Mộc gia – Bệnh viện
“Tiểu Duệ, mẹ phải đi công tác, ca ca ở nhà với ngươi, phải ngoan ngoãn biết chưa” người phụ nữ sở hữu đôi môi diễm hồng đó trên gương mặt Lâm Quyết Cảnh hôn một cái, xong mới vội vàng rời đi.
Trong nhà ‘mụ mụ’ ‘ba ba’ đã hỏi Lâm Quyết Cảnh xem đứa nhỏ là của ai. Lâm Quyết Cảnh cũng nhất định không chịu mở miệng, không còn cách nào, họ cũng chỉ biết đau lòng cho đứa con, sau này cũng không đề cập đến nữa.
Lâm Quyết Cảnh có chút khẩn trương, ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, không ngừng lấy tay vò vò góc áo.
“Tiểu Cảnh, đừng quá lo lắng, chỉ là kiểm tra cơ thể ngươi có khỏe hay không thôi” Mộc Trừng ôm lấy đôi vai gầy của Lâm Quyết Cảnh mà an ủi.
Lâm Quyết Cảnh gợi lên nụ cười bi thương, gật gật đầu. Tựa vào trước ngực Mộc Trừng hỏi “Trừng đại ca, mọi người ở đây, khi không có bệnh cũng đến tìm đại phu sao?”
Ở Vương phủ, chỉ khi nào hắn sinh bệnh sắp chết, mới có người mời đại phu đến biệt uyển xem bệnh cho hắn.
“Nếu ai thích làm kiểm tra định kỳ thì sẽ đến” Mộc Trừng lấy ra góc áo sớm đã bị Lâm Quyết Cảnh dày vò “Ngươi là bởi vì có thai nên phải đi kiểm tra cục cưng”
“Ân” Lâm Quyết Cảnh nghe nói đến hai chữ ‘cục cưng’, trên mặt một trận đỏ bừng, lại đem mặt chôn càng sâu trong long Mộc Trừng.
“Trừng đại ca” Lâm Quyết Cảnh nhỏ giọng kêu “Ngươi nói xem … nếu Quyết Hàn ca ca biết ta có đứa nhỏ của hắn, hắn có cao hứng hay không a?”
Hắn chưa bao giờ nghe Quyết Hàn ca ca nói đến ‘đứa nhỏ’. Mỗi lần Quyết Hàn ca ca đến chỗ của hắn, đều cái gì cũng không có nói liền đem quần áo của hắn cởi ra rồi đặt trên giường hoan ái. Ngay cả lúc hoan ái, Quyết Hàn ca ca cũng không thích nói chuyện. Nếu hắn mở miệng nói chuyện, có thể làm cho ca ca sinh khí, lại càng đối hắn thô bạo hơn.
“Ta nghĩ … hắn thật cao hứng đi. Dù sao sau này cũng sẽ có một tiểu sinh mệnh được sinh ra mà” tuy Mộc Trừng chỉ là ca ca ‘giả’ nhưng cũng rất cao hứng rồi, huống chi ca ca của Tiểu Cảnh lại là phụ thân đứa nhỏ.
Nghe Mộc Trừng ôn nhu an ủi, Lâm Quyết Cảnh cũng thoải mái cười tươi.
“Mộc Duệ” tiếng của hộ sỹ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện, Lâm Quyết Cảnh đành phải theo hộ sỹ vào phòng.
Mộc Trừng ngồi bên ngoài, miên man nghĩ ngợi về một Lâm Quyết Cảnh ôn nhu. Tiểu Cảnh dường như chưa lớn tiếng với ai bao giờ, bảo hắn làm cái gì, cũng ngoan ngoãn đi làm, cũng chưa bao giờ phản kháng, không cự tuyệt, cũng không oán trách. Nếu đối xử tốt với hắn, hắn sẽ thật tình mỉm cười cảm kích, nếu đối không tốt với hắn …… Ai, một người nhu thuận, dịu dàng như thế, có người nào có thể đối hắn thương tổn chứ. Có thể có được một tình nhân đệ đệ ngoan ngoãn như thế, nam nhân kia cũng thật quá may mắn đi.
Khi Lâm Quyết Cảnh đến đây, mọi người đều đối hắn như một bảo bối. Còn Mộc Duệ đâu? Mộc Duệ đã đi tới nơi nào, có ai đối xử hắn không tốt hay không? Tuy Mộc Duệ đã từng đối với chính mình như vậy, nhưng dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt, sao lại không lo lắng được.
Mộc Trừng thở dài, mãi lo suy nghĩ không biết thời gian trôi qua.
