Thái Dương Huyền Công

Chương 17

Luồn lách qua nhiều hang động sâu hun hút và ngoằn ngoèo, đến nỗi Văn Đức Chính là người tâm cơ mẫn tiệp vẫn không thể nào nhớ hết được đường đi lối lại. Cuối cùng một cảnh sắc tuyệt vời mở ra trước mắt Văn Đức Chính, khiến cho Văn Đức Chính tưởng rằng đã lọt vào bồng lai tiên cảnh. Không là cảnh tiên sao được khi một hàng đại tự đập ngay vào mắt Văn Đức Chính, đó là: “Thái Phi tiên cảnh.” Không hiểu do xúc cảnh sinh tình hay sao đó, mà Văn Đức Chính đang có thần tình mười phần xúc động?

Bỏ mặc Văn Đức Chính ngơ ngẩn trước động khẩu, vị nương nương liền đưa cô nàng nọ là ái nữ của bà ta lao nhanh vào động khẩu có tên là Thái Phi tiên cảnh.

Một lúc sau, vị nương nương kia đã trở ra mà Văn Đức Chính cũng không hay biết. Trong lúc Văn Đức Chính nhìn trân trối vào hàng chữ Thái Phi tiên cảnh thì vị nương nương cũng đang bàng hoàng ngắm nhìn Văn Đức Chính...

- Giống lắm! Giống hắn lắm!

Rồi không kềm được nữa, vị nương nương đã phải kêu lên, hỏi :

- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp!

Giật mình sực tỉnh, Văn Đức Chính thu liễm lại hàn quang đang rực sáng trên đôi mắt, đoạn hỏi lại bằng giọng cực kỳ lãnh đạm :

- Nương nương kêu tại hạ?

Đáp lại giọng nói lãnh đạm của Văn Đức Chính, vị nương nương lạnh lùng nói :

- Thiếu hiệp quí danh đại tánh là gì?

“Không lẽ qua thái độ của ta, đối phương đã phần nào đoán được sao?”

Tuy thầm nghĩ như thế nhưng Văn Đức Chính cũng lên tiếng thờ ơ đáp :

- Tại hạ là Văn Đức Chính! Có việc gì không nương nương?

- Văn Đức Chính? Văn không thôi sao?

Biến sắc, Văn Đức Chính hỏi lại :

- Nương nương hỏi thế nghĩa là sao?

Vị nương nương nhìn đăm đăm và Văn Đức Chính và trầm giọng hỏi :

- Thiếu hiệp khẳng định lại xem nào, thiếu hiệp họ Văn hay Vũ Văn?

Cố trấn tĩnh lại phần nào, do câu hỏi trước của đối phương, Văn Đức Chính hồi đáp :

- Nương nương sao lại hỏi thế? Có việc gì quan trọng lắm sao, nương nương?

Thở một hơi dài nặng nhọc, vị nương nương cao giọng lên nói :

- Thiếu hiệp tuy có công đưa ái nữ về đến đây nhưng ta không thể không làm rõ vấn đề này. Tiếp chiêu xem nào!

Đường đường là một người đang hàm ân của người, không lẽ vị nương nương lại có thái độ vô lý đến thế hay sao? Lẽ nào đem oán để báo đáp ân tình sao?

Văn Đức Chính do chưa làm rõ nhiều mối nghi nan trong đầu, nên không muốn chưa gì đã gây mối hiềm khích vô cớ. Vì thế, Văn Đức Chính lạng người, lảng tránh chiêu chưởng thăm dò của vị nương nương nọ.

- Ngừng tay lại nào! Đây là lề thói tiếp khách của quí tiên cảnh sao?

Đánh trượt một chiêu, vị nương nương nọ vẫn không chịu dừng tay, mà lại tiếp tục đẩy nhẹ hữu thủ và nói :

- Bản lãnh khá lắm đấy. Nhưng có dám tiếp chiêu không nào?

“Đối phương đang thăm dò ta điều gì? Chẳng lẽ qua võ công của ta đối phương có thể tìm hiểu được lai lịch ta hay sao?”

Nhưng một lần nữa, Văn Đức Chính vẫn tiếp tục nhảy tránh.

- Kính nể nương nương là bậc trưởng thượng, tại hạ nhượng thêm chiêu này nữa đó. Nếu nương nương không chịu đình thủ thì tại hạ không khách sáo được nữa đâu!

- Ai cần thiếu hiệp khách sáo? Không dám tiếp chiêu thì đâu phải là bản sắc một anh hùng. Đỡ xem nào!

