Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 20

“Ôi! Ôi, bà chủ!” Brunhilda rẽ đám đàn ông trong sảnh nhà cha xứ lao tới chỗ Maddy, mỗi bước chân lại nhún gối. “Ôi, phu nhân, tôi phải gọi là phu nhân phải không ạ? Ôi, bà chủ! Tôi không biết! Tôi thề là tôi không biết!”

Maddy cuốn chặt áo choàng quanh người, sợ bị phát hiện đang mặc đồ ngủ. Nàng cảm thấy lạ lùng và không thực, tác động đầy đủ của việc nàng vừa làm giờ đang chậm chạp lan tỏa râm ran trong mỗi đốt xương. Khi ở nhà thờ, đó dường như là một hành động hợp lý, sự bức thiết phải ngăn cản một cuộc xung đột bạo lực đã xua đi mọi quan ngại khác. Hình ảnh Jervaulx chĩa súng vào cửa, gương mặt lạnh lùng bất động - nàng biết rằng gã sẽ chết trước khi phải quay lại Blythedale, trong một khoảng khắc như điện giật, nàng đã nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra khi đám người kia phá được cánh cửa đó - và chắc chắn... chắc chắn... nàng đã làm việc duy nhất có thể ngăn cản sự kia.

Và giờ thì nàng phải chấp nhận. Nàng không thể đứng lên tuyên bố rằng tất cả chỉ là một trò vờ vịt, được tiến hành trong giây phút sợ hãi quá độ. Nàng phải là nữ công tước Jervaulx và bình tĩnh đứng bên gã, lên tiếng bảo vệ gã, cương quyết rằng nàng không cho phép gia đình gã - gia đình thực sự của gã - bỏ qua mong muốn của gã và chính nàng.

“Chúng tôi đã không nói với cô,” nàng nói với cô hầu. “Tôi xin lỗi vì điều đó. Đây là trò lừa đảo xấu xa.”

“Ôi không. Việc đó không hề gì, bà chủ ạ. Chừng nào ngài ấy còn giữ lời thề với bà. Có lẽ vì bà là tín đồ phái Giáo hữu nên những họ hàng quý tộc của ngày ấy không thích phải không ạ? Tôi không trách bà vì đã bí mật kết hôn đâu, bà chủ. Cậu mợ tôi cũng đang làm đúng như vậy đấy ạ, về sống với nhau cho tới khi được chịu lễ ở nhà thờ. Buổi tối hai ông bà còn ngủ ở phòng riêng, tôi có thể lấy thân mình ra đảm bảo.” Cô ta mỉm cười ngượng ngùng. “Giờ bà không cần phải làm vậy nữa rồi ạ, có một anh chàng đẹp trai như thế hôn bà và sưởi ấm cho bà! Công tước! Tôi không thể tin nổi là thật. Ông Langland, ồ, ông ấy không phải như ta nghĩ, phải không ạ? Đầu làng cuối xóm đều đồn đại rằng Công tước Jervaulx là người khôn ngoan. Bà...” cô ta ngần ngừ. “Bà có chắc đây đúng là Công tước thật không, thưa phu nhận?”

“Phải,” Maddy đáp, ít nhất cũng có điều đó để nói một cách thành thực. “Cô không phải gọi tôi là phu nhân đâu.”

“Vậy tôi sẽ gọi là gì, thưa bà chủ?”

“Lệnh bà,” Durham chen vào, đẩy hai vại bia sủi bọt vào tay Brunhilda. “Các vị khách của chúng ta đang khát đấy.”

“Ô vâng, thưa ngài. Tôi sẽ mang khay đến ạ.” Cô ta cầm lấy hai vại bia quay xuống hầm rượu. Durham một khi đã rũ bỏ vẻ biếng nhác và đột nhiên hành động thì chẳng có ai kịp nghĩ. Anh ta không chỉ tuyên bố với nửa tá tay sai của mẹ Công tước rằng Maddy là nữ công tước mới của Jervaulx mà thậm chí còn thuyết phục được cả đám, cùng với ngựa và chó, hành quân qua sân nhà thờ vào sảnh nhà cha xứ, sẵn sàng uống mừng đám cưới. Sau tất cả những màn gào thét và đập phá của, đám kia dường như chẳng quan ngại lắm về việc nhiệm vụ đã thất bại. Lời hứa hẹn về những linh hồn mạnh mẽ đáng được tán dương dường như đã khiến họ quên phắt nốt cái nhiệm vụ kia.

