Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 7

Lục Triết Hy tuyệt vọng khi nhìn họ đem đến một vật hình lăng trụ tam giác có hai chân bập bênh giống như ngựa gỗ...

Trương Hoàn lôi anh dậy rồi ép nằm sấp trên đó, mặt khác dùng dây thừng trói chân và tay anh với hai chân đỡ của vật. Điều đáng sợ là đỉnh của vật này rất nhọn, nó đâm vào ngực, bụng và thậm chí là cứa sâu vào dương v*t và hai âm thần khiến anh vô cùng đau đớn...

Chưa hết, Viên Thành nhét hai cái trứng rung lớn vào hậu huyệt của anh. Cảm giác khó chịu mãnh liệt kéo tới, anh chỉ dám rên nhẹ một tiếng rồi gục mặt xuống cực lực nhẫn nại...

Viên Thành cười, bắt đầu vuốt ve khe mông trần trụi kia lại, dùng một dương cụ giả mạnh mẽ dùng lực đâm sâu vào hậu huyệt đáng thương kia...

"AAAA!..." Máu từ nơi đó lập tức chảy ra, mặc dù anh đã cắn môi dưới đến bật máu nhưng cũng không thể ngăn được tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng...

Đôi mắt anh lại phủ một tầng nước trong suốt, mà hai người kia vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì. Viên Thành nói:"Mỗi người có 1 giờ để chơi nó, đến lượt cậu, bắt đầu tính giờ!"

"Ok!" Trương Hoàn cười nham hiểm sau đó ấn nút điều khiển. Cả trứng rung và dương cụ giả đều rung lên dữ dội trong cơ thể anh... Dương cụ giả có gai, dần dần càng tiến sâu, cọ xát mị thịt bên trong. Đau đớn khiến anh ngẩng đầu, đem đôi mắt ầng ậc nước nhìn người trước mắt thay cho lời van xin hắn dừng lại...

Nhưng vô dụng, Trương Hoàn chẳng những không dừng lại, còn tiếp tục ấn nút. Trứng rung bên trong hậu huyệt lập tức xuất hiện một dòng điện truyền khắp người làm anh kịch liệt run rẩy...

Trương Hoàn cầm một cây roi da, liên tiếp quất lên tấm lưng gầy yếu của anh. Những vết đỏ lằn rỉ máu chồng chéo khắp lưng của anh. Lực đạo của hắn ngày càng tăng khi đánh xuống mông anh, cặp mông trắng nõn cũng dần chuyển thành đỏ rực...

Hắn tiếp tục đánh, mà trứng rung với dương cụ giả vẫn không ngừng khuấy động khắp bên trong hậu huyệt, nhưng suốt quá trình anh cũng không dám mở miệng cầu xin hắn dừng lại, chỉ có thể khóc không thành tiếng.

Một lúc sau, Trương Hoàn ngừng đánh, hắn cũng tắt những thứ bên trong cơ thể anh.

Lục Triết Hy chưa có cơ hội thở dốc thì Trương Hoàn đã nắm tóc anh, ép anh ngậm vào phân thân to và dài đang bừng bừng dục hỏa của hắn...

"Ưm..." Phân thân trong việc tiến vào thần tốc, Lục Triết Hy bị hắn đâm vào đến buồn nôn.

"Dùng miệng khiến tao bắn ra thì tao sẽ tha cho mày!" Sau đó hắn giữ chặt đầu anh, cật lực dùng sức đâm vào.

Phân thân của hắn đâm đến tận yết hầu, cổ họng anh như sắp rách ra rồi. Khoang miệng anh tê dại, mỏi nhừ, nước miếng thì không thể nuốt xuống được mà trào ra khỏi miệng của anh. Anh muốn hắn dừng lại, không còn cách nào khác đành phải di chuyển chiếc lưỡi mềm mại rồi ra sức liếm mút khắp phân thân của hắn. Cứ như vậy đến khi anh cảm thấy khó thở vì thiếu dưỡng khí, hai gò má vì khó chịu mà đỏ ửng lên, anh nghĩ không thể tiếp tục nữa rồi. Vừa đúng lúc hắn hài lòng bắn ra một dòng tinh dịch trắng đục nóng hổi.

Mùi vị tanh nồng, khó chịu khiến anh không kìm chế được muốn nôn ra toàn bộ. Nhưng hắn xiết chặt cằm rồi ép anh ngẩng cao đầu lên đe dọa:"Nuốt hết!"

Lục Triết Hy đau khổ cố gắng quên đi mùi vị ghê tởm kia rồi nuốt số lượng tinh dịch kia vào dạ dày...

