Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 15



"Nghe mẫu phi nói, tay nghề sơn móng tay của ngươi rất khá?"

"Nô tài chỉ biết chút da lông, được nương nương để mắt là phúc khí của nô tài." Phó Thần lễ phép đáp.

Lời hắn nói không có một tia lấy lòng, chỉ cốt giữ mạng làm tiền đề, xem thời thế rồi đóng vựng đánh chắc mới là điều hắn muốn.

"Mẫu phi rất ưa thích ngươi." Thiệu An Lân nói như thể vô tình nhắc tới.

Phó Thần không rõ Thiệu An Lân biết được bao nhiêu, có lẽ Đức phi cũng từng ngẫu nhiên nhắc tới hắn, có lẽ lần trước nhìn thấy hắn nôn mửa nên mới có ấn tượng. Nhưng tam hoàng tử chắc nằm mơ cũng không nghĩ đến Đức phi "ưa thích" hắn không phải do nhìn trúng tài nghệ của hắn.

"Vậy chắc ngươi cũng biết cạo râu?" Thiệu An Lân hỏi.

Hình như trong mắt mấy chủ tử, những loại kỹ xảo dùng tay này đều chung một dạng, người nào biết thì biết hết vậy.

"Bẩm điện hạ, nô tài không am hiểu."

"Có người nói, ngươi là người khiêm tốn?"

"Điện hạ mới là đệ nhất." Tiền đề của việc khen người khác khiêm tốn là hai người phải ở cùng một cấp bậc.

"Vậy cứ thử xem sao đi."

"...Vâng." Trả lời biết hay không đều chẳng có gì khác biệt.

Phó Thần biết, không có ai cho hắn lựa chọn, mà hắn lại muốn chọn đường sống.


Phó Thần có cảm giác, những hành động cử chỉ của tam hoàng tử đối với hắn, càng tùy ý thì lại càng khắc nghiệt?

Khí tức y khiến ai nhìn thấy cũng phấn khởi như được tắm rửa xuân phong, nhưng hắn nhìn một thời gian lại giảm đi rất nhiều. Phó Thần cũng không biết tại hắn quá mẫn cảm, hay tại bệnh nghề nghiệp khiến luôn nắm được những cảm xúc của mà người khác muốn che giấu. Cũng có thể tại bản thân mình trời sinh đã khiến người ta chán ghét đi.

Tấn triều cũng có nhận thức rằng da tóc thân thể đều của cha mẹ ban cho, có điều râu không giống tóc, không thể buộc gọn lên được, cho nên nam tử từ trước đến nay sẽ thường xuyên tu bổ, còn người trẻ thì trực tiếp cạo đi. Mấy năm gần đây, trong một số ít giới văn nhân sĩ phu bắt đầu lưu hành tỉa râu thành râu quai nón, thậm chí người tỉa râu có tay nghề tốt còn được phong danh hiệu. Đặc biệt, những nam tử lớn tuổi còn có thói quen nhuộm râu.Có bài phú nói: Cao diện nhiễm tu liễu tự khí, ý nói tuy rằng tuổi đã cao, râu đã bạc, nhưng vẫn muốn nhuộm đen để an ủi rằng mình còn trẻ.

Cũng như sơn móng tay, tỉa râu mấy năm gần đây đã trở thành tục lệ trọng giới trâm anh thế phiệt cùng hoàng tộc triều đình.

Khi Thiệu An Lân đưa Phó Thần đến bên ngoài ngự thư phòng, lúc này mồ hôi lạnh mới đổ xuống.

Thiệu An Lân không tìm được người thích hợp nên thay bằng hắn.

Trên đời này có mấy người có thể cầm dao kề cổ hoàng đế ?! Cho dù là cạo râu !

Rầm !

Có tiếng đồ gì đó rơi mạnh xuống đất, kéo theo đó là tiếng hoàng đế trong cơn giận lôi đình: "Một đám vô liêm sỉ, ngân lượng giúp nạn thiên tai mà cũng để bị cướp! Bọn chúng có tích sự gì, cách chức ! Cách chức hết ! Tra, triệt triệt để để tra cho ta !"

Phó Thần đứng từ ngoài cũng có thể nghe thấy lời này, đủ biết Tấn Thành đế có bao nhiêu phẫn nộ. Hoàng đế cũng không phải công việc dễ làm,có đôi khi ban bố mệnh lệnh cho hạ nhân, từng tầng từng tầng truyền xuống, trong quá trình đó lại thêm vài lời đồn nho nhỏ, lúc đến tai dân chúng đã thành một phiên bản hoàn toàn khác. Từ xưa đến nay có bao kẻ muốn làm minh quân, tiếc rằng lưu danh sử sách thì chỉ có mấy vị.

