Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 24

"Hỏi lại một lần nữa..." Hoàng Hiểu Long ánh mắt nghiêm nghị, sát khí bức người đứng từ trên cao nhìn xuống bốn người nam nhân mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình nhưng vẫn phải quỳ gối trước mặt hắn.

"Lục Triết Hy đang ở đâu?"

Trước sự đe dọa của hắn, những người kia vô cùng run sợ nhưng vẫn không dám trả lời...

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Viên Thành, Hoàng Hiểu Long và Trần Hạo đã lập tức tới đây. Hoàng Hiểu Long đã rất bình tĩnh hỏi người quản lí ở đây về Lục Triết Hy. Họ nói không biết, Hoàng Hiểu Long đã ra lệnh cho ba người kia đánh bọn họ một trận tơi bời khói lửa...

Hiện tại, hắn vẫn đang rất kiềm chế, ba người kia đứng bên cạnh hắn chờ mệnh lệnh kế tiếp.

"Hay là để tao đập nát cả quán bar này xem bọn mày có còn giả câm điếc được nữa hay không?"

Bọn họ nghe xong, cơ hồ tất cả đều hồn bay phách lạc liền dập đầu xuống cầu xin:"Hoàng thiếu gia, cầu xin ngài đừng làm như vậy... Thật sự... thật sự chúng tôi không biết gì về người ngài đang nhắc đến cả..."

Hoàng Hiểu Long phớt lờ, sắc mặt lạnh tanh nói:"Xem ra bọn mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Giây phút kế tiếp, hắn rút ra một khẩu súng Beretta-92 và không do dự bóp cò.

Đoàng! Tiếng súng nổ vang to dữ dội!

Hắn bắn cảnh báo, trên sàn nhà xuất hiện một lỗ thủng.

"Để tao tặng chúng mày mỗi đứa một vé xuống gặp Diêm Vương!"

Sắc mặt bọn họ chuyển xanh rồi lại trắng, lần này thì thực sự không thể giả câm điếc được nữa.

"Hoàng thiếu gia, xin ngài lượng thứ. Chúng tôi bị ép buộc nên mới..."

Hắn quát:"ĐỪNG VÒNG VO NỮA! LỤC TRIẾT HY ĐANG Ở ĐÂU!"

"Cậu... cậu ấy... lúc sáng nay... có một vị khách nước ngoài muốn mua... nên... hiện tại đang ở bến Cảng Nam... để... để chuẩn bị..."

Hoàng Hiểu Long giật mình hoảng hốt. Hắn túm cổ áo người kia lên hỏi lại:"Chuẩn bị đi đến đâu?"

"Chúng tôi chỉ biết vậy thôi... họ đi đến đâu thì chúng tôi thật sự không biết..."

"CHẾT TIỆT!!!!!!"

...

Bến Cảng Nam tại thành phố Quảng Châu.

Hoàng Hiểu Long điên cuồng lái xe một mạch tới nơi. Hắn nhìn vào lịch trình trong ngày hôm nay.

Không ổn! Hơn mười chuyến tàu cùng xuất phát trong một ngày và cùng một thời điểm!

Hoàng Hiểu Long đầu óc sắp phát điên rồi, Trần Hạo nhanh chóng trấn an hắn:"Hoàng thiếu, cậu bình tĩnh. Tôi đã cho người đi lên tàu lần lượt tìm kiếm rồi... Sẽ mất thời gian nhưng... xin cậu hãy bình tĩnh..."

"Nếu hôm nay không tìm được em ấy, tôi thật sự không thể sống yên..."

"Hoàng thiếu..."

"Là lỗi của tôi..."

Thật sự Trần Hạo cũng bất lực vì xác suất tìm được Lục Triết Hy là quá thấp.

Đang trong giây phút gay cấn như vậy, một nhân viên soát vé đi tới chỗ Hoàng Hiểu Long nói rằng:"Xin hỏi, có phải ngài đang tìm một người nam nhân có mái tóc vàng và bị liệt hai chân phải không?"

Câu nói đó như cọng rơm cứu mạng Hoàng Hiểu Long, hắn và Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên đồng thời có chút cảm kích hỏi lại:"Đúng rồi, cậu ấy đã đi cùng với ai và lên chuyến tàu nào, cô còn nhớ không?"

"Anh ấy lên chuyến tàu đi sang Canada đã xuất phát nửa tiếng trước rồi... hình như đi cùng với anh ấy có một người ngoại quốc nhưng tôi không nhìn rõ mặt, bởi vì anh ấy là vị khách duy nhất lên tàu phải ngồi xe lăn lên tôi nhớ... Nếu như bây giờ đuổi theo thì có thể sẽ kịp..."

Trần Hạo nghe xong quay sang thì không biết Hoàng Hiểu Long đã đi mất từ bao giờ, anh vội vàng cảm ơn cô nhân viên kia rồi chạy đuổi theo.

"Viên Thành, mau đổi hướng đi, cố bám sát con tàu du lịch màu xanh có mã số 01137XF183 đi hướng Tây cho tôi! Có thể Hoàng thiếu lên tàu khác đuổi theo rồi.Tôi sẽ cố gắng bắt kịp."

"Được!"

...

Trên con tàu đang tiến đến Canada...

Lục Triết Hy khẽ mở mắt tỉnh dậy. Anh thấy mình đang ở trong một căn phòng kín, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm mỏng màu trắng. Nét mặt anh vô cùng buồn bã và đau khổ. Anh nhìn lại bản thân, đôi chân đã liệt, cánh tay phải thì đau rát chi chít những vết sẹo, toàn thân gần như không chỗ nào lành lặn... đau đớn hơn là bây giờ anh bị người khác mua và đem sang nước ngoài để phục vụ tình dục...

Anh gục đầu xuống và khóc...

Trách ai bây giờ? Chỉ có thể trách chính bản thân mình thôi... Anh nghĩ như vậy.

Nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra thì suy cho cùng là do mình tự chuốc lấy, nếu như ngày ấy bỏ mặc làm ngơ cậu bé đó... nếu như ngày ấy không thẳng tay đánh Hoàng Hiểu Long thì mọi chuyện có như thế này không... Có lẽ số phận của mình ngay từ đầu đã không mấy tốt đẹp... Vậy thì chỉ còn cách... chết đi để làm một con người hoàn toàn khác mà thôi...

Lục Triết Hy dùng cánh tay trái còn lành lặn để lau nước mắt.

Một lần nữa, suy nghĩ về cái chết lại xuất hiện trong đầu anh. Sau đó anh nghe thấy tiếng sóng biển. Âm thanh tiếng sóng vỗ rì rào xô vào khoang thuyền rất lớn. Như vậy có nghĩa là...

Một ý nghĩ vừa thoáng qua, Lục Triết Hy cố hết sức dùng tay trái và đầu gối của mình chậm chạp bò lết trên sàn. Tay anh đặt lên nắm tay cầm của cánh cửa và kéo nó xuống. Cửa không khóa! Trước mắt anh là một màu xanh bao la của đại dương rộng lớn, ngọn gió mát lạnh thổi vào làm mái tóc vàng của anh nhè nhẹ bay.

Anh xúc động nghẹn ngào thốt lên:"Thật đẹp..."

Bất ngờ, giọt lệ lại tuôn trào trên khóe mắt của anh. Đã bao lâu anh không được tận mắt chứng kiến cảnh vật thiên nhiên bên ngoài? Khung cảnh tươi đẹp trước mắt khiến anh nhớ tới một điều gì đó đã qua. Đó là khi còn đang tận hưởng cuộc sống yên bình, khi còn là sinh viên anh đã mơ ước được tận mắt chứng kiến và vẽ lại khung cảnh tuyệt đẹp trên biển này... Và có lẽ đó chỉ là đó là chỉ dĩ vãng mà thôi, anh sẽ không thể nào thực hiện được...

"Bây giờ có lẽ không được... nhưng kiếp sau..."

Rất khó khăn cho anh trong việc di chuyển nhưng anh vẫn cật lực lết về phía trước. Anh muốn nhảy xuống biển.

...

"LỤC TRIẾT HY!"

Cách anh một khoảng hơn hơn mười mét, Hoàng Hiểu Long đứng trên một con tàu khác đã nhìn thấy anh. Hắn cất cao giọng lo lắng mà gào tên anh đến mức khản cả cổ họng nhưng dường như anh lại không nghe thấy và không nhìn thấy hắn.

Hoàng Hiểu Long thấy anh cứ tiến ra tận mũi tàu thì trong lòng hắn thấp thỏm không yên. Đúng như vậy, anh dùng tay trái bám chặt thanh sắt trên mũi tàu để đứng thẳng lên.

"ĐỪNG MÀ! XIN EM ĐỪNG NHẢY XUỐNG!!!"

Hoàng Hiểu Long đã không còn suy nghĩ gì nữa, thậm chí hắn còn muốn nhảy xuống biển và bơi đến chỗ anh nhưng bị hai người vệ sĩ giữ chặt lại.

"Hoàng thiếu gia, xin ngài bình tĩnh!"

"BUÔNG RA! TÔI PHẢI TỚI CHỖ EM ẤY!"

Hắn kịch liệt vùng vẫy để thoát vệ sĩ nhưng...

Ầm!!!

Hắn tận mắt thấy anh đã nhảy xuống biển...

"KHÔNG!!!" Hắn thét lên.

"Thiếu gia, chúng tôi sẽ cho tàu ngầm xuống tìm kiếm... ngài đừng..."

"KHÔNG ĐƯỢC LẠI GẦN CON TÀU ĐÓ!" Trần Hạo đã đuổi theo và lên kịp con tàu của Hoàng Hiểu Long. Vừa bước lên anh đã hớt hải chạy tới, sắc mặt trầm trọng gào còn to hơn cả Hoàng Hiểu Long.

"ANH NÓI GÌ???"

Hoàng Hiểu Long nghe vậy thì tức giận hung hăng túm cổ áo Trần Hạo lên. Chỉ thấy Trần Hạo sắc mặt nhợt nhạt và giọng buồn bã:"Xin lỗi Hoàng thiếu nhưng... cậu không thể lại gần, bởi vì... trên con tàu đó... có bom..."

Hoàng Hiểu Long kinh ngạc chưa kịp thốt lên câu gì thì...

BÙM!!!! Một vụ nổ bùng lên làm chấn động giữa một vùng biển khơi, bọt nước bắn lên tung tóe!

Trong con ngươi tối tăm của Hoàng Hiểu Long là cảnh con tàu lớn bị cháy dữ dội trên mặt biển.

Hắn quỳ phịch xuống sàn, dường như tay chân hắn rã rời ra hết, hắn há miệng nhưng lại không thốt ra được câu nào. Lúc này hắn như một con rối hoàn toàn không có một cử động gì cả.

"Xin lỗi, Hoàng thiếu... vụ nổ này... khả năng cao, Lục Triết Hy sẽ không sống sót được..."

Hoàng Hiểu Long:"..."

"Hoàng thiếu..."

Trần Hạo nhận thấy Hoàng Hiểu Long bắt đầu run rẩy kịch liệt. Vài giây sau anh mơ hồ nghe giọng nói của hắn:"Lục Triết Hy... đợi anh..."

Trần Hạo ngay lập tức trong túi áo rút ra một kim tiêm. Nhưng chưa kịp đâm vào người hắn thì hắn đã đánh ngã mấy người vệ sĩ rồi chạy vút đi.

"HOÀNG THIẾU!"

Sau đó... hắn cũng lao xuống biển!

...
Bình Luận (0)
Comment