Thác Luyến

Chương 45

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

Người tới một thân quần áo nguyệt sắc, thân hình tiêm gầy trong bộ trang phục kia có vẻ có chút yếu đuối, khóe môi khẽ nhếch càng làm cho cậu ta trông có vẻ tăng thêm vài phần ôn hòa và nhã nhặn.

“Tìm người chỉnh em ấy? Hay là chôn em ấy trên núi hử?”

Thiếu Ngọc Trình không nóng không lạnh, lạnh lùng nhìn gã chậm rãi bước tới, cũng không biết vì sao, chỉ cần cậu bước lên phía trước một bước, Mạc Thanh Tuyền cũng thật vô dụng mà lui ra sau một bước.

Khóe môi khẽ nhếch lên tia đùa cợt, Thiếu Ngọc Trình tao nhã ngồi xuống sô pha bên cạnh thiếu nữ kia, lạnh giọng nói:

“Ông cũng đừng quên, em ấy là em gái của tôi, là người của tôi, nếu ông dám động vào em ấy… Không cần chờ đến Hoàng Hân Duật tìm tới, tôi trước hết sẽ giao ông cho hắn, để cho tôi có thể cẩn thận chiêm ngưỡng thủ đoạn của Hoàng gia một lần.”

Nghe vậy, Mạc Thanh Tuyền tuy rằng phẫn nộ, nhưng ngại bản thân đang cần nhờ vả cậu ta, cho nên cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, miễn cưỡng nặn ra một chút tươi cười, nịnh nọt nói:

“Ấy, chú nhỏ, chú hiểu lầm, tôi sao phải làm như vậy chứ, tôi chỉ là bởi vì đang tức giận… cho nên mới nói bừa nói bạ vậy thôi, chú đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi.”

Không có đưa ra phản ứng quá lớn trước lời nói của gã, Thiếu Ngọc Trình chỉ liếc mắt nhìn gã một cái, nói:

“Ngồi đi, tôi không thích nhìn người khác đứng nói chuyện.”

Mặc kệ lửa giận sớm đã bốc lên trong lòng, trên mặt Mạc Thanh Tuyền vẫn là tươi cười nghe theo lời cậu ta ngồi xuống phía đối diện, mặc dù nụ cười kia vừa nhìn đã thấy giả dối đến cực điểm, nhưng gã đã rất gắng gượng.

“Nói đi, tới tìm tôi làm cái gì?”

“Ấy… Bởi vì lúc trước chuyện của Hoàng Du Triền, chúng tôi trở mình lật mặt với Hoàng gia, hiện tại tên Hoàng Hân Duật kia đang dùng mọi biện pháp muốn đào tôi ra, chỗ nào có thể tránh đều bị tìm kiếm, hiện tại…”

“Muốn tìm chỗ trốn, phải không?”

Ngữ điệu nhàn nhạt không có chút nặng nhẹ lại ẩn hàm cơn tức hiếm thấy, Thiếu Ngọc Trình dùng đôi mắt phượng gắt gao nhìn gã, lạnh giọng nói:

“Lúc trước tôi đã nói với ông, bất luận Hoàng Du Triền đáp ứng cho ông ưu đãi gì đi chăng nữa, tốt nhất ông không nên động tới Hoàng gia, nhưng ông không nghe, kết quả thì sao, làm ra kết cục như hôm nay, không ngừng tổn hại hơn phân nửa lực lượng Mạc gia, thậm chí ngay cả người mà lão ông yêu cầu bảo vệ là Hoàng Du Triền cũng bị Hoàng Hân Duật bắt đi —— hiện tại ông muốn tìm chỗ trốn, ông cho rằng tôi nên giúp ông hay không?”

“Chú nhỏ…”

“Ông nên biết lão ông kia khi còn sống yêu cầu tôi cái gì, <Cho Hoàng Du Triền một chốn an thân>, nhưng ông cư nhiên đem người giao đến tay Hoàng Hân Duật ——”

Ánh mắt sắc bén không e dè quét về phía Mạc Thanh Tuyền, sắc mặt Thiếu Ngọc Trình càng ngày càng xanh.

“Ông là muốn làm cho tôi khó coi đúng không?”

“Chú nhỏ, không phải như thế, chú hiểu lầm ——”

“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe ông biện giải.”

