Thác Tích

Chương 44


Phần dữ liệu Quý Tích Thành nhấp vào tập hợp lại thành một hình chiếu ba chiều.

Đó là một không gian chật hẹp tối tăm, luồng sáng bạc và đỏ sậm chợt xuất hiện, và một thiếu niên với vẻ lo lắng ưu tư ngồi bên.
“Thống chế Cassius?” Lạc Du không chỉ nhận ra người nọ, còn nhận ra đó là loại khoang mô phỏng kiểu cũ tồi tàn.

Lúc anh còn ở thành phố Khan cũng đã sử dụng qua, huấn luyện viên nói loại này đã sớm bị bỏ đi, họ vừa học sử dụng tinh thần lực, dùng loại cũ là được rồi.
Quý Tích Thành cũng nhìn chằm chằm người trên màn hình, người nọ mặc bộ đồng phục chiến đấu màu đen, gương mặt gầy gò trẻ trung, khác hoàn toàn với khí chất xuất chúng của người anh hùng từng lãnh đạo toàn bộ Liên Minh đứng lên chống lại trùng tộc.

Nhưng gương mặt hầu như tương tự, chỉ là sự khác biệt giữa một thiếu niên non nớt và một người trưởng thành.
Hình ảnh được ghi lại trong một bài kiểm tra giữa kỳ năm hai của học viện không gian —— Tìm kiếm khoang mô phỏng độc lập.

Bài kiểm tra này cũng không quá phức tạp, nó đánh giá khả năng của quân không gian trong việc tìm ra các lỗ hổng và khả năng tự xử lý chúng trong một cuộc hành trình dài.

Năm đó lúc mới đến cứ điểm An Tức, Quý Tích Thành cũng thường xuyên nhốt mình trong khoang mô phỏng để thực hiện khóa huấn luyện này.
“Không đúng.” Quan sát trong chốc lát, Lạc Du khoanh tay, đôi mày cau chặt lại, “Gần hết giờ rồi thống chế mới phát hiện ra 1 lỗ hổng.”
Quý Tích Thành tiếp lời: “Hơn nữa vẫn chưa thể giải quyết lỗ hổng này.”
Cả hai đều im lặng.

Ánh sáng trên màn hình phủ trên người họ, lúc sáng lúc tối, quanh quẩn bên tại họ là tiếng hở dồn tập của thiếu niên Cassius không thể giải quyết được vấn đề.

Mồ hôi trên trán cậu nhỏ xuống, đôi tay run rẩy, cho đến khi thầy giáo nhận lại khoang mô phỏng, cậu vẫn không thể hoàn thành bài kiểm tra đơn giản này, và chỉ được 10 điểm.
“Hạng 307, có tổng cộng 320 học viên tác chiến không gian năm 2.” Quý Tích Thành đưa mắt nhìn dữ liệu tham khảo bên cạnh, “Đội trưởng, đây xem như là học sinh dở rồi?”
Chưa kịp chuẩn bị đã bị gọi một tiếng đội trưởng, Lạc Du kinh ngạc nhìn về phía Quý Tích Thành, hắn chỉ thản nhiên nhìn lại anh.
“Năm đó là lúc tình hình chiến sự căng thẳng, chiến sĩ tiền tuyết thiếu hụt nghiêm trọng, tất cả học viện quân đội đều đang gấp rút bồi dưỡng nhân tài.” Lạc Du thận trọng nói, “Ngay cả học viện quân sự ở hậu phương như Sương Ly cũng không thể học viên chậm trễ, đã năm 2 còn ở trình độ này, vậy tuyệt đối không lên được chiến trường.”
Quý Tích Thành nói: “Nhưng mọi người đều biết, sau đó Cassius trở thành người anh hùng ngăn chặn cơn sóng dữ.”

Lạc Du không tìm ra điểm mấu chốt bên trong, ánh mắt càng nghiêm túc.

Anh vốn tưởng lúc thống chế còn đi học cũng là một nhân vật tiền đồ xán lạn, nhưng do tính cách nên không được chú ý quá nhiều, năng lực chuyên nghiệp không nên bét bảng thế này.
Quý Tích Thành nhấp vào dữ liệu tiếp theo.

