Thái Cực Biến

Chương 27


“Chuyện này kể ra thì khá là dài dòng, muốn nói thì phải nhắc đến cố sự kinh điển tiên nhân giáng thế, cách đây rất lâu vào thời gian nào thì ta cũng không nhớ rõ nữa, có thể là vài trăm ức năm trước (vài chục tỉ). Thời đó giữa các tộc đàn đã có một cuộc vũ trụ chi chiến vì tranh dành một hài cốt tiên nhân. Không ai biết nó từ đâu đến hay vì sao mà đến. Tất cả chỉ lo nhìn chằm chằm đến báu vật có trên người nó. Rất lâu về sau không biết vì nguyên nhân gì có một lượng tiên huyết được bí mật đưa vào lãnh thổ của tam tộc. Thời đó liên minh tam tộc chỉ vừa mới được thành lập, việc giám sát biên giới vẫn còn rất lõng lẻo, nên có một vài tên ngoại tộc vì truy tìm tiên huyết đã lẻn vào. Trong số đó có một thằng mặt ngựa kinh tởm, ta vừa nghĩ đến bản mặt nó đã thấy đắng nghẹn cả cổ. Nhà ngươi không tưởng được nó khó coi đến thế nào đâu, tên đó mũi tẹt mặt phẳng lì, môi lợi trề hô, hai mắt lòi ra cả ngoài, còn da nó thì màu xanh đốm trắng cứ như mấy tên bị mắc bệnh giang mai vậy. Đúng là một loài không còn gì xấu hơn.” Cổ Long tưởng nhớ vừa kể lể vừa làm giọng điệu khạc nhổ.
“Không biết số ta may mắn hay đen đủi nữa, một ngày cách nay bốn triệu năm ta tình cờ bắp gặp nó đang mang tiên huyết và tiên bảo đánh cắp được trên đường bỏ trốn trở về. Bấy giờ ta cũng chẳng biết trên người nó có báu vật gì, chỉ thấy một tên tộc đàn khác lẻn vào lãnh thổ của tộc mình là biết mười phần hết mười là có việc chẳng lành rồi. Ta hiên ngang chính nghĩa luôn có tinh thần bất khuất vì đàn tộc cao cả mà hy sinh, thấy chuyện như vậy sao có thể bỏ qua được. Giữa ta và nó liền có đại chiến nổ ra, đánh đấm làm sao rơi vào ngay hang ổ của Thú Thần. Mẹ khiếp, thế mà chẳng thấy tăm hơi tên Thú Thần đâu, ngay cả quân cứu viện hắn cũng không phái ra. Càng đánh càng tức thế là ta dụ mặt ngựa đi tới đâu phá phách tới đó, liên tiếp đập banh hàng trăm cái hành tinh, nhỏ có lớn có thấy cái nào là ta đánh cái ấy. Giờ nghĩ đến mà vẫn còn cảm thấy sướng tay. Ta và nó chiến đấu bất phân thắng bại, nhưng cuối cùng cũng đến lúc thương tích đầy mình hao tận nguyên khí. Ta dồn sức giáng cho nó một đòn chí mạng cuối cùng, kình lực làm tan bể hơn một nửa tinh cầu. Nữa còn lại của tinh cầu đó chính là đại lục mà ngươi đang đứng trên này đây. Tên kia cũng đúng là không phải tay vừa, dù không còn sức để trả lại đòn nhưng trước khi chết lại kịp dùng bảo vật kỳ bí nọ phong ấn ta lại nơi này. Cũng nhờ vậy phân nửa còn lại của hành tinh không bị tan rã mà kết lại thành đại lục này, mà ta một đời kiêu hùng cứ thế mà hết.”
Thiên Cổ Long bồi hồi xúc động thuật lại truyện xưa, Huy Tân nghe cũng muôn phần cảm khái cho số phận hẩm hiu của một cường giả.
Chẳng qua, khi hắn nghe tới đây thì lắc đầu nói. "Không đúng, thánh điện của thần thú không phải luôn ở ngay bên ngoài canh giữ đại lục này hay sao? Đâu phải tự nhiên đại lục này có tên Đại Lục thần thú?"
