Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 114



Nhắc đến lần cuối Phó Thần hợp tác với Thanh Nhiễm chính là lúc ở Túy Tiên lâu. Khi chuẩn bị gặp Lý Biến Thiên trước lúc rời khỏi Loan kinh, Phó Thần đã tính toán thời gian, sai Thanh Nhiễm nấp trong gác lầu của Túy Tiên lâu suốt một tháng trời. Đến phút chót, hắn đã đẩy Thanh Nhiễm ngã khỏi mái nhà để giữ mạng cho nàng, còn bản thân thì bị Lý Biến Thiên bắt đi.

Sau đó hắn cũng báo tin bình an cho nàng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, cô nương này còn nhanh chân hơn cả hắn, đến được thành Đan Hô. Sao nàng lại biết hắn sẽ xuất hiện ở đây nhỉ?

Trong nháy mắt, hàng loạt ý nghĩ xẹt qua trong đầu Phó Thần. Nhưng hắn biết đây không phải nơi thích hợp để ôn lại chuyện xưa. Trong cuộc tiếp xúc ngắn ngủi đó, Phó Thần bị nàng bám lấy người, nhanh tay nhét một cục giấy nhỏ bằng hạt gạo vào trong vạt áo.

Thanh Nhiễm là môn sinh Túc Ngọc hài lòng nhất, mọi kỹ năng sinh tồn đều nổi trội hơn người. Động tác của nàng tinh tế, khéo léo đến mức A Tam đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra. Thấy Phó Thần bị kẻ ăn mày quấn lấy mà còn bộ dạng kinh ngạc, luống cuống chân tay, A Tam chỉ tiếc sao rèn sắt không thành thép. Hắn Phó Thần ra khỏi đám người này, đứng chắn ở đằng trước, che chắn cho thiếu niên nhìn thì hung hãn nhưng tâm địa lại chẳng có chút ngoan độc nào, "Mấy chiêu khống chế địch ta dạy cho ngươi đều phí công cả rồi à?"

Ý nói : Ngươi có xứng với công sức ta đi sớm về tối dạy thuật phòng thân suốt hành trình hay không vậy?

Ngày trước, gương mặt lạnh như khối băng của A Tam còn có thể dọa được Phó Thần, chứ hiện giờ thì chẳng còn tác dụng gì nữa. Sau khi biết A Tam đối với mình ngoài lạnh trong nóng, Phó Thần hoàn toàn không sợ đắc tội, chớp chớp cặp mắt ngây thơ nói, "Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường."

Ta sao có thể ỷ mạnh hiếp yếu.

Trong lúc nói chuyện, đám ăn mày kéo đến càng đông, ngay cả người đi đường cũng nhào đến, xô đẩy Phó Thần và A Tam.

A Tam cũng không thấy có gì lạ khi Lý Ngộ nói những lời này. Bọn họ ở cùng Lý Ngộ càng lâu thì càng phát hiện, dù Lý Ngộ sinh ra ở phố phường nhưng thực ra hắn chỉ dùng bộ dạng kiêu căng, ương ngạnh, giương nanh múa vuốt làm vỏ bọc mà thôi, còn bên trong thì mềm nhưng đám bông, ai cũng có thể bắt nạt như bóp cái bánh bao thịt. Bản thân hắn chịu nhiều khổ sở như thế cho nên cũng không muốn thấy ai khổ như mình.

Thấy người kéo đến càng lúc càng nhiều, tới thêm nữa thì quả thật không biết phải làm sao, tướng thủ thành cũng phát hiện ra tình trạng ấy, cảm thấy cả người như bị hai con ngựa kéo về hai phía. Đám người này là người của Lỗ vương gia nổi danh tàn bạo ở Kích quốc, bây giờ bọn họ nhất định phải đuổi ăn mày và dân tị nạn ra khỏi khu vực. Tổng binh thủ thành nghe tin, vội vàng chạy tới, sợ những người kia không vừa ý một chút là đại khai sát giới, lúc ấy bọn họ biết làm thế nào trình báo lên trên. Ai chẳng biết quốc vương cua Ấm Đột quốc lúc nào cũng mắt nhắm mắt mở, mặc kệ tứ vương gia Kích quốc, nhằm kiếm chút ấn tượng tốt trong lòng Lý Biến Thiên. Đố Úy đang định tới yết kiến Lý Diệp Tổ thì thấy Lý Diệp Tổ từ trong xe ngựa bước ra, nhìn gã bằng cặp mắt đầy tà khí. Tổng binh cảm thấy có điềm chẳng lành.

