Thái Âm Tinh Quân Rải Đào Hoa

Chương 1

Trong truyền thuyết của nhân gian thì thiên giới chính là một nơi xa hoa vĩ đại, toà cung điện tráng lệ xây dựng trên những đám mây ngũ sắc lơ lửng, ánh dương vĩnh viễn không tắt, những vị tiên ông râu tóc trắng phơ đạp gió cưỡi mây, đánh cờ hưởng lạc, tiên nữ da trắng như ngọc, môi đỏ như son, y phục xa hoa, điệu múa động lòng người...và rất rất nhiều thứ khác

Nhưng chỉ có các vị thần tiên ngày ngày được thờ phụng mới biết nơi đây nhàm chán đến mức nào. Ngày ngày thượng triều, lúc hạ triều thi công văn sử lý những vụ việc như yêu quái lộng hành hay thảm án diệt môn hay quỷ câu hồn người, ngay cả người chỉ ngồi một chỗ nối tơ hồng như Nguyệt lão cũng bận sứt đầu mẻ trán. Nhưng cũng có vài vị thượng thần rảnh rỗi không chịu nổi buồn chán mà hạ phàm lịch kiếp

Mà điển hình ở đây phải nói về một vị thượng tiên thường được gọi là Thái Âm Tinh Quân!

Buồn chán => đi lịch kiếp! Trêu ghẹo thượng tiên xong => lịch kiếp! Gây đại hoạ khiến Thiên đế tức giận => lịch kiếp! Cùng N cái lịch kiếp khác! Được rồi, nói là hạ phàm lịch kiếp không bằng nói hắn đi du ngoạn trần gian, trốn nợ trốn hoạ! Vậy mà còn rất chính đáng tuyên bố:

- Ta đi phổ độ chúng sinh!

Phổ độ muội ngươi! Có loại thượng tiên nào đi lịch kiếp mà từ cửa sổ của Quảng Hàn Cung nhảy xuống không?! Còn bày đặt giữ lại ký ức khi làm thượng tiên! Lịch kiếp mẹ gì?!

Hoạ Sơn vốn là lãnh địa của Ma giới nhưng lại nằm trong vùng quai quản của thiên đình, nơi này nhìn bề ngoài là một ngọn núi cao sừng sững rất bình thường, chỉ đồ sộ hơn các ngọn núi khác một chút nhưng khi vào bên trong, bất kỳ thần yêu ma đều bị phong bế lại linh lực cùng pháp thuật trở thành nhân loại bình thường, hầm đá giống như một mê cung dài bất tận, bẫy giới giăng khắp nơi, chỉ cần không cẩn thận đạp trúng cái gì nơi này lập tức sụp đổ thành một hồ nham thạch vùi sống ngươi, vĩnh viễn bị giam cầm.

Lam Âm một tay cầm rỏ đựng hoa quả chín mọng, một tay cuồng nhiệt phẩy phẩy chiết phiến khiến cho lọn tóc trước ngực bay loạn xạ, tay trái đeo một chiếc vòng bạc gắn mấy viên lục lạp nhỏ đinh đinh đang đang rất vui tai, gương mặt tinh tế tuấn dật giờ lấm tấm mồ hôi, dưới cái nắng chói chang lung linh như dải một lớp châu ngọc...

Mẹ nó trần gian tháng tám có thể so sánh với cái lò luyện đan của lão già họ Thái kia rồi! Nóng chết lão tử!

Hắn ngẩng đầu nhìn tấm bảng đá khắc rõ hai chữ " Hoạ Sơn" trước mắt chỉ cười khẩy hai tiếng, hơi híp mắt lại, cúi xuống nhìn dòng chữ khắc ở bên dưới, xem ra còn rất mới " Cấm mang đồ ăn tới! Cấm mang rượu tới! Cấm mang ca vũ tới! Đều là cảnh báo ngươi đó! Ngươi đó! Ta biết ngươi đang đọc nó Lam Âm! Lam Âm con mẹ ngươi!"

Lam Âm: "..."

Ha ha, ta bị mù mà, xem không hiểu!

Lam Âm vung vẩy giỏ trái cây tiến vào một hang đá trên lưng chừng núi đột nhiên bị một lực cản vô cùng lớn hất văng ra, hắn xoay người vững vàng đáp trên mỏm đá gần đó, ôm chặt giỏ hoa quả vuốt ngực thầm than, lại tiếp tục giăng kết giới a? Sao kết giới này dày hơn kết giới trước vậy! Quá đáng sợ! Muốn chia cách ta với tiểu phụng nhi như chia cách Ngưu Lang Chức Nữ sao?! Vương mẫu, ngươi quá tàn nhẫn! ( Vương mẫu: "..."????? Ta đã làm gì????)

Lam Âm hít sâu một hơi, chiếc vòng bạc trên tay trái rung lên, lục lạp va vào nhau tạo ra vào tia nguyệt quang yếu ớt mờ ảo, mặt đất lại rung chuyển râm ran như cảnh báo. Hắn nâng tay trái lên, trầm giọng:

- " Phá"!

