Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 25

Thanh âm của Giang Giác, Mai Hương ở bên ngoài điện nghe được rất rõ ràng, thầm nghĩ Hoàng Thượng từ trước đến giờ luôn là khuôn mặt tươi cười từ tốn thản nhiên, thất tình lục dục lại càng không lộ ra ngoài, thế nhưng khi ở cùng Hoàng Hậu lại có điểm khác biệt. Đây là âm điệu vui sướng xuất phát từ nội tâm này, nụ cười trong sáng khó mà bắt gặp khi ở cùng người khác. Nàng nghĩ, Hoàng Thượng là thật tâm yêu thương Hoàng Hậu, không phải bởi vì Hoàng Hậu có dung mạo tuyệt thế, cũng không phải bởi vì y sinh ra trong dòng tộc cao quý, mà bởi vì linh hồn y so với bất cứ ai đều tinh khiết hơn, khi ở cùng y sẽ vô cùng thoải mái lẫn vui vẻ. Điểm ấy, Mai Hương đã thấu hiểu tận đáy lòng, thấu hiểu sâu sắc. Nàng tuy là nhất đẳng cung nữ, nhưng rốt cuộc vẫn là nô tỳ, thế nhưng Hoa Nam lại cự tuyệt xem nàng như hạ nhân. Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên dùng cơm ở Phượng Nghi Cung, y thậm chí còn yêu cầu tất cả cung thị ngồi xuống cùng dùng bữa. Y không phải không hiểu quy củ, mà vốn dĩ trong ý niệm của y, tất cả mọi người đều ngang hàng với nhau.

Lúc này, trong điện lại truyền đến thanh âm của Hoa Nam: “Không chạy ngươi sẽ khi dễ ta.”

Mai Hương mỉm cười, dẫn theo cung nhân lùi xa khỏi cửa hơn chút nữa.

Giang Giác thấy y cười mỉm, ngữ khí tự oán tự trách, khờ dại ngây thơ mang theo một tia quyến rũ, liền nhịn không được tiến đến gần y, mập mờ trêu chọc: “Tiểu Nam, ngươi có biết phượng sàng của ngươi là dùng loại gỗ gì làm ra hay không?”

Hoa Nam bước đến cạnh phượng sàng, cẩn thận sờ mó xem xét, loại gỗ này màu cam nhạt đã loại bỏ than chì, hoa văn trang nhã điềm đạm, tính chất ôn nhuận nhu hòa, sáng bóng như tơ lụa, thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ. Ở lang hoàn không có loại gỗ này, khi rời khỏi lang hoàn cũng chưa từng thấy qua. Y lắc đầu, nói: “Không biết, cái loại gỗ này có lai lịch gì?”

“Là gỗ lim kim ti. Loại gỗ này không thấm nước, kháng côn trùng, không mục không mối, lại có hương thơm. Màu cam nhạt đã loại bỏ than chì, hoa văn trang nhã điềm đạm, tính chất ôn nhuận nhu hòa, sáng bóng như tơ lụa, tính chất có chút co giãn, hương thơm dịu nhẹ, dù qua ngàn năm cũng không hư tổn, càng dùng càng mới, độc nhất trên đời, được xưng tụng là loại gỗ hoàng đế. Đây là cây gỗ ngàn năm, tìm được thật không dễ dàng. Vốn dĩ định dùng gỗ đàn hương để chế tạo phượng sàng trong Phượng Nghi Cung, nhưng bởi vì tên ngươi có một chữ ‘Nam’, ta liền sai người đổi thành dùng gỗ lim*.” Giang Giác từng bước một tiến sát lại gần Hoa Nam đang tìm tòi nghiên cứu về gỗ lim.

*chữ ‘gỗ lim’ đồng âm với chữ ‘Nam’ trong Hoa Nam, cùng đọc là [nán]. Btw, cái đoạn này sao y hệt đang quảng cáo nệm Kymdan ấy =)))

Hoa Nam trừng mắt nhìn hắn: “Triều đình chủ trương tiết kiệm, sao ngươi còn hao tài tốn của như thế. Ta thật sự là  không biết thưởng thức cái giường này, không phải cũng chỉ để ngủ thôi sao?”

Giang Giác đã tiến đến sát bên cạnh Hoa Nam, một phen ôm y cùng ngã xuống giường, tiện tay buông trướng mạn xuống, cọ cọ lên mũi y, nói: “Loại giường được Hoàng Thượng ngủ, đương nhiên phải dùng gỗ hoàng đế.”