"Ồ, còn có chuyện như vậy?" Cặp mắt cổ long thu nhỏ ti hí lại tự hỏi mình một câu. "Hắc, thì ra hắn vẫn chưa tìm ra được bảo tháp đó, không phải... Có thể hắn đã tìm được nhưng không có cách lấy đi được, nên phải dời thánh điện qua đây canh chừng bảo vật. Khạc khạc... Đáng đời cái đồ thừa nước đục thả câu, tính toán cho lắm rồi cả tiên huyết lẫn bảo vật nằm ngay trước mắt nhưng không lấy vào tay được."
"Hắn? Người ngươi nói là thần thú sao? Không phải đó là Tuyết Nữ Vương à? Sao lại gọi bằng hắn?"
Nghe Huy Tân nói thế cổ long chợt trở nên chưng hửng, im lặng hồi lâu không nói gì. Mãi sau này mới buôn một câu thở dài. "Tuế nguyệt trôi nhanh không chờ đợi một ai, ta quên mất là đã bốn triệu năm qua đi, hắn có lẽ cũng đã không còn tại thế nữa. Theo lẽ ta không nên lưu lại trên đời này nữa, nhưng vì duy trì hồn hoả truyền thừa của Cổ Long tộc. Ta đã âm thầm chờ đợi ở đây suốt cả mấy trăm vạn năm qua, cũng chỉ để gặp được ngươi."
Thật ra còn có hai nguyên nhân Thiên Cổ Long bằng lòng tin tưởng giao dịch với Huy Tân mà không có nói ra, đó là vì long khí của Cổ Long không thể áp bức được hắn. thứ hai là trên người hắn mang đến cho Cổ Long cảm giác rất quen thuộc khó hiểu không nói thành lời.
Huy Tân nhăn mặt lắc đầu. "Nào nào... Sao lại liên quan đến ta ở đây. Cũng như ngươi đã nói, ta chỉ là một tên trúc cơ không hơn không kém. Chả có tài cũng chẳng có đức, chuyện của ngươi e là phải chờ đợi thêm mấy hôm nữa đi. Biết đâu có ai đó sẽ đến giúp ngươi thoát khốn."
"Tên tiểu tử ngươi đừng có đống kịch trước mặt ta nữa, yên tâm ta sẽ không để cho ngươi bị thiệt thòi. Mà việc ta muốn ngươi làm không hề khó khăn hay có nguy hiểm gì cả. Nếu ngươi đồng ý ta cũng sẽ chỉ điểm cho ngươi cách đi ra khỏi đại trận này." Cổ long cười khẩy không thèm quan tâm tới lời khua môi của hắn.
"Thôi được dù sao ta đây cũng không có bận việc gì trong người, nên nán lại nghe ngươi nói thêm vài câu cũng không phải là không được." Nói rồi Huy Tân phủi một tản đá gần đó rồi ngồi vắt chân lên gối thư giãn chờ đợi.
"Tốt, thế ta cũng không vòng vo nữa. Thật ra rất đơn giản, chỉ cần ngươi hứa sẽ đem hồn hoả của ta đặc vào trứng của một cổ thú là được. Xong việc ngươi có thể giữ lại nội đan, coi như đó là thù lao của ta cho ngươi." Cổ long vui vẻ bắt đầu cùng Huy Tân trao đổi điều kiện.
Nhưng vì bị Huy Tân nhìn ra được điểm yếu và giành lấy thế chủ động, Cổ long chỉ còn cách xuống nước kể rõ đầu đuôi ngọn ngành. "Ngươi biết quá trình niết bàn của phượng hoàn chứ? Thay vì trọng sinh từ tro tàn và thừa hưởng truyền thừa của dục hoả, thì cổ thú chúng ta tiếp nối truyền thừa đời này sang đời khác dựa vào hồn hoả. Chỉ cần hồn hoả chưa tắt chúng ta sẽ không bị diệt vong."
Sau khi cân nhắc lợi hại cả buổi trời Huy Tân mới chịu gật đầu đống ý, Cổ Long liền thở dài một hơi như trút được cả gánh nặng ở trong lòng. "Chỉ cần người làm theo chỉ dẫn của ta, một khi lấy được tiên huyết từ nơi bí mật đó thì liền có thể rời khỏi nơi đây mà không sợ lực lượng của pháp trận nơi đây áp chế nữa."
Nói xong lời cuối hai đốm lửa đỏ từ trong hốc mắt đầu sọ Cổ Long liền bay ra ngoài, rồi hội tụ lại với nhau giữa không trung hoá thành một viên tinh thạch to cỡ quả trứng gà, chính giữa có ngọn lửa màu đỏ hồng như huyết không ngừng chập chờn nhảy nhót.
