Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 140



Những kẻ này nếu nói là thích khách, chẳng bằng gọi là tinh binh binh được dùng cho mục đích ám sát. Kế hoạch của bọn họ đã tiến hành được một thời gian dài, để đảm bảo thất vương gia chết không tra ra chứng cớ, phải có tính toán chu toàn. Đầu tiên, chờ dịp Thiệu Hoa Trì tuần tra Tây Bắc hằng năm, sau đó tìm một cơ hội để dụ cho bằng được y ra sa mạc Hốt Thạch. Biển cát mênh mông là nơi chôn thây tốt nhất. Để biểu hiện tâm huyết, lần này Thiệu Mộ Tiễn đã xuất ra phủ binh mạnh nhất của y và hữu tướng. Quan tri châu còn cung cấp cho bọn họ mọi tin tức của Thiệu Hoa Trì, bám sát hành tung của y, hai thế lực nội ứng ngoại hợp với nhau.

Quả nhiên Thiệu Hoa Trì vẫn làm như mọi lần, dẫn một nhóm tinh binh đến sa mạc Hốt Thạch, Bọn họ không bám quá sát, giữ khoảng cách an toàn. Dịp tốt nhất là lúc Thiệu Hoa Trì vây bắt thổ phỉ, bị chúng gây thương tích, nhưng vết thương không nghiêm trọng, lại được thân binh hộ tống, đối với kẻ liều mạng như Thiệu Hoa Trì thì bấy nhiêu đó chẳng thấm vào đâu cho nên không có cơ hội tấn công. Hơn nữa, Thiệu Hoa Trì hành tẩu trên sa mạc gần như không nghỉ, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Phải đến khi Thiệu Hoa Trì cứu một thương đội bị bầy sói tấn công, sau đó còn đưa thương đội này theo cùng, khi ấy mới có một chút sơ hở. Chẳng lẽ thương đội này có vấn đề?

Vốn tưởng thương đội này sẽ thành nhược điểm của y, vậy mà chẳng ngờ Thiệu Hoa Trì tuy làm ra vẻ không quan tâm đến bọn họ nhưng lại che chở cho mấy người đó hết sức kỹ càng. Ngay cả khi chúng ra ngoài đi vệ sinh cũng phái thân vệ đi theo bảo vệ. Qua mấy ngày, bọn họ không tìm được cơ hội nào để ra tay, nóng ruột gần chết rồi.

Đó mới là thứ Thiệu Hoa Trì trông đợi. Y đợi những kẻ ám sát mình mất hết kiên nhẫn. CHúng càng mất kiên nhẫn thì càng vội vàng, nóng nảy, dễ phạm sai lầm. Vì thế, sau khi cứu được nhóm Phó Thần, Thiệu Hoa Trì không lập tức quay lại kinh thành mà còn loanh quanh thêm mấy ngày. Đám tinh binh giả trang thành dân giang hồ cũng đang chờ lúc Thiệu Hoa Trì ít phòng bị nhất.

Khi nhận ra Thiệu Hoa Trì đang chuẩn bị để về thành ngày hôm sau, bọn họ quyết định đây là cơ hội cuối cùng để ám sát.

Trước tiên, gây ra một vụ tập kích lớn. Giữa sa mạc bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người như vậy, Thụy vương nhất định không kịp trở tay, không kịp bố trí đội hình. Sau đó, đội cung tiễn sẽ bắn tên, tạo trận mưa tên không ngớt, quấy phá đội ngũ vốn đã rối loạn. Cuối cùng, cũng là bước quan trọng nhất, ám sát Thiệu Hoa Trì.

Sau khi nghe được cuộc đối thoại của mấy người Nghiêu Lục ở bên ngoài, chúng ra ám hiệu tấn công các thân binh cùng đoàn thương nhân. Đa số quân tinh nhuệ đều tập trung vào lần tập kích Thiệu Hoa Trì này. Chỉ cần y chết, quân của Thụy vương cũng tan rã, nhiệm vụ thành công tốt đẹp.

Bọn họ yên lặng tiếp cận lều chủ soái, gần như vây kín bên ngoài. Qua ánh nến chiếu lên vách lều, có thể thấy bóng dáng Thụy vương ở bên trong.

Thụy vương quá mức tự phụ, dám ở một mình trong chủ trướng. Lẽ nào y không sợ chết ư?

Nhưng như vậy thì càng tốt cho bọn họ.

Tinh binh dẫn đầu, cũng là cao thủ nhất đẳng trong phủ binh của Thiệu Mộ Tiễn, Đao Cương Nghị che mặt, nâng tay lên, ra hiệu, bắn !