Hoa Nam còn chưa ý thức được chính mình đang gặp nguy hiểm, bĩu môi nói: “Long sàng của ngươi chẳng phải cũng có thể dùng loại gỗ lim kim ti này chế tạo ư?”

Giang Giác hôn lên đôi má ửng hồng của y, dịu dàng nói: “Ta muốn cho ngươi tất cả những thứ ta yêu thích.” Thấy trong mắt y lộ ra một tia cảm động, hắn nói tiếp: “Kể cả chính mình, kể cả tình thú lúc làm chuyện phu thê.”

“Ngươi chính là muốn làm mấy chuyện xấu với ta.” Hai người ôm chặt cùng một chỗ, Hoa Nam tự nhiên cảm giác được dục vọng của Giang Giác, muốn tránh thoát khỏi vòng tay hắn, thế nhưng lại không thành công.

Phân thân cương cứng của Giang Giác kề sát bên cạnh khiến cho Hoa Nam quằn quại vì ma sát, khoái cảm cũng nhanh chóng biến thành phóng thích. Còn Giang Giác sắc mặt lại càng lúc càng đỏ, không nhẫn nại được mà rên rỉ thành tiếng.

“Ngươi… ngươi có phải đang khó chịu không?” Bàn tay thanh lương đặt lên gương mặt nóng bừng của hắn, “Phải chăng nếu ta làm giống như ngươi làm với ta lần trước, ngươi mới có thể sảng khoái?”

“Ngươi nói sao?” Giang Giác bắt lấy bàn tay mềm nhẵn không giống với nam tử đã trưởng thành của y, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nam cũng muốn để cho ta sảng khoái ư?”

Hoa Nam gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi giúp ta sảng khoái, cho nên ta cũng muốn giúp ngươi sảng khoái.”

“Tiểu Nam là hảo hài tử.” Giang Giác hôn lên trán y, chậm rãi trượt nhẹ xuống cánh mũi thẳng như chạm ngọc, từ từ tiến đến khóe miệng, đầu lưỡi gợi mở cánh môi căng mọng yêu kiều như hoa, tham lam lướt qua từng chiếc răng. Hắn biết lần này y sẽ không đẩy mình ra, ngoài miệng thì công thành chiếm đất, đôi tay lại càng thêm làm càn. Hoa Nam có thể trọng rất nhẹ, chỉ dùng chút lực thì đã có nâng y lên, dễ dàng cởi hết y phục. Điều khiến cho hắn kinh hỉ nhất là y chẳng những ngây ngốc thuận theo hắn, hơn nữa còn có qua có lại mà cởi y phục của hắn.

“Ngươi nặng như thế, ép ta thở không được, ta muốn ở phía trên.” Hai đôi môi vừa tách ra một chút, Hoa Nam liền cố gắng hít sâu một ngụm không khí, sắc mặt ửng hồng cất giọng oán trách.

Giang Giác nghĩ thầm, nếu ngươi thích tư thế tọa liên ta nhất định thỏa mãn ngươi, lập tức ôm lấy Hoa Nam đã xích lõa mà trở người lại, vị trí trên dưới hoán đổi cho nhau.

Hoa Nam mở rộng hai chân ngồi lên đùi Giang Giác, cởi xuống thắt lưng của hắn, rủ bõ nội y, lộ ra phân thân đang bừng bừng phấn chấn. Nhớ tới chính mình khi phóng thích thực kỳ diệu vui sướng cùng khoái cảm tê dại lan rộng khắp toàn thân, Hoa Nam liền học theo mà cầm lấy dục vọng của Giang Giác, nhẹ nhàng vuốt ve.

Giang Giác rên rỉ một tiếng, khàn khàn nói: “Học trò ngốc, nhìn vậy mà không phải vậy đâu. Lúc ta làm đâu có nhẹ như thế?”

Hoa Nam chu môi ra, ngừng động tác trong tay lại, bất mãn khẽ nói: “Không hài lòng coi như xong, ta không giúp ngươi nữa, ngươi tự làm đi.”

Giang Giác cơ hồ bị y làm cho tức đến thổ huyết, thế nhưng vẫn phải cố gắng dụ dỗ: “Tiểu Nam ngoan, đừng dừng lại.”