Không ngờ Lý Diệp Tổ chỉ nói, "Ngươi chuẩn bị chút đồ ăn, sau đó sai người lấy lương thực trong xe ngựa của ta ra, phát cho bọn họ. Quy của của Kích quốc chúng ta là không tùy tiện ngược đãi dân chúng, dù không phải người dân Kích quốc cũng vậy."

Tổng binh: Ngài nói mấy lời này không cắn phải lưỡi sao?

Đừng nói là tổng binh bị dọa đến sững người, ngay cả tùy tùng bên cạnh đều không dám tin tứ vương gia lại có thể nói như thế.

Tổng binh vừa vâng dạ cười, vừa sai người chuẩn bị đồ ăn.

Đám người lập tức nhao nhao lên ầm ĩ.

Không thèm xem phản ứng của bọn họ, Lý Diệp Tổ quay vào trong xe.

Trông thấy vẻ mặt như cười như không của Lý Biến Thiên, hắn bĩu môi, "Vậy đã hài lòng chưa?"


"Hoàng huynh nên nhớ rõ năm đó đã hứa với ta những gì."

"Biết rồi khổ lắm nói mãi, kế sách dụ dỗ chứ gì." Hắn trợn trắng mắt.

Hai huynh đệ bọn họ nói qua tình hình chuyến cải trang du hành Tấn quốc của Lý Biến Thiên lần này, còn những thông tin tình báo quan trọng thì không thể bàn ở trong xe được. Một lúc sau, Lý Diệp Tổ xốc màn xe lên, nhìn thấy A Tam đứng sau Phó Thần, canh giữ như hộ pháp, nói, "Đây là tiểu gia hỏa đệ mới tìm về à? Bộ dạng cũng không phải đệ nhất, nhưng mà mỹ nhân phải nhìn cốt cách không nhìn tướng mạo. Đệ cũng biết chọn người đấy."

"Hoàng huynh, không thể động vào hắn."

Nét mặt Lý Biến Thiên vẫn mỉm cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại tràn ngập khí sắc lạnh lẽo như hàn băng. Mỗi khi Lý Biến Thiên dùng thái độ này, Lý Diệp Tổ sẽ lập tức nghiêm chỉnh hơn nhiều.

Nếu là một tháng trước thì Lý Biến Thiên sẽ đồng ý thôi. Lúc đầu, hắn thu nhận Phó Thần xem như điền vào chỗ trống của Thẩm gia huynh đệ, bù đắp thiệt hại cho hoàng huynh nhà mình. Nhưng bây giờ, sự áy náy với Thẩm gia huynh đệ, cũng vì chút lòng trắc ẩn, hắn không muốn giao Phó Thần cho hoàng huynh. Hoàng huynh có biết bao nhiêu nam thanh nữ tú, chẳng thiếu gì một Phó Thần, việc gì phải hủy hoại hắn.

"Vì sao?" Lý Diệp Tổ không hài lòng, đệ đệ này của hắn chưa từng từ chối hắn trên phương diện này. Tiểu gia hỏa kia có cái gì đặc biệt cơ chứ? Hắn nhướn mày, "Không phải là tìm thấy tiểu mỹ nam vừa mắt cho nên cũng có ý với hắn chứ? Đừng đùa."

Thực ra Lý Diệp Tổ cũng chỉ thuận miệng đùa vui một câu. Bản thân hắn có sở thích này cũng cảm thấy khổ sở lắm chứ. Ai lại yêu thích một người có cùng giới tính, cùng thân thể giống như mình, cho nên những người hắn đưa về lúc đầu, trông thấy hắn cũng rất buồn nôn, chẳng qua về sau quen dần đến chết lặng. Hoàng thất Lý gia bọn họ xưa nay chưa từng có ai đoạn tụ. Bất cứ triều đại nào có một thành viên hoàng tộc đoạn tụ thì đều trở thành vết nhơ to lớn. Cho nên Lý Biến Thiên đương nhiên sẽ không để vết nhơ ấy dính lên người mình.

Mí mắt Lý Biến Thiên khẽ run, ngón tay siết góc áo. Hình ảnh Thẩm gia huynh đệ rạng rỡ tuyên thệ với hắn chợt hiện ra, khiến ánh mắt khẽ lay động.