Lần thứ ba vị nương nương lại vung chưởng đánh ra, khiến cho Văn Đức Chính đang đầy lòng ngờ vực cũng phải bỏ qua một bên và vung chưởng đánh lại.

- Đỡ thì đỡ, xem đây!

Cuồng phong mạnh như vũ bão đã từ tâm chưởng của Văn Đức Chính xuất hiện, lao ầm ầm vào luồng nhu kình nhẹ nhàng của đối phương.

Đã từng tận mục sở thị sự biến hóa khôn lường của thần công Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu của cô nàng kia nên Văn Đức Chính nào dám khinh suất khi đối chưởng với vị nương nương này lại là mẫu thân của nàng nọ, ắt hẳn công phu tu vi phải cao hơn nàng nọ nhiều là điều chắc chắn.

Do đó, Văn Đức Chính đã phải dùng đến bảy phần chân lực, hy vọng bấy nhiêu đó cũng đủ để bình thủ.

Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công quả là biến ảo khôn lường.

Luồng nhu kình của vị nương nương vừa va vào cương kình của Văn Đức Chính lập tức đã biến thành bức tường khí cứng rắn, ngăn chận không cho luồng cương kình mãnh liệt của Văn Đức Chính lao tới thêm nữa.

Cuối cùng cứng đụng cứng, hai luồng kình phong lập tức đập vào nhau gây ra một tiếng nổ long trời lở đất.

Ầm!

Và dư kình đã đẩy thân hình Văn Đức Chính lùi về sau một bước chân. Còn vị nương nương kia thì khác hơn đôi chút. Tuy chân vẫn còn nguyên vị, nhưng thân hình của vị nương nương đó cũng phải chao đảo.

Những tưởng sau một chưởng này sẽ khiến đối phương giận dữ lên và trận giao phong sẽ lại tái diễn nên Văn Đức Chính vừa trụ bộ, ổn định thân người xong liền vận dụng công lực lên song thủ và chờ đợi.

Nào ngờ vị nương nương ấy đã bỏ tay xuống, vừa gật đầu vừa nói, như nói với chính bản thân vị nương nương đó nghe :

- Khá lắm! Thân thủ khá lắm! Nhưng công phu này không phải là công phu đó. Ta đã lầm... đã lầm rồi sao?

Vị nương nương kinh ngạc một thì Văn Đức Chính kinh ngạc đến mười. Không hiểu vị nương nương vừa mới nói thế nghĩa là sao?

Rốt cuộc, hai bên đều đang có điều nghi kỵ về nhau mà không sao làm rõ ra được. Nhưng sau một chưởng này, vị ngươi ngươi nọ cũng phải phần nào thay đổi thái độ đối với Văn Đức Chính. Nghĩa là niềm nở hơn, hòa nhã hơn.

Vị nương nương cười nhẹ, đoạn hỏi :

- Văn thiếu hiệp vừa dùng công phu đó, chẳng hay tên gọi là gì nhỉ?

Văn Đức Chính do vẫn còn có mối nghi ngờ, phần nữa do sự cấm đoán nghiêm ngặt của sư phụ, nên lấp lửng đáp :

- Thần công của nương nương mới thật đáng để nói đến. Tại hạ đã nghe lệnh ái nói qua, có phải đấy là Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công không, nương nương? À... như vậy chẳng hay bệnh tình của lệnh ái liệu có cơ phục hồi rồi phải không?

Nghe Văn Đức Chính hỏi thế, vị nương nương do vội đáp nên quên khuấy đi điều vừa hỏi :

- Tệ nhi đương nhiên là sẽ khỏi thôi. Hừm! Kẻ nào ác độc thật, đã gây nội thương trầm trọng cho tệ nhi. Hừ!

- Đấy là do Nhất Thiên bang Bang chủ. Nương nương này! Thế nương nương có biết nguyên nhân vì đâu mà lệnh ái cứ tìm cớ gây hấn với Nhất Thiên bang không?

Không đáp lời Văn Đức Chính, ngược lại vị nương nương đó lại hỏi :

- Nó gây hấn với Nhất Thiên bang à? Vậy theo Văn thiếu hiệp, thì có phải lúc này trên giang hồ Nhất Thiên bang là một bang phái nổi cộm nhất phải không? Võ công cao cường nhất phải không nào?

Văn Đức Chính hoàn toàn không hiểu ý tứ của vị nương nương nọ nhưng vẫn cứ theo sự thật mà trả lời :

- Đúng thế! Nhưng...

- Đủ rồi! Chỉ cần một lý do duy nhất đó cũng đủ cho tệ nhi tiêu diệt Nhất Thiên bang rồi.