Hoa Nam mỉm cười, cúi người xuống hôn lên bụng Giang Giác, tiếp tục ra sức xoa nắn. Y còn chưa biết khống chế lực nặng nhẹ thế nào cho tốt, cũng không hiểu kỹ xảo, thế nhưng lại mang đến cho hắn sự hấp dẫn cùng kích thích không gì sánh kịp. Bình thường, hắn luôn có thể khắc chế chính mình, vậy mà dưới tay Hoa Nam, hắn gần như phải dùng toàn lực khống chế mới có thể không lập tức bắn ra. Khoái cảm tập trung dưới bụng, nhiệt lưu không ngừng trùng kích cơ thể, hắn cơ hồ ngay cả chân cũng muốn run rẩy, vật giữa hai chân cứng rắn vô cùng.

Hoa Nam bắt lấy phân thân của hắn, kinh ngạc thốt lên: “Sao bây giờ lại vừa cứng vừa nóng như bàn ủi a?”

Giang Giác không cách nào trả lời, nhắm mắt lại kêu tên của y: “Tiểu Nam, Tiểu Nam……”

“Đừng gọi ta nữa, mau xuất ra đi, tay ta mỏi nhừ rồi.” Hoa Nam ủy khuất nói: “Sao ngươi lại khó hầu hạ thế chứ?”

“Ngươi!” Giang Giác lần đầu tiên ở trên giường gặp một người không hiểu phong tình như y, đúng là chọc hắn phát hỏa mà. Tay dùng thêm chút lực, dục vọng hắn nhẫn nại đã lâu liền như thế bừng lên mạnh mẽ.

“Hôm nay ta không đem ngươi xử tử ngay tại chỗ thì ta uổng công làm phu quân.” Giang Giác đầu tiên là run rẩy nặng nề thở dốc, kế tiếp hai mắt cũng lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoa Nam.

Hoa Nam sững sờ trừng to đôi mắt, không dám tin mà hỏi lại: “Ngươi… muốn giết ta?” Kỹ thuật không tốt bởi vì y chỉ mới học, làm nhiều lần sẽ tốt thôi, lần đầu tiên chưa chuẩn bị tốt đâu phải do y cố ý? Hắn sao lại có thể trở mặt muốn giết người?

“Quả nhiên không hiểu phong tình.” Giang Giác bất đắc dĩ thở dài, tay phải xoa xoa gò má trơn bóng như ngọc của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng tìm kiếm, “Ta cũng không phải bạo quân, sao có thể tùy tiện giết người chứ, nhất là giết Hoàng Hậu của mình.”

“Xử tử ngay tại chỗ không phải có ý hành hình ư?” Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Hoa Nam ngân ngấn hơi nước, y thực sự là bị dọa đến kinh hãi.

“Ta sẽ cho ngươi biết nó có ý gì.” Giang Giác kéo Hoa Nam lại gần sát bên mình, ghé vào tai y nhẹ giọng mập mờ.

Hoa Nam mở to đôi mắt thuần khiết nhìn kỹ Giang Giác, thấy được trong mắt hắn ẩn chừa tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng, nhất thời thấu hiểu mọi chuyện, “Có phải làm chuyện giống như đông cung đồ không?”

“Thông minh.” Giang Giác khẽ nhếch khóe miệng, gần như có ý nghĩ lập tức đem y áp đảo rồi bừa bãi mà hoan ái, nhìn y ở dưới thân mình khóc lóc giãy dụa.

“Ta… ta chỉ biết hai tư thế thôi… Chúng ta…” Hoa Nam sắc mặt ửng hồng, ấp a ấp úng, nhớ đến hai tư thế kia làm y xấu hổ vô cùng.

Giang Giác ngắt lời y: “Tiểu Nam có phải là lo lắng tư thế không đủ dùng? Cứ tin tưởng thể lực cũng như tin tưởng kiến thức của phu quân, ta biết không chỉ có hai tư thế đâu.”

“Nam nam cùng nam nữ hoan ái giống nhau ư?” Nét ửng hồng trên mặt Hoa Nam chậm rãi biến mất, nhiệt độ trong mắt cũng nhanh chóng giảm xuống, y dù sao vẫn còn chút để bụng, lại vì bụng dạ hẹp hòi của bản thân mà xấu hổ, áp lực không ngừng khiến nội tâm bi thương.

Giang Giác hôn lên mí mắt y, ôn nhu nói: “Đứa ngốc, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngươi với bọn họ không giống nhau. Ta chỉ yêu một mình ngươi.”

