Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 20

"Toàn bộ camera trong nhà tôi đều không hoạt động?"

"Đúng vậy, chúng liên tục gửi những hình ảnh không có người." Viên Thành trả lời.

"Gọi người vào sửa được không?"

"Được, nhưng cậu vẫn không thể xem lại hình ảnh của ngày hôm qua được."

"Mọi ngày bình thường thì không sao, chỉ trong một ngày tôi không ở nhà đã xảy ra chuyện. Xem ra không phải trùng hợp đâu."

"Tôi nghi ngờ Lâm Tú Bình là kẻ đứng sau chuyện này, dù chưa có chứng cứ xác thực. Trước mắt thì cậu tránh xa hắn ta ra càng xa càng tốt. Hắn không có gì tốt đẹp đâu."

"Sao anh lại nghĩ thế?"

"Linh cảm ngay từ lần đầu gặp lại. Mà... cậu ta sao rồi, Lục Triết Hy đó?"

Hoàng Hiểu Long ngẩng đầu nhìn Lục Triết Hy đang vùi mình trong chiếc chăn mà không ngừng run rẩy. Hắn thở nặng nhọc:"À, cũng may có anh kịp thời phát hiện nên không bị tổn thương nặng... nhưng hiện tại... tâm lí không được ổn..."

Viên Thành rất nhanh đã hiểu lời hắn nói:"Ừ... Cậu chắc mệt lắm nhỉ, vội vàng từ Pháp trở về. Vậy thôi cậu nghỉ ngơi đi."

Tắt điện thoại, hắn lại nói với anh:"Nói thật cho anh biết đi. Có phải Lâm Tú Bình hãm hại em không?"

Không thấy tiếng trả lời, hắn đứng dậy tiến lại gần. Hắn đưa một tay vào trong chăn rồi vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn ướt át mồ hôi lạnh vì những gì hắn vừa làm với anh.

Lúc nãy mình lại thô bạo quá rồi...

Hắn cảm thấy hối hận. Hắn muốn nói lời xin lỗi với anh. Nhưng hắn lại nghĩ người có lỗi trước là anh nên đã không nói ra.

Đang mải mê vuốt ve mái tóc của anh thì tiếng chuông điện thoại của hắn lại reo lên.

Suốt từ lúc từ Pháp trở về, hắn đã tiếp nhận rất nhiều cuộc điện thoại. Cả cha và mẹ hắn đều gọi tới hỏi lý do vì sao hắn đột ngột trở về. Khi điện thoại hắn để chế độ máy bay, hắn lại phải gọi lại kể rõ sự việc. Ngay cả cô tiểu thư người Pháp kia cũng gọi điện cho hắn...

Lần này là Trần Hạo gọi tới. Hắn giọng lười nhác trả lời:"Chuyện gì vậy?"

"Hoàng thiếu... cậu về nhà đi... Lucie Ludwig đã tới Trung Quốc và đang ngồi trong phòng khách nhà cậu..."

"CÁI GÌ????" Hoàng Hiểu Long kinh ngạc:"Có cô ta thôi sao, còn ai khác nữa không?"

"Dĩ nhiên là còn, có mấy người vệ sĩ của cô ta. Mà theo như tôi được biết thì... Hoàng phu nhân cũng đang trên đường về nước."

"Mẹ tôi, không phải chứ???"

Trần Hạo nghiêm túc trả lời:"Là thật!"

"Được được, tôi sẽ về ngay. Anh mau quay trở lại bệnh viện đi!"

"Tôi biết rồi!"

"Lucie Ludwig, rốt cuộc cô ta đang nghĩ cái quái gì chứ?" Vừa nói, Hoàng Hiểu Long chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

"Đợi đã..." Bất ngờ nghe tiếng của Lục Triết Hy.

Hoàng Hiểu Long mặc dù trông rất bực bội nhưng hắn vẫn cố lấy hết bình tĩnh, nhẹ giọng với anh:"Anh có việc rồi. Em nghỉ ngơi đi."

"Anh... anh..." Lục Triết Hy sắc mặt nhợt nhạt, buồn tủi mãi mới nói được hết câu:"Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa... anh vẫn sẽ không bỏ rơi em chứ..."

Câu hỏi này khiến hắn phải dừng chân, đăm đăm nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:"Chưa biết được... nếu như em nói thật với anh thì anh sẽ có cái nhìn khác về em!"

Nói xong, hắn rời đi.