- Nói sao? Chẳng lẽ lệnh ái rỗi hơi, chuyên tìm kẻ nào có võ công cao trên giang hồ để tiêu diệt sao?

Vị nương nương dẫu môi lên, cao ngạo nói :

- Không phải là bất kỳ kẻ nào có võ công cao, mà chỉ kẻ nào có võ công cao nhất giang hồ thôi.

- Ngoài ra không còn có một nguyên nhân nào khác, tỷ dụ như vì tư thù, vì công đạo chẳng hạn?

- Tư thù? Kẻ nào dám kiếm chuyện với dòng dõi Thái Phi ta mà lại có tư thù? Còn công đạo ư? Ha ha ha... luật luôn đứng về phía của kẻ mạnh, nằm trong tay của kẻ mạnh. Vậy làm sao trên đời này lại có công đạo được cơ chứ? Hoài hơi mà lo nghĩ cho công đạo. Dòng dõi ta đã là độc tôn thì công đạo chính là luật của dòng dõi Thái Phi ta mà thôi. Văn thiếu hiệp không phục à?

Nén cơn giận đang sôi trào trong lòng, Văn Đức Chính cố hết sức hòa hoãn để hỏi :

- Không phải là tại hạ bất phục, nhưng có điều tại hạ không rõ lắm.

- Văn thiếu hiệp không rõ ở điểm nào? Ta cứ tưởng ta đã nói quá rõ rồi đấy chứ? Đâu! Thiếu hiệp nêu thử xem nào!

Gật đầu đầy vẻ lãnh đạm, Văn Đức Chính nghiêm sắc mặt hỏi :

- Dòng dõi của nương nương là Thái Phi, truyền đời cho các hậu nhân là Thái Phi?

Đưa tay chỉ hàng chữ khắc to trên động khẩu vị nương nương nọ đắc ý đáp :

- Thì Văn thiếu hiệp đã nhìn thấy rồi đấy. Bằng không, hàng chữ này mất đi hết ý nghĩa rồi sao?

Lạnh như băng, Văn Đức Chính lại hỏi như để khẳng định :

- Có nghĩa là để duy trì một dòng dõi độc tôn cho xứng với danh hiệu này thì các vị luôn luôn tiêu diệt bất kỳ ai có võ công cao nhất, quán tuyệt nhất trên võ lâm giang hồ, có phải ý của nương nương là thế không nào?

Lạnh giọng nhưng Văn Đức Chính luôn giữ cho lời nói và thái độ luôn luôn ôn hòa, hầu tạm dằn lại cơn giận tím ruột bầm gan đang sục sôi trong lòng.

Nghe thế, vị Thái Phi nương nương nọ liền gật đầu đáp :

- Không sai! Văn thiếu hiệp thế là chẳng đã rõ ý tứ của ta rồi sao?

- Ắt phải có nguyên nhân chứ nương nương?

- Cần gì phải có nguyên nhân? Ai dám luận bàn về hành vi của một người có trong tay quyền sanh sát chứ?

Hít một hơi dài thanh khí làm nhẹ đi đầu óc đang ngổn ngang trăm mối, Văn Đức Chính thấp giọng xuống nữa, nói :

- Kiến văn quả là uyên bác. Ta đã đọc được điều này trong Độc tôn Thái Phi ký sự. Sao? Văn thiếu hiệp bất bình à?

- Không! Tại hạ cần gì phải bất bình. Chính Thái Phi nương nương thì đúng hơn!

- Nghĩa là sao?

- Nghĩa là lệnh ái bị nội thương là do chính tuyệt kỹ Lưỡng Nghi hợp chưởng của song lão lưu truyền đó thôi.

- Ha ha ha... Lưỡng Nghi hiệp chưởng, ha ha ha...

- Khi người, khi ta! Có gì đáng để Thái Phi cười đâu nào?

- Sao lại không chứ? Có gì đâu khi đây là dịp để một lần nữa chứng minh rằng thần công của dòng họ Thái Phi ta là độc tôn kia mà.

Kinh ngạc, Văn Đức Chính ngỡ tâm trí của vị Thái Phi nương nương này không còn bình thường nữa. Nên Văn Đức Chính vội hỏi :

- Độc tôn? Nhục bại dưới tay người mà lại là độc tôn được sao?

Kiêu hãnh, vị Thái Phi nương nương liền đáp :

- Ấu trĩ! Thế Văn thiếu hiệp có biết Ngọc Bội đã học được bao nhiêu thành về Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công không chứ?

- Bao nhiêu?

Đưa một ngón tay lên, vị Thái Phi nương nương ỡm ờ nói :

- Một! Thế Văn thiếu hiệp thử tưởng tượng xem, lần này Ngọc Bội xuất sơn thì Ngọc Bội có thêm được bao nhiêu thành hay không?