Vương ra chụp lấy khoả tinh thạch vào lòng bàn tay rồi cẩn thận đánh giá, bên ngoài bề mặt nó trơn nhẵn bóng loáng có từng làng hơi ấm toả ra xung quanh. Huy Tân vui mừng thầm nhủ. Mang về để Mộc Vân Anh sưởi ấm người cũng khá tốt! Cổ long ngươi chết rồi cũng đừng nên chấp nhất a. Ai bảo nội đan ngươi nóng ấm như vậy, ở nơi băng tuyết thế này không mang ra dùng thì thà vứt quách cho rồi. Còn đi tìm trứng cổ thú hả? Để xem ta đây có rãnh không đã, dù sao ngươi cũng đâu bắt ta phải đi làm liền. Ngươi đã chờ được mấy trăm vạn năm, vậy chờ thêm mấy chục năm thì có đáng là gì? Trước mắt cứ đem tiên huyết lấy vào trong tay rồi hãy nghĩ tiếp.’

Một tháng sau Trong Cửu Duệ thành, Huy Tân từ biệt Mai Phu Nhân rồi cầm túi trữ vật chất đầy linh thạch đi ra ngoài cửa bảo lâu.
Đây đã là địa điểm cuối cùng hắn phải tới để thu lợi nhuận từ việc buôn bán hài cốt yêu thú cấp thấp và chiến lợi phẩm không cần thiết. Kế đến hắn phải tới điểm hẹn trước đó với Mộc Vân Anh rồi cùng nhau xuất phát lên đường phản hồi.

Huy Tân hoà vào dòng người vừa đi về phía dịch quán vừa kiểm kê lại tổng thu hoạch của lần này, ngoài được một bình tiên huyết không biết hiệu dụng, một khối nội đan chứa hỏa hồn của Cổ Long, thì lấy được đống tài liệu quý hiếm kim thiết và huyền tinh trong giới chỉ và vòng tay trữ vật của hai cái xác khô, và còn có một món pháp bảo lôi đao may mắn chưa bị phong hóa.
Trong đó phải nói tới ba cổ khỗi lôi cấp Nguyên Anh sơ kỳ, vì thần niệm bị phế nên Huy Tân đã giao cho Mộc Vân Anh giữ, đồng thời cũng truyền cho nàng một công pháp tu luyện sóng não phù hợp và Nhập Lăng Già Kinh tu luyện ý chí. Kề bên là vài tấm phù triện cấp cao, còn tài liệu thì để dành để tế luyện pháp trận.
Khiến Huy Tân bất ngờ nhất lại là thanh lôi đao kì dị đó, chưa nói đến phẩm cấp D-3 và chất liệu vô cùng cứng rắn của nó, chỉ cần khi hắn cầm lên cảm thấy rất thuận tay như nó thuộc về một phần thân thể của mình vậy. Đã đủ để hắn quyết định tế luyện thanh đao này lại một phen.
Khi hắn về đến trước đại môn của dịch quán chỉ thấy Mộc Vân Anh đang tay trong tay cười nói với một nữ nhân khác. Hai người nhìn như một cặp chị em song yến, huyên thiên rộn rã cả con đường. Kẻ đi người lại ngang qua không khỏi phải dừng chân thầm chú ý liếc mắt.
Dù cả hai đã thay đổi dung mạo bên ngoài, nhưng qua những cử chỉ vô tình duyên dáng và tiếng cười xao động lòng người, cũng để lại ấn tượng khó phai cho người khác. Chỉ cần là những kẻ có chút đầu óc liền có thể nhận ra họ chính là giai nhân ẩn mình, mà như thế lại càng gây ra sự hiếu kì và kích thích cho họ.
Càng lúc càng thấy không ổn, nên Huy Tân định bước tới cười nói. "Khụ khụ, hai..."
"Hai vị giai nhân hẳn là lần đầu tiên tới Cửu Duệ thành, chúng ta thực vinh hạnh được đón tiếp những người như hai vị. Chẳng hay hai vị có ý muốn đi dạo quanh thành một vòng, để ta đây có dịp được đón tiếp làm tròn giai vị địa chủ?" Thình lình một gã có thân hình cực kì khiêm tốn cả chiều ngang lẫn chiều dọc không khác gì một cái lu, cười cười khoe hàm răng vàng với hai nữ nhân.
