn lại, đứng dậy đi rửa mặt rồi lên sân thượng.

_Mới khóc à?-cậu có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều nói vọng qua từ lang can nhà cậu.

_Làm gì có! Kêu tớ lên đây có gì không?-cô không nhìn cậu mà nhìn lên bầu trời đầy sao kia.

_Tớ hỏi thật cậu. Chuyện cậu với Khải Huy là thế nào?-ánh mắt cậu hi vọng nhìn vào cô.

_Chỉ là một hợp đồng nhỏ, 3 tháng sau sẽ trở lại bình thường.-cô đăm chiu.

_Thật à?-cậu có vẻ vui nhưng phải hỏi lại.

_Ừ! Nghĩ sao tớ có thể thích một loại người như hắn hả? Đồ điên đó.-cô hì mũi, ánh mắt tức giận nhìn về phía xa.

_Ừ! Thật đấy nhé, tớ tin cậu!-cậu vui vẻ nhìn cô.

Cô bỗng quay qua hét to:

_Ừ, TỚ KHÔNG LÀM CẬU THẤT VỌNG ĐÂU! HỨA ĐẤY! YAAAAAA

_Được rồi! Đi ngủ đi, mắt sưng to rồi đấy! Mai tớ qua chở cậu đi học.-cậu nói với cô, quay trở lại vẻ ngoài ấm áp.

_Thôi, mai tớ có người đưa đi rồi. Ngủ ngon.-cô nói rồi chạy xuống lầu.

_Ngủ ngon! Tớ yêu cậu!-cậu thì thầm.
Bình Luận (0)
Comment