Thầm hốt hoảng, Văn Đức Chính ướm hỏi :

- Bao nhiêu? Hai ư?

- Hừ! Sao lại là hai? Năm thành cơ! Như vậy, liệu đã đủ là độc tôn chưa, Văn thiếu hiệp?

Tái mặt lại, Văn Đức Chính không sao nói được nên lời. Vị Thái Phi nương nương thấy thế liền hỏi tiếp, như muốn dò xét về tâm ý của Văn Đức Chính :

- Hình như Văn thiếu hiệp có điều gì bất bình thì phải? Phải chăng Văn thiếu hiệp không tán thành hành vi của Thái Phi tiên cảnh?

Nhẹ gật đầu, Văn Đức Chính nói :

- Để chứng tỏ cương vị độc tôn, dòng dõi Thái Phi của nương nương không chút đắn đo khi tìm và tiêu diệt tất cả những nhân vật có võ công cao hơn hẳn trên giang hồ hay sao?

- Điều này không phải là ta đã nói qua rồi sao?

Cất giọng run run vì giận, Văn Đức Chính hỏi :

- Ba mươi năm trước khiêu chiến và hủy diệt hai chi dưới của Thái Hư thượng nhân đích xác là hành vi của chư vị Thái Phi?

- Văn thiếu hiệp cũng nghe biết đến việc này sao?

Không đáp, Văn Đức Chính quay đầu sang một bên, nhìn lại một lần nữa hàng đại tự Thái Phi tiên cảnh. Và cũng giữ nguyên tư thế này, Văn Đức Chính lạc giọng đi, khi hỏi tiếp :

- Mười hai năm trước, hủy diệt toàn gia của lầu chủ Vũ Văn Hóa Quang cũng là hành vi của Thái Phi tiên cảnh à?

Chếch về phía sau của Văn Đức Chính, giọng nói của Thái Phi nương nương chợt vang lên chừng như xúc động lắm :

- Lầu chủ? Toàn gia? Vũ Văn Hóa Quang đã có gia đình sao? Hắn đã chết rồi sao? Ngươi... sao ngươi lại nhắc đến việc này?

Quay phắt người lại thật nhanh, Văn Đức Chính quát hỏi ý như buộc tội đối phương :

- Thế không phải do Thái Phi gây ra hay sao? Không phải mới rồi đây nương nương đã không hỏi tại hạ về họ Vũ Văn hay sao? Không phải vào thời điểm đó Vũ Văn lầu chủ đã là thiên hạ đệ nhất nhân sao? Không phải là Thái Phi tiên cảnh luôn luôn hủy diệt tất cả những nhân vật vào hàng tuyệt đại cao nhân sao? Nói đi! Đáp đi! Giải thích đi xem nào?

Đáp lại một tràng dài những lời buộc tội liên miên bất tuyệt của Văn Đức Chính, vị Thái Phi nương nương nọ phát thinh không cười lên sằng sặc :

- Ha ha ha! Hắn mà là thiên hạ đệ nhất nhân à? Ha ha ha...

Hàng trăm nghi vấn đầy ứ trong tâm trí khiến Văn Đức Chính nghe như muốn nổ tung đầu óc. Và cơn giận căm gan đang sôi bùng lên trong người, khiến cho Văn Đức Chính không sao chịu nổi tràng cười này của đối phương, nên chàng quát lên một tiếng cực lớn :

- Câm!

Lần đầu tiên từ khi xuất đạo, Văn Đức Chính đã phải vận dụng hết mức công phu có thể vận dụng được cho nên tiếng quát này lọt vào màng nhĩ vị Thái Phi nương nương khiến cho vị

Thái Phi nương nương phải kinh hoàng thất sắc.

- Công phu này quả là bất phàm. Thì ra lúc nãy Văn thiếu hiệp vẫn còn nương tay à? Hừ! Vậy xét ra Văn thiếu hiệp mới đúng là người khiến cho địa vị độc tôn của Thái Phi tiên cảnh phải lung lay, chứ không phải là Nhất Thiên bang nào cả. Đúng thế không nào?

Không xác nhận cũng không phủ nhận, Văn Đức Chính chỉ hỏi lại :

- Việc của Vũ Văn lầu chủ có đúng như tại hạ nói không? Thái Phi nương nương không dám nhận à?

Đến lượt vị Thái Phi nương nương nổi giận vì lời nói khích của Văn Đức Chính, Thái Phi nương nương liền quát lên :

- Câm! Tự nhận là dòng dõi độc tôn, nếu đã làm thì việc gì không dám nhận chứ?