Lập tức một luồng sáng xanh bạc bắn ra từ tay hắn, va chạm vào kết giới khiến cả Hoạ Sơn rung chuyển dữ dội. Cửa động hiện ra vô số văn tự khắc chi chít phút chốc bị đánh đến vỡ vụn, vài tảng đá lớn không chịu nổi rung chấn mà rầm rầm rơi xuống, cát bụi cuồng phong quấn đến mịt mù.

Lam Âm vẫn đứng nguyên tại chỗ, cuồng phong mang theo đá vụn văng tung toé đều bị linh lực xung quann hắn hất ra, hắn cười đến sáng lạn, tay lại vung vẩy chiết phiến khoan thai bước vào trong động

Bên trong Hoạ Sơn âm u tối mịt, giơ tay lên không nhìn được năm ngón, không khí ở trong động cũng bị đè vô cùng thấp, căn bản không thể đủ duy trì ngọn lửa bình thường. Lam Âm hơi xoay cổ tay, vòng bạc đinh đinh đang đang vang khắp u động chống trải, hắn khoan thai bước về phía trước như đang đi tản bộ, phủi phủi bụi trắng dính trên tay áo, không biết quẹo bao nhiêu cái ngã rẽ rốt cuộc một luồn khí nóng cháy da ập đến mới thấy được chút ánh sáng ít ỏi ở phía trước. Lam Âm nhẩm nhẩm một bài đồng dao, không nhanh không chậm đi về phía nơi phát ra luồng sáng, quang cảnh phía trước thật sự khiến người khác phải giật mình

Giữa lòng núi đá lại ẩn chứa một cái hồ cực lớn nhưng không phải để chứa nước sương lấp lánh mà là chứa toàn nham thạch nóng cháy, như một ngọn lửa im lặng soi sáng bốn bề huyệt động, lượng nhiệt xung quanh nham thạch cũng đủ để thiêu sống một người tới nó vậy mà có một mỏm đá bằng phảng nhẵn nhụi chỉ đủ cho một người nằm lại kiên cường trụ vững giữa hồ dung nham, chiều cao của nó cũng chỉ cao hơn mặt hồ vài thước, một người chễm chệ ngồi ở trên đang quay lưng lại với Lam Âm

- Tiểu phụng nhi, ta đến thăm ngươi!

Bóng lưng của người kia cô độc giữa hồ nham thạch trống trải toát lên chút tịch liêu lạc lõng, cứng đờ như tượng đá, nghe tiếng gọi của Lam Âm, bóng lưng đó mới hơi nhúc nhích quay đầu lại, tiếng xương lộc cộc va vào nhau chứng tỏ người đó đã ngồi trong tư thế kia rất lâu.

Dung mạo thanh niên rất bắt mắt, quần áo bụi bặm nhàu nát, chân mày vẽ một nét chu sa đỏ thẫm toát lên ngạo khí nhưng giờ lại chứa đầy phiền muộn, làn da trắng đến nhợt nhạt, đôi môi khô nứt ra vết máu như thiếu nước, đôi mắt mê mang khi nhìn thấy Lam Âm có chút tỉnh táo hơn

Lam Âm cười sáng lạn, lấy từ túi càn khôn ra một thanh chuỷ thủ, mi mắt hơi rũ xuống rạch một đường thật sâu lên tay mình, máu tươi tí tác rơi xuống, hồ dung nham rung chuyển mơ hồ nghe thấy tiếng thét dài vô cùng thê lương. Lam Âm bình tĩnh đến gần mặt hồ, vạt áo phía dưới đã bắt đầu bén lửa do nhiệt độ của nham hồ, hắn chậc chậc hai tiếng:

- Y phục của trần gian quả nhiên là kém chất lượng

Hắn vươn tay khiến máu của mình rơi xuống hồ dung nham, phút chốc nhiệt lượng nóng bỏng toả ra quanh hồ tan biến, Lam Âm nắm chặt tay lại khiến móng tay đè lên vết thương, huyết đỏ rơi xuống mặt hồ nham thạch, từ một tia đỏ lan khắp mặt hồ khiến mặt hồ như bị đóng băng lại, cũng không còn là nham thạch nóng cháy mà biến thành một hồ máu tươi ngọt. Lam Âm hài lòng vẩy vẩy bàn tay dính máu, vết thương ở đó đã biến mất không có tăm hơi, hắn vẫy vẫy:

- Tiểu phụng nhi, qua đây a! Ta mang đồ đến cho ngươi! Uy! Ngươi nghe không đó Vương Thanh Quân?! Lăn qua đây!

Vương Thanh Quân chậm chạp đứng dậy, tiếng dây xích ở chân y va vào nhau tạo lên tiếng chói tai vô cùng, y hơi do dự một chút, hai chân trần bị dây xích quấn quanh đạp lên huyết hồ, huyết hồ không nóng cháy như nham thạch, có chút mát lạnh thoải mái, Vương Thanh Quân tiến nhanh hơn, mỗi bước như được lực lượng vô hình nâng đỡ, đạp lén mặt huyết hồ tiến đến chỗ Lam Âm.

