Phùng trấn là một thị trấn rất lớn gần kinh thành nằm dưới chân núi Phượng Hoàng, nơi đây quanh năm cây cỏ xanh tươi, dược liệu quý hiếm buôn bán tại kinh thành đều do nơi đây cung cấp, thương gia đến đây làm ăn buôn bán không thiếu, phố thị phồn hoa sầm uất. Có thể nói nơi này chính là một kinh thành thu nhỏ
Nhưng hiện tại Phùng trấn không yên bình được như lúc trước nữa, vài năm trở lại đây thiên tai mất mùa xảy ra liên tiếp, đạo tặc hoành hành ngang ngược, chưa kể đến vài yêu vật thường xuyên bắt thanh niên trai tráng đi mất, ngay cả thế gia công tử con nhà quan cũng không thoát được! Người dân chỉ có thể hằng ngày sống trong sợ hãi nhờ pháp sư làm lễ thật lớn cầu khẩn thượng tiên thần linh giúp đỡ.
Hiện tại đã là xế chiều, người ta bắt đầu đốt đèn lồng đủ màu sắc treo khắp phố chuẩn bị cho một phiên chợ tối, người trên đường tuy không nhiều như lúc sáng nhưng vẫn rất náo nhiệt, dù có sợ yêu ma đến mấy nhưng vì miếng cơm manh áo họ vẫn chấp nhận buôn bán trong đêm tối mặc cho việc có thể bị thứ gì đó rình rập.
Hoạt Lịch Sam nhìn những gánh hàng ven đường bày ra vô số loại đồ chơi nhân gian, tiếng người nói cười rôm rả, tiếng trẻ con cười đùa khúc khích mà có chút xuất thần. Đã rất lâu rồi hắn mới nghe được những âm thanh bình dị này.
Thiên cung luôn luôn lạnh lẽo, quy củ dày đặc, hắn nhớ ban đầu nhận chức Vũ Đức Tinh Quân được người người thờ phụng đến vô cùng nhàm chán, hắn cũng đã từng có ý nghĩ muốn xuống nhân gian thăm quê nhà gì đó nhưng hắn biết đó là việc rất hão huyền. Về sau sự vụ chất cao như núi, nhân loại ngày càng tham lam không biết điều Hoạt Lịch Sam cũng không hơi đâu đi suy nghĩ về việc xuống trần gian nữa. Hoạt Lịch Sam ở thiên giới lâu đến mức đã nghĩ trần gian cũng không có gì để lưu luyến, hắn liền chấp nhận cuộc sống vô vị ở thiên đình này vĩnh viễn...
Nhưng hiện tại nhìn thấy quang cảnh bình thường ở nhân gian này lại có cảm giác tim đập rất nhanh, trong tâm như có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác này... Đã lâu lắm rồi hắn mới nhận thấy cái gọi là " xúc động trở về cố hương"
- Có phải rất hoài niệm không?
Lam Âm đứng bên cạnh Hoạt Lịch Sam đợi hắn nhìn đủ rồi mới lên tiếng, Hoạt Lịch Sam hơi nghiêng đầu nhìn Lam Âm, nụ cười trên môi không còn bá khí kiêu ngạo mà mang theo một loại ưu buồn nhưng thanh thản:
- Ân... Nơi này so với trí nhớ của ta thay đổi rất nhiều...
Hoạt Lịch Sam trước khi phi thăng chính là con trai của một gia đình lương y nghèo. Phùng trấn lúc đó vẫn còn rất nghèo, bệnh tật hoành hành khắp nơi, mẫu thân cũng bệnh dịch mà qua đời để lại hắn cùng một tiểu muội cho cha. Mãi đến khi hắn thi đỗ trạng nguyên về, Phùng trấn mới bắt đầu thay đổi cải cách.
- Chúng ta đi tìm một nơi nghỉ chân trước đã
Tuy rằng thần tiên không cần ngủ không cần ăn nhưng Lam Âm vẫn muốn bằng hữu này của mình được trải nghiệm lại cuộc sống của nhân loại bình thường, chưa kể đây còn là quê hương của Hoạt Lịch Sam. Quả nhiên Hoạt Lịch Sam lập tức thu lại bộ dáng tượng niệm háo hức nói:
- Ta dẫn ngươi về y quán của cha ta lúc trước! Chắc chắn nơi đó đã trở thành một y quán phát đạt!