Mắt Mộc Vân Anh lấp lánh những tia vui mừng nhìn phía sau tên lùn cười hô một tiếng "Đại ca!", rồi nói với người bên cạnh. "Đi, để muội giới thiệu với tỷ một người. Muội nghĩ rồi tỷ cũng sẽ thích nói chuyện với hắn!"
"Ừm" Cô tỷ tỷ cười đáp rồi nhìn sang tên mập gật đầu nói. "Đa tạ, nhưng chúng ta phải rời thành ngay hôm nay, có gì hẹn công tử một dịp khác."
Mộc Vân Anh vội níu tay cùng cô ta đi về hướng Huy Tân, nhưng chưa kịp mở lời đã thấy hắn ra hiệu im lặng đi theo sau.
Ba người theo cổng chính rồi rời bỏ đại sảnh đi thẳng lên căn phòng đã thuê sẵn trước đó.
Vừa đi trên hành lang Huy Tân vừa giải thích. "Ở ngoài không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong trước hẳn tính."
"Huynh nhận biết người vừa rồi là ai?" Mộc Vân Anh cùng tỷ tỷ của nàng theo sát ngay phía sau hắn hỏi.
"Không, nhưng hẳn y chẳng có ý tốt lành gì?" Sau khi mở cửa mời mọi người vào trong Huy Tân nói tiếp. "Vị này là..."
"Đây là Kỳ Lan Na tỷ tỷ, tỷ ấy là Chấp Pháp trưởng lão của Thiên Thuỷ Đảo, rất thân với muội." Mộc Vân Anh hăng hái giới thiệu.
"Hân hạnh được gặp Lan Na tỷ! Tôi là Trần Huy Tân" Huy Tân vương tay ra bày tư thế muốn bắt tay làm quen.
Vị Kỳ Lan Na tỷ thì cứ đứng im nhìn đánh giá hắn từ đầu tới chân, không hề có ý sẽ nắm tay hắn.
Đợi mãi Huy Tân cảm thấy tay mình bị thừa thãi, đỏ mặt định rút tay về cười cho qua thì Lan Na cười gật đầu đáp. "Thú vị, rất vui có cơ hội diện kiến công tử, nhưng ta sẽ không đáp lễ. Hy vọng công tử có thể thông cảm cho."
"Haha... Không sao, lỗi tại tôi vì quá phấn khích nên mới thất lễ. Tỷ đừng để tâm." Huy Tay xua tay cười gượng nói, nhưng trong lòng thì ngầm tiếc nuối vì không được nắm tay người đẹp.
"Đừng khách sáo nữa, đó là lễ nghi theo phong tục của huynh ấy, tỷ đừng để trong lòng. Trông đại ca có vẻ lưu manh nhưng lại rất tốt bụng, huynh ấy không có ý gì đâu."Mộc Vân Anh vội phân bua, giúp hắn giải vây.
"Thì tỷ có nói gì đâu, tại muội cứ lo xa. Mong Trần công tử cũng lượng thứ vì sự quê mùa của tôi." Sau khi nói với Mộc Vân Anh một câu, nàng chuyển mắt nhìn Huy Tân tạ lỗi.
"Đã vậy mời tỷ tỷ ngồi dùng linh trà, không biết Lan Na tỷ nghĩ thế nào về người vừa rồi" Huy Tân chả muốn cứ nói mấy cái chuyện lễ nghi này nọ nữa nên đổi chủ đề.
"Lan Na không rõ, không phải gã chỉ mời chúng tôi đi dạo thôi sao? Công tử vì sao cứ nghi ngờ gã đó có ý xấu?" Lan Na hai mắt mở to ngạc nhiên nói.
"Ta..." Huy Tân còn đang lính quýnh tìm cách giải thích thì nàng ta lại hỏi tiếp.
"Không phải công tử sợ gã kia sẽ quyến rũ cướp mất đi Mộc muội muội đấy chứ?" Lan Na tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Ta..."
"Na tỷ, tỷ đừng làm khó huynh ấy nữa. Đang bàn việc chính mà. Tỷ cứ vậy muội không nói chuyện với tỷ nữa." Mộc Vân Anh nghiêm lạnh tỏ ra giận dữ để che giấu đi sự xấu hổ của mình.
"Hihi... Tỷ còn lạ gì cài chiêu bài làm mặt lạnh này của muội nữa, người khác không biết, chứ tỷ thì biết rõ. Bề ngoài càng tỏ ra băng lãnh thì bên trong càng nóng rực như lửa đốt, đừng hòng qua mặt được tỷ." Lan Na vừa nói vừa chồm tới dùng tay điểm vào các điểm nhạy cảm của đối phương.