Đây là một bài kiểm tra thể lực, Cassius hoàn thành rất vất vả, thành tích vẫn xếp vào hàng áp chót.

Trên màn chiếu, sắc mặt thanh niên nhợt nhạt uể oải, không có chút vui vẻ phấn chấn nào, đôi mắt đầy tuyệt vọng.
Lạc Du thầm nghĩ, đây không phải dáng vẻ mà Cassius nên có.

Sau này, trong cuộc hành trình đương đầu với trùng tộc, vị thống chế này phải đã phải đối diện với cảnh ngộ gian nan và nguy hiểm hơn rất nhiều so với bài kiểm tra thể lực cỏn con này.

Dẫu thế, thống chế vẫn trở thành tấm gương cho mọi chiến sĩ, ngăn chặn cơn sóng dữ.
Từng dữ liệu được mở ra, quá khứ đã phủ bụi bày ra trước mặt người thế hệ sau.

Người anh hùng được dân chúng ngưỡng vọng ấy lại là một học viên đứng chót không theo kịp bạn cùng lớp.
Phần dữ liệu còn có các sinh hoạt của học viên, Cassius lầm lì, rất ít khi giao tiếp với các bạn học, tòa thư viện là nơi Cassius lui tới nhiều nhất.
Khi học viện quân đội Sương Ly ở thời không có chiến trận, phải mất ít nhất 3 năm để đào tạo ra một người lính đủ tiêu chuẩn chiến đấu.

Nhưng dưới sự xâm lấn của trùng tộc, thời gian rút ngắn xuống còn 2 năm, Cassius không nhận được giấy chứng nhận, nhưng vì tiền tuyến thiếu nhân lực, ông cứ thế bị đưa đến như con vịt mắc bẫy.
Lạc Du lầm bầm: “Trình độ thế này, ra không gian chỉ có chết…”
“Dù không ở trình độ này, chẳng phải cũng chết sao?” Quý Tình Thành ngẫu nhiên tìm ra bạn học của Cassius, hầu hết đã hy sinh ở tiền tuyến, chỉ duy có một người thành tích đáng kể nhất, lần đầu tiên lên chiến hạm cũng đã bị nghiền thành tro.
Hệ thống chỉ lưu lại một vài dữ liệu khi Cassius còn ở học viện, còn chuyện sau khi vào quân đội, mỗi người trong Liên Minh đều nghe đến thuộc lòng.
“Hai nửa cuộc đời của thống chế quá tách biệt, sau khi đến chiến trường, ông ấy mới đột ngột mạnh lên.” Lạc Du đưa tay miết cằm mình, “Thật sự không giống…”
Quý Tích Thành nói: “Không giống cùng một người.”

Da đầu Lạc Du hơi tê dại, tìm lấy một lời giải thích hợp lý: “Tinh thần lực của thống chế không thể xét cấp bậc như bình thường đúng không? Giống như em vậy, thế thì không trừ khả năng đột nhiên “thức tỉnh” năng lực.”
Nhưng dữ liệu tiếp theo Quý Tích Thành mở ra đã phủ nhận suy đoán này —— Khi ở học viện, tinh thần lực của Cassius ở cấp C.
Lạc Du khẽ siết nắm tay: “Vậy tất cả mọi thay đổi của thống chế đều xuất hiện sau này, đây cũng là điều Liên Minh muốn che đậy!”
Chiến tranh liên miên thảm khốc, rất nhiều thầy cô giáo, huấn luyện viên và bạn học của Cassius đã hy sinh.

Liên Minh đã đắp nặn Cassius thành hình tượng một người anh hùng toàn năng, và khi vinh quang của người anh hùng đủ chói lóa, mọi sự thật sẽ bị che lấp đi.
Với những ghi chép về Cassius ở học viện quân đội Sương Ly này, nếu nó vẫn là học viện quân đội đầu tàu của Liên Minh, vẫn hấp dẫn những người trẻ tuổi xuất sắc nhất, vậy sau một khoảng thời gian, chắc chắn sẽ có người phát hiện, hóa ra thống chế Cassius thời đi học lại đứng chót.
Nhưng đó không phải là sự thật cần phải giấu nhẹm đi! Một thiếu niên với tư chất tầm thường, nỗ lực và trở thành người anh hùng Bạch Phong, vậy không phải càng cổ vũ và truyền nhiều cảm hứng cho lớp trẻ sau này sao?
“Trừ khi những thay đổi của Cassius là do con người nhúng tay vào.” Lướt qua toàn bộ màn chiếu, Quý Tích Thành đối diện với người thanh niên hơn 100 năm trước.