Thản nhiên cắt ngang lời Mạc Thanh Tuyền, Thiếu Ngọc Trình lãnh khốc kiên quyết nói:

“Một người làm một người chịu, ông đã có bản lĩnh tự chủ trương đi chống lại Hoàng Hân Duật, như vậy ông tự nghĩ biện pháp giải quyết tốt hậu quả đi! Lực lượng còn lại của Mạc gia, chỉ cần ông có bản lĩnh yêu cầu bọn họ giúp ông, tôi không ý kiến.” Dứt lời, Thiếu Ngọc Trình lập tức đứng dậy liền muốn lên lầu.

“Khoan… Chú nhỏ!”

Hoàn toàn không dự đoán được Thiếu Ngọc Trình cư nhiên tức giận đối với chuyện này, mà nghe lời cậu ta nói thì càng trực tiếp biểu lộ ý không tính toán giúp đỡ gã, phải biết rằng, ở Mạc gia hơn phân nửa lực lượng chính là nằm ở trong tay người gọi là ″Diệp Quân″, nhưng tên Diệp Quân kia không lộ diện trước mặt người khác, đừng nói tìm hắn nói chuyện, ngay cả muốn gặp mặt hắn một lần cũng đều thập phần khó khăn, thế này thì gã biết phải làm sao đây!

Trong Mạc gia duy nhất gặp được hắn chỉ có ông nội đã muốn quy tiên cùng với tên Thiếu Ngọc Trình kia, nếu cậu ta thật sự hạ quyết tâm không giúp gã, vậy gã khẳng định là mệnh nhỏ khó bảo toàn!

Suy xét kỹ, Mạc Thanh Tuyền vì muốn sống rốt cuộc bất chấp mặt mũi, ″bịch″ một tiếng, hai đùi quỳ xuống mặt đất, tiếp theo gã giống như bất chấp mọi giá, vẻ mặt chật vật đau khổ, liên tục cầu xin người nhỏ hơn gã mười sáu tuổi – Thiếu Ngọc Trình.

“Chú nhỏ, chú nhất định cứu được tôi, tôi thật sự… Thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy, Hoàng Du Triền rõ ràng nói hắn có mười phần nắm chắc, còn nói bên trong Hoàng gia có người của hắn, cho nên lúc ấy tôi mới có thể không che chở hắn, tôi cũng không phải cố ý muốn cho hắn bị bắt, tôi là thật sự không nghĩ tới sẽ biến thành như bây giờ! Chú nhỏ, chú nhỏ chú nhất định phải cứu tôi, nhất định phải cứu tôi, tôi van cầu chú, chú nhỏ… chú nhỏ?”

Nghe những lời đau khổ cầu xin của gã, đi tới chân cầu thang, Thiếu Ngọc Trình thoáng dừng chân, sau đó trầm mặc sau một lúc lâu mới lãnh đạm mở miệng nói:

“Ông đến Canada đi, mẹ nhỏ đang sống một mình ở đó cũng tịch mịch, chỉ cần ông đến Canada hơn nữa trước khi Hoàng gia đổi chủ cũng không trở về, như vậy —— tôi còn có thể bảo đảm tánh mạng cho ông.”

“Đi, đi Canada!?”

Tựa hồ nghe được chuyện kinh thiên động địa nào vậy, Mạc Thanh Tuyền mở to mắt như miệng chuông đồng, kinh ngạc không thôi kêu lên:

“Này… Tôi đi Canada thì làm sao mà sống được, tôi ở đó cái gì cũng không có, ngay cả tiếng Anh cũng không biết, chú muốn tôi đi ra sao chứ!?”

“Cho dù là đại lục hay Hongkong, Hoàng gia đều có lực lượng ở đó, nếu muốn đi Nhật Bản, cậu chủ Mạc ngài đây năm kia mới xé rách mặt với tổ Y Đằng ở Nhật Bản… Ngài dám đi sao?”

Đứng ở thang lầu, Thiếu Ngọc Trình không có quay đầu lại, chỉ dùng khẩu khí xa cách hỏi Mạc Thanh Tuyền – kẻ đang tức giận ở phía dưới đại sảnh.

“Chuyện này…”

“Đi Thailand, Philippines, Malaysia hoặc Việt Nam, những nơi đó cậu chủ Mạc ngài đây có bản lĩnh sống sót sao? Nếu ông cho rằng có thể, tôi đây cũng có thể đưa ông đến những chỗ đó, phải xem ông quyết định như thế nào.”