Về tới nhà cha xứ, Durham đã lập tức đến hỏi Maddy và Brunhilda về việc kiếm chỗ nào để chứa núi người này, và ba người họ từ hầm rượu trở ra đúng lúc mẹ của Brunhilda tới, má đỏ bừng vì lạnh và ngạc nhiên khi thấy cả ba người. Jervaulx thì chẳng thấy tăm hỏi đâu, nhưng Đại tá Fane đang ồn ào giới thiệu với người đàn bà chất phác đứng chết trân ra đó nguyên do của dịp đặc biệt này: hôn lễ của Công tước Jervaulx.

“Ôi, ngài ấy,” bà ta nói, trông có phần bối rối.

“Chúa ban phúc cho ngài. Các ngài đều biết ngài ấy sao, thưa ngài?”

“Thật vậy, bà chị thân mến ạ. Rất rõ. A! Cô ấy đây rồi, cô dâu thẹn thùng!” Viên đại tá trịnh trọng khoát tay cúi chào về phía Maddy cứ như họ đang chiêm ngưỡng một cuộc duyệt binh và anh ta đang giới thiệu hoàng đế vậy.

Người phụ nữ quê mùa quay lại phía anh ta mà cười. “Rõ là trò bịp! Đây là bà Langland mà.”

Đại tá Fane cúi người thầm thì vào tai bà.

Bà lắng nghe. Rồi áp tay vào miệng và đứng trân trối nhìn Maddy, mặt hết trắng lại đỏ. Maddy quấn chặt áo choàng quanh người, bối rối nhận ra mình không có đến cả mũ trùm, tóc nàng đang thả sau lưng với kiểu tết bím cẩu thả khi đi ngủ. Người đàn bà hít vào, có vẻ bị chới với giữa cơn choáng váng và cảm giác không tiếp nhận nổi. “Lạy Chúa!” Cuối cùng bà ta lắc đầu. “Quả là điều dị thường. Tốt nhất là tôi nên đi xem đồ ăn thế nào, vì đứa con ngốc nghếch kia sẽ không biết phải làm gì đâu. Sáng ra cả làng sẽ kéo đến. Chúc bà vạn thọ vô cương, trăm năm hạnh phúc, thưa phu nhân. Và cả ngài ấy nữa.” Bà ta nhún gối rồi đi về phía bếp.

“Vậy còn nhân vật chính biến đâu rồi?” Durham nhìn Maddy.

Nàng vốn đã biết Jervaulx không có mặt trong phòng. “Tôi sẽ lên gác tìm,” nàng nói, thầm cảm ơn vì cơ hội ra khỏi đây.

Bỏ lại sau lưng những tiếng ba hoa vui vẻ ồn ào của đám người bên dưới, gian sảnh tầng trên thật tĩnh lặng. Nàng cảm thấy gã trong phòng mình, lũ chó quẩn dưới chân, đang cố cạo râu. Gã mặc áo sơ mi của mình, quần nhung của mình, cổ áo mở, đứng trước gương trên bệ lò sưởi mà càu nhàu. Một nửa mặt gã đầy bọt xà phòng, nửa kia dính một ít bọt như thể gã vừ mới chỉ nhớ ra là phải thoa cả bọt lên đó.

Maddy thò ngón tay ra khỏi áo choàng kiểm tra nước trong bồn. “Anh phải dùng nước nóng chứ,” nàng nói.

Gã giật mình, liếc sai hướng trong gương, và rồi thấy nàng khi quay đầu lại. Maddy không thể ép nổi mình nhỉn thẳng vào gã. Hai người lúng túng đứng đó một lát rồi kéo ghế ngồi xuống như vẫn thường làm khi nàng cạo mặt cho gã.