Bên trong có quan viên vội vộng vàng vàng đi ra, mặt mày tả tơi xanh mét, Phó Thần khẽ nâng tầm mắt, nhìn liếc một cái rồi lại nhu thuận cúi đầu.

Tiền triều đã quy định rõ luật lệ chung dành cho thái giám, nói thái giám không được tham gia chính sự, không được kết giao quan viên, không được kéo bè kết phái với người người không thuộc hoàng thất...Nếu làm trái, tùy mức độ nặng nhẹ mà xử phạt. Nhẹ phạt ngân lượng, nặng thì lưu đày. Luật lệ này kéo dài tới Tấn triều hiện nay và càng ngày càng chi tiết.

Cho nên Phó Thần chỉ nhìn để nhớ lấy dáng vẻ của vị quan này, chứ căn bản không biết đối phương là người ra sao.

Tam hoàng tử đi vào, cũng không biết đang nói chuyện gì với hoàng đế. Phó Thần nghe không rõ nhưng có thể cảm giác được tâm tình Tấn Thành đế tốt lên rất nhiều, bầu không khí trong ngự thư phòng hòa hoãn đi không ít. Tấn Thành đế thậm chí còn cười vang: "Nếu là An Lân đề cử, trẫm đương nhiên muốn thử xem có đúng là cao siêu như lời con nói, cho tiểu thái giám kia vào đi."

Hôm nay đến phiên An Trung Hải hầu hạ, vừa hứng trọn lửa giận của đế vương, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn. Thân là thái giám bên cạnh hoàng đế thì tùy vào hỉ nộ ái ố của đế vương, số lần nguy hiểm đến tính mạng cũng nhiều, nhưng không nhiều đến độ luyện thành thói quen.

Hắn trông thấy Phó Thần đứng bên ngoài thì nhìn lâu một chút.

Phó Thần nghĩ vị công công này chắc hẳn là nhận ra mình.

Thấy Phó Thần ôm mèo trong lòng, nói: "Đây không phải là Bánh trôi sao, đưa cho Tạp gia đi."

Đưa mèo qua, An Trung Hải liền mang tiểu gia hỏa luôn mồm kêu meo meo không muốn rời Phó Thần cho tiểu thái giám bên cạnh trông coi, nói: "Đưa về Phúc Hi cung."

"Mau vào đi thôi." Rồi dẫn Phó Thần vào trong.

Phó Thần cúi đầu, khom lưng đi vào, đến vị trí thích hợp liền hướng về phía hoàng đế hành đại lễ: "Nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Đứng dậy đi, nghe An Lân nói tay nghề cạo râu của ngươi không tồi?" Tâm trạng hoàng đế lúc này có vẻ như cũng không tệ lắm.

"Nô tài không dám so với người thiên chuyên, nhưng nguyện nỗ lực thử một lần."

"Thật từ tốn, chòm râu này của trẫm nếu cạo không tốt, ngươi tự đi phủ nội vụ lĩnh phạt." Hoàng đế cười cười, không nặng không nhẹ nói vào câu, lại có cảm giác thái giám này trông quen mắt mà nhất thời nhớ không ra, bèn hỏi: "Nhìn ngươi rất quen, trẫm đã gặp qua ngươi rồi sao?"

Phó Thần đương nhiên sẽ không nó từng gặp tại Vị Ương cung, như thế chẳng phải sẽ nhắc hoàng đế nhớ đến ký ức tồi tệ kia?

Nhưng mà hắn phải nói thật, nên chọn một vấn đề không đáng kị nói: "Nô tài từng nói qua phương thức phối quy linh tập".


Tấn Thành đế vỗ tay một cái: "A, đúng đúng đúng, ngươi chính là tiểu thái giám đó, nói đến mới nhớ, các thánh hiền vẫn còn chưa nghiên cứu chế ra được, ngươi về sau cũng cùng đi xem xem."

Thánh hiền chính là nói những người chuyên luyện đan dược cho hoàng đế, mà người phụ trách là quốc sư, tiếp theo là một đạo nhân nổi danh, có thể thấy tốn bao nhiêu nhân lực cùng tài lực cho sự nghiệp trường sinh bất lão của hoàng đế. Tuy Phó Thần lúc trước đã cấp phương thuốc, nhưng mỗi chủng dược liệu có số lượng khác nhau, lại phải lần lượt điều phối mới chế ra được.