“Trừng đại ca” gương mặt trắng nõn của Lâm Quyết Cảnh phiếm một tầng hồng sắc “Đại phu nói là nam hài”
“Ân, là nam hay nữ đều tốt a” đột nhiên, Mộc Trừng mới nhớ Lâm Quyết Cảnh là người cổ đại. Khó trách lại không hiểu người ta làm sao biết đứa nhỏ là nam hay nữ.
Nghe được an ủi ôn nhu như thế, Lâm Quyết Cảnh cầm tay Mộc Trừng, nói “Trừng đại ca, chúng ta về nhà đi”
Không biết từ lúc nào, Lâm Quyết Cảnh đã muốn xem Mộc gia như gia đình của mình.
Về nhà, Mộc Trừng đi chuẩn bị bữa tối, còn Lâm Quyết Cảnh ngồi trên sô pha chăm chú xem tivi. Đúng sáu giờ, tivi đều chiếu phim hoạt hình, giờ tivi đang chiếu phim về một cái cửa thần kỳ có thể đưa người ta đến bất cứ nơi nào.
“Ngươi đang xem cái gì mà cao hứng a?” Mộc Trừng đi ly trà sữa cho Tiểu Cảnh, tiểu gia khỏa này thực là đứa nhỏ 16 tuổi đáng yêu a, vừa uống trà sữa vừa xem phim hoạt hình. Cùng với những người đồng trang lứa thật không giống chút nào.
Lâm Quyết Cảnh nhận lấy ly trà sữa cầm trong tay “Trừng đại ca, nếu ta có cái cửa thần kỳ đó thì tốt rồi, tùy thời mở ra là có thể thấy Quyết Hàn ca ca”
Cái gương mặt xinh đẹp kia của Lâm Quyết Cảnh tuy đang tươi cười nhưng trong đáy mắt lại hiện lên bi thương không thể giấu được. “Tiểu Cảnh ngốc!” Mộc Trừng đem Lâm Quyết Cảnh ôm vào trong lòng, xoa xoa tóc hắn. Nam hài này nhìn bộ dạng nhu nhược nhưng lại rất kiên cường làm hắn không khỏi đau lòng.
“Mụ mụ bọn họ buổi tối có xả giao, có thể về trể hoặc cũng có thể không về. Ngày mai, ca ca xin phép ở nhà chăm sóc ngươi”
“Không cần a, ta có thể ….”
“Ngươi còn phải mang thai 6 tháng nữa, đừng có nói ngốc như vậy a” Mộc Trừng vì Lâm Quyết Cảnh nên nấu cơm rất thịnh soạn.
“Ăn cơm xong ta giúp ngươi pha nước tắm”
“Ân” Lâm Quyết Cảnh gật gật đầu. Từ sau lần đầu cùng Mộc Trừng ngủ, hai tựa hồ đã hiểu nhau hơn.
Cơm nước xong xuôi, Mộc Trừng pha nước xong, Lâm Quyết Cảnh mới vào phòng tắm. Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng ‘bùm bùm’
Mộc Trừng gõ cửa đi vào thì thấy Lâm Quyết Cảnh đang cố gắng xoay người kiếm chai sữa tắm đang rớt dưới đất. Mộc Trừng đi đến, nhặt lên: “Ngươi thật không cẩn thận a”
Lâm Quyết Cảnh cúi đầu giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm.
“Được rồi, ca ca giúp ngươi tắm” để tránh hắn lại không cẩn thận.
Lâm Quyết Cảnh muốn cự tuyệt, nhưng Mộc Trừng đã muốn chế sữa tắm ra tay. Hắn cắn cắn môi dưới, đành phải nuốt trở lại những lời cự tuyệt vào bụng.
Bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Lâm Quyết Cảnh, dần dần từ lưng đã di chuyển tới trước ngực, cẩn thận ma sát hai điểm nổi lên rồi chậm rãi đi tới bụng.
“Tiểu bảo bảo động sao?” Mộc Trừng nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa rốn Lâm Quyết Cảnh.
“A….” vì động tác của Mộc Trừng làm Lâm Quyết Cảnh bất giác rên rỉ ra tiếng, đỏ mặc cúi đầu.
“Thực xin lỗi, ta không nghĩ tới …. Chỗ này của ngươi lại nhạy cảm như vậy” Mộc Trừng vẻ mặt cũng thập phần xấu hổ, lập tức rút tay về, đứng ngốc ở một bên không biết làm sao.
“Không phải lỗi của Trừng đại ca” Lâm Quyết Cảnh cũng không nghĩ tới chính mình chỉ vì bị vuốt ve mà lại có cảm giác.
“Ta … vẫn là nên đi ngủ trước a” Mộc Trừng vội vàng rời khỏi phòng tắm, tránh làm cả hai đều ngượng ngùng.