Khép mi dưỡng thần một hồi rồi lại mở ra, nhìn thẳng ca ca nhà mình, "Hoàng huynh, Thẩm Bân, chết rồi."

Nét cười trên mặt Lý Diệp Tổ bỗng tiêu tán, tim đập loạn lên, "Ngươi nói....cái gì!"

Ở bên ngoài, việc người của hoàng thất Kích quốc đi ngang qua Đan Hô thành phát lương thực khiến cho cái tên Lý Biến Thiên càng được nhắc đến nhiều ở Ấm Đột quốc.

Phát lương thực xong, bọn họ đi đến phủ đô úy, cũng là nơi dừng chân tạm thời.

Phó Thần xin Lý Biến Thiên cho phép đi dạo trên đường. Lý Biến Thiên còn muốn bàn chuyện sắp xếp tình báo ở Tấn quốc cùng bốn mươi tiểu quốc xung quanh cho nên không quản. Hắn cũng biết Lý Ngộ ở Loan kinh đã nghẹn rất lâu rồi, mà Phó Thần trước mặt hắn càng lúc càng tỏ ra hoạt bát, cho nên cũng thoải mái đồng ý, thậm chí còn cho hắn không ít tiền tệ của Ấm Đột quốc để tiêu vặt.

Sau chuyện liều mình dụ địch, cứu Lý Biến Thiên, Phó Thần phát hiện ra những người âm thầm theo dõi hắn đã không còn nữa, phần nào thể hiện Lý Biến Thiên bắt đầu tin tưởng hắn rồi. Nam nhân này cũng là kiểu người theo quan điểm, dùng người thì tin người, không tin người thì không dùng người. Mặt khác, hắn cũng cần tiết kiệm nhân lực của mình, một nhân vật nhỏ như Phó Thần, nếu đã xác định là không đáng ngại thì không cần lãng phí sức người sức của làm gì.

Sauk hi mua vài món đồ, xác định không có ai bám đuôi, Phó Thần mới đi theo ám hiệu để lại, tới gặp Thanh Nhiễm ở cuối một con đường nhỏ.

"Công tử, ngài quả nhiên không sao!" Đáy mắt Thanh Nhiễm ầng ậng nước, rang kìm nén xúc động. Khi ấy, Phó Thần vì cứu nàng mà thân lâm vào hiểm cảnh, không rõ sống hay chết. Nếu không phải sau đó nhận được tin báo bình an thì nàng và mấy người Tranh Tâm thật không dám tin.

Giữa bọn họ có quá nhiều nghi vấn, không thể nói rõ ràng ngay. Phó Thần trấn an Thanh Nhiễm vài câu, chờ nàng bình tĩnh lại mới hỏi, "Sao ngươi tới được đây? Ngươi giải thích với điện hạ thế nào?"

"Ta giả chết để đi. Ở kinh thành bây giờ không còn tên của ta nữa, ta đã là người chết rồi." Thanh Nhiễm cười khổ. Nàng từng hỏi sư phụ ,nếu một ngày điện hạ và công tử không cùng chung một hướng, bọn họ phải chọn ai. Chỉ là nàng không ngờ rằng ngày đó đến nhanh như vậy.

Càng không nghĩ rằng, hai nhân vật tưởng như anh tài hội tụ, điện hạ và công tử, vậy mà mỗi người một nơi.

"Đối với thất điện hạ thì các ngươi đã thành phản đồ rồi. Các ngươi dựa vào đâu mà nghĩ, ta sẽ tin tưởng một đám phản đồ?" Phó Thần chẳng nhưng không cảm động, trái lại còn lẳng lặng vạch trần.

Thanh Nhiễm mặt cắt không còn giọt máu. Nàng biết những gì Phó Thần nói là sự thật, nhưng tay chân vẫn chợt lạnh ngắt. Lúc đến đây, nàng không ngờ công tử sẽ hỏi mình như vậy. Ánh mắt nàng ngây ra, nhưng không biết phải nói lời nào cho hợp lẽ, đành nhỏ giọng, "Dù người khác nghĩ thế nào, mạng của sư phụ ta là do công tử cứu. Chúng ta không thể phản bội điện hạ, nhưng cũng không thể làm trái lương tâm, thế thì khác nào loài heo loài chó?"