"Nếu có thể thành phẩm, trẫm sẽ có trọng thưởng !"

"Nô tài tuân mệnh." Chuyện này cũng chỉ nói để nghe cho vui, chứ hoàng đế cũng sẽ không vì một hạ nhân có chút cống hiến liền ban thưởng hậu hĩnh, bởi trong mắt bề trên thì đó là bổn phận của nô tài bọn họ. Nhưng nếu nói có điểm nào được lợi, thì chính là được treo danh trước mặt hoàng đế. Đối với đại bộ phân nô tài trong cung, có cơ hội lộ mặt trước đế vương so với ban thưởng còn quan trọng hơn nhiều. Tronh cung thái giám có mấy ngàn, được hoàng đế nhớ kỹ là chuyện vô cùng hiếm có. Lý Tường Anh lúc sai bảo bọn hắn đến Vị Ương cung cũng là lấy cớ này.

"An Lân, chuyện chẩn tai con đi tra, tất cả mọi việc trẫm giao cho con làm chủ."

Hoàng đế cũng cho rằng Thiệu An Lân sẽ không thiên vị bất cứ bên nào, giao cho y càng thêm ai tâm.

Thiệu An Lân trước lúc rời đi, nhìn Phó Thần an phận quỳ trên mặt đất, đánh giá quy củ tiểu thái giám này không có một chút sai lầm, thành công tạo ra cả giác không tồn tại.

Phó Thần lĩnh mệnh xong liền được đưa vào phòng trà bên cạnh ngự thư phòng, bắt đầu chuẩn bị công tác tỉa râu cho hoàng đế.

Hoàng đế tỉa râu phải theo quy định, cứ theo chu kỳ mười hai ngày một lần. Thời gian là vào giữa trưa, cổ nhân tin rằng khi thái dương chiếu qua đầu là thời điểm có thể động đao sát khí.

Thông thường, bất kể là người thân cận với hoàng đế đến đâu đi chăng nữa cũng không thể để nô tài hạ đẳng cầm dao ghé sát vào mình, càng không nói vị trí trí mạng là yết hầu cách chòm râu không xa, cho nên từ đây cũng có thể nói lên hoàng đế đối với tam hoàng tử có bao nhiêu yêu thích. Nhưng nhận xét khách quan, tam hoàng tử đối với hoàng đế lại không có bao nhiêu cảm tình, có thể tùy tiện kiếm một người đi hầu hạ hoàng đế là đo được thái độ ra sao.

Tỉa râu không những quá trình rườm rà tỉ mỉ mà thậm chí còn có hộ vệ trực ở hai bên. Lúc tia râu, bởi quá căng thẳng nên dễ phạm sai lầm, trước kia có không ít nô tài vì lý do này mà bị giáng tội. Nhưng bởi vì mời người không được, Thiệu Anh Lân mới đến Cô Lộc viện tìm một vị lão sư phụ, tiếc thay vị lão sư phụ kia đã quy tiên, tạm thời không ai thay thế. Nếu có thể cự tuyệt, Phó Thần nhất quyết không bước vào ngự thư phòng nửa bước.

Loại việc hầu hạ bên cạnh hoàng đế này vừa phí công lại chẳng có kết quả tốt. Cắt đẹp là ngươi vốn nên như vậy, cắt không đẹp, khiến long nhan giận dữ, thì ngươi chịu tội. Cho nên từ trước đến nay rất khó tìm người chuyên trách công việc này, mà có tìm được thì chưa chắc đã làm tốt.

Đầu tiên là tiến hành một loạt công tác kiểm tra, xác định trên người hắn không có vũ khí nào có thể đả thương người.

Sau đó cởi áo khoác, thay một bộ quân áo chuyên dành cho những người hầu hạ tỉa râu cho hoàng đế, bao gồm mũ, áo, giày, tất cả đều đủ. Phó Thần nhận lấy hộp gỗ lim từ tay An Trung Hải, lấy lưỡi dao ra, lại dưới sự theo dõi sát sao của thị vệ mà đặt dao lên cằm hoàng đế, bắt đầu thao tác. Ánh mắt hắn chuyên chú, động tác lưu loát trôi chảy,p cảnh đẹp ý vui, thái độ lấy bất biến ứng vạn biến. Dáng vẻ tự tin này đủ để đánh lừa người ngoài. Kiểu râu cũ của hoàng đế hắn không dám thay đổi, nhưng hình dạng và độ cong lại được cắt ngay ngắn chuẩn mực. Đây cũng là do kiếp trước hắn thường giúp vợ cắt tóc, vợ hắn còn từng cười nói tìm đâu ra được một ông chồng lên được phòng khách xuống được phòng bếp, mười hạng toàn năng như Phó Thần.