Cung nỏ lập tức dương lên, nhắm thẳng vào bóng người trong trại. Chỉ qua chớp mắt, bóng người đó đã cắm mười mấy mũi tên. Thành công rồi !

Đao Cương Nghị vui mừng quá đỗi. Để chắc chắn, gã ra hiệu cho mấy tinh binh vào kiểm tra xem Thụy vương đã chết hay chưa. Đám người lĩnh mệnh, cắt một góc lền, bò vào trong.

Trận mưa tên đã ngừng, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Lần này, Thiệu Mộ Tiễn phái ra không ít binh lính. Y đương nhiên không cho rằng chỉ một trận mưa tên là giải quyết được quân của Thụy vương, cho nên cung nỏ chỉ là bước đầu.

Đao Cương Nghị cảm thấy rất lạ lùng. Gã đã phái vài nhóm vào bên trong, sao lại không có tiếng động gì. Nếu Thụy vương đã chết, hẳn phải có người lên tiếng báo tim chứ. Còn nếu chưa chết, thì nhất định phải có tiếng đánh nhau, kinh động đến người bên ngoài.

Gã vẫn luôn chờ sẵn, dựa vào âm thanh để phán đoán bước tấn công hoặc phòng ngự tiếp theo. Nhưng gã chưa bao giờ nghĩ đến tình huống im ắng như thế này.

Đao Cương Nghị lại giơ tay làm ám hiệu, sai ba tinh binh khác vào.

Sau bốn lần liên tục như thế, hai mươi ba người tiến hành đột kích bao gồm chính bản thân gã, đã mất mười hai người. Bấy giờ, Đao Cương Nghị mới cảm thấy có vấn đề không hay.

Có lẽ bọn họ sập bẫy rồi !


Mười hai người vào mà không phát ra được một âm thanh, vậy thì chỉ có khả năng là, bọn họ hoặc đã hôn mê, hoặc đã chết !

Bỗng nhiên, ánh nến trong lều phụt tắt, xung quanh một mảnh tối đen.

Đao Cương Nghị lập tức sửng sốt nhận ra, thứ bọn họ bắn trúng ban nãy chắc chắn không phải Thụy vương ! Có chuyện không hay rồi ! Gã ra lệnh cho mười người bên cạnh, "Lui lại ! Lui lại mau !"

Trong tình cảnh đáng ngờ như vậy, còn ai trong đám bọn họ dám lẻn vào chủ trướng nữa. Mấy người kia chết thế nào còn không biết, trước tiên cứ phải rút về đại bản doanh với là thượng sách.

Lúc gã đang định dẫn người rời đi để bảo toàn lực lượng, một tiếng động nho nhỏ bất chợt vang lên. Hắn trợn mắt, nhìn tinh binh bên cạnh mình bị một thanh phi đao mỏng dính găm thẳng vào yết hầu, ngã vật ra đất, chết không nhắm mắt.

Nhất định là chiêu trò của Thụy vương !

Y đang ở đâu? Làm cách nào có thể giết người không âm thanh tiếng động như thế? Phi đao này bay ra từ chỗ nào?

Mười người còn lại đều lộ vẻ hoảng loạn, bất an. Ban nãy, rõ ràng là ta trong tối địch ngoài sáng, vây mà không biết từ lúc nào tình huống đã hoàn toàn đảo ngược. Giờ bọn họ lại sợ hãi tìm nơi địch ẩn náu.

"Mau sát lại gần nhau !" Đao Cương Nghị quát lên. Nếu đã bị phát hiện rôi thì cũng không cần rón rén nữa.

Đao Cương Nghị quay đầu nhìn khắp bốn phía, nhưng xung quanh vẫn yên lặng như tờ. Trong bóng đêm, ngoài ánh đuốc bập bùng sáng, chẳng có lấy một bóng người. Ngoài những cồn cát mấp mô cũng chỉ có mấy tán cây lẻ loi trên ốc đảo. Không một thân binh nào của Thụy vương xuất hiện, cứ như cố tính tạo ra một không gian trống trải, nhằm vây bắt những người này. Nhưng giờ mới phát hiện ra điểm kỳ lạ thì cũng đã muộn.

Gã biết rõ, trong tình cảnh không đoán được địch có bao nhiêu người, có bao nhiêu sức mạnh, ra tay bằng cách nào, thì chỉ có thể tụ lại một đám với nhau mới phát huy được sức phản kháng tối đa. Chỉ cần tách nhau ra, sẽ bị thừa cơ tiêu diệt sạch.