Mộc Vân Anh liền phì cười khí tức băng tuyết khiến lòng người lạnh vừa nãy chợt tan biến đi mất. Thay vào đó là khuôn mặt đỏ ửng vừa mắc cỡ vừa buồn cười, cả hai bỏ mặt Huy Tân đang một mình trợn mắt há mồm mà cừ đùa giỡn.
Huy Tân bất ngờ nhận ra đã rất lâu không còn thấy vẻ mặt vô tình hững hờ lạnh nhạt với mọi vật của Mộc Vân Anh kể từ cái ngày lần đầu tiên gặp mặt. Hắn còn nhớ rõ như in tình hình khi đó, xem ra thời gian qua không chỉ có mình hắn thay đổi.
Không biết người đó có còn chờ đợi hắn nữa không, hay cũng đã thay đổi như bao người khác.
Không biết là ai phát hiện ra trước, hai nữ bổng dừng lại nhìn Huy Tân như đang nhìn một loài động vật kì lạ hiếm có trước đây chưa bao giờ nhìn thấy.
Nhận ra được ánh mắt kỳ quái của hai người, Huy Tân hoàn hồn trở lại thì phát hiện mắt mình đã ướt từ bao giờ.
"Hắc hắc, là do lâu ngày thiếu ngũ và mệt mỏi nên mới như vậy, thật là thất lễ." Nói rồi Huy Tân đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
"Haiz... Xem ra muội muội của tôi phải khổ rồi." Vị tỷ tỷ buôn một hơi dài rồi ôm đầu Mộc Vân Anh nói.
"Hửh, tỷ nói vậy là có ý gì?" Mộc Vân Anh hồn nhiên nghiêng đầu nói.

"Không gì, chỉ mong là tỷ đoán sai. Mà lần này tỷ trên đường đến đây có nhận được mật phù truyền tin của sư phụ muội." Lan Na lắc đầu như không có gì rồi nói.
"Của sư phụ? Không lẽ trong các đã có chuyện gì xảy ra?" Mộc Vân Anh lo lắng đứng dậy hỏi.
"Muội đừng vội hãy nghe tỷ nói hết đã, chỉ là Tuyết Hân di di muốn nhờ ta nếu có gặp muội thì nhắn lại phải về gấp. Tất cả thập đại thiên tài đều đã trở lại tông môn, chỉ có muội là vẫn không có tin tức gì, nên người rất lo lắng." Lan Na cười trấn an nàng rồi từ từ kể lại.
"Haiz... Không có chuyện gì thì tốt quá. Tất cả cũng vì muội bất hiếu không truyền tin về đã để sư phụ phải một phen khổ tâm." Mộc Vân Anh thở phào buồn rầu nói.
"Muội nên nhanh chóng lên đường, tỷ cũng phải đi ngay kẻo lỡ hẹn thì sư phụ sẽ trách phạt xuống." Nói rồi Lan Na đứng dậy đi ra cửa, trước khi rời khỏi thì quay lại hỏi. "Muội thật sự thích hắn?"
Mộc Vân Anh không nói gì chỉ gật nhẹ một cái
"Tỷ cũng không có ý kiến gì, chỉ là..."
"Chỉ là làm sao?" Mộc Vân Anh một bụng đầy nghi hoặc lo lắng nhìn Lan Na hỏi.
"Chỉ là hắn có gì đó khác biệt, rất tối, rất lạnh."
Mộc Vân Anh lại gật đầu, nàng hiểu tỷ ấy đang nói đến cái gì. Vì chính nàng cũng đã từng cảm nhận được cái đen tối đó.
"Đó chỉ là trực giác của tỷ, muội cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tỷ đi trước đây"
"Sau này tỷ phải kể chuyện của tỷ uội nghe đấy."
Lan Na buôn Mộc Vân Anh ra cười đáp. "Nhất định!"
Khi Huy Tân lủi thủi quay lại thì mới biết cô nàng tỷ tỷ vừa mới rời đi được năm phút. Hắn liền cùng Mộc Vân Anh cải trang thành hai người khách điếm ở phòng kế bên mà đi ra ngoài.
Một đường thuận bờm xuôi gió ra khỏi sa mạc Xích Viêm Hải. Suốt quản thời gian này hai người không nói với nhau được gì nhiều. Đa phần là do sắp phải từ biệt nên không khí giữa hai người chợt trở nên căng thẳng.