Giữa lòng trung thành và trung thành cộng mang ơn, nàng chỉ có thể chọn cái sau mà thôi.

Lúc ở Túy Tiên lâu, gặp cảnh bốn phía bao vây tấn công, công tử đã vô thức che chắn trước mặt nàng, nói rằng hắn sẽ không nấp sau lưng nữ nhân. Nàng nhặt được về cái mạng, nhưng không lâu sau lại thấy thất điện hạ nghiền xương "Phó Thần" ra thành tro. Dù biết đó là giả, nhưng chỉ là mình nàng biết, còn người khác đều cho rằng đó thật sự là công tử.......Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ lại, nàng đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Phải căm hận bao nhiêu mới có thể khiến người ta làm như thế?

Nàng đã tự quyết định con đường của mình, giống như sư phụ nói. Loại người như họ, chết cũng chẳng ai nhớ thương, sống như lục bình, mạng như cọng cỏ, dù sao cũng nên một lần tự lựa chọn cho riêng mình.

Trong khi Thanh Nhiễm tim đập rộn ràng, không biết phải thuyết phục Phó Thần ra sao, Phó Thần bỗng thở dài một tiếng. Bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu thanh nhiễm, nhẹ nhàng xoa, "Là ta ép các ngươi lựa chọn. Vừa nãy chỉ là phân tích cho các ngươi nghe, để các ngươi hiểu rõ tình thế trước mắt thôi. Sư phụ ngươi đánh giá không sai, nếu ta xuất hiện ở kinh thành lần nữa thì e là sẽ bị đuổi tận giết tuyệt. Bây giờ các ngươi chọn ta, chính là đối đầu với điện hạ."

Ánh mắt Phó Thần nhìn về phía kinh thành xa xa, "Thất điện hạ, có lẽ ta và y không chết không ngừng. Dù sau này ta có về kinh thành cũng không thề dùng lại thân phận Phó Thần này lần nữa."

"Ngài.....có ý gì?"

Phó Thần lắc lắc đầu, chỉ kể lại sơ sơ chuyện gặp Vanh Hiến tiên sinh ở huyện Lô Tích cùng chuyện bị quan phủ truy nã.

Dù giọng điệu Phó Thần vẫn luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối, nhưng Thanh Nhiễm có thể cảm nhận thấy sự kinh tâm động phách trong từng lời hắn kể.

"Dù là thật hay giả, hay có ẩn tình khác, đều không quan trọng." Giờ ta không còn gì mà đánh cược nữa rồi. "Ta và y, từ khi bắt đầu đến giờ vẫn chưa từng tin tưởng nhau, luôn luôn ở cạnh nhau trong trạng thái nghi kị. Mối quan hệ đó rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, vì không có niềm tin làm nền. Ta đã tính đến kết quả này rồi, chỉ là...."

Vẫn muốn thử xem sao, tiếc rằng tỉnh mộng quá sớm.

Cảm xúc của Phó Thần khôi phục rất nhanh, khiến Thanh Nhiễm có cảm giác sự mê mang ban nãy của hắn chỉ là ảo giác thôi. Hai người gặp nhau không được bao lâu, chỉ nói vài câu ngắn gọn, chủ yếu là Thanh Nhiễm báo cáo tình hình cho Phó Thần.


"Những chuyện khác, ngài dự tính không sai. Kế hoạch ở Trăn quốc diễn ra tương đối thuận lợi. Ngài gửi hai phong thư báo bình an, một cho sư phụ, một cho ta. Nhưng hiên tại, sư phụ không thể liên lạc với ngài cho nên chỉ thông báo tình hình cho ta. Su phụ nói đã làm theo đúng những gì ngài căn dặn. Trước khi vị hoàng đế ba tuổi từng được cửu thiên túê Tân Di phò trợ băng hà, đã nhận trưởng tử của hoàng thất thân vương làm con thừa tự, năm nay mười lăm tuổi. Hắn đã được sư phụ vào Diệp Tân cứu giúp trong nguy nan cho nên đối đãi với nhau rất thành thật. Vừa tháng trước, hắn đã đăng cơ trở thành hoàn g đế. Sư phụ đã mở chiếc túi gấm thứ ba ngài giao, giờ muốn biết có nên bắt đầu bước thứ ba trong kế hoạch không?" Thanh Nhiễm nói, hòa hùng vạn trượng dâng đầy trong ngực, ánh mắt ngời sáng nhìn Phó Thần.