Thần tiên không vô tình, chỉ do họ sống quá lâu, lâu đến mức những loại tình cảm nguyên thuỷ nhất cũng bị phai nhạt rất nhiều...
Lam Âm ngẩng đầu nhìn một cao lầu được trang trí vô cùng rực rỡ bắt mắt, biển hiệu rát vàng xa hoa lấp lánh chói lọi lại quay qua nhìn Hoạt Lịch Sam đang đờ người bên cạnh, lại nhìn biển hiệu rát vàng lấp lánh không nhịn được hỏi:
- Này... Là cửa hàng của cha ngươi thật hả? Bằng hữu?
Hoạt Lịch Sam không đáp lại hắn, ánh mắt vô hồn tiếp tục nhìn biển hiệu cao lầu này. Ba chữ " Nam Hoan Quán" vô cùng nổi bật như một thanh đại chuỳ đập xuống đầu Hoạt Lịch Sam khiến hắn chết chân tại chỗ!
- Bằng hữu...không phải nói cha ngươi hành nghề y sao? Cái này...
Lam Âm chỉ ngại người khác đau chưa đủ! Không phải nói cha ngươi hành nghề y sao? Không phải nói mở riêng y quán sao? Vì sao y quán lại biến thành tiểu quan quán rồi? Mặc dù cái tiểu quan quán này làm ăn nhìn cũng vô cùng phát đạt a...
Vô số lời nói đến cửa miệng lại bị Lam Âm nuốt vào trong. Hoạt Lịch Sam cả người đều run rẩy, vành mắt đỏ hoe, môi trắng bệch mấp máy vài từ không rõ, một bộ dáng nương tử thấy trượng phu lăn giường cùng người khác khiến Lam Âm vừa thương vừa buồn cười lại không biết an ủi sao cho tốt
- Thôi thì chúng ta đi tìm quán trọ nào đó đi
Lam Âm biết nếu còn tiếp tục đứng ở đây đến khi Hoạt Lịch Sam hồi phục tinh thần có khi hắn sẽ trực tiếp đập nát cái Nam Hoan Quán này mất! Hơn nữa bây giờ không phải lúc để gây phiền phức, bọn hắn còn việc khác phải làm. Ai ngờ vừa mới lôi được Hoạt Lịch Sam đi được hai bước lại có một người nhảy ra phía trước chặn đường:
- Ai nha! Hai vị đại gia! Nếu đã đến sao không vào trong thăm thú vui vẻ một chút?
Một nam nhân mặc hoa phục loè loẹt nhàn nhạt mùi phấn son chắn lại hai người, tuy là trung niên nhưng da dẻ người này bảo dưỡng rát tốt không có nếp nhăn, xem ra là tú ông của Nam Hoan Quán này rồi!
Lam Âm cười nói:
- Chúng tôi chỉ đi ngang qua, không có ý định vào
Tú ông này nhìn hai người, một ôn nhu tuấn lãng, một ngạo khí ngút trời đều là loại nhân vật không tầm thường, xem ra là lần đầu đến nam quán, sợ người ta nói này nọ nên không dám vào, tú ông càng đon đả:
- Hôm nay Nam Hoan Quán của tiểu nhân đấu hồng bài, hai vị đại nhân nếu hứng thú có thề vào trong, có khi bắt được cá lớn!
Lam Âm nghe đến hai chữ " hồng bài", mày hơi nhếch lên một chút:
- Hồng bài?
- Đúng a! Là hồng bài đắt giá nhất của quán tiểu nhân!
Lam Âm xoạt một cái mở ra chiết phiến cầm trên tay nhẹ nhàng phe phẩy, hơi hơi mỉm cười, rõ là bộ dáng của phong lưu công tử đi trêu ghẹo nữ nhi nhà lành:
- Vậy...ta cùng bằng hữu liền xem qua một chút