Đến tận lúc tới biên giới phía nam Cana quốc, bốn mắt đỏ hoe nhìn nhau không nói được gì.
Cuối cùng Huy Tân thu can đảm thì thào. "Huynh sẽ đi tìm muội, đến lúc đó muội đừng trở mặt mà không nhìn nhận người đại ca này đó."
"Hihi... Ai mà quen biết một tên lưu manh như huynh chứ." Mộc Vân Anh thúc thích cười tươi như hoa bảo sẽ chờ đợi hắn.
Người đi rồi nhưng hơi ấm vẫn còn luẩn quẩn đâu đây, thậm chí mùi hương của nàng vẫn luôn theo xát bên hắn. Chia tay mà không biết khi nào gặp lại, hắn không thể hứa được gì nhiều. Hắn chỉ biết sẽ có một ngày, nhất định có một ngày hai người họ sẽ gặp lại, và đó là điều duy nhất bây giờ hắn có thể nói với nàng.
Đường về xa vời vợi, Huy Tân bất kể ngay đêm chỉ nhắm thẳng một hướng mà chạy.
Linh hồn bị thương tổn thần thức băng hoại, mà Mộc Vân Anh thì đã bỏ đi, Huy Tân không thể đạp kiếm mà phi hành được. Đúng hơn thì không phải hắn không thể điều khiển phi kiếm, mà vì khi phi hành mà chỉ dùng mắt thường để nhìn thì không thể bao quát nắm rõ được tình hình xung quanh. Nhất là nếu có người ẩn mình trong rừng hay dưới đất, lúc đó hắn sẽ trở thành cái bia ngắm di động tha hồ để bọn phỉ đạo tập kích.
Cũng như lần vừa rồi nguyên do chủ yếu Huy Tân bị quái mực thình lình đánh lén từ phía sau, cũng là vì không có thần miện giúp hắn rà quét và phát hiện nguy hiểm xung quanh để mà có phòng bị.
Dù sao tốc độ chạy bộ của hắn cũng không kém bao nhiêu, nên Huy Tân không thấy có gì bất tiện. Vẫn một mực xé gió lao vùn vụt băng qua những cánh đồng hoang vắng, rừng rậm âm u, rồi từng dãy đồi núi hiu quạnh. Chỉ thỉnh thoảng phải vượt sông lớn hắn mới phải bất đắc dĩ điều khiển phi kiếm bay là là trên mặt nước lạnh cẩn thận từ từ mà qua.
...
Lại một mùa thu không hắn, trước đây nàng như bao thiếu nữ khác luôn thích mộng mơ, thích xây ình một giấc mơ nồng nàn nào đó. Ở nơi ấy sẽ chỉ có nàng và hắn, không có thù hận, giàu sang nghèo hèn, không có phân biệt giai cấp, và nhất là không có tiên phàm.
Cũng như mùa thu năm ấy, nàng đã vạn vạn lần dặn lòng phải kiên cường, phải tin tưởng vào hắn, phải luôn tươi cười để hắn không phải bận lòng mà lo lắng cho nàng. Giờ này nàng cũng đang dặn lòng mình từng phút từng giây rằng phải mạnh mẽ, phải tập trung làm việc, phải luôn sống tốt để một khi hắn về sẽ thấy nàng đang rất hạnh phúc mà không phải tự trách.
Tiết trời mỗi lúc một xe lạnh hơn, chẳng mấy chốc đông lại đến, rồi lại thêm một năm qua đi. Tính ra hắn cũng đã gần tròn đôi mươi rồi nhỉ. Nàng thật sự muốn tin rằng mọi chuyện vẫn tốt đẹp, nó không như nàng nghĩ đâu. Hắn đã hứa mà, hắn nói sẽ về nhanh thôi, đừng lo lắng mà làm gì.
Đã bao mùa thu qua đi kể từ cái ngày ấy, cái ngày nàng sẽ không bao giờ quên. Thật sự nàng chưa từng quên được một chuyện gì, dù là những năm tháng trước ngày đó, dù là cái ngày đâu tiên họ gặp mặt. Khi cả hai vẫn còn đậm nét thơ ngây hồn nhiên của tuổi trẻ.
Không còn thời gian để thẫn thờ nữa, nàng phải đi giặt đồ. Để một ngày nào đó hắn về sẽ luôn có quần áo sạch sẽ cho hắn thay.
