Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 8

Cô hồn nhiên chạy lên lầu thay đồ mà không thèm để ý đến cậu đang lơ lửng ở dưới.

<Cuối cùng thì cậu của trả cho tớ nụ hôn 6 năm trước>

6 năm trước.

Có 3 cô bé và 1 cậu bé khoảng 11 tuổi đi cấm trại với trường và vô tình đi lạc vào một thác nước tuyệt đẹp, phía sau đấy là một căn nhà gỗ bỏ hoang nhưng nhìn rất thu hút và không âm u như những căn nhà hoang khác. Họ quyết định lấy đó làm căn cứ bí mật. 2 cô cậu bé ngây thơ mà nằm dài ra thảm cỏ gần thác nước rất đẹp, hai cô bé sinh đôi thì dắt tay nhau dạo quanh căn nhà. Chỉ có một cậu bé khá đẹp trai nằm cạnh cô bé dễ thương đang say sưa ngủ.

_Mai mốt lớn lên tớ sẽ lấy cậu làm cô dâu của tớ!-cậu bé nói nhỏ và ngắm cô bé kia đang say sưa ngủ. Rồi cậu bé hạ người mình xuống và đặt lên môi cô bé ấy một nụ hôn phớt lờ và đó chỉ là bí mật của mình cậu nhóc ấy, nhưng cậu ấy đâu biết có một cô bé đã nhìn thấy cảnh đó qua khung cửa sổ căn nhà gỗ. Hai giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé đó nhưng cô bé quyết định sẽ không nói ra, sẽ giữ riêng cho mình.

{Tình yêu, nếu tưởng buông bỏ nổi đau sẽ nhanh nguôi ngoai, nhưng... Nhi đã nhầm.Cái nổi đau không thể gọi thành tên, không thể viết thành dòng và không thể nói thành lời nó còn tệ gấp trăm ngàn lần một cái tát, một cơn nóng giận rồi kết thúc. Và...quan trọng nhất là thời gian càng trôi qua, Nhi dần không kiềm chế đc tình cảm của mình và nó bây giờ đã trở thành một thứ tình cảm gì đó không thể diễn tả được!}

Kết thúc quá khứ.

Cậu kết thúc phần quá khứ đã qua, kéo nhẹ cái cà vạt xuống và đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho cô nàng bé bỏng trong lòng cậu.

_Có đồ ăn trưa chưa vậy?-tiếng cô từ trên lầu vọng xuống.

_Ờ cậu xuống đi!-cậu nói lên.

Cô đi xuống mà làm cậu ngỡ ngàng, không phải lần đầu nhìn cô mặc váy nhưng lần này cô lại khiến cậu ngơ ngác đến vậy. Tim đập nhanh như đây là lần cuối được đập vậy!

Cô mặc chiếc váy hai dây màu trắng xòe đến gối, tóc thả và đeo băng đô màu tím rất dễ thương. Nước da trắng đều làm cô như nàng tiên giáng trần.

_Nhìn gì dữ vậy ba? Có mì chưa?-cô hỏi ngược lại cậu.

_À ừm tại thấy cậu khác mọi ngày quá! Mì đây!-nói rồi cậu bưng ra cho cô một đĩa mì ý thơm và vô cùng bắt mắt.

_Khác gì đâu! Ở nhà tớ mặc vậy cho thoải mái!-cô lấy nĩa làm một nĩa thật to cho vào miệng và gật đầu tỏ vẻ rất thích.

_Vậy cậu định mặc vậy để gặp nó luôn á hả?-cậu bỗng nghiêm mặt.

_Ai cơ? Nha Ân hả?-cô ra vẻ khó hiểu-Nhưng mặc vậy thì sao? Có hở hang gì đâu!-cô bĩu môi.

_Nhưng hiện tại là cậu nhìn rất là quyến rũ à không, nói sao ta? À phải rồi, nhìn rất là thu hút nên tớ không thích! Ăn xong lên phòng thay đi!-cậu thản nhiên.

_Mắc giống gì chứ? Tớ vẫn thường mặc vậy, cậu rảnh rỗi quá à!-cô khó chịu.

_Ừ tùy cậu, nhưng trong lúc cậu và nó soạn bài tớ sẽ ngồi ở đấy cùng cậu!-cậu ra vẻ dứt khoát.

_Sao cũng được, hôm nay khó hiểu nhỉ?-cô nói rồi vẫn chú tâm ăn.

Cậu và cô ăn xong và tất nhiên cô sẽ là người phải rửa chén. Xong rồi thì cô ra sau vườn tưới vài cái cây và một dãy hướng dương tự cô trồng. Đúng vậy, cô rất thích hoa hướng dương.

_Tớ giúp cậu nhé?-cậu đi theo cô.

_ Cũng được, cậu lấy cái bình to kia đổ nước đầy vào rồi đem qua cho tớ!-cô gật gù rồi chỉ tay về phía cái bình nước to thiệc to.