Nhưng điều khiến gã khó tin nhất là làm sao Thụy vương biết bọn họ ở bao vây ở bên ngoài. Vụ đột kích ban nãy đều là tùy cơ ứng biến chứ không có dự tính từ đầu, ngay cả việc lẻn vào ám sát cũng vậy. Như thế, chỉ có một khả năng. Thụy vương đã biết đến sự tồn tại của bọn họ ngay từ đầu. Nói không chừng, tin tức Thụy vương sẽ hồi thành ngày mai cũng do chính y cố tình tung ra, đợi đúng thời điểm này. Bọn họ muốn giải quyết Thụy vương, nhưng không ngờ lại bị Thụy vương tương kế tựu kế ngược trở lại.

Lúc này, gã mới bắt đầu so sánh Thụy vương với Thọ vương, bỗng nhiên nhận ra sự chênh lệch rõ ràng giữa hai người. Cùng một hoàn cảnh, nếu đổi lại là Thọ vương, liệu y có án binh bất động chờ phản kích hay không? Khó trách được, mấy năm nay, phe của cửu hoàng tử lại thắng thế so với Thọ vương đảng. Có một trợ lực như vậy, Thiệu Tử Du không thắng mới là lạ.

Nhóm tinh binh đứng chụm lưng vào nhau thành vòng tròn, giơ cao vũ khí, sẵn sàng đón tiếp kẻ địch từ bất cứ hướng nào.

Ngoại trừ gió thổi qua ốc đảo, cỏ cây xào xạc đông đưa cùng tiếng cát ào ào trên sa mạc, thì chẳng có bất cứ âm thanh gì. Mấy người Đao Cương Nghị lại đã căng thẳng thần kinh đến tột độ. Càng không biết địch ở nơi nào thì càng khẩn trương.

"Các ngươi muốn tìm ta sao?"

Một giọng nói khàn khàn biếng nhác như trêu đùa chợt vang lên. Đao Cương Nghị trợn mắt kinh hãi. Gã giỏng tai lên, định hướng nơi phát ra âm thanh. Từ bên trên.

Bên trên ?!

Gã chưa từng nghĩ đến khả năng này, vội ngẩng đầu lên, chợt thấy những sợi tóc trắng bạc tung bay dưới ánh trăng. Nam nhân ở hướng ngược sáng nên không thấy rõ mặt, thản nhiên ngồi trên đỉnh soái trướng. Dáng vẻ rất thản nhiên, tự đắc, trên mình khoác khinh giáp bạc, phản xạ ánh trăng lạnh lẽo.

Bọn họ vẫn chỉ mải nhìn bốn phía xung quanh, nào ai nghĩ đến lại có một góc chết ngay trên đỉnh lều.

Cho nên, Đao Cương Nghị đã có thể khẳng định, bóng người trong trướng chỉ là hình nộm, còn mười hai người gã phái vào trong e là đã lành ít dữ nhiều.

"Thụy vương gia, thủ đoạn khá lắm !" Tuy là kẻ địch, nhưng Đao Cương Nghị lại không giấu được sự nể phục từ tận đáy lòng với nam nhân trước mắt. Người kia không có mẫu tộc để nương tựa, còn từng bị hoàng đế ghẻ lạnh, vậy mà ngày nay, y đã thành Thụy vương gia được hoàng đến yêu mến nhất, mà sự ưu ái này không phải do hoàng thượng vấn vương chưa dứt với mẫu phi của y, cũng không vì thương hại y mang độc trên mình như người ta thường nói.

Nếu thật sự chỉ là thương hại, thì sao tứ hoàng tử mang bệnh về mắt lại không được sự ưu ái đó?

Vị thất vương gia này bò được đến địa vị ngày hôm nay, đều chỉ dựa vào chính bản thân y !

"So với các ngươi, chút trò vặt của ta nào có đáng gì. Nếu các ngươi không tấn công ta, ta cũng không chủ động khiêu khích. Nếu không thì lúc quay về, ta biết giải thích ra sao với phụ hoàng. Huynh đệ trong nhà mà cắn xé lẫn nhau là điều phụ hoàng không bao giờ muốn thấy." Thứ Tấn Thành đế kiêng kị nhất, không gì khác chính là chia bè kết phái. Vẻ mặt Thiệu Hoa Trì cực kỳ bất đắc dĩ, cứ như bị dồn đến đường cùng mới buộc phải phản kích. Một hoàng tử năm nào cũng giành một nửa thời gian dẫn binh lang thang ở Tây Bắc như y có thể xem là người tránh xa nhất các cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Y chỉ lo thân mình yên ổn, cho nên Tấn Thành đế mới cực kỳ hài lòng. Giữa cảnh lão đại, lão nhị, lão cửu đánh nhau đỏ mặt tía tai, sự tồn tại của y đúng là an ủi nỗi lòng hoàng đế. Ngay cả khi Thiệu Hoa Trì bị lão cửu "ép buộc" phải về phe mình, y cũng quyết tâm đi Tây Bắc lánh mặt để tỏ rõ lập trường.

