Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 12

Đêm khuya Hoàng Hiểu Long bị đánh thức bởi tiếng ho khan liên tục.

Hắn mở mắt tỉnh dậy cảm thấy chiếc giường kingsize rung dữ dội. Lục Triết Hy nằm quay lưng về phía hắn. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là cổ họng đau và ngứa. Lục Triết Hy lấy tay bịt miệng mình để ngăn những tiếng ho lớn sẽ đánh thức Hoàng Hiểu Long. Nhưng cổ họng vẫn phát ra âm thanh hơn nữa anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Vì kiềm chế những cơn ho mà khuôn mặt anh đã đỏ bừng lên.

Dù Hoàng Hiểu Long không thấy sắc mặt không tốt của anh nhưng hắn thấy cơ thể anh từ phía sau đang không ngừng run rẩy...

Hoàng Hiểu Long ngay lập tức cảm thấy lạ.

Lạnh quá sao? Không phải! Dù anh đang không mặc quần áo, hiện tại đang là mùa đông nhưng đây là trong phòng hắn, hệ thống điều hòa đã chỉnh cao nhiệt độ lên và anh cũng được nằm trên giường và đắp chăn dày không thể cảm thấy lạnh được! Không lẽ...

"Lục Triết Hy."

Lục Triết Hy giật mình không nhúc nhích... Lần đầu tiên hắn gọi tên anh, anh cảm thấy không quen và còn cảm thấy sợ nữa.

"Quay mặt lại đây."

Lục Triết Hy từ từ quay mặt lại. Mặc dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng anh lại vô cùng sợ hãi vì đã đánh thức hắn.

Hoàng Hiểu Long bật đèn lên thấy gương mặt anh đã đỏ bừng lên, cả người cũng đổ mồ hôi lạnh.

Lục Triết Hy run run nói:"Xin lỗi... tôi không cố ý đánh thức... khụ...khụ..."

Không nói được hết câu, Lục Triết Hy vội lấy tay chặn họng vì tiếng ho khan.

Hoàng Hiểu Long không nói gì, chỉ đưa tay lên sờ trán anh. Một cảm giác nóng rực gần như thiêu đốt mu bàn tay hắn!

Hắn lúc này mới nhớ tới lời Trần Hạo dặn. Khi anh tỉnh lại hắn đã cho anh ăn uống đàng hoàng nhưng lại quên cho uống thuốc hạ sốt. Lục Triết Hy vốn đã bị sốt vậy mà hắn còn bắt anh "mây mưa" với hắn một thời gian dài... nên bây giờ không chỉ có sốt mà còn viêm họng do phải rên rỉ quá nhiều cho hắn nghe...

"Cứ ở yên đấy."

Hoàng Hiểu Long bối rối nói xong thì rời khỏi phòng một lúc. Sau đó hắn quay lại tay cầm ly nước với 2 viên thuốc màu trắng đưa cho anh.

Từ lúc uống phải ly nước có thuốc kích dục, anh vẫn có cảm giác lo sợ. Thấy anh do dự lúc lâu, hắn nói:"Là thuốc hạ sốt bình thường thôi."

Lục Triết Hy nghe xong mới cầm hai viên thuốc bỏ vào miệng rồi uống nước.

"Được rồi, nằm xuống đi."

Lục Triết Hy làm theo rồi hắn đặt một chiếc khăn lạnh lên trán anh khiến anh rất ngạc nhiên.

"Ngủ tiếp đi."

Xong xuôi, Hoàng Hiểu Long tắt đèn rồi nằm xuống cạnh anh. Hai người rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng hôm sau, Hoàng Hiểu Long tỉnh dậy trước. Việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra thân nhiệt của anh.

Hoàng Hiểu Long lấy một cái nhiệt kế, nhẹ nhàng mở miệng Lục Triết Hy để anh ngậm vào. Lục Triết Hy vẫn còn mơ màng ngủ trông rất ngon giấc. Qua hai phút sau, nhiệt kế reo lên, hắn lại cẩn thận lấy ra, là 36,5 độ rưỡi.

Xem ra là hạ sốt hoàn toàn rồi nhưng còn bệnh viêm họng nữa. Vừa nghĩ hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Hạo:"Tới chỗ tôi một chút!"

Hoàng Hiểu Long nhìn điện thoại là gần 8 giờ sáng. Nhưng hắn lại không đành lòng rời khỏi giường khi thấy Lục Triết Hy ngủ ngon đến mức đáng yêu như vậy. Hắn lại nằm xuống quan sát anh nằm ngủ.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng đột ngột mở ra. Trương Hoàn xuất hiện hét to:"Hoàng thiếu! Tôi mới tìm được chỗ chơi sòng bạc thú vị lắm..."

"Không đi!"

Hoàng Hiểu Long không thèm quay đầu nhìn, hắn lạnh lùng từ chối. Hắn cảm thấy có chút tức giận mặc dù bình thường Viên Thành, Trương Hoàn có thể tự do ra vào nhà hắn.

"Sao thế?" Viên Thành hỏi.

"Không có hứng thú. Phải rồi, hai người từ lần sau vào phòng tôi phải gõ cửa đấy!" Hắn thẳng thừng tuyên bố.

Viên Thành ồ lên:"Vậy thì xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng tôi có thắc mắc đêm qua cậu vui vẻ với ai thế?"

Viên Thành cười rồi tiến lại gần xem người nằm cạnh Hoàng Hiểu Long là ai.

Hoàng Hiểu Long ngăn lại:"Anh không cần biết!"

"Thôi nào... cho xem mặt tí thôi."

"Không!"

Hắn với Viên Thành đấu khẩu to tiếng nên đánh thức Lục Triết Hy.

Anh khẽ mở mắt rồi xoay mặt lên, Viên Thành thấy rõ thì không khỏi ngỡ ngàng:"Lục... Lục Triết Hy..."

Lục Triết Hy trước tiên là bất ngờ sau đó đã chuyển sang sợ hãi vì lại nghĩ tới chuyện trước đây. Không phải Hoàng Hiểu Long sẽ lại tiếp tục đem anh cho hai người đó chơi chứ???

Lục Triết Hy run rẩy thu mình lại nép vào góc giường, thầm cầu mong hắn đừng làm như vậy.

Hoàng Hiểu Long thấy anh sợ sệt như vậy không khỏi nhíu mày nói:"Hai anh đi chơi đâu thì đi đi!"

Trương Hoàn nói:"Không có cậu chán lắm!"

"Nói gì thì nói, hôm nay tôi không đi đâu!"

Trương Hoàn với Viên Thành kiên cố cãi lại, tìm đủ cách lôi Hoàng Hiểu Long đi.

Rồi phía cửa vang lên giọng nói:"Tới giờ khám bệnh rồi. Mời hai cậu đi cho!"

Lời nói và ngôn từ rất trang nhã, thái độ cũng rất điềm tĩnh. Trần Hạo cao ráo, ăn mặc nhã nhặn nhưng vẫn tôn lên khí chất cao ngạo của một người quyền quý.

Bao giờ cũng vậy, nếu Trần Hạo đã lên tiếng nói hoặc cảnh báo điều gì thì hai người kia cảm thấy rất sợ và phải làm theo...

Viên Thành mặt hơi biến sắc nói:"Ừ, vậy... chúng tôi đi đây..."

Sắc mặt Trương Hoàn cũng thế:"Hoàng thiếu... gặp sau..."

Thế rồi hai người đó mau chóng rời khỏi.

Hoàng Hiểu Long huýt một tiếng sáo:"Tôi phải công nhận sự lợi hại của anh đấy!"

"Chuyện nhỏ." Trần Hạo vẻ mặt không biểu tình tiến lại gần giường.

Trần Hạo thấy Lục Triết Hy còn sợ sệt co người ngồi một góc thì cảm thấy có chút buồn cười:"Đừng sợ, tôi không ăn thịt cậu đâu. Tiến lại gần đây một chút đi, như vậy tôi mới khám cho cậu được."

Trầm lặng giây lát, Lục Triết Hy không cảm nhận được nguy hiểm gì từ Trần Hạo nhưng vẫn một mực cảnh giác với Hoàng Hiểu Long. Anh đưa mắt nhìn hắn, nhưng không đoán được cảm xúc hiện tại của hắn là gì nên vẫn do dự. Hoàng Hiểu Long thì hết kiên nhẫn:"Mau lại gần đây!"

Lục Triết Hy đành phải chống hai tay xuống để bò về phía trước. Thân thể anh xích lõa cùng bao nhiêu vết tím bầm, dấu hôn đỏ ửng, đặc biệt sau lưng là hình con rồng màu đỏ rực uốn lượn quanh đầu lâu trắng được in lên bằng sắt nung nóng vĩnh viễn sẽ không thể phai mờ được... Lục Triết Hy quỳ gối cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ.