Ánh mắt của hắn tĩnh lặng, không hề có một tiếng động, vẻ mặt của đối phương lại yếu ớt bối rối, “Để chống lại trùng tộc, quân đội tất nhiên không tiếc bất cứ giá nào.”
Lạc Du cũng cảm thấy vậy, vì chính anh cũng là một sản phẩm.

Không tiếc bất cứ giá nào, quân đội mới có thể dùng cả một hành tinh để “sinh” ra thứ vũ khí chiến tranh như anh, liên tục gửi ra các mặt trận.

Thế thì tại sao không thể “cải tạo” ra một chiến thần Liên Minh?
“Vẫn chưa đúng.” Lạc Du lắc đầu, đi loanh quanh trước màn hình, “Cứ xem như thống chế trải qua một đợt cải tạo nào đó, nhưng đó cũng không phải một bí mật không thể chấp nhận.

Cũng như thành phố Khan khi ấy là bí mật, nhưng sau này cũng dần bãi bỏ lệnh cấm, có rất nhiều người ở quân khu 9 biết đến sự tồn tại của các anh.

Dù bên trên có muốn bảo vệ bí mật này thật, nhưng đến mức đánh đổi bằng cả học viện quân sự Sương Ly thì hơi thái quá rồi.”
Một lúc lâu sau, anh nhìn về phía ngực của Quý Tích Thành: “Hơn nữa sự cộng hưởng kỳ quái giữa Sương Ly, em và sợi dây chuyền này vẫn chưa có đáp án.”
Quý Tích Thành trầm mặc, nhập tên Quý Hình Chử vào, phần lớn người cấp cao năm đó đã vào thời kỳ tuổi già, có người chọn cái chết, có người rời bỏ chính quyền, chỉ có Quý Hình Chử đã ngồi trên cái ghế cao nhất của Hội đồng Quân sự Tối Cao đến nay đã 100 năm.”

Người đang chênh vênh giữa đỉnh cao quyền lực này biết được bí ẩn sâu xa nhất của Liên Minh.
Đuôi mắt Quý Tích Thành khẽ nhướn lên, Lạc Du để ý thấy: “Sao thế?”
“Họ là bạn học.

Quý Hình Chử và Cassius là bạn học trong lớp tác chiến không gian.”
Thông tin hỗn loạn như dòng nước lũ dội xuống từ đỉnh núi, đầu Lạc Du quay cuồng, cơn buồn ngủ kéo đến ngay lúc này.

Trước mắt anh dần mơ hồ, cảnh vật như chồng lên nhau, anh cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng bước chân lại hụt trở về.
Quý Tích Thành nhanh tay ôm người vào lòng, nhíu mày mím môi, rất không vui mà căng thẳng.
Lạc Du gần như đụng phải gò má Quý Tích Thành, hơi thở như quyện hòa, nhịp tim như truyền cho nhau qua lớp quân phục.

Ánh sáng chiếu xuống đôi mi của Quý Tích Thành, nó nhẹ nhàng lay động như chiếc lông vũ rơi trong đêm đen tĩnh mịch.

Lạc Du nhìn đến mơ màng, bất chợt nghe thấy giọng nói của Quý Tích Thành: “Anh lại khó chịu.”
“Không có!” Lạc Du lên tiếng không chút nghĩ ngợi.

Lúc này, Quý Tích Thành còn lạnh lùng hơn cả vừa nãy, đôi mắt hắn như hòa tan bóng anh.

Họ rõ ràng đã phát hiện được một bí mật hẳn là rất khủng khiếp, thế nhưng suốt cả quá trình bàn luận Quý Tích Thành vẫn luôn thản nhiên không chút biến động.

Mãi đến khi phát hiện anh lại buồn ngủ, hắn mới trở nên căng thẳng.

