Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 33

Lục Triết Hy sắc mặt vẫn trắng bệch ngồi đợi trước cửa phòng bệnh. Các bác sĩ đã đưa Hoàng Hiểu Long vào đó một tiếng rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì...

Anh sợ! Sợ rằng nếu như hắn có bị nguy hiểm đến tính mạng thì anh phải chuốc hậu quả nghiêm trọng...

Trong lòng anh thấp thỏm không yên, mỗi một giờ khắc trôi qua như là một cực hình tra tấn tinh thần anh!

"Lục Triết Hy? Không phải cậu về rồi sao?"

Anh đang vùi mặt vào hai tay suy nghĩ thì nghe một giọng nói rất thản nhiên. Anh liền ngẩng đầu lên và thấy Trần Hạo khoác chiếc áo blouse đứng trước mặt mình.

Lục Triết Hy lập tức đứng dậy, hai tay siết chặt vai anh ta như nắm được cọng rơm cứu mạng, giọng run run hỏi:"Hoàng Hiểu Long... thế nào rồi?"

Trái ngược với tâm trạng sợ sệt, lo lắng của anh thì Trần Hạo rất vô tư trả lời:"Cậu đang đợi Hoàng thiếu à? Cậu không cần lo. Số mệnh của Hoàng thiếu đỏ lắm, gặp tai nạn ở mức độ này chưa chết được đâu..."

"Không thể nào... rõ ràng tôi thấy... anh ta bất tỉnh... máu chảy ra rất nhiều..."

Lục Triết Hy kinh ngạc hét lên, nhưng dường như anh vì lo lắng quá mà mất hết sức lực. Hét xong một câu thì cơ thể siêu vẹo, hai chân lảo đảo chỉ chực ngã. Trần Hạo nhanh tay đỡ lấy cánh tay anh và để anh ngồi xuống ghế.

"Cậu bình tĩnh đã." Trần Hạo xoa nhẹ lưng anh mấy cái rồi từ từ trả lời:"Người lái chiếc xe tải đó đã kịp thời dừng xe lại trước khi đụng phải Hoàng thiếu. Nhưng vì thắng gấp quá nên mấy thùng nước trên xe đổ ầm hết xuống. Chắc là... Hoàng thiếu bị mấy thùng nước rơi trúng đầu nên tạm thời bất tỉnh... Còn máu tươi mà cậu thấy đó là... do cái này..."

Tay phải Trần Hạo lấy từ trong túi áo ra một lọ thủy tinh, trong đó có đựng dung dịch có màu đỏ.

Trần Hạo nói tiếp:"Đây là một loại thuốc tôi điều chế cho Hoàng thiếu giúp ổn định tinh thần... Nó có mùi khá giống mùi máu. Chỉ cần một giọt nhỏ của nó tác dụng với 1 lít nước ở điều kiện thường thì sẽ tạo thành dung dịch hoàn chỉnh có thể thay thế máu trong cơ thể... Vậy nên... trước khi Hoàng thiếu bất tỉnh thì lọ thuốc trong túi rơi ra ngoài và bị vỡ vừa hay có mấy thùng nước cũng đổ ầm xuống... Cậu tưởng đó là máu cũng là chuyện thường tình..."

Lục Triết Hy:"..."

Anh nghe xong vẫn còn bàng hoàng, sửng sốt... Vừa rồi khi thấy hắn nằm bất tỉnh trong vũng "máu", anh sợ tới mức tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...

Anh nhìn lên Trần Hạo, miệng mấp máy hỏi lại:"Tức là... hắn không bị làm sao phải không?"

"Đúng vậy, chỉ bất tỉnh bình thường... Nhưng cũng kì lạ, sao bây giờ vẫn chưa thấy cậu ta ra nhỉ?"

Trần Hạo thắc mắc rồi nhìn anh. Lục Triết Hy sắc mặt vẫn không tốt lên tí nào. Mái tóc vàng hoe của anh rối bời, trán đẫm mồ hôi, sắc mặt chuyển xanh rồi lại trắng...

Xem ra... cậu ta bị dọa tới mức hồn bay phách lạc rồi...

Trần Hạo khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vai anh:"Cậu bình tĩnh lại đi. Lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy thì chúng tôi cũng không tìm cậu tính sổ đâu mà lo. Mà... tôi chưa kịp nói với cậu là theo kết quả tôi vừa phân tích, chân của cậu mỗi lần bước đi thì chỉ đi được một đoạn khoảng 500 mét là cùng nhưng cậu đã chạy vụt mất. Thế nên cơ thể cậu vẫn còn rất yếu. Hãy để Hoàng thiếu chăm sóc cho cậu..."

Lục Triết Hy vẫn còn chút hoảng loạn nên không để ý lời nói của Trần Hạo, chỉ ngồi ngơ ra đó. sắc mặt không biểu lộ buồn, vui, mừng, giận gì cả...

"Để tôi dẫn cậu vào phòng nào đó nghỉ ngơi đã nhé!"

Lục Triết Hy vì quá mệt mỏi nên một lần nữa để Trần Hạo cõng vào phòng bệnh nghỉ ngơi.

Xem ra... số anh vẫn chưa hết nhọ. Mặc dù đã được xuất viện nhưng bị Hoàng Hiểu Long dọa một phen hú vía... lại phải vào phòng bệnh nằm nghỉ...

...

Tại một phòng bệnh khác.

"Hoàng thiếu, tỉnh dậy đi, đừng giả vờ nữa."

Trần Hạo bước vào nói một câu. Quả nhiên Hoàng Hiểu Long lập tức ngồi dậy, hắn vẫn bình an vô sự...

Trần Hạo liền thở dài một hơi:"Tôi thấy tội cho Lục Triết Hy quá!!!"

Câu nói đó có phần mỉa mai hắn.

Hoàng Hiểu Long lập tức cau mày nói nói:"Lúc đó tôi thật sự bị thùng nước rơi trúng đầu rồi bất tỉnh thật chứ... Chỉ là... chỉ là khi thấy em ấy lo lắng cho tôi như vậy... tôi không nỡ tỉnh lại..."

"Ờ!" Trần Hạo thẳng thắn nói:"Lục Triết Hy suýt nữa thì bị cậu dọa chết đấy!"

"Hả? Anh nói cái gì? Triết Hy làm sao???" Hoàng Hiểu Long nghe vậy thì lo lắng hỏi.

"Sao chăng thì cậu tự nghĩ! Lục Triết Hy bây giờ lại phải nằm phòng bệnh nghỉ ngơi rồi... Nhờ ơn cậu hết đấy!"

Hắn vội vàng bước xuống giường:"Rốt cuộc là làm sao? Em ấy nằm ở phòng nào?"

Trần Hạo nói:"Đang ở phòng đối diện luôn đấy! Bị cậu dọa tới mức sốc tinh thần nặng. Chốc nữa tôi phải qua xem xét xem mức độ có ảnh hưởng tới não bộ không!!!"

"Nghiêm trọng thế sao..." Hắn giọng run run hỏi.

"Đúng!"

"Trần Hạo, anh đừng đem sức khỏe em ấy ra dọa tôi được không? Tôi chỉ đùa chút thôi mà, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Anh còn đợi gì nữa... mau tới kiểm tra tình hình sức khỏe cho em ấy đi chứ!"

"Được được!"

Từ khi nhận thêm việc trở thành bác sĩ riêng của Hoàng Hiểu Long, gần như Trần Hạo chưa được một ngày nào nghỉ ngơi hoàn chỉnh. Nhiều lần Hoàng Hiểu Long đi đua xe và tông vào cột điện, hắn không chết nhưng anh phải đứng ra giải quyết hậu quả cho hắn. Và từ khi tìm được Lục Triết Hy, Trần Hạo cảm thấy mình cũng trở thành bác sĩ riêng cho anh luôn rồi...

Trần Hạo và Hoàng Hiểu Long bước về phía cánh cửa và vừa mới mở ra thì... Lục Triết Hy đứng sờ sờ ở bên ngoài. Trông sắc mặt tối tăm của anh thì biết rõ anh đã nghe được hết những gì họ nói chuyện...

"T... Triết... Triết... Triết Hy... sao... sao... sao em đứng ngoài đó..." Hắn lắp bắp nói suýt thì cắn trúng lưỡi.

Trần Hạo lặng thinh đứng nhìn không bình luận...

Lục Triết Hy ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn cả kinh khi thấy hai mắt anh đỏ lừ và ướt át.

"Em... em khóc sao..."

"Dù Trần Hạo nói anh không sao nhưng tôi vẫn thấy lo nên đã tới..." Mặc dù anh đã ngừng khóc, trên khuôn mặt nhợt nhạt chỉ để lại những vệt nước mắt đã khô nhưng khi nói chuyện vẫn không kìm chế được những tiếng nức nở.

Hoàng Hiểu Long đau lòng, vô cùng xót xa, vô cùng thấy day dứt, vô cùng thấy ân hận:"Em tới thăm anh... Cho anh xin lỗi..."

"Khốn khiếp!!!" Anh tức giận lao tức không ngừng dùng tay đánh lên ngực hắn vào gào lên:"Anh có biết tôi lo lắng đến mức nào không? Cứ nghĩ đến việc anh sẽ chết là tôi sợ tới mức như cảm thấy tim ngừng đập!!! Tôi là trò đùa của anh chắc! Tôi chỉ còn cái thân tàn tạ này thôi đấy! Anh giết tôi luôn đi!!!"

Lục Triết Hy siết chặt tay đến mức thấy rõ những mạch máu xanh đỏ nổi lên. Anh dùng toàn lực đánh hắn nhưng với sức lực nhiêu đó của anh thì... chẳng khác muỗi đốt inox...

Hoàng Hiểu Long cúi mặt nhìn anh, cứ để mặc anh đánh mình như vậy. Đến khi anh đánh mệt rồi thì bất lực hai chân quỳ xuống sàn.

Hắn cũng quỳ xuống cạnh anh, hai tay ôm chặt anh vào lòng và khẽ nói:"Anh xin lỗi. Khi nào em khỏe lại rồi thì cứ đánh anh, đánh đến khi em hả giận. Anh thừa nhận mình là một tên khốn. Nhưng tên khốn này yêu em sâu sắc. Tên khốn này quý trọng em hơn cả mạng sống của mình. Tên khốn này có thể không màng nguy hiểm mà lao ra cứu em... Vậy nên, Lục Triết Hy... em không yêu tên khốn này cũng được nhưng hãy để một tên khốn như anh bảo vệ em được không?"

Nghe câu nói của hắn, Lục Triết Hy phần nào cũng đã bình tĩnh lại được. Anh không trả lời và gục đầu vào lồng ngực hắn ngủ thiếp đi.

Hắn bế anh lên và đặt anh nằm trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.

Trần Hạo nói:"Bây giờ sức khỏe của cậu ta yếu, thể lực cũng rất kém. Lần sau cậu cẩn thận hơn một chút, đừng để cậu ta chịu đả kích như vậy nữa."

"Tôi biết rồi."

Hoàng Hiểu Long đứng cạnh giường khẽ vuốt tóc anh, chăm chú nhìn anh. Hắn đã đặt toàn bộ tình yêu, sự quý mến của mình vào anh. Hắn thề rằng sẽ không để anh phải khóc nữa, sẽ không bao giờ để anh chịu tổn thương thêm một lần nào nữa...
Bình Luận (0)
Comment