Lam Âm đặt giỏ trái cây lên một phiến đá nhẵn, lục lọi lấy ra một trái đào lớn ném vào lòng Vương Thanh Quân:

- Đào lấy Bàn Đào Viên của Vương Mẫu đó! Mới chín thôi, rất ngọt!

Vương Thanh Quân nhìn trái đào, lại nhìn Lam Âm cũng tuỳ tiện lấy một trái ra ăn đột nhiên có suy nghĩ tên này vẫn chưa bị đá xuống khỏi thiên cung đúng là kỳ tích.

Lam Âm gặm một miếng đào, vị ngọt mềm thấm sâu vào ruột gan khiến hắn khoan khoái không ít, lơ đễnh liếc mắt xuống cổ chân đang đeo dây xích của Vương Thanh Quân. Nếu nhìn từ xa sẽ thấy ở hai cổ chân của y đều bị dây xích khoá lại nhưng nhìn gần mới thấy không chỉ có dây xích quấn quanh cổ chân mà có một chiếc đinh sắt to bằng hai ngón tay trực tiếp xuyên ngang từ mắt cá chân bên trong ra mắt cá chân bên ngoài của Vương Thanh Quân, xuyên qua da thịt xương cốt, nhìn mà ghê người, hơn nữa phần xương thịt bị đinh sắt xuyên qua đã sớm lành lại nghĩa là xương cốt đã bao bọc dung nạp phần đinh sắt ấy, nếu muốn trốn thoát chỉ có thể đem cả bàn chân phế đi

Phượng hoàng dù uy vũ dũng mãnh, bay cao bao nhiêu đi chăng nữa, nếu không có đôi chân để hạ cánh chúng chỉ có thể bay không ngừng nghỉ đến khi tự kiệt sức mà chết! Lúc đó chỉ có thề bị người cười chê " là nó tự hại chết mình thôi"!

Vương Thanh Quân thấy hắn nhìn chằm chằm chân mình cũng không giận, lạnh nhạt nói:

- Lần này là ai?

Lam Âm như bị kéo từ trên mây về:

- Hả?

- Ngươi lần này chọc đến ai rồi?_ Vương Thanh Quân vô cùng bình tĩnh lấy thêm một trái đào nữa

- À thì... Ta chỉ nhét mấy trang "sách cổ" vào thư án trình lên thiên đế của Vũ Khúc thôi mà...

Vương Thanh Quân suýt nữa nghẹn đào, khoé môi giật giật quay qua nhìn Lam Âm. Ngươi con mẹ nó đem Long Dương đồ giấu vào thư án của người ta còn dám dùng từ hoa mỹ như "sách cổ" để hình dung sao?! Ngươi đừng có lần nào gây hoạ cũng trốn đến đây được không?! Ta bị đánh thành đồng phạm với ngươi là ta phải ở trong nơi này vài vạn năm nữa đó!

Vương Thanh Quân phun tào một tràng trong lòng vẫn là chọn không nói ra, vừa nhai đào vừa nói:

- Ngay cả Vũ Đức Tinh Quân mà cũng dám chọc, ngươi không sợ hắn kéo vài vị tinh quân làm khó dễ ngươi sao?

Lam Âm cười mà không cười:

- Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn

Ngừng một lúc, Vương Thanh Quân nói:

- Ừm... Về đại ca...hắn ra sao rồi?

Lam Âm nhét cho y một ống tre, mùi rượu ngào ngạt bay bốn phía:

- Hửm? Kim Dương? Hắn ấy à, ngày ngày làm ngồi trên cái bệ Thái Dương Tinh Quân người người thờ phụng dĩ nhiên tốt lắm! Đâu giống ngươi ở trong Hoạ Sơn ngày ngày bị dung nham ăn mòn thân thể!

Vương Thanh Quân xem nhẹ trào phúng trong lời nói của Lam Âm, thở nhẹ ra một hơi, an tâm:

- Như vậy... tốt lắm...

Nụ cười của Lam Âm trở nên u ám, chiết phiến trong tay bị hắn dùng sức nắm đến vỡ vụn:

- Nếu năm đó ngươi không ngăn ta ta đã sớm đem hắn cùng con gà vàng đó ném xuống quỷ giới, đem lông của chúng nhổ hết nghiền xương thành tro bụi!

Vương Thanh Quân trầm mặc, môi nhếch cao lên cười ra tiếng, nụ cười vừa khoái lạc lại trào phúng:

- Chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì! Thật ra nếu ở lại thiên giới nhìn bọn họ ân tú ái ái không bằng ta ở nơi này chờ rượu thịt của ngươi!

Lam Âm nhìn bộ dáng tự giễu của y, vừa giận vừa thương không biết nên nói gì cho phải. Có bằng hữu nặng tình quả nhiên là tự ngược
Bình Luận (0)
Comment