Giặt xong tranh thủ lúc trời còn nắng, nàng mang chúng ra phơi khô ở sân sau. Từ đây nàng có thể dễ dàng nhìn thấy những sân vườn của nhà hàng xóm.
Ở chốn này, những người bằng tuổi nàng tất cả đã yên bề gia thất, tệ lắm cũng đã một bụng hai con, đêm đến nhà nhà đầy ắp tiếng cười nói của trẻ con.
Nàng không có những điều này, mà nàng cũng không cần những thứ đó. Nàng chỉ muốn biết được hắn đang làm gì? Hắn có sống vui không? Chỉ mong trước khi quá trễ được gặp lại hắn lần cuối.
Bổng có cơn gió bấc cuốn lá thu bay xào xạc trong vườn, những tấm khăn trắng lớn trên xào cũng bị thổi lật phật khiến nàng lo sẽ bị rơi xuống nên vội nẹp thêm kẹp cho chắc.
Khi nhìn lên một lần nữa đã có một bóng đen đứng sẵn phía sau tấm khăn từ bao giờ, nhưng vì lo tập trung làm việc nên nàng vẫn chưa phát hiện. Mất trọn hai ba giây sau cả người nàng mới cứng đờ thần kinh bị xáo trộn cả lên không suy nghĩ được gì, cơ thể nàng phản ứng theo tiềm thức từ từ quay đầu nhìn lại.
Dù bị tấm khăn trắng đang bay phất phơ che mất đi một nửa nhưng nàng vẫn nhận ra hắn. Không một tiếng động, cả hai người chỉ đứng đó nhìn nhau mà nước mắt rơi lúc nào không hay.

“Anh! Nhìn kìa ở bên đó!” Julian chỉ tay xuống bên dưới một sườn núi nhỏ nói.

“Ừhm” Huy Tân gật đầu cười rồi đổi hướng phi kiếm chầm chậm bay qua.
Bay thêm một quản nữa, vừa qua một cánh rừng xanh um đã thấy một ngôi miếu nhỏ có chút đổ nát nằm ở giữa đồi núi hoang vắng.
Khi hai người Huy Tân vừa đáp xuống gần đó thì Đại sư cùng một người nữa cùng bước ra chào đón.
“Sư phụ, sự phụ người khỏe chứ.” Huy Tân hớn hở giắt Julian chạy lại cung kính thăm hỏi.
“Đừng đa lễ, đứng dậy cả đi. Đây nhìn ra được ai đây không? Chớp mắt tất cả các con đã trưởng thành hết rồi.” Đại sư vẫn như xưa hòa ái nâng đỡ hai người dậy.
“Là tiểu Lục?” Julian ngạc nhiên thảng thốt. “Hihi, tiểu Lục càng ngày càng phát triển nha.”
“Julian đừng cười ta. Đại ca, đại ca không cười đệ chứ.” Tiểu Lục ục ịch chạy lại ôm Huy Tân hỏi.
“Kaka… không bao giờ, ai biểu chúng ta là huynh đệ chứ. Nhưng kỳ này đệ phải giảm béo gấp, không thì sẽ sinh bệnh mất.”
“Đại ca àh, sao mới gặp đã muốn hành hạ đệ rồi, bao năm qua đệ đã thử rất nhiều cách, vô cùng siêng năng tập luyện nhưng không giảm cân được.” Tiểu Lục uất ức kể lể sắp khóc đến nơi.
“Thôi được rồi, tất cả vào trong hẳn nói, lâu ngày không gặp. Hôm nay chúng ta sẽ nấu cháo trắng ăn mừng.” Đại sư tính tình vẫn keo kiệt như vậy, Huy Tân và Julian chỉ liếc nhau cười, chỉ có tiểu Lục là trề môi luôn lầm bầm gì đó.
Sau bửa cơm đoàn tụ vui vầy, Huy Tân mới hướng Đại sư nói. "Sư phụ, con vừa rồi mới từ Triệu quốc trở về, nên có thăm dò được một số tin tức mới. Mặc dù đám tiên nhân kia sau hai năm không thu hoạch được gì, đa số đã bỏ đi. Nhưng đệ tử tình cờ nghe được chuyện có rất nhiều yêu quái ở trong hồng hoan tập trung ở vùng lân cận gần đó. Nên con thiết nghĩ tạm thời chúng ta tiếp tục tránh hiểm ở nơi này, chưa thể về nhà ngay được"
"Không sao, con đừng quá lo lắng. Sư phụ và tiểu Lục ở lại đây cũng rất thanh tịnh thoải mái. Ngày thường có rau ăn rau có cháo ăn cháo, rất hợp với công cuộc tiềm tu của ta." Sư phụ gật gù vuốt râu bạc cười nói.