Y có tiếng là thanh liêm từ trong ra đến ngoài, không mướn vướng vào các cuộc tranh giành đẩng phái. Còn về việc y kết giao thân thiết với cửu hoàng tử Thiệu Tử Du, Tấn Thành đế cho rằng chuyện này là do mình. Nếu hắn không quá sủng ái đứa con thứ bảy thì y cũng đâu có bị người ta tranh giành, y về phe nào cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Còn hiện giờ, y đã lánh mặt, chuyên tâm làm một vương gia chạy việc khắp nơi, thế mà còn bị mấy người kia nhăm nhe đòi giết. Có kẻ dám điều quân từ kinh thành cách xa vạn dặm đến tận đây để ám sát môt hoàng tử đã cố tình lẩn tránh, Tấn Thành đế mà nổi giận thì hậu quả khó lường.

Nghe Thiệu Hoa Trì nhắc đến phụ hoàng, Đao Cương Nghị đoán e là thất vương gia đã sớm biết được danh tính bọn họ. Nhất định không được để thất vương gia sống sót quay lại kinh thành. Nếu có chứng cớ xác thực thì đại hoàng tử nguy rồi ! Từ việc nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương, chẳng biết mắc phải lỗi gì mà bị phạt đóng cửa hối lỗi suốt năm năm, đến gần đây mới được thả ra, cũng có thể thấy việc tranh chấp bè phái chính là vảy ngược của hoàng thượng. Đao Cương Nghị suy cho cùng vẫn là nhất đẳng thị vệ. Gã lập tức bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta là người của Đàm Hải Đạo, chỉ đến lấy mạng, không quan tâm chuyện khác !"

Đánh chết cũng không chịu nhận là người của Thiệu Mộ Tiễn. Thiệu Hoa Trì không có nhân chứng vật chứng nói mồm cũng chẳng có ích gì.

"À, phải rồi, ta quên chưa nói, nếu quá ba mươi ngày mà ta còn chưa quay lại, thư tín của ta sẽ được chuyển trực tiếp về kinh thành cấp báo cho phụ hoàng. Các người có thể kiếm cớ cho hợp lý hơn chút." Thiệu Hoa Trì làm như sực nhớ ra. Ánh mắt y chậm rãi liếc sang bóng người đứng trên một cái cây cách đó không xa lắm, thấp thoáng ý cười.

Cái gì, thư tín !

Đao Cương Nghị không ngờ Thiêu Hoa Trì đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu. Tính toán thời gian, hôm nay vừa vặn là ngày thứ hai mươi chính Thiệu Hoa Trì đi vào sa mạc Hốt Thạch.

"Giỏi tính toán lắm, không hổ là thất vương gia. Quả thật phải nhìn ngươi bằng con mắt khác !" Thường ngày y lúc này cũng biểu hiện thái độ lạnh nhạt, không tiếp xúc với quan viên, còn tưởng đâu y là kẻ không biết xoay chuyển tình thế, nào ngờ chỉ là che mắt người ngoài thôi. Nhất định phải quay về báo tin này cho Thọ vương. Gã ra lệnh, "Các huynh đệ, lên!"

Lúc này, dù đối phương có là vương gia hay người thường cũng phải giết người diệt khẩu. Chỉ cần thất vương gia còn sống quay về, đại hoàng tử đảng sẽ phải đối đầu cơn sóng lớn nhất từ trước đến nay.

Vẻ mặt lười biếng của Thiệu Hoa Trì thoáng thay đổi, nhìn về phía một gười nấp kín trong bụi cây.

Người kia nhận được tín hiệu, bỗng nhiên nhảy từ trên cây xuống, lao thẳng về phía đám người Đao Cương Nghị đang xông lên. Một tấm lưới dày lập tức che kín đỉnh đầu bọn họ.