“Ơ—— chẳng lẽ tôi không còn con đường nào khác ư?”

Tưởng tượng đến bản thân sau này cái gì cũng đều không có, còn phải sinh sống ở một địa phương xa lạ hơn mười, hai mươi năm, thậm chí sống cả quãng đời còn lại, lửa giận trong lòng Mạc Thanh Tuyền rốt cuộc không đè nén được nữa, lớn giọng rít gào ra tiếng.

“Với bản lĩnh của chú, với lực lượng Mạc gia, chẳng lẽ còn đấu không lại một Hoàng gia nho nhỏ sao?”

“Hoàng gia nho nhỏ!?”

Nghe vậy, Thiếu Ngọc Trình giống như không thể chịu được Mạc Thanh Tuyền vô dũng vô mưu nữa, chỉ thấy cậu ta xoay người, ánh mắt hàn lệ nhìn thẳng vào gã, lạnh nhạt nói:

“Nếu chỉ là ″một Hoàng gia nho nhỏ″, như vậy cậu chủ Mạc ngài đây hôm nay làm gì phải ăn nói khép nép đến cầu tôi? Nếu chỉ là ″một Hoàng gia nho nhỏ″, lúc trước cái kế hoạch mà ông cùng Hoàng Du Triền kia tự xưng là <không gì địch nổi>sao lại thất bại? Nếu chỉ là ″một Hoàng gia nho nhỏ″, lão ông kia cần gì phải trước khi chết luôn căn dặn, bảo ông tuyệt đối không thể đối nghịch với Hoàng gia!?”

Chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Thanh Tuyền, trên người Thiếu Ngọc Trình tản ra hàn ý lãnh liệt khiến cho kẻ khác không dám khinh thường, cặp mắt xếch dài nhỏ càng lóe ra sát ý rõ ràng, Mạc Thanh Tuyền nhịn không được mà kinh hãi, theo bản năng lui về sau hai bước.

“Ông có biết loại người nào làm cho kẻ khác không chịu nổi không?”

Trên khuôn mặt âm nhu của Thiếu Ngọc Trình bỗng nhiên gợi lên một mạt cười, một nụ cười lạnh như băng không có chút độ ấm nào, cậu ta nhìn thẳng vào mắt Mạc Thanh Tuyền, tà mị nhẹ giọng nói:

“Đó là những kẻ giống ông, rõ ràng ngu xuẩn đến cực điểm lại còn vọng tưởng gài bẫy người khác. Một người ngu xuẩn không phải sai lầm, chỉ cần có thể nhìn ra bản thân không bằng người khác, cho dù làm ra những chuyện ngu xuẩn, người khác cũng sẽ tha thứ. Nhưng mà cậu chủ Mạc à, loại người giống ông một chút cũng không hiểu khiêm tốn là gì, chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, thậm chí ngay cả bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn cũng không tự biết, còn ngạo mạn tự cho là đúng, ông cảm thấy người khác nhìn một kẻ như ông…có nên bỏ đá xuống giếng không?”

“Mày ——”

Bị một thằng oắt con nhỏ hơn mình cả chục tuổi chế nhạo thẳng mặt như vậy, Mạc Thanh Tuyền mặc dù có việc cầu cạnh cũng nhịn không nổi nữa, gã tức giận chỉ vào mũi Thiếu Ngọc Trình đang muốn chửi ầm lên, ai ngờ đối phương cũng đã đi trước gã một bước, đánh gãy lời gã.

“Tôi nghĩ!”

Nhìn bộ dạng tức giận nói không ra lời của gã, nụ cười khinh khỉnh trên mặt Thiếu Ngọc Trình càng thêm đậm nét.

“Tôi rất muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng bởi vì ông là cháu nội của lão ông kia cho nên tôi tự nhủ rằng không nên, lại còn cho ông một con đường đi, nhưng mà, nếu ông còn không biết cảm kích, khoa tay múa chân với tôi… Vậy thì đừng trách tôi máu lạnh.”

Dứt lời, Thiếu Ngọc Trình lại xoay người đi lên lầu, cô gái vẫn luôn ngồi dưới phòng khách thấy thế cũng lập tức đi theo, chỉ để lại Mạc Thanh Tuyền với vẻ mặt kinh ngạc không thôi bất động tại chỗ.