Tuy quá trình, kể ra nghe thì đơn giản, nhưng mỗi bước tiến hành, không có sự lên kế hoạch tỉ mỉ, tính toán từng khả năng phát sinh nhỏ nhặt thì Túc Ngọc và Diệp Tân không thể nào tiến xa như vậy. Cho nên ánh mắt Thanh Nhiễm nhìn Phó Thần mới đầy sùng bái cùng kinh sợ như thế. Tôn thờ kẻ mạnh đã là bản năng của loài người.

Phó Thần mỉm cười, lộ ra phong tư trác tuyệt. Hạt giống chôn lâu như vậy, cuối cùng đã nảy mầm.

Trước khi Hắn đề nghị Thiệu Hoa Trì, đưa Túc Ngọc đến Trăn quốc, Phó Thần đương nhiên muốn tranh thủ chiếm được thêm nhiều tài nguyên. Trên đời này có câu, trời cao hoàng đế xa, Túc Ngọc đi lâu như vậy rồi, Thiệu Hoa Trì có còn khống chế được Túc Ngọc nữa hay không thì rất khó nói. Hơn nữa, bây giờ có thể khiến Trăn quốc làm việc cho mình không thì còn phải xem ý Phó Thần thế nào đã.

Lúc trước, hắn đưa Túc Ngọc đi Trăn quốc, ngoài mặt là vì Thiệu Hoa Trì, nhưng thực ra là một viên đá trúng nhiều con chim.

Nếu Thiệu Hoa Trì và hắn đồng lòng việc này là hắn giúp chủ công giành được lợi thế lớn. Còn nếu Thiệu Hoa Trì muốn trừ bỏ hắn, vậy thì thật ngại quá, hắn không thể nào đánh cược thêm một lần nữa. Đây là đường lui hắn chuẩn bị cho mình.

Có lẽ những suy nghĩ thật sự khi sắp xếp chuyện đó, ngoài Phó Thần ra thì chẳng ai biết được.

Tài nguyên, lợi thế, vốn liếng, đối với một kẻ luôn phải tranh thủ từng tí một như Phó Thần thì càng nhiều càng ít.

Hiện giờ, hắn cũng muốn chia khối bánh ngọt này, không có nam nhân nào lại từ chối lợi ích sắp đến tay.

Về phần hai bước mà Thanh Nhiễm nói, bước đầu tiên là khơi mà thù hận sâu sắc giữa Trăn quốc và Kị Tang quốc, làm giảm sự dòm ngó của Tấn quốc với bọn họ, cho Tấn quốc thời gian nghỉ xả hơi, sau đó vạch trần việc Lý Biến Thiên muốn nhân cơ hội này để chiếm đoạt tài nguyên hai nước, đầu cơ trục lợi bằng vũ khí nóng. Đương nhiên, Lý Biến Thiên gần đây rất bận rộn là vì hướng đi của hai nước này gần đây không giống như những gì hắn dự tính. Bọn chúng thế mà lại đàm hòa. Đàm hòa rồi thì hắn còn thôn tính thế nào được nữa.

Bước thứ hai là phế bỏ vị hoàng đế ba tuổi được Tân Di phò trợ. Hoàng đến này là ấu tử của Trăn quốc hoàng đế tiền nhiệm bị ám sát. Một đứa bé ba tuổi thì biết cái gì, cho nên Tân Di mới cho rằng có thể dễ dàng kiểm soát. Nhưng tình hình bây giờ không giống như trước nữa, lợi thế đó lại thành cản trở to lớn đối với Túc Ngọc và Diệp Tân. Hoàng đế càng nhỏ mới càng không dễ khống chế cục diện. Sau khi Tân Di bị nhóm người Lý Biến Thiên giết chết, Trăn quốc đã loạn thành một nồi cháo, ai cũng muốn xông lên đoạt quyền. Đây là nguyên lý miếng bánh ngọt đơn giản mà thôi. Một miếng bánh mà được kẻ mạnh chiếm giữ thì không ai dám dòm ngó cả. Nhưng trái lại, nếu miếng bánh này rơi vào tay kẻ không sức cạnh tranh, thì sẽ xuất hiện rất nhiều thế lực ngang hàng khác, nội chiến lập tức xảy ra, xâu xé hủy diệt lẫn nhau.

Cũng với nguyên lý đó, sau khi Tân Di chết, quốc gia này chỉ còn một hoàng đế ba tuổi. Các chư hầu cùng văn quan võ tướng có thực quyền đều mơ tưởng trở thành nhiếp chính vương. Cũng chính miếng bánh ngọt đó, nhưng người nào cũng muốn ăn, làm sao chia cho đủ. Đối với Phó Thần mà nói, Trăn quốc tồn tại sẽ có ích hơn diệt vong, cho nên hắn càng phải tìm cách khống chế Trăn quốc.

Chờ cho bọn họ đánh nhau chán rồi, Phó Thần mới sai Túc Ngọc và Diệp Tân nâng đỡ trưởng tử của ngũ vương gia, huynh đệ của hoàng đế tiền nhiệm, lên làm tân đế. Mười lăm tuổi là gần đến tuổi trưởng thành, có suy nghĩ riêng, muốn có quyền lợi, muốn tranh thủ chiếm đoạt cho riêng mình. Nếu tính cách hắn có thêm chút vụng về, dễ xúc động thì rất giống đại hoàng tử của Tấn quốc, như vậy sẽ dễ khống chế hơn nhiều.

Quan trọng nhất là vị phụ thân của trưởng tử này từng là ngũ vương gia, rất có uy vọng trong giới văn nhân võ tướng ở Trăn quốc. Lão nhiều lần lập được chiến tích lẫy lừng, nhưng lại qua đời sớm, cho nên uy vọng trong quân lại càng không suy giảm. Điều này là lợi thế cho trưởng tử kế vị, chí ít là đã được các tướng sĩ âm thầm ủng hộ. Võ tướng đại diện cho quân quyền, mà quân quyền là mệnh mạch của triều đình. Đây cũng là lý do Phó Thần lựa chọn trưởng tử này trong đám hoàng tử hoàng tôn ở tuổi vị thành niên.

Hai người trò chuyện được một lúc, Phó Thần lại sai Thanh Nhiễm trước tiên hãy đến Kích quốc, hắn còn có chuyện cần sắp xếp. Ngoài ra, hắn cho nàng cách thức liên hệ với Tiết Duệ, phòng khi hai người không cóc cách khống chế được cục diện thì tận dụng triệt để.

"Tiết Duệ? Không phải tam nhi tử của Tiết tướng sao?" Giọng điệu của Thanh Nhiễm có phần miệt thị. Nàng luôn xem thường loại người cặn bã ăn chơi lêu lổng này. Một tên công tử bột, não không nếp nhăn, làm sao có thể thể hỗ trợ một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như công tử, không vướng chân là may lắm rồi. Lúc trước, Thanh Nhiễm sống ở Loan kinh nhiều năm, đương nhiên biết rõ chuyện trong nhà các quan lớn, cũng khá hiểu đám công tử này. Tiết Diệu từng trả giá cao để thuê nàng vài ngày, luôn đối với nàng rất mực si mê.

Không nghĩ trước kia là tình nhân, giờ lại thành đồng nghiệp, có ngạc nhiên không cơ chứ?

"Ngươi đừng xem nhẹ hắn. Đối đầu với hắn, có khi ngay cả ta cũng có khả năng bị lật thuyền trong mương."

Thanh Nhiễm tuy rằng không tin, nhưng nàng tín nhiệm công tử. Công tử nói Tiết Duệ không đơn giản, thì có nghĩa là không đơn giản. Bởi từ lúc quen biết đến nay, mỗi một quyết định của công tử đều chưa từng thất bại. Mà dẫu có thất bại, công tử cũng sẽ có phương án hai phương án ba để dự phòng, cứu nguy trong gang tấc.

"Nếu, hắn không thực lòng quy thuận thì sao?" Thanh Nhiễm hỏi.

Ánh mắt Phó Thần lạnh như hầm băng, ".....Giết."

"Vâng, Thanh Nhiễm đã hiểu." Trước mặt Phó Thần, Thanh Nhiễm đột nhiên khí thế dâng trào, cúi đầu, làm tư thế thần phục. Đây là động tác biểu đạt thành ý cao nhất của nàng từ trước đến nay, không phải chỉ vì sư phụ, mà vì bản thân nàng cũng tin tưởng công tử. Công tử khác bất cứ kẻ nào nàng từng quen biết. Đây nhất định là người có thể làm nên chuyện lớn. Nàng rất muốn biết, sau này công tử sẽ trở thành nhân vật ra sao.