Anh quan trọng hơn bí mật sâu nhất của Liên Minh, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Tai Lạc Du nóng bừng lên, anh rũ mắt giấu đi tâm trạng dậy sóng lúc này.

Quý Tích Thành đóng hệ thống, bỗng nhiên dụi vào cổ anh hít ngửi, hơi thở ấm áp mà nặng nề khiến anh thẳng lưng, cơn buồn ngủ như bay biến hoàn toàn.

Quý Tích Thành vừa ngửi vừa nói: “Sao anh lại thích ngủ như vậy? Bác sĩ đã nói anh không có vấn đề gì mà, tại sao anh vẫn buồn ngủ?”
Dòng điện như vọt lên từ xương cụt, nửa thân trên của Lạc Du đã tê dại, anh nhỏ giọng: “Anh không buồn ngủ…”

Bị ngửi thế này, có buồn ngủ chết đi cũng mơ mà ngủ được!
Tất nhiên Quý Tích Thành không hài lòng, hắn vòng tay ôm lấy eo Lạc Du, tinh thần lực ẩm ướt như kéo Lạc Du vào mặt biển đang cuồn cuộn sóng.

Màn sương đen trong mắt hắn tụ lại, bay về khoảng không vô tận.
Chỉ khi ôm Lạc Du như thế, nghe thấy nhịp tim và cảm nhận được hơi thở lẫn nhiệt độ của Lạc Du, hắn mới có thể nắm chắc một chút an tâm.

Miệng Lạc Du sẽ lừa dối, hắn chỉ tin tưởng xúc cảm trong lòng mình.
“Tửu Tửu.” Lạc Du ôm lấy Quý Tích Thành, “Em đang làm nũng với anh có đúng không?”
Quý Tích Thành cứng đờ.
Lạc Du vỗ về lưng hắn: “Anh biết rồi, em thật sự đang làm nũng.”
Quý Tích Thành muốn buông tay, Lạc Du lại lấy được thế chủ động, càng ôm chặt lấy hắn hơn: “Xấu hổ à?”
Ngực cận kề ngực, trái tim dường như cứ mỗi lúc lại đập mạnh mẽ hơn.

Lạc Du nói: “Cũng đâu phải không cho em làm nũng, em trốn cái gì mà trốn?”
Nguồn tinh thần lực kỳ dị đang sôi sục kia của Quý Tích Thành thiếu chút nữa đã bị dỗ dành đến bình tĩnh lại, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh: “Em không xấu hổ, cũng sẽ không làm nũng.”
Lạc Du đáp lại có lệ: “Ồ.”
Im lặng trong chốc lát, Quý Tích Thành mất tự nhiên nói: “Đó là chuyện anh nên làm.”
Lạc Du: “?” Làm nũng, anh nên làm?
Chuyện Quý Tích Thành và Lạc Du đến học viện quân sự Sương Ly có rất ít người biết, lúc này mọi người đang phấn khởi vui mừng nhìn hình ảnh cánh truyền thông ghi lại trong trung tâm y tế.
Lạc Du biến mất 4 tháng trời xuất hiện trước mặt công chúng, mọi lời đồn đãi bị nhốt lại nghiên cứu, ngược đãi chưa dập đã tan thành mây khói.
Giang Cửu không nói chuyện được với Lạc Du, lúc này cũng đang xem báo đài đưa tin.
Dalimes vừa nhai thịt khô năng lượng vừa nói: “Tôi đã nói đội trưởng Lạc không sao mà, ông xem, cứ phải xoắn hết lên, tướng quân nuôi ảnh tốt thật chứ!”
“Ông thì biết cái gì!” Giang Cửu buồn bực đẩy Dalimes ra, quay người ra khỏi căn cứ.
Dalimes gọi: “Ông đi đâu đó?”
“Giải sầu!” Giang Cửu lái phi thuyền xuống khu dưới.

Gần đây có tình cờ đến được một quán bar ở đây, cha của ông chủ sống ở quân khu 9, Giang Cửu tìm được cảm giác của thành phố An Tức ở đó.
Uống đến tận khuya, Giang Cửu say khướt lang thang trên phố, không chú ý đến một đám bóng đen từ khi anh uống ly đầu tiên với bartender đã âm thầm theo dõi mình.

Bình Luận (0)
Comment