Phó Thần dần dần thuận buồm xuôi gió, hơi lạnh của ngón tay chạm nhẹ lên mặt khiến người ta thoải mái. Quan trọng nhất là động tác tỉa râu kia nhìn qua rất chuyện nghiệp, vừa không chạm vào nơi không nên chạm trên mặt đế vương, mà đường dao cũng rất lưu loát. Khiến cho Tấn Thành đé ban đầu không kiên nhẫn nhưng sau đó cũng nheo mắt hưởng thụ.

An Trung Hải đứng một bên bưng chậu nước để lát sau rửa mặt cho hoàng đế cũng hoang mang tột độ. Trước nay Tấn Thành đế không phải người kiên nhẫn, mà việc cạo râu lúc nào cũng rất tốt thời gian, muốn tinh tế tỉ mỉ lại càng tốn sức nên Tấn Thành đế vốn tính nôn nóng, không ưa loại chuyện này.

Cũng may Tấn Thành đế không cần nhuộm râu nên Phó Thần có thể tiết kiệm trình tự làm việc.

Sau khi tỉa xong, cơn buồn bực lúc sáng cũng dần tiêu tan, Tấn Thành đế không ngừng soi gương đồng, ngắm nghía bộ râu có độ cong hoàn mỹ, càng nhìn càng ưng mắt. Sắp tới là đợt đại tuyển ba năm một lần, hoàng đế càng thêm để ý dung mạo, "Ngươi thấy thế nào?"

"An Trung Hải nhìn ánh mắt là hiểu, lập tức cười nói: "Hoàng thượng nhìn qua như mới ngoài hai mươi, đứng cùng tam điện hạ giống như huynh đệ."

Long tâm đại duyệt, vung tay lên, nói với Phó Thần: "Mười hai ngày nữa lại đến."

Phó Thàn trở thành người cắt râu được đích thân hoàng đế chỉ định, phá lệ thưởng năm lượng bạc, bằng phân lệ năm tháng của Phó Thần. Thưởng bạc vẫn là thứ yếu, quan trọng là mang được cái mạng này toàn thân trở ra. Chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới lại có lúc mấy thứ tài lẻ không bao giờ dùng đến này lại có đất dụng võ."

Ra phía sau ngự thư phòng, lại thêm một đám đại thần đến yết kiến. Lần này là tấu việc người Vu xâm chiếm. Nhóm người này đến từ Tây Bắc, khi Phó Thần vừa xuyên tới đã gặp, là một đám người vô nhân tính, lòng lang dạ sói hết sức rõ ràng.

Mấy đại thần đều mang sắc mặt lo âu đi vào, Phó Thần quét mắt nhìn qua, kết hợp với tin tức thu thập mấy năm nay, trong đầu dần hình thành nên bước đầu về mạng lưới quan hệ trong triều.

Khi đến cuối hành lang, An Trung Hải động viên Phó Thân mấy câu, không hờ hững lạnh nhạt giống như khi ở Phúc Hi cung, Phó Thần cũng kính cẩn nghe theo đáp lại. Trên đường trở về, Phó Thần đếm bạc trong tay, xem ra tiền nợ vương Phú Quý đã có thể trả. Hắn còn chưa đụng đến số tiền Trần Tác Nhân tích góp, vẫn để nguyên chỗ cũ.

Hắn đi thẳng về hồ Dịch Đình, lần này vô kinh vô hiểm. Lúc dọn dẹp, hắn thấy mội đoi giày. Ngay cả khi gặp chủ tử đi lại trong cung, tầm mắt nô tài cũng chỉ được phép nhìn xuống mặt đất nên ký ức về giày vô cùng sâu sắc, dùng để phân biệt các chủ tử.

Mà trí nhớ hắn vốn tốt, đôi giày này hắn đã gặp qua, nhưng mang loại giày này trong cung có đến vài vị, hắn cũng không biết là vị nào.


Bình tĩnh nhìn hồ Dịch Đình, gió mùa hạ khẽ thổi qua mặt nước, tạo từng đợt sóng lắn tăn, hắn chỉ hy vọng không phải là người mà hắn nghĩ kia.

Sau khi cất giày vào trong áo, Phó Thần xem như không thấy, tiếp tục tỉ mỉ cẩn thận hoàn thành công tác lau dọn.