Vừa ngay lúc đó, có một giọng nói từ trong động khẩu vang ra :

- Việc gì thế Phụng Ngọc? Có kẻ nào dám đến tận Thái Phi tiên cảnh để gây hấn à?

Nhìn Thái Phi nương nương khom người, hướng về phía động khẩu thi lễ, Văn Đức Chính bèn đưa mắt nhìn theo.

Ngay lập tức Văn Đức Chính đã phải kinh ngạc khi thấy cô nàng nọ, được gọi là Thái Phi Ngọc Bội đã hoàn toàn bình phục đang đưa tay dìu một lão bà tuổi ước độ lục tuần từ trong bước lần ra.

Nhìn nghi biểu của lão bà, tay cầm long trượng, Văn Đức Chính thầm kính nể. Vì dáng vẻ bên ngoài của lão bà, nếu có thêm nghi vệ của cung đình ở đây nữa, thì ắt hẳn Văn Đức Chính đã tin rằng người đang đi ra đó đúng là một Thái Phi - Thái Phi của một Hoàng đế đương triều.

Đang lúc vị Thái Phi nương nương thuật lại mọi việc, có lời giải thích thêm của cô nàng Ngọc Bội cho vị lão bà nghe thì Văn Đức Chính cũng đang trăn trở một vấn đề :

“Liệu có phải họ là thủ phạm trong huyết án toàn gia họ Vũ Văn ta không?”

Văn Đức Chính quan tâm đến điều này là rất đúng đắn, vì không phải vị Thái Phi nương nương đã vừa bảo thế hay sao? Họ đã là độc tôn, tự cho là độc tôn, thì việc gì họ đã làm, sợ gì họ phải chối chứ?

Vậy thì ai là thù gia đây?

Còn đang suy nghĩ, vị lão bà nọ đã lên tiếng khiến Văn Đức Chính không thể không lưu tâm :

- Tiểu oa nhi quan tâm nhiều đến việc của bản Thái Phi là có ý gì? Nếu không vì việc ngươi đã đưa tiểu Bội về đây thì bản Thái Phi không bỏ qua đâu.

Đã già cả, lại nghi biểu đường đường, thế mà lời thốt ra cửa miệng lại không thể nào nghe lọt vào tai được.

Thái Phi nương nương đã không một lời cảm tạ công khó của Văn Đức Chính thôi thì cũng cho là vì có sự hiểu lầm lúc đầu, nên vị Thái Phi nương nương khó mở miệng nói ra.

Nhưng đàng này, ắt lão bà Thái Phi lão nương nương đã có thời gian nghe cô nàng Ngọc Bội thuật qua rồi, thế mà lại dễ dàng đem công khó của Văn Đức Chính đánh đổi lấy lời hăm dọa.

Đành rằng võ công của họ là độc tôn đó. Đành rằng Văn Đức Chính thừa hiểu võ công hiện giờ của Văn Đức Chính không sao bì được với họ. Nhưng hận sư môn không thể không trả, nên Văn Đức Chính quắc mắt lên, đáp rằng :

- Hừ! Các ngươi bỏ qua cho ta, nhưng còn cái hận hủy diệt hai chân của gia sư há lẽ ta bỏ qua được sao?

- Lệnh sư là ai?

Thái Phi lão nương nương vừa hỏi vừa gắt gỏng, vừa xạ hai luồng tinh quang sáng rực nhìn về Văn Đức Chính.

Còn Thái Phi nương nương thì kinh ngạc kêu lên :

- Hủy diệt hai chi dưới à? Té ra tiểu tử ngươi là đồ đệ của Thái Hư thượng nhân sao?

Đang lúc Thái Phi Ngọc Bội thất sắc vì lo sợ cho Văn Đức Chính thì mụ già Thái Phi lão nương nương đã cười lên ngạo nghễ hỏi :

- Hé hé hé... Phụng Ngọc, con bảo sao? Đây là đồ đệ của Thái Hư thượng nhân lão mũi trâu à? Chẳng trách nào tiểu oa nhi lại không lớn lối? Ngọc Bội đâu! Hãy chứng minh cho hắn xem thế nào là thần công vô thượng độc tôn của dòng dõi Thái Phi ta nào!

Cô nàng Thái Phi Ngọc Bội giật bắn thân mình lên khi nghe lệnh này. Nàng run run giọng thưa khẽ :

- Ngoại tổ! Hắn đã đưa hài nhi về...