Những lời này đã thắp sáng thần thái của Hoa Nam. Y chớp chớp đôi mắt trong trẻo ngây thơ xinh đẹp, nói: “Như vậy, ta nguyện ý từ trong ra ngoài đều thuộc về ngươi.”

Đôi tay Giang Giác khẽ run lên, dục vọng như bài sơn đảo hài không ngừng trùng kích, dục vọng mãnh liệt khiến hai mắt hắn càng thêm thâm trầm. Hắn khàn khàn nói: “Hảo.”

Giang Giác nhẹ nhàng trở người Hoa Nam lại, để y nằm sấp trước mặt mình. Nụ hôn của hắn dọc theo tấm lưng y trượt dần xuống bên dưới, ngón tay vừa ôn nhu vừa cuồng nhiệt vuốt ve. Hoa Nam khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Ta không nhìn thấy ngươi.”

“Chờ sau khi ta tiến vào đã, được không?” Dứt lời, Giang Giác vừa nóng bỏng vừa gấp rút hôn lên bả vai y, ngón tay cơ khát lưu luyến nơi tư mật, không ngừng xoa nắn từng nếp nhăn.

Hoa Nam toàn thân run rẩy, biểu hiện ngượng ngùng cùng mê loạn, muốn né tránh rồi lại không nỡ. Khi ba ngón tay của Giang Giác cùng lúc tiến vào, y rốt cuộc nhịn không được mà trầm giọng nức nở.

Giang Giác đã chuẩn bị rất chu toàn, cũng đã dùng cao bôi trơn tốt nhất, thế nhưng khi chính thức tiến vào thì Hoa Nam vẫn giống hệt lần trước, khóc rống lên như hài tử. Hiểu rõ đau đớn trong thoáng chốc này là chứng minh bọn họ có được lẫn nhau, Hoa Nam lau lau nước mắt, nói: “Thuộc về nhau là dùng đau đớn để chứng minh?”

“Không đâu, ta sẽ khiến ngươi khoái hoạt mà. Rất nhanh, rất nhanh sẽ có thôi.” Giang Giác một tay ôm lấy vòng eo Hoa Nam, một tay bắt lấy cằm y, quay đầu y lại cùng hắn đắm chìm vào nụ hôn.

“Chính là đã lâu như thế rồi, ta không có cảm giác a. Ta tất cả đều thuộc về ngươi, ngươi đi ra ngoài được không?” Chấm dứt nụ hôn, Hoa Nam đáng thương hỏi, hai mắt hồng hồng khiến người ta thương xót. Mười tám năm nay chưa từng có ai từng khiến y đau nhức như vậy, để Giang Giác làm thế với mình đã là cực hạn của y.

“Thời gian thống khổ lúc nào cũng giống như dài đăng đẳng. Tiểu Nam, cố nhịn một chút nữa đi.” Giang Giác nhẹ nhàng dụ dỗ thật ôn nhu. Hắn cũng là lần đầu tiên cùng nam tử hoan ái, không biết phải bao lâu Hoa Nam mới cảm nhận được khoái cảm, thế nhưng hắn đã nếm được vui thích hơn hẳn so với bất cứ nữ nhân nào. Thời khắc giữ lấy Hoa Nam này, huyết mạch toàn thân hắn đều sôi trào, thống khoái hừng hực dâng lên khiến hắn muốn phát run. Từ khi nào hắn bắt đầu có khát vọng như thế đối với Hoa Nam? Hắn không rảnh suy nghĩ, ngay lúc này hắn chỉ muốn thỏa mãn hưởng thụ thân thể cùng tinh thần hòa nhập hạnh phúc.

“Được rồi, ai kêu ta thích ngươi nhiều như thế nhiều? Bất quá ngươi phải nhanh lên một chút a.” Hoa Nam nói nhỏ, mồ hôi ngọt như mật theo da thịt trơn bóng chảy xuống, gợi cảm mà *** mĩ.

Nhiệt tình cùng dục vọng không cách nào khống chế thiêu đốt mạnh mẽ, Giang Giác hung hăng hôn y, hung hăng ra vào liên tục, điên cuồng khao khát, không cần phải lo nghĩ đến bất cứ điều gì, dưới thân thể ướt át phóng thích ra khoái cảm nguyên thủy nhất của bản thân.

——

“Sau này không cho phép dùng cái đồ hỗn đản này khi dễ người khác.”

“Hảo, chỉ dùng nó để yêu thương ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment