Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 2

"Cảm ơn anh đã đưa em về nhà."

"Không có gì đâu, vậy em nghỉ ngơi đi nhé!"

"Anh ơi...đợi đã."

Lục Triết Hy định ngoảnh đầu rời đi thì cậu thiếu niên gọi lại.

"Sao thế?"

"Anh... chắc không phải người ở thành phố này đúng không?" Giọng thiếu niên run rẩy

"Ừ, anh mới chuyển đến đây học."

"Em xin lỗi..."

"Sao lại xin lỗi anh?"

"Tại em mà anh..." Thiếu niên do dự hồi lâu, lúc sau lắp bắp nói:"Anh... anh nên rời khỏi thành phố này đi... anh vì cứu em mà đã chọc phải phiền toái lớn rồi... cái người mà anh cho một cái bạt tai, thực sự không thể dây vào được... Nhân lúc hắn chưa tìm tới anh thì anh mau rời khỏi đây đi!"

"Em nói gì vậy? Lục Triết Hy hoàn toàn không có chút lo sợ:"Kẻ làm sai là hắn mà, em không cần phải lo cho anh đâu."

"Nhưng..."

"Được rồi không còn sớm nữa, em vào nhà ngủ đi!"

Thiếu niên muốn nói thêm điều gì nhưng Lục Triết Hy đi mất rồi. Nhìn bóng lưng anh rời khỏi mà cậu thiếu niên đó chắp hai tay lại cầu nguyện:"Thật sự xin lỗi và cảm ơn anh. Cầu cho anh đừng xảy ra chuyện gì!"

...

Sáng hôm sau, tại một trường đại học mỹ thuật.

"Triết Hy, bức tranh cậu vẽ tham dự cuộc thi đã đạt giải rồi, còn là giải đặc biệt nữa! Chúc mừng nhé!"

Trình Dương Lạc vui vẻ khoác vai Lục Triết Hy tấm tắc khen gợi.

Lục Triết Hy tươi cười:"Cảm ơn cậu, khi đó vội quá nên tớ chỉ tiện tay vẽ thôi, không ngờ lại đạt được giải..."

"Cậu không phải khiêm tốn. Sau vụ này phải mời tớ đi ăn một bữa đó!"

"Được!"

Hai người thong thả bước chân vào lớp học. Họ không biết từ phía xa có một đám người mặc đồ đen nhìn chăm chú vào họ. Trong số chúng có Hoàng Hiểu Long. Hắn nhìn cậu, ánh mắt gian tà được che khuất bởi cặp kính râm, nhoẻn miệng cười.

"Nhắm vào thằng tóc vàng kia cho tao!"

Hoàng Hiểu Long chỉ tay về phía cậu, trầm giọng ra lệnh.

"Tuân lệnh, thiếu gia!"

...

Lục Triết Hy từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ phải sống trong cô nhi viện. Ngay từ nhỏ anh phát hiện bản thân có năng khiếu về hội họa nên khi trưởng thành đã vào một ngôi trường đại học Mỹ thuật. Ở đây anh đã bộc lộ hết được tài năng của mình. Nhiều lần anh tham gia vẽ tranh đều được giải cao, số tiền thưởng của anh cũng được khá nhiều. Nhờ số tiền đó, anh có thể nuôi sống bản thân. Ngoài những lúc ở trường, anh còn làm công việc bán thời gian, thường xuyên phục vụ ở các cửa hàng ăn nhanh.

Tối qua gặp Hoàng Hiểu Long, thực sự là chuyện ngoài ý muốn của Lục Triết Hy. Anh là người tốt bụng, lương thiện, được dạy là nên giúp đỡ những người xung quanh. Từ nhỏ anh cũng được học võ để tự vệ nên lúc thấy mấy kẻ du côn hay bắt nạt, đòi tiền của những người khác thì anh đều giúp họ đòi công bằng. Tối qua, thấy cảnh tượng đó thì anh không thể không giúp. Nhưng Hoàng Hiểu Long không phải "du côn bình thường", hắn là kẻ có quyền lực thích chà đạp người khác, hễ thấy ai không vừa mắt là đánh. Lục Triết Hy đã phá hỏng chuyện của hắn còn cho hắn cái tát. Số phận của anh đã thay đổi từ đêm hôm đó...

...

"Đuổi học? Sao có thể như thế được?"

Lục Triết Hy kinh ngạc đến mức hai tay đập mạnh xuống bàn. Mới bước chân vào lớp anh đã bị gọi lên phòng hiệu trưởng và bất ngờ nghe tin mình bị đuổi học.

Thầy hiệu trưởng buồn bã thở dài nhất thời không biết nói thế nào.

Lục Triết Hy càng xót ruột hơn vội nói:"Thầy nói gì đi chứ? Em đã làm gì sai? Sao thầy có thể vô duyên vô cớ đuổi học em được?"

Thầy hiệu trưởng tay đan vào nhau đặt trên bàn, nghiêm nghị nói:"Thời gian qua cảm ơn những đóng góp của em cho trường, rất cảm ơn em nhưng nếu bây giờ tôi không đuổi học em thì ngôi trường này lập tức sẽ bị phá hủy! Tôi cũng lấy làm tiếc cho một người tài như em. Đây là số tiền thưởng cho cuộc thi vừa rồi của em, em cầm lấy rồi rời khỏi đây đi!"