Đến tối, Phó Thần hạ sai mang theo chút bạc vụn, đến Thiện Thực phòng tìm lão Bát Hồ ham kiếm lợi nhỏ. Lần trước Vương Phú Quý kiếm được rượu cũng là lấy từ chỗ lão. Hai người tán gẫu vào câu, Phó Thần kín miệng nên mỗi lần gặp, lão Bát Hồ lại đem oán giận cả ngày ra than thở với hắn.

Điều này giúp Phó Thần thu thập được không biết bao nhiêu tin tức, tỷ như hoàng hậu nương nương ngày ngày chuẩn bị tã lót cho tiểu hoàng tử trong bụng, rồi thì Kỳ quý tần lại vạch lá tìm sâu, trả đi trả lại đồ ăn tới tới lui lui vài lần, cho đến vị nào đó trong cung đêm nay được bốc trúng bài tử, khiến cho phòng bếp bọn họ phải tăng ca để đưa canh cho hoàng đế....

Phải đến khi lão Bát Hồ bị bắt đi thượng sai, Phó Thần ơi ôm gói đồ điểm tâm mới rời đi.

Hắn đi một đường, cần thân tránh tai mắt, thừa dịp thị vệ thay ca mà lặng lẽ lẻn vào Cảnh Dương cung.

Hắn đứng đó nửa ngày lắng nghe động tĩnh, xác nhận thái giám do hoàng hậu phái đến đã rời đi mới bước vào. Thất hoàng tử là một đứa con bị bỏ rơi, vừa si ngốc vừa bị hủy dung, mẫu phi lại bị biếm vào lãnh cung, tuyệt đối không có khả năng trở mình, đây là sự thực ai nấy trong cung đều công nhận, tự nhiên sẽ không có người ghé đến nơi này. Phó Thần bước vào đã thấy bát đũa vỡ tan trong đình viện, mà cơm và đồ ăn trộn lẫn chất lỏng màu vàng, nhìn mà xót xa.

Trong đình viện không có ai, hắn gọi vài tiếng nhưng không người nào đáp lại.

Hắn vào từng gian phòng tìm, xem tất cả những nơi có khả năng ẩn nấp nhưng vẫn không thấy.

Phó Thần không biết một tên ngốc có thể sống sót ở hậu cung bao lâu, tất cả chỉ có thể tùy vào vận số của thất hoàng tử.

Khi Phó Thần tìm đến nhà bếp, thời gian đã quá một chén trà.

Bên ngoài phòng có một tấm cửa gỗ cũ nát màu đỏ, hắn gõ lên ván cửa nhưng vẫn không âm thanh nào đáp lại.

Hắn tìm bên ngoài hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy chìa khóa dưới đáy một cái bình mẻ. Vừa mở cửa, một mùi hôi thối mốc meo từ bên trong tràn ra, cực kỳ ghê mũi.

Trong phòng tối đen, vài tấm gỗ mục rơi lung tung trên mặt đất, tường bám mạng nhện. Nơi này cũ nát tan hoang, cũng như chủ nhân của chính nó, là cái xó xỉnh bị bỏ quên ở góc hoàng cung.

Một bóng dáng lủi thủi cuộn tròn trong góc tường, im lặng như người chết.

Phó Thần cẩn thận dè chừng đi qua, cúi xuống nhìn: "Thất điện hạ?"

Giọng nói của hắn như thể châm ngòi nổ lên cái xác chết này, Thiệu Hoa Trì điên cuồng vung tay nhu đang xua đuổi cái gì: "A ...A A !!!"

Tiếng thét chói tai thình lình chim vào màng nhĩ, móng tay Thiệu Hoa Trì sắc nhọn cắt qua cánh tay Phó Thần, để lại vết máu.

Phó Thần lúc này cũng không màng đến công kích điên cuồng của Thiệu Hoa Trì, dùng toàn lực ôm người vào lòng. Tuy nói Thiệu Hoa Trì hơn hắn mấy tuổi nhưng người không hề cường tráng, nhanh chóng bị Phó Thần khóa chặt.

Sau khi giãy dụa đủ cách cũng không thể khiến Phó Thần buông ra, Thiệu Hoa Trì kịch liệt run rẩy, tựa như vô cùng sợ hãi. Khuôn mặt quỷ kia kết đầy vảy huyết, so với lần đầu gặp mặt càng đáng sợ hơn. Phó Thần lại xem như không thấy, đợi đến khi Thiệu Hoa Trì bình tĩnh lại, đặt một bàn tay lên lưng y, nhẹ nhàng trấn an: "Đừng sợ, là ta, còn nhớ ta không?"




Bình Luận (0)
Comment