Edit: Băng VyBeta: Mộng, Du, PioO0O—O0O
Cho nên, vì làm cho chính mình có thể vĩnh viễn yêu người nọ, vì làm cho hắn có thể vĩnh viễn lưu giữ hình dáng mà hắn yêu nhất, hắn phải ra tay giết người nọ.———Mấy ngày kế tiếp, bởi vì tang lễ của Mạc Quân Trình, Hoàng Hân Duật không rảnh cũng không muốn lại đến phòng Từ Cửu Kỷ, thậm chí ngay cả tình huống của Từ Cửu Kỷ mấy ngày nay như thế nào hắn cũng không nghe thấy cũng không hỏi, thẳng đến hôm nay nghi thức ước chừng đã hoàn thành, đãi xong ngày mốt đưa tang, hắn mới trong màn đêm dài yên tĩnh nhớ tới sự tồn tại của Từ Cửu Kỷ.
“Mấy ngày gần nhất, thương thế của y như thế nào?”
Ngồi ở sau bàn công tác làm bằng gỗ, Hoàng Hân Duật bày ảnh chụp của Mạc Quân Trình ra, trong miệng lại hỏi kẻ vẫn lẳng lặng đứng bên hông hắn, Trạm.
“Nghe anh em thủ vệ báo cáo, mấy ngày nay Anh tựa hồ vẫn không có tỉnh lại, giống như phát sốt rất lợi hại, tình huống cũng không phải tốt lắm, cho nên cậu hai cơ hồ đều ở trong phòng Anh chăm sóc y, để ngừa có cái gì đột phát.”
“Yến Quân thì sao?”
Nghe Trạm báo cáo, Hoàng Hân Duật không khỏi lại nghĩ tới hành động thất thường mấy ngày hôm trước của Hoàng Yến Quân, hơn nữa mới vừa rồi theo lời Trạm, mấy ngày nay cậu ta đối với Từ Cửu Kỷ khá khẩn trương thân thiết, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn không khỏi có một suy đoán, vốn đôi mày kiếm đã nhíu giờ lại càng thêm nhíu chặt.
“Cậu ta đối với Anh quan tâm rất không tầm thường, đi thăm dò điều tra xem giữa hai người bọn họ có hay không có bí mật gì không muốn người biết, hoặc là cậu ta đối với Anh có phải hay không có hứng thú.”
Nghe được Hoàng Hân Duật ra lệnh, trong đầu Trạm lơ đãng nhớ tới bốn năm trước, một khắc trước khi Anh bị phế đi tay chân đuổi ra khỏi Hoàng gia, trong lòng cũng mơ hồ có loại dự cảm không ổn, giống như lần điều tra này, có lẽ sẽ tra ra cái gì đó ngoài dự đoán của mọi người, một chuyện mà kẻ khác khó có thể thừa nhận, nhưng căn cứ vào việc đây là mệnh lệnh của Hoàng Hân Duật, bởi vậy hắn cũng chỉ không nói hai lời chuẩn bị điều tra.
Sau khi Trạm rời đi, thư phòng lại lâm vào một mảnh yên tĩnh, Hoàng Hân Duật lặng im lại đợi một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Không nhìn đến thủ hạ gác đêm trên hành lang, Hoàng Hân Duật không người đi theo lần thứ hai đi vào phòng Từ Cửu Kỷ nghỉ ngơi.
Đi tới bên giường Từ Cửu Kỷ, hắn theo thói quen ngồi xuống bên giường, trong mắt nhìn người trên giường vẫn đang rơi vào hôn mê, trong đầu lại nghĩ đến hôm nay gặp Mạc Quân Trình lần cuối, bộ dáng người nọ nặng nề ngủ tựa như tuyệt không khổ sở, thật giống như hiện tại Từ Cửu Kỷ nằm trên giường, cũng chỉ là đang ngủ mà thôi…
Người nọ hiện tại có phải hay không… Đã xuống tới hoàng tuyền tìm Phương Nhã Thanh?
Hay là, ngay từ khi bắt đầu cô ta luôn một mực chờ đợi người nọ tiến đến mới cùng nhau rời đi?
Rõ ràng hắn từ trước đến nay cũng không tin vào cái gọi linh hồn, nhưng vì sao hiện tại trong lòng lại giống như cầu nguyện linh hồn người nọ sau này có thể có được an bình chứ?
Lòng người vốn thiện biến (dễ thay đổi), ngày hôm qua làm chuyện mà không hối hận, không có nghĩa là ngày mai cũng sẽ không hối hận…Bên tai không ngừng vang lên lời Từ Cửu Kỷ nói với hắn mấy hôm trước, Hoàng Hân Duật giờ phút này chăm chú nhìn, trong mắt hắn nguyên bản tinh nhuệ quang mang nhất thời u tối đi rất nhiều.
Ngài hối hận cho nên mới không muốn nghe thấy người khác nhắc tới Mạc Quân Trình…Hối hận sao?
Bởi vì giết Mạc Quân Trình?
Có lẽ đi! Có lẽ hắn thật sự có chút hối hận, nhưng cho dù thời gian có quay trở lại lúc ấy, hắn vẫn sẽ áp dụng thủ đoạn ấy, lần thứ hai đưa Mạc Quân Trình đến hoàng tuyền, bởi vì đây là phương thức yêu của hắn!
Chỉ cần yêu, nhất định còn có cả một đời giác ngộ, nhưng nếu đối phương không tiếp thụ, như vậy, hắn tình nguyện giết đối phương cũng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn đối phương cùng với người khác có đôi có cặp.
Nếu đối phương di tình biệt luyến, chính mình sau này nói không chừng sẽ chậm rãi oán hận, ghét bỏ đối phương, thậm chí ngay cả điều đặc biệt của đối phương mà mình từng thật sâu say mê trong nháy mắt cũng sẽ chuyển biến thành điều mình oán hận nhất…
Cho nên, vì làm cho chính mình có thể vĩnh viễn yêu người nọ, vì làm cho hắn có thể vĩnh viễn lưu giữ bộ dáng mà hắn yêu nhất, hắn phải ra tay giết người nọ…
Còn hơn sau này hai người bởi vì chán ghét mà cho nhau thương tổn, thù địch nhau, hành động như vậy mới là lựa chọn tốt nhất, cũng chỉ có như vậy, mới là kết quả tốt đối với hai người bọn họ…
Mà điều này, chính là phương thức hắn lựa chọn đối với sự trung thực trong tình yêu.
Lạnh lùng giơ lên một mạt cười, con ngươi u tối của Hoàng Hân Duật nhất thời ẩn đi, thay vào đó chính là một mạt chân thật đáng tin cùng kiên quyết.
Ngài hối hận cho nên mới không muốn nghe thấy người khác nhắc tới Mạc Quân Trình…Hắn không hối hận!
Chính là bởi vì không hối hận, cho nên mới không muốn nghe người khác nhắc đến, chính là bởi vì không hối hận, cho nên mới chặt chẽ đem người nọ ghi tạc trong lòng!
Anh à, cậu cho là cậu hiểu tôi sao? Kỳ thật cậu không hiểu gì cả!
Cũng giống như tôi từng nghĩ đến mình rất hiểu cậu, nhưng sự thật cũng đã chứng minh đó là sai lầm.