Lưới này cực kỳ lớn, chất liệu cứng. Để chuẩn bị trước cho hoàn cảnh này, Thiệu Hoa Trì vẫn giao cho thân vệ mang bên mình. Ban nãy, y buộc một đầu lưới ở trước trại. Trong lúc Thiệu Hoa Trì thu hút sự chú ý của bọn họ, Phó Thần cầm một đầu lưới khác, trèo lên cái cây đối diện.

Đao Cương Nghị không hề biết, để nghĩ cách đối phóng với địch tập kích, bọn họ tụ lại một đám với nhau, ai ngờ đó lại là cái bẫy Thiệu Hoa Trì và Phó Thần bày ra từ trước.


Giờ bị nhốt lại trong lưới !

Dù tay cầm vũ khí sắc bén nhưng không cách nào cắt được thứ lưới vừa giày vừa chắc như vậy.

Khi nhảy xuống, Phó Thần đã tính toán góc độ chuẩn xác, nhưng vẫn bị Đao Cương Nghị đâm một nhát vào chân. Đáng lẽ hắn có thể rơi xuống đỉnh lều, nhưng lại ngã vào bên hông lều.

"Bắt lấy ta !" Ánh mắt Thiệu Hoa Trì chợt lóe sáng, nhào về phía Phó Thần.

Phó Thần bị lệch phương hướng, lòng bàn chân còn bị thương. Hắn thấy Thiệu Hoa Trì vươn tay ra, nhưng vẫn còn cách một đoạn nữa mới với tới. Nếu như hắn rơi thẳng xuống mà không có nóc lều giảm bớt trọng lực, thì dù bên dưới có là cát cũng sẽ bị thương.

Lúc tay hắn sượt qua Thiệu Hoa Trì, y bỗng nhiên vươn hẳn về phía hắn, năm chặt tay Phó Thần. Hai người đồng thời ngã khỏi lều, rơi xuống dưới. Lúc hai người sắp chạm nền cát, Phó Thần cắn răng xoay mình một cái, chuyển đổi phương hướng cho lưng mình chạm đất trước , để hắn chịu trọng lượng của cả hai nam nhân trưởng thành. Thiệu Hoa Trì là chủ soái, không thể để y xảy ra chuyện vì mình.

Thiệu Hoa Trì cũng nhận ra động tác của Phó Thần. Ngay khoảnh khắc chuẩn bị tiếp đất, y vương ta ra chống lên mặt cát, giảm lực rơi xuống, để cho Phó Thần không bị thương. Đồng thời, y cũng mượn lực đẩy cả hai lăn vài vòng sang bên cạnh. Hai thân thể dán chặt vào nhau. Lúc bấy giờ, Thiệu Hoa Trì mới nhận ra nam nhân được y ôm trong lòng có một thân thể cường tráng cỡ nào. Có lẽ vì một tháng không được tắm rửa, mùi trên người không thể nói là thơm tho, nhưng cũng không quá khó ngửi. Trái lại, mùi nam tính đặc trưng tràn ngập trong khứu giác. Eo của nam nhân rất nhỏ, thậm chí còn cảm nhận được từng múi cơ rắn chắc cùng thân nhiệt nóng bỏng xuyên thấu lớp quần áo. Hắn hoàn toàn khác hẳn cái người trong trí nhớ của y. Ánh mắt y xao động, có chút thất thần.

Cho đến khi lúc nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của nhười dưới thân, y mới bình tĩnh lại. Thiệu Hoa Trì đưa ngón trỏ và ngón cái lên miệng, huýt dài một tiếng, thông báo cho đội ngũ đã mai phục từ lâu.

Thiệu Hoa Trì đứng dây, chìa tay cho Phó Thần đang bị thương ở lòng bàn chân.

Phó Thần trông thấy bàn tay sạch sẽ, trắng nõn xinh đẹp đưa đến trước mặt mình, ngây ra một lúc. Hắn trầm mặc, tựa như đang cân điều gì, sau đó mới chậm rãi nắm bàn tay kia đứng dậy. Lòng bàn chân y bị Đao Cương Nghị đâm một nhát, giờ đứng lên mới thấy cơn đau lan khắp toàn thân.

"Nếu không đi được, ta chỉ có thể bỏ ngươi lại. Ngươi phải tự nghĩ cách trốn tránh kẻ địch." Thiệu Hoa Trì nói, mặt không đổi sắc, cực kỳ lãnh khốc vô tình. Nếu đối phương còn lành lặn, tự lo được thân mình thì y còn miễn cưỡng mang theo, chứ đã bị thương thì chính là cản trở. "Ta mong là ngươi có thể di chuyển. Nếu ở lại, chúng sẽ không tha cho ngươi."