Dộng long đầu trượng xuống nền đá phát lên tiếng kêu chát chúa, Thái Phi lão nương nương cười gằn lên một tiếng, đoạn nói :

- Hừ! Không đành tâm à? Phụng Ngọc! Ngươi có nhìn kỹ hắn chưa? Ta đồ chừng hắn là dòng dõi của tên thất phu nọ đó. Hỏi hắn xem nào!

Thái Phi nương nương có tên là Phụng Ngọc, vội vàng bẩm báo :

- Mẫu thân! Hài nhi cũng đã có ý nghi ngờ, nhưng hắn nói hắn ở họ Văn...

Thoạt nghi ngờ, chừng như bọn họ đang nói đến phụ thân Văn Đức Chính nên Văn Đức Chính đã há miệng ra định hỏi thì... Thái Phi Ngọc Bội đã vội lên tiếng phân minh :

- Mẫu thân! Hắn họ Văn thật mà, không liên quan gì đến Vũ Văn lão thất phu đâu.

- Câm! Thiếu gia đây đúng là hậu nhân của Vũ Văn Hóa Quang lầu chủ đây! Hà cớ gì các người lại mắng gia phụ một cách vô cớ thế hử?

Giận quá, Văn Đức Chính đã bất chấp mọi sự, đã tự khẳng định là con của Vũ Văn Hóa Quang. Mà đã từ lâu nay, vì cái chết mờ ám của phụ thân, Vũ Văn Đức Chính đã giấu bớt nửa họ để mong truy tìm được thù gia.

Lời thú nhận bất ngờ của Vũ Văn Đức Chính đã khiến cho Thái Phi Ngọc Bội bất ngờ. Vì nàng ngỡ Văn Đức Chính cố tình nói thế để gây hấn với dòng dõi Thái Phi độc tôn.

- Sao các hạ khi không lại muốn chuốc khổ vào thân? Các hạ thật sự không phải họ Vũ Văn kia mà, phải thế không? Sao các hạ không mau rút lời lại?

Vũ Văn Đức Chính ngẩng cao đầu cười lớn, đoạn một lần nửa khẳng định :

- Ha ha ha! Thiếu gia vì cái chết mờ ám của gia phụ nên phải cải sửa họ tên. Chứ thật ra, thiếu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đích thị ta là Vũ Văn Đức Chính đây! Gia phụ có động chạm gì đến các người, mà các người lại mắng chứ?

Thần tình hoàn toàn biến đổi ngược lại. Thái Phi Ngọc Bội đã không chờ ngoại tổ mẫu và mẫu thân hối thúc, đã lạng người phi thân đến và quát lên :

- Thất phu! Thất phu! Ta mắng lão đó, ngươi cấm được ta hay sao?

Tuy hoàn toàn không hiểu gì hết, nhưng Vũ Văn Đức Chính nào chịu được sự vũ nhục này, cho nên Vũ Văn Đức Chính cũng đưa cao hữu chưởng lên và quát to như sấm :

- Tội này khó tha được rồi. Xem đây!

Đoán biết công lực của nàng nọ, nhờ vào bí pháp độc môn đã tăng tiến lên gấp bội, nhưng Vũ Văn Đức Chính không tin là Thái Phi Ngọc Bội hơn được mẫu thân nàng cho nên Vũ Văn Đức Chính chỉ dùng đến bảy thành chân lực mà thôi.

Bùng!

Cú chạm chưởng kinh thiên động địa này khiến cho Vũ Văn Đức Chính khôn xiết bàng hoàng. Vì công lực của đối phương thật sự cao trên chỗ tưởng.

Lúc này, Vũ Văn Đức Chính đã thật sự khẳng định cái dòng dõi Thái Phi độc tôn này đúng là đối phương của Văn Đức Chính rồi.

Nội cái hận sư môn cũng đủ cho Vũ Văn Đức Chính xem bọn họ là kẻ thù không đội trời chung rồi, huống chi lại còn kèm theo tội vũ nhục gia phụ.

Vì thế, tuy sau một chưởng đã bị ở thế hạ phong, Vũ Văn Đức Chính nhanh như tốc điều hòa chân lực, hội tụ đầy đủ nội công trong người lên song chưởng. Quyết định dùng đến tuyệt kỹ bí truyền của sư môn để tránh thắng phụ.

Song thủ của Vũ Văn Đức Chính đẩy ra, kịp phát kình chống lại Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công của Ngọc Bội đang tung ra.

Lần này khác hẳn lần mới rồi, kình lực từ tâm song chưởng của Vũ Văn Đức Chính xuất ra đã có một khí thế bức người.

Nội kình ào ào tuôn ra ngỡ cứ như tượng đồng vách sắt, khiến luồng nhu kình của Thái Phi Ngọc Bội vô phương biến hóa.

- Thái Dương thần công à? Xoay chuyển Càn khôn nghịch đảo cang nhu mau!

Lời nhắc nhở kịp thời của Thái Phi lão nương nương đã giúp cho Thái Phi Ngọc Bội đảo ngược lại tình thế, và làm cho Vũ Văn Đức Chính rơi vào thế bị động.

Thoạt dùng Thái Dương thần công, một tuyệt kỹ hơn đời của sư phụ là Thái Hư thượng nhân, Vũ Văn Đức Chính như đã cầm chắc thắng lợi trong tay. Vì luồng nhu kình của nàng nọ xoáy xuống luồng sóng kình vào lớp chưởng phong cứng rắn của Vũ Văn Đức Chính cũng không sao làm được. Và ngược lại, luồng nhu kình này bị công chặt lại, khiến cho Thái Phi Ngọc Bội muốn biến hóa thành màn cương kình cũng phải vô phương.

Thế mà vừa nghe lời của ngoại tổ mẫu nàng, thì Thái Phi Ngọc Bội đã bằng cách nào không rõ, đã đưa luồng nhu kình phân khai làm hai, biến thành một càn khôn, kẹp chặt hai bên và công vào tả hữu của Vũ Văn Đức Chính còn đang kinh ngạc đứng trố mắt nhìn.

Lạng nhanh thân hình sang một bên để tránh, nhưng...

Bùng!

Thân pháp của Vũ Văn Đức Chính dù nhanh cũng không sao nhanh bằng kình phong một cang một nhu của Thái Phi Ngọc Bội được.

Cuối cùng, Vũ Văn Đức Chính đã nhận một luồng cang kình của đối phương vào người. Một dòng máu đỏ thắm đang rỉ ra từ một bên miệng của Vũ Văn Đức Chính, làm cho Vũ Văn Đức Chính không sao kềm nén cơn giận được nữa.

Vũ Văn Đức Chính quên béng đi lời khuyên của sư phụ là không được dùng quá nửa phần cương kình trong người.

Nhưng dù có nhớ, Vũ Văn Đức Chính cũng phải cãi lệnh thôi. Vì hận sư môn chẳng lẽ gặp mặt đây mà tha được sao? Huống chi danh dự của gia phụ bị bọn họ phỉ báng, vũ nhục?

Vì thế Vũ Văn Đức Chính đã giận dữ xông đến, miệng gào lên dữ dội :

- Nạp mạng đây!

Không ngờ đối phương lại liều lĩnh đến thế, đang khi đã bị nội thương - là do Thái Phi Ngọc Bội thấy Vũ Văn Đức Chính đã ứa máu ra ngoài mà nghĩ thế - nên Thái Phi Ngọc Bội không cam lòng vung chưởng đánh tiếp.

Nào ngờ, chưởng phong thoát ra từ tay Vũ Văn Đức Chính đã làm cho chính Thái Phi lão nương nương phải tán đởm kinh tâm.

Vì chưởng phong này của Vũ Văn Đức Chính toát ra một màu vàng chói lòa, đến nhìn cũng không sao nhìn được nữa là...

Vừa thét lên, lão bà Thái Phi lão nương nương vừa nhanh như tốc xen vào đỡ hộ cho ngoại tôn là Thái Phi Ngọc Bội :

- Tránh ra nào! Tiểu oa nhi to gan!

Kinh hồn lạc phách, Thái Phi Ngọc Bội làm theo lời ngoại tổ mẫu như một cái máy. Đứng bên ngoài rồi mà Thái Phi Ngọc Bội còn không dám nhìn loại chưởng phong kỳ hình quái trạng của Vũ Văn Đức Chính nữa. Cho nên nàng chỉ biết thầm khấn vái cho ngoại tổ mẫu bình yên vô sự.

Còn Thái Phi lão nương nương thì mím môi, mím lợi, tả thủ vẫn giữ long đầu trượng, hữu thủ quật thẳng vào màn huỳnh cương của Vũ Văn Đức Chính một chưởng cực mạnh đến mười thành công lực đã được lão bà kịp thời quy tụ.

Phần Vũ Văn Đức Chính thì chưởng kình Thái Dương thần công được Vũ Văn Đức Chính xô ra với hầu như toàn bộ số cương kình trong người do hiệu năng của Thiên niên chu quả mà có. Lập tức số âm kình trong nội thể Vũ Văn Đức Chính từ lâu bị đè nén lại đã dâng lên khắp châu thân, khiến cho Vũ Văn Đức Chính nghe trong người phát lạnh lên, lạnh đến buốt xương buốt tủy, lạnh đến tê buốt hết cả tâm não.

Nhưng Vũ Văn Đức Chính cố gượng, cố giữ cương kình trong chưởng phong Thái Dương thần công. Hy vọng trước khi ngất đi, sẽ chứng kiến được sự bại trận của bọn người vỗ ngực tự xưng là độc tôn này.

Vũ Văn Đức Chính đã không phân biệt được lúc này, người đối chưởng cùng Vũ Văn Đức Chính không còn là Thái Phi Ngọc Bội nữa, mà là hợp kình giữa Thái Phi lão nương nương và Thái Phi nương nương nhị đại.

Quả đúng như thế thật. Phần Vũ Văn Đức Chính thì do mụ mị tâm trí nên không thấy đòn hợp công này cũng là điều hữu tình hữu lý.

Nhưng còn Thái Phi Ngọc Bội thì sao? Do nàng quá kinh hãi trước thần công tuyệt đỉnh này của Vũ Văn Đức Chính, nên nàng không dám mở mắt ra nhìn. Sợ kết quả tất yếu sẽ xảy đến mà cái nhục bại ắt là thuộc về ngoại tổ mẫu của nàng.

Vì thế, nàng đã không nhìn thấy mẫu thân nàng là Thái Phi Phụng Ngọc nương nương đang tấp cập công lén vào hậu tâm Vũ Văn Đức Chính đang khi Vũ Văn Đức Chính mím miệng, nghiếng răng giữ vững song chưởng đã phát về hướng chính diện.

Nàng không ngờ, Vũ Văn Đức Chính không biết, còn Thái Phi lão nương nương thì dù có biết, có phát giác cũng phải lờ đi, làm ngơ đi, miễn sao triệt hạ được tên tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa mà thân hoài tuyệt học. Một tuyệt học có nguy cơ làm lung lay địa vị độc tôn của dòng họ Thái Phi mà bọn họ đang tự cao tự đại và tự mãn.

Bùng!

Ầm! Vút! Phịch, phịch, phịch...

Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công đã như là muối bỏ bể trước công phu hãn thế kinh nhân của Vũ Văn Đức Chính là Thái Dương thần công với một nội lực kinh thần khiếp quỷ là gần hai giáp tý tức một trăm hai mươi năm công phu tu vi.

Nếu không phải vì trước đó một chưởng ám muội của Thái Phi Phụng Ngọc nương nương đã không đập vào hậu tâm của Vũ Văn Đức Chính, khiến nội công của Vũ Văn Đức Chính phần nào bị thất tán thì Thái Phi lão nương nương đã ô hô, ai tai!

Nhờ thế, may là nhờ vậy, thế mà Thái Phi lão nương nương đã phải lùi người ra sau đến hàng trượng. Sau khi Vũ Văn Đức Chính bay bổng người lên không và...

Nhìn lại đấu trường tan hoang, chiếc long đầu trượng cong queo nằm đó. Thái Phi Phụng Ngọc ôm ngực lảo đảo, Thái Phi Ngọc Bội thảng thốt trố mắt nhìn về phía Vũ Văn Đức Chính bay văng đi mất. Thái Phi nương nương gượng không nổi phải té ngồi xuống, thất vọng đến ảo não nói như nói trong mơ :

- Công phu thật đáng sợ! May mà...

Thái Phi Phụng Ngọc nương nương gắng gượng tiếp lời, vẻ trấn an :

- May mà tiểu tử đó đã chết. Chúng ta vẫn là độc tôn thôi, mẫu thân!

Không sao hiểu được lòng mình, Thái Phi Ngọc Bội thẫn thờ nói lảm nhảm :

- Rơi xuống Hỏa Dung tuyệt địa, một địa ngục trần gian thì còn gì nữa mà không chết được! Thật đáng thương cho đệ đệ...

- Câm! Hắn là loài súc sanh, đệ đệ gì đó mà ngươi thương hại chứ?

Thái Phi Ngọc Bội gục mặt xuống khi nghe ngoại tổ mẫu giận dữ mắng như thế. Để mẫu thân bớt giận, Thái Phi Phụng Ngọc tiến đến đỡ Thái Phi lão nương nương đứng lên nói :

- Ngọc Bội chỉ lỡ lời thôi. Mẫu thân đừng để tâm làm gì. Ta vào thôi mẫu thân.

Thế là trước, sau Thái Phi dòng dõi tam đại đều bỏ đi vào Thái Phi tiên cảnh. Một chốn bí ẩn nhất trong võ lâm Trung Nguyên. Đến lòng người ở đây cũng bí ẩn vô thường.
Bình Luận (0)
Comment