_Okay! Chuyện nhỏ.-cậu chạy nhanh lại phía đó-Sao mà nặng quá vậy!-cậu cật lực xách bình nước đem lại cho cô.

_Nghe ai nói chuyện nhỏ mà giờ trông khổ dữ vậy ta?-cô giễu.

_Thôi đây này! Nó nặng thiệc chứ bộ!-cậu bĩu môi rồi lấy tay quẹt mồ hôi trên trán.

_Mơn nhé!-cô nói rồi múc đầy nước vào bình tưới và đi tưới mấy cây hướng dương đáng yêu của cô.

Cậu nhìn cô, rất yên bình. Một cảm giác mang lại cho cậu cái thứ gọi là tình yêu.

(Bạn định nghĩa tình yêu như thế nào? Còn với tôi, tình yêu đơn giản là một cảm xúc đặc biệt với một người đặc biệt hơn những người xung quanh. Không cần phải là người nói lời ngọt ngào nhất, dâng hiến nhiều nhất, mà đó là người có thể hiểu tôi nhất. Như cô ấy vậy!)

_Xong rồi! Đi vào nhà, nắng quá!-cô thả cái bình xuống rồi ngoắt cậu đi vào.

***

3g chiều.

Tiếng chuông cửa làm cô bừng tỉnh giấc, à cô đang ngủ. Nghe người ta bấm chuông hoài là biết cậu đã đi đâu rồi nên không ra mở cửa. Cô bật dậy, chải lại tóc rồi cài băng đô lên, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi tức tốc chạy xuống dưới mở cửa.

_Ủa! Đến đúng giờ quá ha!-cô bất ngờ khi thấy Nha Ân.

_Cậu đợi hay sao mà biết đến đúng giờ?-Ân nhìn cô.

_Không! Tôi đang ngủ.-cô nói rồi lấy tay che cái ngáp dài.

_Tui phiền cậu ngủ rồi nhỉ?-Ân ra vẻ ngại.

_Đâu có! Giờ này thức là được rồi. Cậu vào đi.-nói rồi cô mở cửa cho cậu dắt chiếc moto của mình vào.

_Nhà cậu đẹp nhỉ?-Ân nhìn xung quanh.

_Nhưng sao so sánh được với căn biệt thự to lớn của các cậu chứ!-cô quay qua.

_Nhưng nhìn chung rất đẹp mà. Căn nhà không to lớn nhưng khá thu hút với khoảng sân rộng cùng nhiều cây cảnh xen kẽ kết hợp hài hòa rất dễ chịu!-Ân trầm ngâm.

_Ông già quá nhỉ?-cô quay qua trêu Ân.

Dựng chống xe ngoài sân rồi cả hai vào phòng khách.

_Chào!-cậu lạnh lùng xem tivi.

_Nãy cậu ở đâu mà không mở cửa cho khách?-cô quạu.

_Tớ trong nhà vệ sinh thì sao mà mở?-cậu ấm áp khi nói chuyện với cô.

_Sao cậu lại ở đây?-Ân bất ngờ.

_Ba mẹ cô ấy đi công tác nên nhờ tôi qua đây trông chừng, sợ kẻ xấu nào đó biết được rồi ra tay ấy mà!-cậu xiên xỏ.

_~Bài báo ấy là thật rồi, thân đến thế cơ mà~Ân suy nghĩ.

_Cậu bị điên à? Cậu ấy giỡn đấy!-cô lườm cậu rồi quay qua nói với Ân-Lên phòng tớ lấy sách nhé?

_À ừ!-Ân đi theo sau cô, cậu cũng bật dậy đi theo.

Cứ như thế, ba người ngồi trong phòng cô. Cô và Ân cứ chú tâm vào soạn bài mà cười nói vui vẻ, còn cậu thì bị xem như người vô hình. Lâu lâu còn bị cô sai vặt đem nước rồi bánh lên nữa chứ. Cậu khổ quá mà!

_Yayy! Cuối cùng cũng xong.-cô gấp sách lại vươn tay uể oải.

_Cũng trễ rồi! Tớ về đây!-Ân dọn tập rồi đứng lên.

_Ừ! Tôi mở cửa cho cậu.-cô đứng dậy đi xuống trước.

Ân đi sau. Cậu nhìn Ân mà nhếch mép, đúng là biết diễn thật. Sau khi Ân đã về, cô bực mình chạy lên lầu.

_Cậu bị điên à? Tớ có phải của cậu đâu, không làm gì giải quyết mà còn gây hiểu lầm thêm nữa.-cô ngồi phịch xuống giường.

_Ừ! Tớ vậy đấy, chưa bao giờ cậu to tiếng với tớ nhưng vì nó mà cậu thế này à? Okay, tớ sẽ giải thoát cho cậu để cậu tiếng tới với nó. Xin lỗi vì làm phiền.-nói rồi cậu mở cửa chạy đi.

Cô chỉ biết ôm mặt mà chảy nước mắt. Cô đã lỡ miệng rồi!

===_=_=_=_=End Chap==__==_=_==_===
Bình Luận (0)
Comment