Nàng liều mình thực hiện nhiệm vụ ấy như thể đó chỉ là giặt đồ hay phủi bụi, lanh lẹ và hiệu quả, nàng sẽ không nghĩ về điều nàng đã làm, sẽ không để ý tới việc gã ngồi cứng đờ ra sao, mắt gã quan sát nàng như thế nào, da thịt của gã ấm áp và sạch sẽ bao nhiêu. Nàng hầu như không nhìn vào mắt gã, bởi vì nó thăm thẳm, quá thẫm xanh và tập trung vào nàng khi nàng vật lộn với công việc kép khó khăn là vừa giữ áo choàng quấn chặt quanh người vừa cạo mặt cho gã.

Nàng hoàn tất. Gã cầm khăn mặt trên tay nàng và tự lau mặt, đứng dậy khỏi ghế. Maddy quay sang vuốt phẳng áo gã, gã đã lấy chiếc áo nhung nâu ra; áo gi lê thêu và dải băng chéo xanh lơ cùng ngôi sao nằm bên cạnh giường. Nàng bỗng nhận ra rằng gã nghĩ bộ lễ phục ấy phù hợp cho dịp này. Và không hiểu sao điều đó khiến đám cưới trở nên rất, rất thật. Gã không cưới nàng trong bộ lễ phục chói lọi kia, nhưng giờ đây, như thể gã biết điều mà mẹ của Brunhilda đã tiên đoán, cả làng sẽ kéo đến, giờ đây gã ăn mặc như một Công tước.

Và nàng sẽ là nữ công tước của gã.

Quay mặt khỏi gã, nàng nhìn xuống, thấy mình vẫn còn bận váy ngủ đi mượn áo choàng, bím tóc thả đến tận khoeo. Họ sẽ cười nàng, cô gái kết hôn trong bộ đồ ngủ, không mũ trùm. Cưới một công tước. Do một linh lục làm lễ. Cưới trong một nhà thờ. Cưới... cưới... cưới... gã.

Nàng cảm thấy hơi chóng mặt. Khi nàng quay lại, Jervaulx đang nhìn nàng. Nàng hít một hơi sâu, kéo áo choàng sát người hơn nữa và đưa chiếc gi lê cho gã.

Gã nắm lấy bàn tay nàng khuất dưới vái áo. “Vợ,” gã nói.

“Tôi không phải nữ công tước.” Chính nàng cũng không rõ đó là một lời xin lỗi hay phản đối.

Tìm thấy chiếc nhẫn dấu thô to bản dưới lớp lụa, gã liền xoay thẳng thớm trên ngón tay nàng. “Của tôi.”

Nàng rụt tay lại. “Như lũ chó kia là của anh? Tôi đeo nhẫn của anh không có nghĩa tôi là tài sản của anh, Jervaulx.”

Gã lấy chiếc gi lê khỏi tay nàng mà giũ. Gã cài khuy áo bằng một tay, lóng ngóng nhưng không yêu cầu giúp đỡ. Maddy cuối cùng cũng kéo hai vạt áo khép lại và cố cài khuy cho gã. Tất nhiên nàng còn phải lo liệu cho chiếc áo choàng của mình nữa và thế là nàng chả thuận lợi gì hơn gã.

Sau một lúc lâu nàng xuay xở mãi không xong, gã nhăn mặt bực bội. Gã tóm lấy cả hai tay nàng và mở bung áo choàng của nàng ra. Gã giữ áo, làm thân người nàng lộ ra. Maddy cố giật vạt áo lại nhưng gã mạnh hơn, cú giật mau lẹ của gã khiến móc áo buột ra. Tấm chắn của nàng trượt xuống. Gã nhìn lướt chiếc váy ngủ rồi tựa lưng vào cột giường, nom vừa oai phong vừa buông thả giữa những lụa là gấm vóc trong khi chậm rãi ngắm nghía nàng.

Một nụ cười phảng phất cong lên trên mép gã. “Đến đây,” gã lệnh, đoạn đứng thẳng lên. Thấy nàng không thuận theo ngay, gã đưa tay ra kéo nàng tới bên mình, dùng sức lôi nàng ra khỏi sảnh, qua chiếu nghi hành lang vào phòng ngủ của nàng, lũ chó con chạy trước con chạy sau hai người, vẻ đầy thỏa mãn.

Jervaulx tự kéo mở cánh tủ. Gã đứng đó nhìn vào tủ, nơi treo mỗi chiếc váy xám bạc của nàng. “Tất cả?” gã quay đầu lại nói, mày nhướng lên cứ như Maddy phải dấu một phòng đầy y phục dạ hội ở đâu đó. “Phải,” nàng đáp.