Không để ý tới người ở dưới lầu, cô gái đuổi kịp Thiếu Ngọc Trình, lo lắng hỏi: “Anh, anh tính làm như thế nào?”

Lạnh lùng nghiêm mặt, Thiếu Ngọc Trình không trả lời câu hỏi của cô gái, ngược lại còn hỏi: “Tên kia đâu?”

“Anh nói ai… A! Anh nói anh Diệp ấy à, anh ấy còn đang ở trong Hoàng gia.”

“Cái gì mà anh Diệp, hắn ta căn bản là một tên lưu manh.” Nhớ tới cái tên đáng ghét kia, sắc mặt Thiếu Ngọc Trình càng thêm khó coi.

Bất đắc dĩ che miệng cười khẽ, cô gái không định đứng đây tranh luận với anh cả của mình.

“Phải nghĩ biện pháp làm cho Hoàng Hân Duật giao Hoàng Du Triền ra.”

“Có thể không?”

Tuy rằng không quá hiểu rõ câu chuyện, nhưng cô gái vẫn biết tiếng Hoàng Hân Duật vô tình lãnh huyết cỡ nào.

“Không phải bảo Hoàng Hân Duật không có nhược điểm gì sao?”

“Nếu lúc trước thì còn có người có thể chế trụ hắn, nhưng mà hiện tại… Hừ! Bị Hoàng Du Triền cùng với lũ lớn nhỏ Mạc gia hại chết.”

“Anh nói chính là… Bạn trai của hắn ta sao?”

Từng nghe nói Hoàng Hân Duật vô cùng cưng chiều một gã thanh mai trúc mã, thậm chí còn không thèm để ý thân phận đàn ông mà công khai cho thấy đó là tình nhân của hắn, nếu anh cả nói chính là gã tình nhân đó, như vậy, chỉ cần bắt lấy gã, rồi uy hiếp Hoàng Hân Duật giao người ra thì không phải là không có thể.

Nhưng… Nghe nói gã kia mấy ngày trước không biết bởi vì sao đã bị Hoàng Hân Duật giết, như vậy hiện tại, còn có biện pháp gì có thể làm cho hắn tự động giao người ra chứ?

“Vậy… hiện tại gã ta đã chết, còn có thể làm sao bây giờ đây?”

“Làm sao bây giờ? Chỉ có thể chờ tin tức của tên kia, nhìn xem có gì… có thể lợi dụng, bằng không… Cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh cứu người.” Nghĩ tới khả năng này, Thiếu Ngọc Trình không khỏi cảm thấy phiền não.

“Mắc gì phải cứu tên họ Hoàng đó, tuy rằng chú Mạc từng nói phải chăm sóc tốt cho hắn, nhưng hiện tại là hắn tự mình chạy tới trêu chọc Hoàng Hân Duật, anh à, anh thật sự không cần phải lo lắng như vậy nha…”

Cô gái không đồng ý lắm, thầm nói ra ý kiến của mình, dù sao dưới góc độ của cô, một người ngoài luôn không bằng anh Diệp vẫn luôn tốt với anh cả nhà cô thì có gì mà quan trọng, cho nên cô tuyệt không tán thành Thiếu Ngọc Trình vì Hoàng Du Triền mà ra mặt chống lại Hoàng Hân Duật.

Nghe cô nói như thế, Thiếu Ngọc Trình mặc dù trong lòng biết tư tâm cùng lo lắng của em gái mình, nhưng vì nguyên nhân nói không nên lời trong lòng cậu, lại làm cho cậu ngay cả một câu an ủi, phụ họa cũng đều nói không ra, chỉ có thể trầm mặc xoay người đối mặt với cô, bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô nàng.

*********

Sơ lược cp nhà Mạc gia nhé:

Thiếu Ngọc Trình là chủ nhân của Mạc gia.

Hoàng Du Triền là anh họ của Hoàng Hân Duật, kẻ lúc trước tạo phản hại Duật – Cửu rơi xuống vực.

Diệp Quân. – Diệp Quan Nghi là người bí ẩn có uy quyền nhất Mạc gia hiện tại, Diệp Quân đang trà trộn trong Hoàng gia, đã xuất hiện trong mấy chương trước .

Diệp Quân yêu Thiếu Ngọc Trình, Thiếu Ngọc Trình yêu Hoàng Du Triền. Hết.
Bình Luận (0)
Comment