Thiệu Hoa Trì là chủ soái, đương nhiên phải đưa ra lựa chọn chuẩn xác nhất.

"Còn đi được." Phó Thần bình tĩnh đáp.

"Ồ, khá dũng cảm đấy. Vậy thì...." Thiệu Hoa Trì móc một viên dược nhét vào tay hắn.

Phó Thần vừa chạm vào đã cảm thấy quen thuộc, đặc biệt là mùi hương. Đây chính là thứ Lương Thành Văn chế ra từ một ít vụn thuốc hắn đưa cho, vụn của viên thuốc Lý hoàng từng đưa cho hắn dùng. Lương Thành Văn đã chế tạo thành công bản giản lược của nó, có khả năng kích thích sức mạnh ở thời điểm quan trọng, gọi là Phùng Xuân hoàn.

Dù chỉ là bản giản lược nhưng Phó Thần cũng biết một năm Lương Thành Văn chỉ chế được mười viên. Không phải vì khó chế tạo, mà vì nguyên liệu rất khan hiếm. Ngay cả Lý Biến Thiên lúc đó cũng chỉ có một viên.

Vật quý giá như vậy mà Thiệu Hoa Trì có thể tùy tiện đưa cho hắn sao? Nhìn bộ dạng y thì còn tưởng thứ này chẳng đáng gì. Nếu không phải Phó Thần biết giá trị thật sự của nó thì chắc sẽ nghĩ y tiện tay nhặt ngoài đường. Vì sao Thiệu Hoa Trì lại đưa viên thuốc đáng giá cả gia tài như thế cho một kẻ vô danh tiểu tốt là hắn?

"Nhìn gì nữa, sợ ta đầu độc ngươi sao?" Thiệu Hoa Trì cười lạnh. Thấy Phó Thần ngẩn người nhìn viên thuốc, y cau mày.

Kẻ này không tin mình, đó là điều đương nhiên. Bây giờ Thiệu Hoa Trì cũng không tin tưởng đối phương. Chẳng qua vừa nãy, hai người kề vai chiến đấu, y có cảm giác tên Vương Đại này là bậc thầy đóng kịch. Chẳng cần phải có lý do. Thiệu Hoa Trì tin, dù có là hồ ly cũng nhất định phải lộ đuôi.

Có vài lời không cần nói, vài việc không cần phải phơi bày thẳng thắn trước mặt nhau. Muối đối phó với một tên xảo quyệt dối trá thì nhất định phải kiên nhẫn hơ nhắn, giả dối hơn hắn.

Phó Thần cũng rất sảng khoái, nuốt luôn viên thuốc, dùng hành động của mình để tỏ lòng tín nhiệm, sự tín nhiệm ngắn ngủi.

Ý nói, dù Thụy vương ngươi muốn ta chết ta cũng chịu.

Thấy vậy, ánh mắt sắc bén của Thiệu Hoa Trì mới bình tĩnh hơn chút, nhìn về phía giữa sân.

Đao Cương Nghị và mười thị vệ kia đang cố cắt giây thường, hoặc cũng đang tìm lần tới mép lưới để thoát ra ngoài. Thật ra, chỉ cần cho chút thời gian thì thoát khỏi tấm lưới này cũng chẳng có gì khó. Nhưng bọn họ đã hoảng loạn ngay từ đầu, cho nên mọi việc mới trở nên khó khăn.

Mà Thiệu Hoa Trì cũng chỉ cần tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Sau khi nghe tiếng huýt sáo của Thiệu Hoa Trì, một đội tiểu binh lập tức lao ra bọc đánh ở hai bên lều trại. Ngay từ lúc nghe địch tấn công, Thiệu Hoa Trì sai người chờ sẵn ở đó.

Đao Cương Nghị cực kỳ tuyệt vọng nhìn các thân binh của Thiệu Hoa Trì ồ ạt xông tới. Không ! Gã còn phải nói cho Thọ vương biết về kế hoạch của thất vương gia. Gã chưa thể chết được !

"Mọi người, bày trận hồng tâm !" Giọng của Đao Cương Nghị run lên. Đây là thế trận đường cùng của gã.

Trận hồng tâm, ý nghĩa như tên gọi, chính là toàn bộ binh lính vây quanh một người ở giữa, tạp ra tường phòng hộ để bảo vệ người trong vòng tròn. Người này chính là hồng tâm. Đây là phương thức tự sát để bảo mệnh, mà người phát minh ra chính là Kích quốc hoàng đế, Lý hoàng. Nghe đồn sau khi Lý hoàng đăng cơ chưa được bao lâu thì xảy ra chiến tranh. Chuyện xảy ra khi Tấn Thái Tổ đã về già, nhân lúc Kích quốc vừa mới đổi chủ, tình hình quốc nội còn chưa yên, Tấn quốc muốn đục nước béo cò.

Khi ấy, Lý hoàng có thể nói là tử chiến đến cùng. Quân của Tấn Thái Tổ đều là thiết kỵ Tây Vực, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Dù Tấn Thái Tổ đã về gìa nhưng vẫn còn sót lại chút uy phong thời trẻ, có thể thấy được hùng phong của Tấn quốc năm xưa. Lý Biến Thiên quyết định ngự giá thân chinh để cổ vũ tinh thần binh sĩ. Trong trận chiến trường kỳ với quân đội Tấn quốc, binh lính Kích quốc tử vong thảm trọng. Ngay cả thân là chủ soái như Lý Biến Thiên cũng thoát chết trong gang tấ nhờ thế trận hồng tâm này.

Đó là chiến thuật điên rồ nhất, hy sinh tập thể để bảo vệ một người.

Thế trận hồng tâm về sau được viết vào binh thư. Vanh Hiến tiên sinh tiến hành phân tích chuyên sâu hai hướng bình luận tốt xấu về chiến thuật này, phân tích rõ ràng chi tiết trận tử chiến giữa Kích quốc và Tấn quốc năm xưa, Phó Thần cũng đã có dịp đọc qua.

Không ngờ hôm nay lại chứng kiến tận mắt!

Dĩ nhiên, nếu không được chủ tướng cho phép thì không được tự ý quyết định. Dù là thời khắc nguy cấp nhất, khi chưa được Thiệu Mộ Tiễn chấp nhận thì gã cũng không dám hạ lệnh như vậy. Đây chẳng qua là phương án phòng ngừa vạn nhất mà thôi.Dù Phó Thần cũng nắm được sơ sơ tình hình trước mắt nhưng vẫn không phân tích được kẻ sai người ám sát Thiệu Hoa Trì là ai. Trong năm năm nay có quá nhiều thay đổi, Thiệu Hoa Trì có bao nhiêu kẻ địch hắn cũng không rõ nữa.

Nhưng nhìn hành động của đối phương thì ắt hẳn muốn dồn y vào chỗ chết.

Thiêu Hoa Trì đương nhiên biết điều này.

Trong tấm lưới lớn, các tinh binh lập tức vây quanh Đao Cương Nghị, ai nấy đều đã thương tích ít nhiều. Thụy Vương đã phát động thân binh tấn công kẻ lọt lưới, muốn bắt tất cả bọn họ. Đám tinh binh của Thọ vương vừa phản kích vừa xoay vòng tròn không ngừng nghỉ. Trong lúc xoay, chúng để chừa ra khe hở cho Đao Cương Nghị chạy thoát.

Phó Thần trợn mắt, lại thấy gương mặt Thiệu Hoa Trì chẳng hề có chút giao động nào. Y nhìn những binh lính kia như một đám rác rưởi không đáng để vào mắt.


Thậm chí, khi Đao Cương Nghị nhân được thời cơ chạy trốn, y cũng chỉ ra lệnh vài câu qua loa, còn trên thực tế, thân binh của y chẳng hề đuổi theo.

Phó Thần trông thấy khóe miệng Thiệu Hoa Trì khẽ nhếch lên.

Hắn sững sờ như sét đánh, Thiệu Hoa Trì cố tình !

Vì sao y muốn thả kẻ cầm đầu ám sát mình ? Chỉ có một khả năng, cố tình để cho đối phương về báo cáo với chủ của gã.

Toàn bộ những gì vửa xảy ra chỉ là màn dạo đầu.

"Nhìn ta làm gì?" Thiệu Hoa Trì lạnh lùng liếc mắt, phát hiện ra Phó Thần đang lén lút quan sát y. Ánh mắt Phó Thần khiến y có cảm giác như bị ngàn cây châm đâm thủng lỗ chỗ, "Có biết nhìn thẳng vào hoàng tộc Tấn quốc là phạm tội đại bất kính không?"

Phó Thần dời mắt đi. Hắn thầm nghĩ, có phải trước nay mình chưa từng thật sự hiểu con người Thiệu Hoa Trì?

Thiệu Hoa Trì đưa Phó Thần đến chỗ dừng ngựa. Ở đó có một đám lính canh giữ, trông thấy Thiệu Hoa Trì thì lần lượt hành lễ, dù bên ngoài có địch bao vây cũng không hoảng sợ.

Chủ tướng bên cạnh Thiệu Hoa Trì tiến lên báo cáo. "Vương gia, mấy thương nhân kia bị bọn họ bắt đi rồi."

Các thân binh đều cho là mấy ngày trước, Thiệu Hoa Trì lần đầu phá lệ, thu nhận những thương nhân lang thàng này có lẽ phần nhiều là vì thiếu niên tên gọi Nghiêu Lục kia.

Giờ người đã bị bắt, bọn họ chạy đến báo cáo, chỉ sợ phải chịu cơn lôi đình của Thiệu Hoa Trì.

Lúc chủ tử nhà họ nổi giận thì không chỉ là trách móc thông thường, mà là nở nụ cười còn đáng sợ hơn cả thịnh nộ.

Nhưng Thiệu Hoa Trì chỉ thản nhiên gật đầu, như đã biết từ trước. Y dẫn đám người này theo cũng là có ý đồ, khiến kẻ địch phân tâm.

"Biết rồi, đúng là giống tác phong của Thiệu Mộ Tiễn." Thiệu Hoa Trì quay đầu, nhìn sang Phó Thần, "Biết cưỡi ngựa không?"

Đám thân vệ bấy giờ mới để ý, bên cạnh vương gia còn một nam tử xấu xí tầm thường nữa. La Hằng còn nhớ hắn, hình như người này tên là Vương Đại?

Hắn không bị bắt đi sao?

Thấy Thiệu Hoa Trì còn chủ động hỏi đối phương biết cưỡi ngựa không, bọn họ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Chẳng lẽ Thụy vương không quan tâm việc Nghiêu Lục bị bắt?

Thân làm thuộc hạ, tuy không dám tùy tiện đoán ý chủ nhân, nhưng bọn họ là thân vệ, có nhiều khi Thiệu Hoa Trì chưa nói khỏi miệng, họ đã phải chuẩn bị trước. Hơn nữa, biết ý chủ tử mới thành lính tinh nhuệ. Mấy người này tuy không biểu hiện ra mặt nhưng trong bụng đã xoay ba bốn vòng.

La Hằng cảm thấy thật kỳ quái. Nhìn kỹ thì Vương Đại cũng chẳng có gì đặc biệt. Mà nếu có thì là....đặc biệt xấu !

"Biết." Phó Thần gật đầu. Chẳng có thương nhân nào lại không biết cưỡi ngựa hoặc lạc đà, đó là phương tiện giao thông cần thiết.

"Vậy thì được. Sau này ta hy vọng ngươi sẽ không cản trở." Thiệu Hoa Trì cúi đầu nhìn bàn chân chảy máu của Phó thần.

Mặt đất quanh chân hắn đã bị máu nhộm đỏ. Giờ Phó Thần cũng không có thời gian băng bó vết thương.

Phó Thần đương nhiên cũng hiểu tình cảnh của mình. Hắn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

La Hằng tròn mắt nhìn Phó Thần. Nam nhân xấu xí này mà có thể khiến vị chủ tử lúc nào cũng lạnh băng của bọn họ nói nhiều như vậy sao?

Bấy giờ hắn mới có chút suy đoán khác thường, chắc thiếu niên dị vực xinh đẹp Nghiêu Lục kia không phải người được chủ tử để mắt. Người y quan tâm lại là....nam nhân xấu xí không chút hấp dẫn này !

Không, không thể, quá vô lý. Mắt thẩm mỹ của chủ tử rất bình thường mà, thích Vương Đại thì khẩu vị quá mặn rồi.

Thiệu Hoa Trì đương nhiên không biết rằng tướng lãnh La Hằng của mình lại có bộ não hoạt động phong phú đến vậy.

"Nếu như thân binh của ta phát hiện ra ngươi bị thương mà làm lỡ thời cơ, ta không cam đoan bọn họ sẽ giải quyết ngươi nhanh gọn trước thời khắc quan trọng." Thiệu Hoa Trì lạnh lùng nhìn Phó Thần đang đứng cạnh bảo mã màu nâu đỏ.

Phó Thần gật đầu, "Xin Thụy vương yên tâm."

Thiệu Hoa Trì leo lên chiến mã của mình, nhìn ra địa doanh phía xa, "Thế thì, trò vui lớn nhất bắt đầu thôi!"




Bình Luận (0)
Comment