“Mặc... vợ.” Gã hơi cúi đầu. “Vui lòng.” Mắt Maddy tròn lên. Nàng cảm thấy người nóng bừng. “Tôi sẽ tự mặc một mình, tôi cảm ơn. Nếu anh đi chỗ khác!”

Gã nghiêng đầu, một khoảng khắc bối rối, và rồi đột nhiên cười ngoác miệng. “Mua váy... xem nào. Tá. Trăm.”

“Ôi.” Nàng cảm thấy hổ thẹn vô cùng. “Tôi... hiểu nhầm anh.”

Gã đi ra cửa. Maddy đợi gã rời phòng nhưng thay vào đó gã xua lũ chó ra và đóng cửa, xoay người lại, tựa lưng lên cửa. Không có biểu hiện rõ ràng nào trên môi gã nhưng nụ cười biển lấp lánh thấp thoáng trong mắt gã.

“Anh phải đi ra chứ,” nàng nói gấp gáp. “Thế này không đứng đắn.”

Gã làm vẻ ngạc nhiên. “Không? Đứng... y tá... tôi. Không... chồng... vợ?”

“Chúng ta không...thực sự...chúng ta không..” Nàng không thể khiến mình nói ra.

Mặt gã lộ vẻ gì đó bất di bất dịch, một sự tập trung mới mẻ và sắt đá. “Trước Chúa... Bé-Maddy. Tôi em... cưới.”

Nàng quay đi. “Tôi không thấy đó là sự thật chút nào. Tôi chắc chắn là không thể. Việc đó chỉ để bịp những người dưới kia thôi.”

Gã im lặng. Maddy nhìn rèm treo trên giường, ngắm chất vải đỏ uy nghiêm, bên ngoài mỗi nếp gấp đều đã phai màu, những điểm trang trí đã ố bẩn, đống đồ ngủ chưa kịp may mà nàng bỏ lại trong lúc vội vàng. Nàng cay đắng ý thức về bản thân, về con người nàng bên trong lớp lanh mỏng này, về bím tóc của nàng buông thả dọc lưng và hông.

Sàn nhà kêu cót két. Nàng cảm thấy gã đến sau lưng mình, rất gần.

Nàng đứng yên, bị đóng băng tại chỗ.

Gã giật bím tóc nàng. Gã hơi kéo căng nó. Không đau. Chỉ hơi nhột. Nàng đã có thể giật ra khi gã nghịch ngợm bím tóc nàng, những cái kéo nhẹ để ve vãn nàng, kéo từng xíu xiu lợi thế về phía mình.Nàng đứng đó tránh mặt sang bên, nóng bừng, nhận thức rõ ràng rằng mình đang chấp nhận. Gã bất ngờ giật mạnh bím tóc nàng, khiến gáy nàng râm ran.

“Bé-Maddy,” gã dịu dàng nói, giọng pha lẫn nụ cười xấu xa.

Nàng lắc đầu như thể đó là một câu hỏi và nàng buộc phải trả lời không.

Gã tới gần hơn. Nàng có thể cảm thấy hơi ấm của gã trên lưng mình. Gã nâng bím tóc lên quá vai nàng và quấn quanh cổ nàng.

Chậm rãi, thật chậm, gã kéo mạnh hơn. Maddy đặt tay lên cổ họng, túm lấy bím tóc, giữ nó khỏi siết chặt hơn. Mông nàng chạm vào gã, rồi đến lưng nàng. Nàng trở nên cứng đờ, rối loạn và bị đóng đinh vào một chỗ.

Gã tóm lấy vài nàng. Gã áp nàng vào mình, một sự thống trị, hơi thở gã mãnh liệt bên tai nàng - và rồi cái nắm siết mạnh mẽ kia biến thành một cử chỉ vuốt ve. Gã lướt hai bàn tay dọc ống tay áo nàng, đan những ngón tay của gã vào ngón tay nàng, bao phủ lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay gã.

Một tiếng ngân nga khe khẽ, một điệu nhạc trầm sâu, như thể tiếng cười của gã ; âm thanh gã tạo ra khi gã áp miệng lên cổ nàng dường như chạm vào một nốt nhạc bên trong nàng, biến sự run rẩy thành âm vang. Gã nâng hai cánh tay lên, bàn tay của nàng vẫn bị quấn chặt trong đó, và đan chéo chũng trên hai bầu ngực nàng.

Bím tóc của nàng vắt vẻo trên vai nàng và bàn tay họ. Gã nghịch ngợm đuôi tóc. Gã giữ nó trong một tay và di ngón tay cái lên đó. Một sợi tóc cô lẻ, một sợi chỉ mảnh dẻ mà nàng đã tết chặt để giữ nó - sợi tóc đó đứt và bím tóc nàng bung ra.

Gã kêu lên, khẽ khọt, nóng bỏng. Và rồi gã thả nàng ra trước khi nàng có thể tìm lại mình trong cái ghì siết của gã, trước khi nàng có thể nói nó đem lại cảm giác ra sao, chỉ là gã thật vững chắc, cao lớn, nóng ấm và nguy hiểm, chỉ là nàng cảm thấy thật trần trụi và trống hoác khi gã buông nàng.

Gã đi qua nàng. Gã ngồi ườn trên giường, vẫn nắm bím tóc nàng. Khi gã vân vê nó giữa những ngón tay, bím tóc bung xõa dần và cuộn sóng trên bàn tay gã. Gã ngồi trên mép giường chưa dọn, mỉm cười với tóc nàng giữa hai tay mình.

“Tháp,” gã nói, “Cô gái... tháp.”

“Tôi không hiểu. Tôi phải mặc đồ.”

Gã xòe tay ra, tẽ bím tóc mỗi lúc một cao, cao hơn.

“Thả... tóc em... xuống. Tóc... tỏa sáng.” Gã lắc đầu. “Cô gái. Không thể nhớ... cô gái.”

“Anh phải ra ngoài.” Giọng nàng nhẹ hẫng và run rẩy. Gã nhích lên bím tóc nàng từng chút một, tẽ nó ra đến đâu, gã lại kéo nàng tới gần gã chừng ấy.

“Bé-Maddy.” Gã vẫn kiên trì. “Công chúa... tháp. Nhốt. Cô đơn. Hoàng tử... bên ngoài... không thang.” Đầu gối gã chạm vào nàng. Gã hoàn thành được một nửa, xõa tung tóc nàng ra từ phần thắt lưng trở xuống. “Gọi... công chúa xinh đẹp... cô độc... thả tóc em xuống. Tóc đẹp. Dài. Trèo lên...đến với tôi.” Gã kéo nàng lại sát hơn. Giờ nàng đứng giữa hai chân gã, bím tóc của nàng còn xõa ra cao hơn. Gã vươn người tới, thổi bím tóc đang ngự trên ngực nàng, luồn những ngón tay vào đúng chỗ ấy, kéo xuống đến tận chân tóc.

Gã lại thổi rồi chạm môi vào suối tóc nàng, một lực ấn mềm mại lên nhũ hoa, một khoảnh khắc tiếp xúc vụng trộm, quá đỗi ngắn ngủi và tinh tế đến nỗi nàng rùng mình, giật lùi lại khi gã hôn lên bên kia ngực cũng dịu nhẹ như thế, nhưng cánh tay gã ở đó, trên eo nàng để giữ nàng đứng yên.

“Bé-Maddy,” gã thầm thì với tiếng rên nặng nhọc trong cổ họng vùi mặt vào ngực nàng, lướt tay xuống bầu vú. “Tỏa sáng... công chúa.” Gã khum tay ôm lấy khuôn ngực, mái tóc đen nổi bật trên nền váy ngủ trắng của nàng.

Nàng lùi lại, chối từ. “Không. Tôi không thể.”

Những ngón tay gã siết chặt hơn, khóa lấy eo nàng. Môi gã lướt trên ngực nàng, cổ nàng. “Của tôi.”

Gã quá gần gũi, gã ôm nghiến nàng, khiến nàng thấy lạ lùng với chính bản thân mình. Cơ thể nàng rộn ràng và đau nhói, trần trụi phóng đãng trước gã. Nàng nhoài người ra. “Tôi không phải của anh. Đây không phải đám cưới thực.”

Nét môi gã thay đổi. Cái ghì siết của gã chặt hơn.

“Có. thực.”

“Không phải với tôi.”

“Thực.”

“Không.”

Gã nhìn nàng, ngọn lửa xanh rực và vẻ u tối, hoàn toàn bất động.

“Tôi đã bảo anh,” nàng nói, vòng tay ôm lấy người, cố lùi lại. “Tôi đã bảo anh lúc trước rồi. Điều này không thể.” Giọng nàng run rẩy. Những cơn ớn lạnh chạy dọc từng thớ thịt, nàng ôm siết bản thân chặt hơn.

“Nhà thờ.” Gã bất chợt buông nàng ra khiến nàng phải giật lùi lại một bước khỏi gã. “Nhà thờ... nói...chồng tôi... vợ. Tôi... nói... tôi em cưới. Yêu, trân trọng, chung thủy, suốt đời. Nói.” Gã đứng dậy khỏi giường. “Dối trá?”

Nàng liếm ướt môi.

“Quên rồi?” Miệng gã cong lên khinh bỉ. Gã quay đi. “Jervaulx... nhận... Chúa... bổn phận. Yêu. Chồng tôi... vợ anh.” Đến bên cửa sổ, gã tì cẳng tay lên mé bệ cửa không che rèm. Ánh sáng xam xám chiếu lên gã qua cánh cửa chớp hé mở. “Tôi... nhớ.”

“Các anh sẽ dùng bạo lực. Anh sẽ bắn những người đó. Tôi sợ...” Cho anh - nhưng nàng không thể nói điều đó ra. “Tôi sợ có xung đột.”

Gã mỉm cười cay đắng. “Dối trá, bé-Maddy? Tất cả... dối?”

Nếu nàng ngoảnh đầu, nàng có thể thấy tóc mình đã tuột hết, bung xõa tự do trên vai nàng, tác phẩm của gã. “Tôi không biết,” nàng nói. “Tôi không biết! Làm sao đó có thể là ý Chúa được cơ chứ, việc tôi với anh lấy nhau ấy?”

Gã đứng bên cửa sổ, với nào dây buộc, đồ mạ vàng và vẻ nho nhã thái quá, ánh sáng rớt xuống mái tóc đen bóng và hàng mi rợp, gợi cảm không kém gì những nụ hôn của gã, không kém gì bàn tay gã trên da thịt nàng. “Xong. Vì sao... không... ý?”

Một câu hỏi đơn giản - mà không có gì đơn giản ở gã. Hay ở nàng nữa. “Tôi không biết,” nàng lại thầm thì.

“Xong.” Gã tì một bàn tay lên đầu giương. “Cưới. Vợ.” Gã nhấc mình đi ra cửa. Trước khi mở cửa, gã ngoảnh lại nhìn nàng. Đó là một mệnh lệnh, cái nhìn đó, một lời thách thức. Gã thách nàng dám phủ nhận.

“Jervaulx,” nàng chậm chạp nói, “hãy trả lời tôi. Trong nhà thờ, nếu tôi đứng giữa anh và những người kia... anh có bắn không?”

“Giữa,” gã nhắc lại, nghiêng đầu chú ý.

“Cơ thể tôi... chính tôi... giữa anh và những người kia.”

Khuôn mặt gã thay đổi, trở nên thận trọng.

“Nếu tôi bước vào giữa,” nàng hỏi lại, “tôi có ngăn được anh giết người không?”

Gã im lặng một lúc lâu. Cuối cùng gã đáp đúng một từ, “Có.”

Tim nàng tan nát. Vốn dĩ có một cách khác. Cuối cùng thì nàng đã làm sai. “Thậm chí nếu điều đó có nghĩa là anh phải trở về Blythedale?”

“Phải.”

Nàng đã sai lầm. Lẽ ra nàng nên ngoan ngoãn thuận theo hoàn cảnh hơn là kéo quyền định đoạt vào tay mình. Nàng chỉ thay việc xấu xa này bằng một việc xấu xa khác.

Gã đi sang bên kia phòng tới chỗ nàng mà nâng cằm nàng lên. “Bé-Maddy,” gã nói. “Không bao giờ... được đứng vào giữa. Không bao giờ!”

Nàng quay mặt. “Tôi không thể hứa với anh.”