Kế đó Huy Tân chuyển sang hỏi chuyện thật hư của tiểu Lục, thì Đại sư chỉ lắc đầu nói. “Sư phụ cũng không hiểu rõ, chỉ biết một ngày hai năm trước bổng thấy cơ thể tiểu Lục càng ngày càng cao lớn chẳng mấy chốc đã to lớn gấp đôi người thường.”
Nghe vậy Huy Tân nói vài câu trấn an mọi người, rồi bảo tiểu Lục thử vận công tập luyện như thường ngày cho hắn xem thử.
Tiểu Lục gật gật đầu rồi ngồi xuống bắt đầu làm theo như lời đại ca hắn nói.
Còn Huy Tân thì đặc tay lên đầu tiểu Lục, nhắm mắt thông qua bàn tay cảm nhận chân khí nội lực trong người tiểu Lục.
Khi này nội lực trong người tiểu Lục chia ra làm hai, một phần tuần hoàn theo kinh mạch của lục phủ và tam phế. Phần khác lại cố gắng đi đả thông các huyệt đạo của hai lòng bàn tay, bàn chân, và thiên linh cái.
Cả hai hoàn trái ngược nhau làm khí huyết trong người nổi sóng cồn cào chạy loạn tứ tung, chân khí theo đó phát tán ra toàn thân làm gân cốt và thịt da sưng phồng cả lên. Lâu ngày máu bầm tích tụ dần sinh thành bệnh u bướu.
Nhận ra tình hình nguy ngập của tên tiểu để, Huy Tân thu linh lực lại nhắm mắt suy tính tìm cách giải quyết.
Thấy hắn đang tập trung tinh thần, mọi người cũng không làm phiền lẳng lặng chờ đợi.
Trọn hơn một tiếng sau Huy Tân bất ngờ mở mắt nhìn tiểu Lục hỏi. "Đệ đã lén tu luyện Cửu Dương thần công và Phục Minh thần công bao lâu rồi?"
"Đệ...đệ không... Đệ... Đã được hai năm sáu tháng rồi." Tiểu Lục vô lực gục đầu thừa nhận.
"Quả nhiên là vậy, so với dự đoán của ta cũng không khác biệt cho lắm. Nào, qua đây đại ca sẽ giúp đệ đã thông các huyệt đạo hoàn thành các bước cuối của Cửu Dương thần công và Phục Minh thần công." Huy Tân nghĩ kỹ rồi quyết định phải giúp tiểu Lục luyện thành phật-ma thần công giống hắn khi xưa, thì không những giải quyết được vấn đề mà nội công tiểu Lục cũng sẽ đại tăng.
"Thiệt vậy ư! Đệ biết đại ca tốt nhất mà." Tiểu Lục vui mừng nhảy bổ vào người Huy Tân nước mắt nước mũi chảy đầy người.
Sau khi cơn xúc động qua đi, để tiểu Lục ngồi thiền chuẩn bị tinh thần. Huy Tân mới tiến lại đưa cho tên tiểu đệ một bình đan dược rồi nhìn vào mắt hắn với đầy thâm ý dặn. "Đến lúc nếu thấy không chịu đựng được nữa thì hãy uống một viên này vào"
Gật đầu hội ý, tiểu Lục đa tạ rồi đổ lấy một viên ra xem xét rồi nắm chặt trong tay.
Huy Tân gật đầu với mọi người rồi ngồi xuống đặt hai tay lên lưng tiểu Lục bắt đầu điều trị cho tiểu Lục.
Quá trình đã thông kinh mạch cho tiểu Lục diễn ra khá suôn sẻ, phần lớn là vì linh lực có độ tinh thuần hơn xa chân khí, nên dễ dàng loại bỏ các tạp chất và máu huyết ứ động.
Nội lực tiểu Lục thuận theo đồ hình kinh mạch của phật và ma thần công mà vận hành. Chẳng mấy chốc đã đi vào quỹ đạo, hoàn thành một chu kỳ lớn.
Huy Tân đang định thu công lại thì tiểu Lục cả người bất ngờ run lẩy bẩy liên tục thổ huyết ra ngoài.


Bình Luận (0)
Comment