"Làm thế nào ngươi tới được đây?"

"Ngài còn nhớ lần trước ngài gửi tin báo bình an, viết trên giấy Tuyền Châu không?" Nàng đã sớm đoán ra công tử cố tình dùng giấy Tuyền Châu. Công tử bao giờ cũng vậy, luôn truyền đạt một số tin tức nhỏ trong những chi tiết không ai ngờ tới, "Đầu tiên, nô tỳ đến Tuyền Châu, tìm những dấu hiệu ngài để lại ở Tuyền Châu. Dọc theo đường đi, nô tỳ lại mất dấu ngài ở quân ngoại, cho nên nô tỳ đoán ngài đã tiến vào sa mạc Hốt Thạch. Ngoài ra, nô tỳ cũng liên hệ với Lương viện sử, phỏng đoán lộ trình của ngoài. Sa mạc Hốt Thạch giáp với biên giới bốn quốc gia, nô tỳ cũng sai người trực ở châu huyện biên giới hai quốc gia lân cân. Chẳng qua nô tỳ may mắn, có thể gặp ngài ở thành Đan Hô."

Thanh Nhiễm khó có thể hình dung lúc ấy nàng đã khóc vì vui sướng. Nàng sống trong đám ăn xin rất nhiều ngày mà mãi không gặp được chủ tử. Trong lúc nàng hoài nghi có phải mình đã phán đoán sai thời điểm rồi không, thì chủ tử lại xuất hiện trước mặt nàng.

"Ngươi còn mang theo người khác nữa sao?" Mắt Phó Thần chợt lóe sáng.

"Nô tỳ dẫn theo một vài thân tín năm đó sư phụ để lại, tổng cộng tám người, rời khỏi Loan kinh."

"Nói rõ khả năng từng người, hiện đang ở đâu, trước kia từng nhận những nhiệm vụ gì."

Thanh Nhiễm nói xong, Phó Thần ước đoán một hồi, "Phái người ngươi cho rằng có năng lực mị hoặc nam nhân nhất. Ta cần nàng ta lẻn vào Lỗ vương phủ, hiểu rõ nhất cử nhất động của Lỗ vương."

"Đó là Hắn Quả Phụ, sở trường của nàng là thuật mị hoặc, năm xưa được huấn luyện riêng cho công việc này."

"Hắc Quả Phụ?" Nghe danh đó, Phó Thần bật cười, "Làm sao để lẻn vào thì không cần ta phải dạy các ngươi. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất với các ngươi, gắng giữ mạng của mình. Người cyar ta không nhiều, mất một người đều là tổn thất lớn đối với ta."

Thanh Nhiễm không biết vì sao, rõ ràng Phó Thần đã nói lý do, lý do nghe cũng rất hợp lý, nhưng nàng lại cảm giác Phó Thần chỉ đang biểu hiện sự quan tâm theo một cách khác mà thôi, sợ rằng các nàng gặp chuyện chẳng lành, "Thuộc hạ hiểu, sẽ cố gắng giữ mệnh để làm việc cho công tử."Phó Thần biết Thanh Nhiễm hiểu ý mình. Nàng là một cô nương rất thông minh. Căn dặn thêm vài điều, trước lúc đi, Thanh Nhiễm bỗng nhiên nhắc tới tình hình của hoàng quý phi.

"Ngươi nói, hoàng quý phi cho rằng ta bị thất điện hạ hại chết, vẫn luôn tế bái trước mộ ta?"

"Vâng, quỳ rất lâu không đứng dậy, đến nỗi đầu gối sưng phồng, suýt nữa không thể đứng lên. Nô tỳ là người dìu nàng đến cửa cung. Nàng nói cho nô tỳ rất nhiều chuyện khi ngài còn trong cung." Nhớ tới bộ dạng của hoàng quý phi lúc ấy, cùng là nữ nhân, nàng cũng có tâm trạng đồng cảm nên muốn công tử biết.


Dù chỉ là biết mà thôi.

Phó Thần im lặng một lúc lâu. Ban đầu, hắn rất phản cảm khi bị độc chiếm, trở thành nam sủng lấy sắc hầu hạ. Nhưng những gì nàng đối với hắn đều là thật lòng. Hai người từng trải qua không ít chuyện, nếu thật phải nói ra thì cũng không đơn giản chút nào.

"Ngươi báo tin cho nàng đi."

"Ngài định...."

"Nói với nàng, ta chưa chết, sẽ có ngày gặp lại. Còn về việc làm sao để báo, vài ngày nữa tới tìm ta. Ta dùng cách thức của mình, khi đó nàng nhất định sẽ hiểu thôi."

"Nhưng nếu bị phát hiện, ngài sẽ gặp bất trắc."

"Nàng......" Phó Thần cười, lại lắc đầu, "Nàng sẽ không nói đâu."

Phó Thần sắp phải đi. Hắn không thể nào tách khỏi đoàn người Lý Biến Thiên quá lâu được. Hắn sẽ không làm bất cứ điều gì có khả năng khiến mình bị lộ tẩy.

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thanh Nhiễm, Phó Thần hỏi. "Cứ ấp a ấp úng vậy, còn định nói gì sao?"

Thanh Nhiễm dường như đưa ra quyết định, nhìn thẳng đôi mắt bình tĩnh của Phó Thần, "Vâng, chuyện này không đề cập đến trong thư tín, nhưng trước khi sư phụ rời đi có căn dặn ta, nếu ngài và thất điện hạ có biến thì phải nói cho ngài hay, để ngài tự mình định đoạt."

"Là việc ta sai hắn tìm châm đúng không?" Phó Thần nhẹ giọng hỏi.

"Thanh Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, "Ngài biết sao?"

Nàng thậm chí còn có suy đoán to gan hơn, có lẽ công tử đã......

"Thật ra là tìm được, đúng không? Thấy gì rồi?" Phó Thần có thói quen nói chuyện khiến người ta chẳng đánh mà khai. Hắn vốn không khẳng định, nhưng nhìn phản ứng của Thanh Nhiễm là biết rồi. Trong lòng bất chợt dâng lên chút cảm xúc không biết mô tả ra sao. Có những chuyện, vốn cho là mình không hề để ý, nhưng hóa ra chỉ là tưởng thế mà thôi.

Nếu đã từng thật lòng, thì làm sao không có cảm giác gì được.

"Phát hiện ra.......có độc, thất bộ tử."

Thất bộ tử cũng không phải thật sự đi bảy bước là chết. Nó chỉ là cái tên, đại diện cho loại độc dược phát tác trong thời gian ngắn, dẫn đến chết người. Có lẽ cũng chẳng đến bảy bước chân đã độc phát thân vong rồi.

"Ha ha ha ha !" Phó Thần nở nụ cười, che kín mặt, giấu mọi cảm xúc sau lòng bàn tay, "Ta nên cảm thấy may mắn, cuối cùng đã tỉnh mộng sao?"

"Công.....Công tử........."

Nàng vốn có cảm giác, nếu công tử chính miệng thừa nhận mối quan hệ với điện hạ đã sụp đổ thì chuyện này không thể dối gạt thêm nữa.

Nhưng không ngờ khi nói ra, phản ứng của công tử lại như vậy.

"Thủ hạ lưu tình, có phải ta nên thấy biết ơn không, hả?" Qua một hồi lâu, Phó Thần nuốt cơn nghẹn ngào. Hắn buông tay, để lộ nét mặt thâm sâu khôn lường.

Ánh mắt chấn nhiếp nhân tâm kia khiến Thanh Nhiễm sững người, không thể nhúc nhích. Công tử nhà nàng luôn rất kiệm lời, bây giờ lại nói nhiều như vậy, hoàn toàn không giống bình thường.

Lúc này, công tử giống như một con sư tử bị chọc giận, trước đó chẳng qua chỉ ngủ quên mà thôi.

"Ngươi biết không, ta cũng có khi rất ngu xuẩn, cứ nghĩ mình giả vờ không biết là không có chuyện gì." Hắn đã điều chỉnh lại điệu bộ, vẫn là dáng vẻ thanh thanh đạm đạm, lời nói nhịp nhàng ôn hòa. Nhưng dưới cặp mắt ôn hòa ấy, lại là vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng. Hắn ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười. "Nếu có cơ hội, thật muốn cho bản thân mình ngày ấy vài cái tát."

Tuy là cười, nhưng Thanh Nhiễm lại cảm thấy bi thương vô cùng.




Bình Luận (0)
Comment