Hiệu trưởng đặt vào tay anh một phong bì tiền rất dày nhưng anh thẳng thừng ném đi, tức giận đến đỏ mặt nói to:"Em không cần tiền! Thứ em muốn là được tiếp tục học ở đây. Rốt cuộc thầy cho em biết lý do vì sao em bị đuổi không?"

Sắc mặt thầy hiệu trưởng nhợt nhạt:"Tôi chỉ có thể nói em biết này... Em còn nhớ tối qua em đã gây chuyện với ai không?"

"Tối qua?" Lục Triết Hy ôm đầu nghĩ ngợi lúc lâu thì chợt nhớ tới:"Chẳng lẽ..."

Bị ánh vọng nghi hoặc của Lục Triết Hy nhìn cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng nói:"Ngôi trường này được dựng nên hầu hết đều nhờ người đó. Tối hôm qua em đã đắc tội với người đó nên... tôi thật sự không có cách nào khác... Em thông cảm cho."

Lục Triết Hy nghe xong cũng cảm thấy áy náy. Anh cúi thấp đầu:"Em xin lỗi."

Nói xong, anh lặng lẽ rời đi, không hề cầm theo số tiền thưởng của mình.

...

"Bây giờ không thể tới trường nữa, xem ra phải đi làm việc kiếm tiền thôi." Lục Triết Hy vừa bước đi vừa nghĩ ngợi.

Anh đến quán rượu hôm qua, hôm chủ quán đã từ chối anh:"Từ giờ cậu đừng đến đây nữa!"

Anh thoáng nghĩ rồi hỏi:"Có phải là vì... chuyện hôm qua?"

"Đúng vậy!"

"Tôi xin lỗi." Anh cúi đầu rồi rời đi.

Đi chưa được bao lâu đã gần đến buổi trưa, anh nhìn thấy tấm biển ghi "Tuyển người làm" của một cửa hàng thời trang.

Anh bước vào, ông chủ vừa nhìn thấy một thanh niên cao ráo, tuấn tú mặc một chiếc áo len và quần jean, nổi bật nhất vẫn là mái tóc vàng và làn da sáng thì tươi cười đón chào.

Thấy vẻ mặt hoan nghênh của chủ cửa hàng như vậy, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.

“Ngồi đi.”

Ông ta vừa nói vừa chỉ vào chỗ ngồi ở đối diện, Lục Triết Hy ngồi xuống nói:"Tôi có năng khiếu về hội họa nên nghĩ có thể thiết kế trang phục..."

Ông chủ nhìn anh từ đầu tới chân rồi thầm cười:"Được rồi. Tôi thấy dáng người của cậu như vậy làm người mẫu thời trang cho chỗ chúng tôi cũng không tệ. Cậu tên gì?"

"Tôi tên Lục Triết Hy."

Ngay khi nghe được tên anh, nụ cười của ông ta cũng không duy trì được lâu. Dường như bộ dạng chào đón lúc nãy đã biến mất, ông ta lạnh nhạt:"Xin lỗi, cậu không thể làm việc ở đây đâu!"

"Tại sao? Lúc nãy chẳng phải..." Lục Triết Hy thập phần khó hiểu.

“Chuyện này, tôi không thể trả lời, cậu đi ra ngoài đi.” Ông ta vẻ mặt khó gần, nhanh chóng đuổi anh đi.

Không được tuyển dụng, anh cũng chẳng có cớ gì ngồi lại đây nữa.

Không tìm được việc, Lục Triết Hy hững hờ trở về phòng trọ.

Nhưng, đến phòng trọ cậu cũng không được ở lại.

"Tôi không thể để cậu ở lại đây được. Cậu đi tìm chỗ khác đi."

Bà chủ nhà nói xong liền rời đi mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra của anh...

Thời điểm giữa trưa, bụng đói, anh vào một quán ăn gần đó.

Số tiền hiện tại của anh không nhiều nên chỉ gọi một tô mì đơn giản. Anh cực kì hối hận lúc rời khỏi trường đã giận quá mất khôn rồi quên không cầm tập tiền kia đi, dù sao cũng là tiền thưởng của anh, công sức của anh...

Ăn xong tô mì, anh nhìn vào một tờ báo và thấy một tin động trời.

"Người này..."

Nguyên lai dòng chữ trên báo:"Số phận của 3 kẻ dám đi gây sự với Hoàng thiếu gia - Hoàng Hiểu Long: một kẻ tàn phế, hai kẻ mất mạng!"

Anh đọc hết mọi tin tức về Hoàng Hiểu Long từ tiền tài đến gia thế ngút trời của hắn. Anh chợt nhớ tới lời thiếu niên nói tối qua. Anh bắt đầu cảm thấy sợ sệt.

Chẳng lẽ... ai ai cũng từ chối mình đều là do hắn sao? Không ổn, phải rời khỏi đây!!!

Nghĩ vậy, anh lập tức đứng dậy trả tiền rồi rời đi.

Do hắn nên ở đây mình không tìm được việc, đến thành phố khác chắc chắn có việc để làm!

Lúc anh bước chân ra khỏi, ngay lập tức những người mặc đồ đen theo dõi anh từ sáng đến giờ cũng đứng dậy chạy theo. Một số kẻ thì núp bên ngoài gọi điện:"Thiếu gia, có vẻ hắn phát hiện thân thế của ngài nên đã chạy trốn."

"Được! Lập tức đuổi theo bắt nó về đây cho ta!"

"Rõ!"

...
Bình Luận (0)
Comment