“Em trả lời... tôi,” gã nói. “Đứng vào giữa... không giết... hãy... đưa, bé-Maddy?” Gã lại ôm lấy nàng, ghì nàng chặt đến phát đau. “Chỗ đó? Ý... Chúa?”

Không

Câu trả lời rất rõ ràng, bỗng trở nên rất rõ ràng - tiếng nói bên trong nàng đảm bảo.

Bao nghi ngờ xáo động trong nàng nguôi tan. Nàng đã làm đúng. Có hai lựa chọn, hai kết quả không tránh khỏi: cưới gã và giải phóng gã, hoặc chỉ ngăn cuộc xung đột - và để gã bị bắt, bị xích lại.

Nàng đã làm điều mà Chúa muốn: cưới gã, và vì thế đây là một đám cưới thực sự.

“Tôi sẽ không để họ mang anh đi, Jervaulx, nếu tôi có thể ngăn được,” nàng nói. “Đó là sự thật.”

Cái ghì siết của gã lỏng ra. Nàng có thể nói với gã nhiều điều hơn. Nàng có thể nói với gã rằng giờ đây nàng chắc chắn những lời tại nhà thờ là những lời lẽ trong Ánh sáng và bởi vậy nàng sẽ sống trong mối cam kết của họ.

Nàng không nói. Nhưng nàng nhớ điều mình đã nói trong cái gác chuông đó rõ hơn gã. Không có luật lệ nào ngoài tình yêu giữa chúng ta, nàng đã thề. Và Jervaulx, nàng nghĩ, thậm chí sau cả quãng thời gian ở Blythedale, cũng không chấp nhận luật lệ nào ngoài luật của chính gã.

Có lẽ lý do mà Chúa đòi hỏi việc này ở nàng. Đó là một cam kết vĩ đại, được thực hiện trong một khoảnh khắc. Nhưng nàng sẽ đợi để giải thích, bởi vì Jervaulx là công tước, là một kẻ thuộc thế giới trần tục và chưa sẵn sàng để nhận thức được.

Chiều muộn ngày hôm đó, sau khi xe ngựa lặc lè leo lên một con dốc thẳng đứng thuộc những ngọn đồi nằm ven chân núi của xứ Wales và bắt đầu lao xuống ở đầu dốc bên kia, Maddy khám phá ra toàn bộ hậu quả đầu tiên của cách giải quyết mà nàng dã chọn.

“Ở đó,” Jervaulx nói.

Maddy vốn đã nhìn thấy nó qua cửa sổ xe ngựa. Nó đột ngột hiện ra trước mắt: nổi bồng bềnh trên đỉnh núi ngang qua htung lũng - một vòng tháp trắng, một chuỗi hạt bằng đá chói mắt không đều, nửa hữu hình, khổng lồ nhưng vẫn cơ hồ phi trọng lượng, những đám mây trôi dạt, bóng tối và những tháp canh nhỏ hòa vào nhau dệt thành một ảo mộng giữa ban ngày, một hình ảnh vừa nhạt nhòa vừa tỏa sáng của giấc mơ hiệp sĩ dị kỳ.

Nó hoang dại và mờ trong như một ảo tượng dần tan, nhưng rồi bằng cách nào đó, nó không biến mất hẳn đi mà trở nên thực hơn khi họ lại gần. Những bức tường phản chiếu ánh sáng, hàng trăm ô cửa sổ trên các tháp cao đón ánh tà dương trong khi chiếc xe lăn bánh xuống thung lũng dưới đó.

Durham cười với Maddy từ ghế trước. Đại tá Fane duỗi chân hết mức lịch sự cho phép và hỏi, “Bao giờ đến bữa tối?”

Jervaulx thốt lên, “Nhà,” bằng một giọng cộng hưởng bởi tình yêu và sự thỏa mãn.

Maddy ngắm nhìn pháo đài. Nó thật đẹp. Nổi bật trên nền trời và những ngọn đồi, nó là một lời tuyên bố. Nó tuyên bố sức mạnh, thông báo sự giàu có, xa hoa chói mắt - không phải bằng một tiếng hét, mà bằng một khúc ca.

Có một lý do mà Chúa đòi hỏi việc này ở nàng, nàng tự nhắc lại với bản thân.

Nàng làm đúng.

Nàng sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment