Thái Dương Huyền Công

Chương 7

Lúc tỉnh lại, Văn Đức Chính nằm im trên vai lão Độc Tửu tán nhân và chán ngán nghĩ lung tung :

“Hừ... Thân danh là Ngũ Kỳ tán nhân, được người người ca tụng, thế mà trước sau đã có ba người trong năm người đã cam tâm làm chó săn cho bọn Nhất Thiên bang xảo trá, ác độc. Lão đang đi đằng sau ta còn là ai nữa nếu không là lão Họa, một trong Cầm Kỳ Thư Tửu Họa, Ngũ Kỳ tán nhân? Xem ra chỉ còn mỗi phụ thân của Hàn Nhược Thuyên là còn giữ được bản sắc chân chính của một trượng phu quân tử! Và xét cho cùng, thế lực của Nhất Thiên bang càng lúc càng mạnh, càng lúc càng vững chắc. Văn Đức Chính ta thù gia chưa báo, cơ hội luyện được một thân võ học như phụ thân càng lúc càng khó khăn. Phụ thân ơi! Sao nỡ bỏ hài nhi bơ vơ vất vả thế này?”

Than thân trách phận nhưng do Văn Đức Chính đã quen vất vả vì đã lênh đênh cơ khổ từ bé nên Văn Đức Chính nuốt vội giọt lệ buồn tủi đang chực trào ra. Và để quên đi cơn đau lòng này, Văn Đức Chính ngẫm nghĩ lại mọi việc vừa mới xảy ra gần đây, mà đã mấy lần nó đã ngỡ nó không sao còn sống được nữa.

Ngay sau khi đã thoát khỏi những vòng cuộn chặt thập phần nguy hiểm của con Độc giác long vương, Văn Đức Chính gần như điên cuồng khi bị cái nóng như thiêu đốt hết ruột gan, lục phủ ngũ tạng. Sau đó nhờ những cú tự quăng thân vào đá, vào các gốc cổ thụ, Văn Đức Chính đã được phần nào sảng khoái.

Rồi lại đến cái lạnh xuất hiện khắp châu thân. Lạnh đến nỗi Văn Đức Chính tưởng chừng như máu huyết đã đông đặc lại, không sao chảy được nữa. Lạnh đến co rút toàn thân, đến hơi thở như cũng muốn đóng thành băng tuyết.

Hết lạnh lại nóng. Cứ thế mà luân phiên không biết đã được bao nhiêu lần, vì Văn Đức Chính đã hôn mê, đã ngây ngây, dại dại.

Chỉ nghĩ đến những cảm giác cực kỳ khốn khổ nhiêu thôi mà Văn Đức Chính đã muốn rùng mình sợ hãi.

Len lén hít nhẹ một hơi khá dài, khá sâu, Văn Đức Chính mừng rỡ khi thấy trong mình nó bây giờ đã hoàn toàn thư thái. Mọi hậu quả do thiên niên chu quả hoặc do cục bướu ngay trên đầu, phía dưới sừng con Độc giác long vương đã không còn xảy ra nữa, đã tan biến đâu mất vào hư vô.

Nhắm mắt lại, Văn Đức Chính không màng quan tâm đến việc Độc Tửu tán nhân, có lẽ với cả lão Họa đi theo, đang đưa nó đi về đâu. Nó cứ lâng lâng, tận hưởng cái thú đang vắt va vắt vẻo trên vai một vị kỳ nhân là Độc Tửu tán nhân!

Thật lâu sau đó, Văn Đức Chính nghe lão Họa từ phía sau lên tiếng hỏi lão Độc Tửu :

- Lão Tửu! Lão có tìm hiểu vì sao Nhất Thiên bang lại chọn Nghiêu Long sơn làm nơi khai sơn lập phái không lão Tửu?

Vừa nghe được điều này, Văn Đức Chính đã thấy gai gai cả người. Vẫn tiếp tục bôn hành bằng thân pháp mau lẹ, Độc Tửu tán nhân đáp :

- Nơi nào mà lại chẳng được, bận gì phải nghĩ ngợi cho mệt tâm mệt trí thế lão Họa? Thế lão Họa muốn Nhất Thiên bang phải chọn nơi nào cho xứng đáng hơn? Thiếu Thất sơn? Ngũ Đài sơn? Hay... ngoài quan ải?

Lão Họa bâng khuâng nói :

- Theo ta ắt phải có nguyên cớ gì đó khiến Nhất Thiên bang không muốn tách xa Nghiêu Long sơn. Lão Tửu này! Hay là... lần này hai ta về Nghiêu Long sơn thử tìm hiểu nguyên nhân thế nào nhé, lão Tửu?

Một lần nữa, Văn Đức Chính lại thấy rùng mình khi biết nó đang được hai lão Tửu, Họa đưa ngay về Nghiêu Long sơn, nơi mà nó đã nghe Hàn Nhược Thuyên nói là nơi đã từng có sự xuất hiện của Âm Dương song quái qua tuyệt kỹ danh trấn giang hồ là Lưỡng Nghi chưởng.

Do không kềm được cái rùng mình, nên Độc Tửu tán nhân đã biết rằng Văn Đức Chính đã tỉnh dậy. Lão hỏi :

- Đã tỉnh lại rồi hử, tiểu tử? Nghe đây, ta và lão Họa bắt buộc phải đưa ngươi về phục lệnh Bang chủ Nhất Thiên bang. Nếu muốn tốt, cả cho ngươi và tốt cho cả ta, ngươi không được một lời nhắc đến Thiên niên chu quả, nghe không tiểu tử? Bằng ngược lại, ta sợ rằng Bang chủ Nhất Thiên bang sẽ đem ngươi nấu thành cao, thu hồi lại toàn bộ Thiên niên chu quả đấy. Ngươi có sợ không, tiểu tử?

Dù sao Văn Đức Chính vẫn là một đứa bé con, nghe lão Độc Tửu tán nhân nói như thế, nó sợ hãi hỏi :

- Sao lại... sao lại nấu... nấu tiểu bối thành cao ư? Người nào dám làm chuyện thất đức ác độc như thế lão trượng?

Lão Họa vội trấn an :

- Yên tâm! Nếu như ngươi không một lời nhắc đến Thiên niên chu quả và Độc giác long vương thì không ai làm gì ngươi đâu. Ai có hỏi đến, thì ngươi chỉ nói là... là...

- Là ta thấy ngươi khổ sở, côi cút, nên muốn thu nạp ngươi làm truyền nhân là được rồi.

Độc Tửu tán nhân vội xen lời mớm ý cho Văn Đức Chính để khớp với lời lão đã nói với lão Kỳ Âm Phong tán nhân.

Nghe cũng chí lý, nên Văn Đức Chính gật đầu liền một lúc mấy cái :

- Phải, phải! Là lão trượng muốn thu nạp tiểu bối làm truyền nhân. Nhưng tiểu bối không đồng ý, phải thế không lão trượng?

Độc Tửu tán nhân đỏ mặt, vì vô tình lời của Văn Đức Chính nói như đã xem thường võ học của lão.

Ầm ừ cho qua, Độc Tửu tán nhân nói tiếp :

- Ừ! Nói sao cũng được! Hừ... có ta không thu nhận ngươi thì đúng hơn!

Văn Đức Chính hoàn toàn không lưu tâm đến lời vừa nói của Độc Tửu tán nhân, vì nó đang mãi đuổi theo ý nghĩ riêng của nó.

“Là chính nhân quân tử đâu thể nào có thái độ lập lờ giữa trắng và đen! Có thế nào nói thế ấy, đó mới đúng là đạo lý làm người của một nam nhân đại trượng phu chứ! Để các ngươi xem Văn Đức Chính này ăn nói thế nào cho biết!”

Duy chỉ có lão Họa là đã nghe được lời lầm bầm của lão Độc tửu mà cười thầm. Hơn hai trăm dặm đường còn lại, kể từ Tuyệt Sinh nhai đến Nghiêu Long sơn, nếu cứ theo cước bộ lúc trước của Văn Đức Chính thì phải mất ít nhất là hai mươi ngày đường. Chậm hơn hẳn so với đoạn đi trước, tính từ lúc chia tay với Hàn Nhược Thuyên, vì đoạn đường sau này hầu hết đều phải trèo đèo, leo núi mới đi được.

Nhưng bằng vào thân pháp tuyệt đỉnh công phu của Ngũ kỳ tán nhân nên chỉ sau ba ngày kiêm trình họ đã đưa Văn Đức Chính đến ngay trước lối vào Tổng đàn của Nhất Thiên bang tại Nghiêu Long sơn!

Đường đường là khách khanh đệ nhị và đệ tam nên Độc Tửu tán nhân và Họa Điểm Lan Hoa Phất Huyệt Thủ không theo lề lối bình thường, đã được Bang chủ Nhất Thiên bang qui định, để tiến nhập Tổng đàn Nhất Thiên bang!

Phớt lờ bọn người thuộc hạ đang canh giữ ngay lối vào Tổng đàn, Độc Tửu tán nhân xăm xăm đi vào, vẫn vác Văn Đức Chính trên vai, theo sau là lão Họa cũng bằng cung cách y như thế.

Hai lão giữ nét mặt nghiêm lạnh, không bận tâm đến những ánh mắt dò hỏi của những kẻ đang giữ phận sự trông coi cấm địa này. Nhưng hai lão nào ngờ việc hồi sơn của hai lão, có một đứa bé đi kèm theo đã được lão Kỳ Âm Phong tán nhân bằng chim câu đưa thư báo rõ trước rồi. Cho nên bọn thuộc hạ Nhất Thiên bang mới đứng yên nhìn hai lão khách khanh, chưa có hiệu lệnh của Bang chủ, đã đi ngay vào hậu sảnh, nơi có thư phòng của Bang chủ.

Vì dù là thượng khách trong bang, nhưng xét ra, họ vẫn là thuộc hạ của Bang chủ. Nên tuy quyền hạn lớn, họ cũng không thể tự tiện không lời báo trước đã đến ngay thư phòng của Bang chủ được!

Không hiểu là do ý gì mà Độc Tửu tán nhân không đặt Văn Đức Chính xuống đất, để nó tự đi theo bên lão, và tiện cho việc quan sát một lần trong đời khí thế lẫy lừng của một tổng đàn, một bang phái đang đà cực thịnh là Nhất Thiên bang. Vì thế, tuy nằm trên vai Độc Tửu tán nhân nhưng lại ở tư thế nằm sấp, đầu trước, chân sau, và với cước bộ thập phần mau lẹ của nhị lão nên Văn Đức Chính không nhìn được gì ngoài mặt nền được lát bằng đá tảng và đôi chân mang giày vải của hai lão đang thoăn thoắt giao chuyển tiến đi vùn vụt...

Mặt đường rộng hơn trượng, luôn sáng choang ánh đèn lưu ly và không khí có phần nào bức bối, đủ cho Văn Đức Chính biết rằng Tổng đàn Nhất Thiên bang được xây dựng trong lòng một trái núi lớn, và đó chính là Nghiêu Long sơn!

Có một giọng nói trẻ hơn hai lão Tửu, Họa cất lên, đón tiếp nhị lão :

- Nhị lão đã phải hao tổn tâm lực, bản Bang chủ chỉ biết nói lời cảm tạ nhị lão mà thôi! Đây là đứa bé nào?

Được dịp, Độc Tửu tán nhân nói ngay :

- Bang chủ! Lão phu sau khi đã hoàn thành sứ mạng Bang chủ đã phân phó, tình cờ có gặp đứa bé này! Lão phu đang định thu nạp nó làm truyền nhân thì gặp kẻ đã chuyên quyền, lợi dụng tín vật của lão phu, mạo xưng lệnh của Bang chủ truyền cho lão phu và lão Họa phải cấp thời đưa đứa bé này về đây! Đấy có phải là ý của Bang chủ hay không vậy, Bang chủ?

Hắn là Độc Tửu tán nhân, phải căm tức Âm Phong tán nhân nhiều lắm nên đã một hơi dài, lão nói cho hả cơn giận.

Biết tâm ý của lão, và do đã gặp Âm Phong tán nhân trước nên Bang chủ Nhất Thiên bang vội nói vuốt :

- Ha ha ha... trách khéo lắm! Ha ha ha... nào là chuyên quyền lợi dụng, lại đến mạo xưng thượng lệnh! Độc Tửu tán nhân đừng có hiểu sai ý tốt của Âm Phong lão! Đấy chẳng qua là Âm Phong lão quá tận tâm với chức phận mà thôi! Ha ha... nếu quả nhiên phúc phận của đứa bé này tốt số, thì bản Bang chủ còn tiếc gì không để Độc Tửu lão thu làm truyền nhân cơ chứ! Ha ha...

Nói xong, không đợi Độc Tửu tán nhân kịp có phản ứng, sẵn đôi tay của Văn Đức Chính đang buông thỏng gần bên thân Độc tửu, Bang chủ Nhất Thiên bang chộp nhanh vào xem mạch nó để thăm dò, trong sự hồi hộp, lo lắng của Độc Tửu tán nhân và trong sự điềm nhiên an tường của Họa Điểm Lan Hoa Phất Huyệt Thủ.

Buông một tràng cười dài lấp liếm sự thất vọng, Bang chủ cười xong liền nói :

- Tốt! Tốt lắm! Tiểu tử này được mắt xanh Độc Tửu ngó tới, ắt đã tu từ kiếp trước! Ha ha... Lời khen ngợi của Âm Phong lão quả là không sai! Ha ha...

Len lén đưa mắt nhìn, Văn Đức Chính không thể nào quan sát được sắc diện của Bang chủ Nhất Thiên bang, nên không rõ lời khen ngợi của lão là lời khen ngợi thực lòng hay giả dối vì lão đã che kín chân diện. Nhưng câu nói này của Bang chủ Nhất Thiên bang lại khiến cho hai lão Tửu, Họa phải hoảng kinh! Vì như thế, có nghĩa là mọi việc có liên quan đến đứa bé và Thiên niên chu quả đã được lão Kỳ nham hiểm ton hót trước với Bang chủ Nhất Thiên bang rồi.

Nôn nao trong dạ, Độc Tửu tán nhân không hiểu Bang chủ sau cái xem mạch thăm dò đã phát hiện được gì hay không? Nên vội hỏi :

- Bang chủ nói như thế... có nghĩa là Bang chủ đồng ý cho lão phu nhận lại tiểu tử này.

Từ sau cái túi gấm trùm kín, lão Bang chủ Nhất Thiên bang nửa thật nửa giả hỏi :

- Độc Tửu tán nhân này! Lão có thể cho ta đứa bé này để... Ha ha... làm thư đồng được hay không vậy, lão Tửu?

Mím môi mím lợi một lúc, Độc Tửu tán nhân hỏi dò :

- Đây là yêu cầu hay là Bang chủ ra lệnh vậy?

- Ha ha... yên tâm đi, lão Tửu! Nói thế chứ ta không cần một tên thư đồng vô tích sự như vậy, trách nhiệm của nhị lão đến đây là xong! Còn việc Thiên niên chu quả thì bản Bang chủ sẽ làm rõ sau! Vậy nhé, nhị lão có thể đi được rồi!

Bàng hoàng đến gai cả người khi nghe Bang chủ Nhất Thiên bang đòi thu nó làm thư đồng, cho nên Văn Đức Chính cảm thấy hoàn toàn sung sướng lúc nghe lão Bang chủ giấu đầu giấu mặt nói tiếp là lão ta không cần gì nó nữa...

“Nghiêu Long sơn là đây rồi, làm sao ta lưu lại gần đâu đây để dò tìm Âm Dương song quái?”

Mãi suy tính vẩn vơ nên Văn Đức Chính đã được Độc Tửu tán nhân đặt xuống đất lúc nào không biết, và lão ta vừa nói gì đó với nó, nó cũng không hay.

Độc Tửu tán nhân gắt gỏng hỏi lại :

- Ngươi làm sao thế tiểu tử? Ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không tiểu tử?

Lắc đầu, Văn Đức Chính đáp nhanh :

- Thịnh tình của lão trượng tiểu bối xin được tâm lĩnh mà thôi!

- Vì sao, tiểu tử?

- Tiểu bối không việc gì phải giấu diếm! Vì võ công của lão trượng xét ra vẫn không sao bằng được Bang chủ Nhất Thiên bang, phải không?

Giận đến run cả đầu tóc, Độc Tửu tán nhân gầm lên :

- Tiểu tử! Việc này không phải ngươi muốn mà được đâu! Đã thế ta đành phải cưỡng bách ngươi vậy!

Hoảng kinh, Văn Đức Chính vừa thụt lùi vừa đưa mắt nhìn quanh mong tìm được lối thoát thân. Qua cái đảo nhìn này, Văn Đức Chính mới biết, giờ đây nó đã được lão Độc Tửu tán nhân đưa ra khỏi Tổng đàn Nhất Thiên bang rồi và chỗ này là chỗ hoàn toàn vắng người. Chỉ có toàn là núi đá và núi đá. Còn lão Họa trong Ngũ Kỳ tán nhân đã bỏ đi đâu lúc nào nó cũng không hề hay biết...

Không cam tâm bái lão chuyên dùng độc mà nên danh làm sư phụ, Văn Đức Chính loạng choạng quay người bỏ chạy.

Địa thế chung quanh chỉ toàn là núi đá, thì hỏi làm sao một đứa bé mới chỉ mười lăm, lại không có võ công hòng thoát được tay một vị kỳ nhân đương thời là Độc Tửu tán nhân?

Do đó, chỉ sau một cái lạng người, Độc Tửu tán nhân đã đứng ngay trước mặt Văn Đức Chính. Lão cười đanh ác, nhìn chằm chặp vào nó và lên tiếng :

- Tiểu tử! Ta đã quyết lòng rồi! Nếu ta không được ngươi thì đừng mong kẻ nào khác được! Một là ngươi bái ta làm sư phụ, hai là ngươi phải chết. Ngươi muốn thế nàp tiểu tử?

Lùi chân mãi, lùi mãi, khi lưng đã dựa vào vách núi, Văn Đức Chính mới tin rằng số mạng nó đến đây đã tuyệt! Nhưng đạo lý làm người mà nó đã được giáo huấn từ thuở bé thơ không cho nó nói lời trái với lòng nên nó cương quyết thà chết chứ không chịu khuất phục.

Cho tay vào bọc áo lôi ra Thiết Kỳ châm của Liễu Hà Như tuần giám Nhất Thiên bang, Văn Đức Chính dư dứ trước mặt, và nói với Độc Tửu tán nhân :

- Lão trượng! Lão nhân gia, lão Độc Tửu! Nếu lão cưỡng bách ta thì ngọn Thiết Kỳ châm này đâm vào lão đó!

Dù không xem Văn Đức Chính là gì, nhưng đối với Thiết Kỳ châm có tẩm độc của Âm Phong tán nhân, Độc Tửu tán nhân cũng phải đôi chút kiêng dè.

Gầm lên một tiếng lão nói :

- Hay! Tiểu tử ngươi quả là hết muốn sống rồi!

Nói xong, Độc Tửu tán nhân khoa tay cầm chiếc bầu rượu to đùng đưa áng ngay trước mặt đoạn vung chưởng từ tay còn lại nhằm đập vào Văn Đức Chính.

Thấy lão ta đã không sợ lại còn hùng hùng hổ hổ, thất kinh Văn Đức Chính ném đại Thiết Kỳ châm về phía trước, đồng thời đảo người sang bên tả, tránh chưởng kình đang lao tới của Độc Tửu tán nhân...

Ầm... Soạt...

Do không quyết giết Văn Đức Chính nên chưởng lực của Độc Tửu tán nhân đã được lão hất chệch lên phía trên, va vào vách núi kêu vang lên một tiếng kinh thiên động địa.

Còn Văn Đức Chính sau khi đưa toàn thân sang mé tả, thoát được chưởng lực của lão ta, nhưng dư kình cũng còn đủ lực đưa người nó lăn lông lốc theo vách đá độ một trượng.

Bất ngờ, người của Văn Đức Chính lọt thỏm vào kẽ hở của hai tảng đá kề nhau, đầu trên thì kín đáo nhưng phần dưới thì lộ ra một kẽ hở khá to, đủ chứa thân người một đứa bé nhỏ thó như nó.

Tiếng thân người của Văn Đức Chính lọt vào chỗ hở chỉ có mình nó nghe được, còn Độc Tửu tán nhân thì không thể ngờ, cho nên đã bị âm vang chưởng kình đập vào vách đá át mất thính giác.

Đến lúc cát bụi lắng xuống, thì Độc Tửu tán nhân không còn thấy hình dáng Văn Đức Chính đâu cả.

Lão giận sôi gan, lượn người qua lại tìm kiếm Văn Đức Chính, vì lão không tin là chỉ mới đó mà nó đã thoát được tai mắt tinh tường của lão.

Còn đang tìm kiếm, thì lại có một tiếng nói của lão Họa từ xa vọng đến.

- Lão Tửu! Việc gì mà lão cuống cuồng giận dữ đến thế? Đứa bé đâu rồi?

Hậm hực, Độc Tửu tán nhân đáp trong kẽ răng :

- Lão Họa! Việc gì đến lão mà lão lại xen vào? Không phải lão đã hứa là không can thiệp vào việc giữa ta và tiểu tử ranh ma đó ư? Lão đến đây làm gì?

Họa Điểm Lan Hoa Phất Huyệt Thủ đáp bằng một giọng nuối tiếc :

- Lão Tửu này! Đại trượng phu một lời đã nói thì ngựa tứ cũng không đuổi kịp! Ta đã nói không xen vào việc của lão thì ta nhất quyết không xen. Nhưng còn có một điều mà ta quên chưa nói cho lão Tửu biết!

- Lão còn định nói gì nữa đây, lão Họa? Hay lão định...

Dù Độc Tửu tán nhân nói bằng giọng giận dữ và dù lão Tửu chưa nói được trọn câu, Họa Điểm Lan Hoa Phất Huyệt Thủ cũng đã phần nào hiểu được lão Độc Tửu định nói gì, nên vội đưa tay ngăn lại và nhanh miệng giải thích rõ :

- Đừng hiểu lầm ta, lão Tửu! Có điều... Ta khuyên lão nên bỏ ý định thu nạp đứa bé làm truyền nhân cho rồi! Vì... lão Tửu hẳn không quên Họa Điểm ta đã thi triển gì trên người đứa bé sao?

Văn Đức Chính lúc này đang cố rúc sâu thân mình nhỏ bé vào kẽ đá và may mắn cho nó, đây là lần may mắn nhỏ nhoi đầu tiên nó đã được trời thương tưởng, ban cho nó chút ân huệ. Là nó đã phát hiện một đường ruột dê nhỏ, sâu hun hút vào mé trong sâu núi đá lớn Nghiêu Long sơn. Để hai lão kỳ nhân Độc Tửu tán nhân và Họa Điểm tán nhân không phát hiện được nó, Văn Đức Chính lặng lẽ rúc sâu hơn nữa vào con đường vừa phát hiện.

Do đang lắng tai nghe động tĩnh mé ngoài nên Văn Đức Chính đã nghe được lời hai lão đang nói, không bỏ xót một chi tiết nào.

Và Văn Đức Chính kinh ngạc khi nghe lão Họa Điểm tán nhân đang tiếp tục phân trần cho lão Độc Tửu tán nhân nghe :

- Xuất xứ võ học của mỗi người trong năm kỳ nhân chúng ta không ai biết rõ về ai. Lão Tửu có biết không, thủ pháp ta đã thi triển trên người đứa bé chính là “Tỏa Căn Phong Mạch đại thủ pháp” một thủ pháp thượng thừa của Phật môn mà hai mươi năm trước ta được một dị nhân ẩn sĩ truyền lại. Lão đừng hỏi ta vị ấy là ai, ta không biết đâu! Duy chỉ có một điều ta có thể đoan chắc được với lão Tửu rằng thủ pháp này có công năng kiềm hãm lại toàn bộ công phu nội lực của một người, biến người đó không khác nào một thường nhân. Nhưng không phải là đã phế bỏ, và điều đang muốn nói đây, là ta chỉ phong bế được mà không đủ năng lực để giải khai! Có nghĩa là... toàn bộ hiệu năng của Thiên niên chu quả và nội đơn của con Độc giác long vương đang tiềm phục trong người đứa bé sẽ vô phương phát huy được! Lão có hiểu điều này không, lão Tửu?

Do chưa biết rõ như thế sẽ ảnh hưởng đến nó như thế nào, nên Văn Đức Chính hoàn toàn thờ ơ khi nghe được lời phân trần của Họa Điểm tán nhân. Nó chỉ chú ý lắng nghe xem hai lão Độc tửu và Họa Điểm đang định giải quyết thế nào về việc của nó trong lúc này mà thôi!

Và Văn Đức Chính nghe Độc Tửu tán nhân thét lên be be, trách mắng lão Họa Điểm tán nhân không tiếc lời :

- Lão gọi thế là sao, hử lão Họa? Có phải lão xem ta là trẻ lên ba không, khi lão nói lão thi triển được mà không phương giải khai cái thủ pháp Tỏa Cân Phong Mạch quái quỷ gì của lão? Còn cái gì mà lão nói đó, lão Họa hổ bất thành? Cái gì gọi là nội đơn? Nội đơn nào ở đây, Họa lão quỷ?

Rồi Văn Đức Chính chăm chú lắng nghe lời giải thích tiếp của lão Họa :

- Chính nhờ đứa bé đã lấy mất đi nội đơn của con Độc giác long vương nên nó mới chết vì bất lực! Và nội đơn này đã được hòa với huyết độc của con Độc giác long vương, do đứa bé đã ngoạm vào chiếc độc giác uống được, làm thuốc dẫn khiến cho nội đơn hàng ngàn năm của con quái xà đang chu lưu trong người đứa bé! Lão Tửu đừng có trách ta nữa. Vì xét kỹ ra hỏi lão liệu có thể huấn luyện được một đồ đệ mà nước kiêm đủ âm dương như vậy hay là không? Vì Thiên niên chu quả là loại chí dương, và nội đơn cùng huyết độc con quái xà Độc giác lại là loại chí âm! Hơn nữa, liệu nếu ta không thi triển thủ pháp Tỏa Cân Phong Mạch đại thủ pháp thì lão Tửu có còn sống được dưới tay Bang chủ Nhất Thiên bang khi sự việc về Thiên niên chu quả bị vỡ lở không?

- ...?

Không nghe lão Độc Tửu tán nhân nói gì, mà Văn Đức Chính lại nghe lão Họa Điểm tán nhân tỏ ra tiếc nuối nói :

- Lão đừng nghĩ ta đang thiên phương bách kế để tọa hưởng kỳ thành! Để lão Tửu an tâm, ta sẽ đồng hành cùng lão, ít nhất là nửa năm. Lúc đó, lão Tửu đã biết lời lẽ vừa nói ra với lão là lời tâm huyết, không nửa lời gian dối! Thế nào?

Chắc có lẽ Độc Tửu tán nhân và Họa Điểm tán nhân còn nói gì nữa, nhưng do quá nhỏ, hoặc do hai lão vừa nói vừa bỏ đi hay sao mà Văn Đức Chính không nghe thêm được gì nữa.

Sau một lúc nữa hoàn toàn vắng lặng, Văn Đức Chính nửa muốn bò trở ra, nhưng lại sợ hai lão còn đang ở phía ngoài bắt gặp, nửa lại muốn theo đường ruột dê bò sâu vào trong, xem phía trong đường ruột dê dẫn đến đâu, mà Văn Đức Chính nghe có tiếng gió từ trong đó thổi hắt ra mát rượi.

Rốt cuộc, bản thân Văn Đức Chính không thắng nổi tính tò mò nên nó lần lần bò sâu vào...

Văn Đức Chính phải bò vì đường ruột dê vừa nhỏ vừa thấp, gần giống như con đường đã được xuyên sơn giáp đục khoét mà tạo thành. Đó là còn may vì Văn Đức Chính vốn là một đứa bé nên có vóc dáng nhỏ thó, con đường ruột dê này nếu gặp người lớn tuổi hơn hoặc có vóc dáng to hơn chút nữa thì vô phương bò vào được.

Thoạt đầu, đường ruột dê vẫn nhỏ và có độ dốc cao lên vừa phải nên Văn Đức Chính không thấy mệt chút nào trong suốt hơn mười trượng đường đầu tiên! Nhưng bắt đầu từ trượng thứ mười một trở đi thì con đường càng lúc càng dốc hơn! Lúc ngoặc tả, lại ngoặc hữu, càng lúc càng rối rắm. May cho Văn Đức Chính là con đường này đã rộng hơn, lớn hơn đôi chút so với đoạn đầu tiên nên dù con đường có dốc nhưng Văn Đức Chính vẫn có thể choãi tay, dạng chân tì vào hai bên thành con đường ghị lại lực kéo trì tuột xuống của con đường dốc.

Đã đôi ba phen, Văn Đức Chính muốn bỏ cuộc vì nó không hiểu nó đang làm gì, và tại sao lại cần phải bò sâu vào tít trong này?

Nhưng, với tâm trí non nớt của Văn Đức Chính, nó nghĩ rằng nếu nó không bò vào đây thì nó cũng không biết phải làm gì ở Nghiêu Long sơn!

Nguyên chủ đích của Văn Đức Chính là muốn dò la tung tích của Âm Dương song lão quái khi đi đến Nghiêu Long sơn. Nhưng giờ đây, Nghiêu Long sơn lại là trụ sở của Nhất Thiên bang, là Tổng đàn của Nhất Thiên bang.

Bằng vào chút ít suy luận cạn cợt này, Văn Đức Chính cương quyết đi đến cùng, xem rốt cuộc con đường ruột dê này sẽ dẫn đến đâu?

... Không biết đã bò được bao lâu rồi, mà bây giờ Văn Đức Chính đã nghe loáng thoáng có lời ai đó đang đối thoại.

Cẩn trọng từng chút một, Văn Đức Chính tiến sát gần hơn, gần hơn trong con đường tối đen như mực. Và nó đã nghe rõ ràng những lời đối thoại bí ẩn nọ :

- Sư phụ chừng nào bế quan?

Văn Đức Chính thảng thốt nghĩ :

“Giọng nói này không là giọng nói của Bang chủ Nhất Thiên bang sao? Vậy không lẽ... ta đã mò được vào Tổng đàn Nhất Thiên bang rồi à?”

Rồi nó lại chú tâm nghe giọng nói khác đáp lại câu hỏi của lão Bang chủ. Giọng nói này già hơn hẳn so với giọng nói của Bang chủ :

- Ta đã tưởng ta sẽ tìm được Lưỡng Nghi tam thức của Song lão quái! Nào ngờ... dù đã sục tìm kỹ toàn bộ Âm Dương động, ta vẫn không sao tìm được! Nhưng...

Giọng nói bỗng bỏ dỡ chừng làm cho Văn Đức Chính thót tim vì ngỡ rằng hai người đối thoại đã phát hiện được có người đang nghe lén câu chuyện của họ... Nhưng không phải thế, vì tên Bang chủ đã nôn nóng hỏi :

- Nhưng sao, sư phụ?

Và giọng già hơn hậm hực nói :

- Chỉ vì ngươi sơ thất nên đã không thu thập được Thiên niên chu quả! Bằng không thì sư đồ ta đã có thêm luồng nội kình chí dương! Và như thế, thì ta cũng chả cần tìm làm gì Lưỡng Nghi tam thức của hai lão quỷ cho khổ tâm! Hừ, đằng đẳng mười lăm năm có được Âm quyết và Dương quyết, nhưng chỉ luyện được phần Âm quyết của mụ quái bà vì nó vốn hợp với công phu của sư đồ ta. Còn Dương quyết vẫn phải bỏ xó xem như tờ giấy vụn! Nếu không có được Lưỡng Nghi tam thức như trong phần Dương quyết có ghi kỹ thì sư đồ ta không sao tìm được bí quyết dung hòa, để chúng ta an tâm tự khổ luyện phần Dương quyết! Vậy mà ngươi còn vào đây hỏi xem ta khi nào bế quan ư?

Giọng tên Bang chủ thập phần sợ hãi :

- Sư phụ! Đồ nhi... đồ nhi quả đáng chết! Nhưng... nhưng việc này là do... do Tôn đường chủ hơ hỏng, đã đánh tuột mất kỳ vọng của sư phụ! Xin sư phụ rộng dung!

Lại một thoáng im lặng, Văn Đức Chính đã nghe giọng nói của lão già kia cất lên nho nhỏ, vẻ như tự an ủi vang đến tai :

- Cũng may... tên thất phu kia đã bị ta diệt bằng thủ đoạn không đoan chính... Hừm, trên giang hồ lúc này, còn ai có võ công cao thâm bằng ta chứ? Nhưng cũng do ta quá cầu toàn, muốn có đủ tuyệt nghệ âm dương hai nhà nên mới nấn ná việc đồ bá thiên hạ đến ngày nay... Ha ha... Ngũ kỳ! Ngũ kỳ... rồi đây còn có ai bằng ta! Rồi đây danh xưng Ngũ kỳ sẽ không còn tồn tại! Giang hồ sẽ chỉ còn biết có ta mà thôi! Ta là anh hùng cái thế! Là thiên hạ đệ nhất nhân! Ha ha ha...

Văn Đức Chính dù không có võ công, nhưng qua tiếng cười ngạo mạn khủng khiếp này, Văn Đức Chính cũng biết lão già, sư phụ của tên Bang chủ Nhất Thiên bang có võ công thật là thâm hậu, cao hơn tên Bang chủ Nhất Thiên bang gấp bội. Mà trong khi võ công tên Bang chủ căn bản đã cao hơn Ngũ Kỳ tán nhân. Như vậy Văn Đức Chính không kinh khiếp sao được?

Một phần do tiếng cười chát chúa đập vào màng nhĩ khiến Văn Đức Chính nghe muốn long đầu nhức óc, phần nữa vì Văn Đức Chính còn đang thầm nghĩ ngợi về điều nó vừa nghe được, vừa phát hiện được.

“Thì ra vị sư đồ lão này đã tìm được di thư võ học của Âm Dương song lão quái, và do chưa tìm được cái gọi là Lưỡng Nghi tam thức nên đã chọn Nghiêu Long sơn làm nơi khai sáng và làm trụ sở của Nhất Thiên bang Tổng đàn. Hai lão Họa Điểm tán nhân và Độc Tửu tán nhân đã nát óc vẫn không sao nghĩ ra nguyên cớ này. Còn ta thì chỉ vì vô tình đã hiểu được căn nguyên! Xét ra ta chui vào đây cũng thu được hai điều lợi, sự bí mật này là một, và biết được di thư võ học của Âm Dương song lão quái lọt vào tay lão này đã mười lăm năm nữa là hai. Mười lăm năm... số mười lăm năm này khả dĩ có thể cho ta được một chút đầu mối... Phụ thân ôi! Phụ thân có linh thiêng hãy giúp hài nhi tìm được thù gia!”

Và vì thế, cho nên khi Văn Đức Chính thôi suy nghĩ thì đã không còn nghe bất kỳ tiếng động, hay âm thanh nào khác nữa.
Bình Luận (0)
Comment