Hắn rút cự vật từ trong khoang miệng ấm nóng kia ra, anh gục đầu xuống không có chút sức lực.

Nhưng tiếng điện thoại vang lên tút tút, báo hiệu đã hết 1 giờ đồng hồ, Viên Thành ngồi quan sát nãy giờ lập tức vỗ tay khen gợi:" Lợi hại thật! Đúng 1 giờ luôn này!"

Lục Triết Hy nghe xong mới sực giật mình nhận ra còn một người nữa thì không khỏi rùng mình một cái!

"Chuyện nhỏ!" Trương Hoàn lui về phía sau mấy bước nhường chỗ chơi cho Viên Thành!

Hắn đứng phía sau anh, lấy trứng rung và dương cụ giả trong hậu huyệt ra.

Hậu huyệt đáng thương đã sưng đỏ chưa kịp khép lại, nhân lúc đó hắn dùng sức đem côn th*t to lớn của mình đâm vào bên trong!

"AAA!" Lục Triết Hy lại la hét thảm thiết một lần nữa...

Bao giờ cũng vậy, một lần bị xâm nhập là máu từ hậu huyệt lại chảy ra vô cùng thê thảm!

Cơ thể anh run dữ dội, hắn dùng tay đánh vào mông anh quát:"Mau dùng sức!"

Vốn đã có vết rách do roi để lại, mà hắn đánh cũng không nhẹ, cơn đau rát từ mông truyền tới khiến anh rơi nước mắt...

Hắn càng tăng thêm sức lực, ở trong cơ thể Lục Triết Hy mà điên cuồng tàn sát!

Rốt cuộc Viên Thành cũng đến cao trào rồi xuất ra. Lục Triết Hy đồng thời lâm vào bất tỉnh...

Hạ thể của anh cùng tính khí của Viên Thành đều dính đầy hỗn hợp máu tươi cùng dịch trắng đục. Thấy anh đã không còn ý thức, hắn bất mãn chưa muốn buông tha. Hắn cởi trói rồi thả anh nằm bệt xuống sàn định dùng nước muối xối lên người anh thì...

"Này!" Một giọng nói từ phía cửa vang lên:"Chiều nay có định đi đua xe không?"

Cả hai ngước nhìn ra thấy Trần Hạo ăn mặc bảnh bao đeo cặp kính mát đứng tựa cửa khác hẳn hình dáng một bác sĩ nhã nhặn ngày thường...

Trương Hoàn ngạc nhiên:"Tôi tưởng anh không hứng thú chứ?"

Trần Hạo đáp lại:"Không hứng thú thì không được đi à?"

Viên Thành nói:"À... không phải... anh gọi Hoàng thiếu chưa?"

"Rồi, đang đợi hai cậu kìa!"

"Vậy anh ra ngoài đợi đi, lát chúng tôi ra sau..."

Trần Hạo liếc nhìn chàng thanh niên bị tra tấn thê thảm đang nằm gục dưới sàn nhà kia, cũng không quan tâm gì, quay lưng lại nói:"Nhanh lên đấy!"

"Được!"

Trần Hạo đi rồi, cả hai nhanh chóng sửa soạn quần áo.

Viên Thành phàn nàn:"Đang chơi vui, sao anh ta lại muốn đi đua xe vào giờ này?"

"Ai biết được! Nhưng cũng chẳng mấy khi có mặt anh ta nên giờ đành chịu thôi!"

Cả hai bước ra khỏi phòng, bỏ mặc anh nằm ở đó!

...

Thời gian trôi đi, cơn đau khắp người làm Lục Triết Hy tỉnh lại trong vô vọng.

Tỉnh lại, chỉ có đau đớn đan xen với sự nhục nhã... Tại sao chứ? Tại sao mình phải chịu khổ như vậy?

Vừa nghĩ anh vừa giơ cánh tay phải lên... Phải rồi, là cánh tay này, cánh tay không biết thân phận để rồi tát Hoàng Hiểu Long một cái! Nếu ngày đó... mình không xen vào chuyện của hắn, không đánh hắn thì hôm nay có phải chịu thế này không?

Anh lại khóc, những giọt nước mắt mang chút nuối tiếc pha lẫn sự ân hận không kìm lòng được!

Và... đập vào mắt anh là những mảnh vỡ mà Hoàng Hiểu Long ném chiếc bát xuống! Anh dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng, bò tới nhặt lên một mảnh thủy tinh...

Có lẽ... chết... là cách tốt nhất!

Anh đưa mảnh thủy tinh lên cổ tay phải, dùng sức rạch một nhát... máu tươi lập tức ào ra... Lục Triết Hy mệt mỏi nhắm nghiền mắt rồi gục xuống!
Bình Luận (0)
Comment