Câu trả lời đó đã khiến Lục Triết Hy rơi nước mắt. Bởi vì anh không thể nói sự thật cho hắn biết rằng mình đã bị Lâm Tú Bình đẩy xuống cầu thang...

Phải làm sao đây? Rốt cuộc thì phải làm sao chứ???

...

Hoàng Hiểu Long lái xe một mạch về đến nhà.

Bước vào nhà, hắn thấy Lucie Ludwig ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách và ba người vệ sĩ đứng bên cạnh. Hắn cau mày hét lên:"Sao cô lại ở đây?"

Hắn nói tiếng Trung, rất may là cô tiểu thư người Pháp này hiểu được và đáp lại bằng tiếng Trung:"Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Sao anh lại tự nhiên bỏ về nước thế?"

"Tôi thích ở đâu thì là quyền của tôi, cô quản được sao?"

"Anh..." Lucie Ludwig cố nén cơn tức giận:"Nhưng bữa tiệc là chuẩn bị cho cuộc gặp mặt của chúng ta. Gia đình em sẽ tuyên bố cho phép chúng ta qua lại..."

"Tôi đã đồng ý chưa mà dám tự quyết định!"

"Nhưng..."

"Lần đầu tiên tôi gặp cô sẽ không thể có chuyện tôi đồng ý hẹn hò với cô được!"

"Anh..."

Hoàng Hiểu Long ngỡ ngàng khi thấy đôi mắt của Lucie Ludwig đã đẫm lệ. Ngay sau đó, cô nàng quay đầu đi ôm mặt khóc nức nở:"Nhưng em yêu anh mà!"

Hắn to tiếng cãi lại:"Liên quan gì chứ?"

Người vệ sĩ của Lucie Ludwig nói với hắn:"Hoàng thiếu gia, mong ngài đối với tiểu thư nhà chúng tôi nhẹ nhàng một chút. Cô ấy vì ngài mà vội vàng từ Pháp về đây, cô ấy thực sự rất yêu ngài."

"Này..." Hoàng Hiểu Long đã đứt dây thần kinh chịu đựng. Hắn ghét nhất là những kẻ dám cướp đi sự tự do của tự do của hắn, tự ý sắp đặt cuộc sống của hắn.

Hắn định quát tháo và động tay động chân thì một vệ sĩ khác nói:"Hoàng thiếu, còn một việc nữa, việc này khiến Hoàng phu nhân phải đích thân về nước đấy!"

"Nói rõ ràng xem nào!"

"Từ lâu, tiểu thư của chúng tôi đã yêu ngài rồi. Vậy nên nếu ngài từ chối cuộc hôn nhân này thì cuộc hợp tác lâu dài giữa hai bên kết thúc. Hai bên sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh nhau, thậm chí thủ tiêu lẫn nhau..."

Hoàng Hiểu Long không có một chút do dự, ngược lại hắn hung hăng bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc:"Tưởng gì... Nói cho mà biết, đánh nhau là nghề của tôi! Hoàng gia bọn tôi cũng từng là hắc bang đấy! Thích khiêu chiến sao?"

"Vậy là ngài từ chối cuộc hôn nhân này?"

"PHẢI!"

"Xem ra tiểu thư của chúng tôi nhìn lầm người rồi. Vì một tên vô danh tiểu tốt mà ngài dám từ chối tình yêu của tiểu thư. Thật không thể tin đư..."

BỐP!!!

Hoàng Hiểu Long hai mắt rực sát khí, tức giận tung một cú đấm vào mặt khiến người đó ngã lăn mấy vòng trên sàn. Một đấm này không chừa lại nửa phần sức lực, trực tiếp đánh gãy quai hàm, người vệ sĩ xấu số kia sau khi phun ra một bọt máu tươi thì không ngóc đầu lên được nữa.

"AAA!"

Lucie Ludwig lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy thì sợ hãi hét lên.

Hai người vệ sĩ còn lại đứng chắn trước cô.

Hoàng Hiểu Long cười lạnh, xoay xoay cổ tay, nét mặt hết sức tàn bạo lẫn âm trầm:"Vô danh tiểu tốt! Con mẹ chúng mày, tao nhẫn nhịn đủ rồi đấy! Mày thì biết cái quái gì hả? Trước mặt tao mà dám nói người tao yêu như vậy, xem ra mày là chán sống... Hôm nay tao sẽ làm cho mày cái mộ ở nơi đất khách quê người này!"

...
Bình Luận (0)
Comment