Trần Hạo nói:"Ngẩng cao đầu lên và há to miệng ra đi."

Lục Triết Hy chầm chậm làm theo, Trần Hạo xem xét khoang miệng xong rồi đưa tay lên day huyệt thái dương của anh rồi kết luận:"Tình hình nghiêm trọng đấy!"

"Cái gì?"

Lục Triết Hy chưa kịp phản ứng nhưng Hoàng Hiểu Long lại mở to mắt thốt lên:"Không phải chỉ sốt với viêm họng bình thường thôi sao?"

"Còn một bệnh khá nặng nữa."

"Bệnh gì? Chữa khỏi được không?" Hoàng Hiểu Long vội vàng nói.

"Không phải bệnh của cậu, cậu lo làm gì?"

"Anh đừng đùa nữa!"

"Được! Qua phòng khác nói."

Hoàng Hiểu Long ngay lập tức cùng Trần Hạo tạm ra khỏi phòng. Lục Triết Hy ngơ ngác lúc lâu sau cùng thì thở phào nhẹ nhõm. Bản thân anh mắc bệnh gì, anh không quan tâm. Anh ước bây giờ mình bị bệnh càng nặng càng tốt rồi chết đi cho xong...

Đến phòng khách, Hoàng Hiểu Long chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã hỏi:"Anh nói đi, rốt cuộc là bệnh gì?"

Không ngờ Trần Hạo lại nở nụ cười thích thú:"Cậu bồn chồn như vậy... tôi đoán là cậu coi trọng Lục Triết Hy rồi phải không?"

Hoàng Hiểu Long đơ người một lúc sau mới nhận ra mình vừa ăn một quả lừa... Hắn quát lên:"Anh dọa tôi như vậy vui lắm hả???"

Trần Hạo thản nhiên:"Vui lắm..."

"Được rồi, không đùa nữa. Lục Triết Hy hết sốt thật rồi. Đêm qua cậu làm kịch liệt lắm đúng không?"

"Liên quan gì hả?" Hoàng Hiểu Long cố nén cơn giận.

"Cậu ta đổ mồ hôi lạnh nhiều đến mức thấm vào tận phổi nên ho, còn viêm họng thì chắc là do rên rỉ nhiều quá rồi!" Trần Hạo vẻ mặt không biểu tình nói rất bình thường.

"Sao cũng được, uống thuốc là khỏi chứ gì?"

"Ừ! Còn nữa, cho cậu ta mặc quần áo đi, mặc dù nhiệt độ trong phòng không quá thấp nhưng cũng không có nghĩa là cậu ta sẽ không bị cảm lạnh, mặc đồ mỏng thôi cũng được, loại vải nào thấm mồ hôi ấy."

"Được!"

"Tôi hỏi lại, cậu coi trọng cậu ta?"

"Không biết nữa... Tôi chỉ không muốn Lục Triết Hy biến mất khỏi tôi."

"Dù sao thì kể từ bây giờ đối xử với cậu ta tốt hơn một chút. Tâm lý của cậu ta yếu lắm, nếu phải chịu đựng chuyện gì kinh khủng hơn... như cậu thấy đấy, lần trước cậu đem cậu ta cho hai người kia, chỉ sau mấy giờ đã khiến cho cậu ta tự sát... Nói thẳng luôn là tôi bênh vực cậu ta, bởi cậu ta nhìn cũng được hơn đám phụ nữ cậu gặp lúc trung học đấy nhỉ?"

Đằng sau lời nói của Trần Hạo là cả một câu chuyện dài thời học sinh của Hoàng Hiểu Long tạm thời chưa tiết lộ.

Sắc mặt hắn lúc này u ám hơn, ánh mắt hắn hạ xuống nghĩ ngợi chuyện gì đó rất phức tạp, là một câu chuyện cũ của hắn.

"Tôi xin lỗi vì tự dưng lại nhắc lại." Trần Hạo nhìn đôi mắt kia, rất lâu rồi chưa được thấy lại ánh nhìn đó, lòng anh lại trào lên một nỗi bồi hồi, day dứt.

"Không sao. Không có chuyện gì nữa, anh đi được rồi!"

"Ừ."

...
Bình Luận (0)
Comment