Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 155



Khi Phi Khanh nghe tin Hưu Hàn Học và Lục Minh cùng rơi khỏi lầu cao, thi thể hai người kia đã biến dạng hoàn toàn. Ngoại trừ một khoảnh khắc tim đập loạn nhịp lúc đầu, y lập tức khép chặt mắt, buộc mình bình tĩnh lại, Người đã chết rồi, quan trọng là phải tìm ra kẻ chủ mưu. Có lẽ vì trước kia đã từng gặp vết xe đổ của Thẩm Kiêu và Tưởng Thần nên lần này xảy ra chuyện tương tự, y cũng không quá bất ngờ. Y không hề bối rối, chỉ lịch sự rời khỏi tiệc mời các quan viên, đi tìm đám cô nương kỹ viện để hỏi thăm. Họ nói sau khi uống rượu, Lục Minh bắt đầu mắng chửi người, nói ra những lời bất mãn mấy năm nay, đều là thứ không dám để người ngoài nghe thật. Y uống thêm mấy bình rượu rồi hùng hùng hổ hổ xông a ngoài. Những chuyện sau đó thì họ không biết nữa.

Biết sơ sơ tình huống, Phi Khanh sai người đưa họ đi, khẽ liếc mắt ra hiệu. Các hộ vệ đều biết ý, y đang ra lệnh diệt cỏ diệt tận gốc. Các cô nương này đã nghe thấy điều không nên nghe, thậm chí còn có vài lời nhắc đến Kích quốc. Nếu truyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn là tội mất đầu.

Sau đó Phi Khanh đi điều tra phòng tra tấn trên tầng bảy. Ở hiện trường còn dấu vết đánh nhau, từ những vết máu lưu lại có thể nhận ra quyền cước bọn họ dùng đều là võ thuật Kích quốc. Ánh mắt Phi Khanh đảo qua đoạn dây thừng bị cắt đứt, sàn nhà và vách tường cắm đầy phi tiêu, trong đầu hình dung ra trước lúc chết, Hưu Hàn Học đã "chơi đùa" thế nào. Y nói với các hộ vệ, "Tìm hiểu xem, khi ấy hắn đưa ai vào phòng này, tra rõ thân phận."

Đám thị vệ lui xuống, tiếp tục phân tích tình hình. Đang lúc Hưu Hàn Học hưng phấn tột đỉnh, Lục Minh uống say bỗng nhiên xuất hiện. Thường ngày, quả thật Hưu Hàn Học không coi trọng Lục Minh nên oán giận chất chứa cũng là chuyện thường. Nhưng đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ trong phạm vi có thể cho phép, không đến nỗi gây chiến, nhưng nếu uống quá nhiều rượu thì sao?

Phi Khanh vẫn cảm thấy lời giải thích này quá gượng ép, nhưng lúc này, trừ cách đó ra, y chẳng biết lý giải ra sao.

Hai người tranh cãi càng lúc càng ác liệt, cuối cùng dẫn đến đánh nhau. Lục Minh đương nhiên chiếm thế thượng phong, hai người vật lộn dữ dội rồi cùng ngã khỏi lầu. Hả? Phi Khanh nhìn thấy một thứ dưới đất, là vết máu, nhưng do bút tích của Hưu Hàn Học để lại, viết một chữ, Lục Minh?

Tất cả những chuyện này đều giống như việc ngoài ý muốn, nhưng sao có thể trùng hợp thế được. Chẳng hiểu sao lại uống say, sau đó chẳng hiểu sao lại tìm đối phương để gây sự, rồi chẳng hiểu sao lại cùng nhau chết. Những điều này có thể là tình cờ hay sao? Hai tướng tài đắc lực của y sao có thể chết một cách lãng xẹt như thế. Đương nhiên phải có kẻ đứng sau lưng sắp đặt. Đối phương thậm chí còn có khả năng thao túng một vài hành vi của bọn họ.

Nếu không phải thế thì làm sao giải thích được những chuyện kỳ lạ liên tiếp này. Nhưng người thao túng được suy nghĩ của kẻ khác, từ trước đến nay chỉ có thần linh. Trên thế gian này làm gì có thần linh, mà nếu có cũng sẽ là bệ hạ.

Khi Phi Khanh vừa đặt chân lên một viên gạch, y chợt nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra. Một vài hộ vệ bên cạnh y bỗng nhiên bị một túi lưới treo lên. Bọn họ còn chưa kịp vùng vẫy, hàng loạt tên nhọn bắn ra từ trong vách tường. Ngay cả Phi Khanh cũng rất chật vật mới tránh được, nhưng vẫn bị thương ít nhiều. Những người dính bẫy đã gần như tắt thở. Tâm trạng bình tĩnh của y bỗng chốc điên đảo. Kẻ nào có khả năng thiết kế cơ quan cao siêu như vậy, thậm chí còn hoàn thành chỉ trong thời gian ngắn?

Phi Khanh vừa dùng dao cắt tuối lưới, vừa cẩn thận quan sát. Quả nhiên sàn nhà có vài chỗ được thiết kế đặc biệt, chỉ cần dẫm vào thì cơ quan sẽ khởi động. Phó Thần bày ra cách này dựa vào trò dò mìn ở hiện đại, chỉ cần di chuyển theo quy luật là có thể vượt qua. Phi Khanh chưa từng chơi trò này, đương nhiên không thể biết được, nhưng khi đám hộ vệ "đạp mìn" càng lúc càng nhiều, y cũng dần dần hình dung ra quy luật. Trong lòng y bắt đầu e sợ kẻ có thiên túng kỳ tài này. Trước nay, y cũng chỉ biết duy nhất một kẻ như thế, đó chính là Thất Sát. Thất Sát vừa mới xuất hiện trở lại, y đã không thể chống đỡ. Hẳn là mấy năm qua, hắn chỉ âm thầm ẩn náu mà thôi

Đương nhiên, Phó thần không có ý định giải quyết Phi Khanh hoàn toàn. Nếu dễ dàng bị xử lý như vậy thì đã chẳng phải là Phi Khanh. Hơn nữa, đêm nay hắn đã tiêu diệt hai người rồi, chắc chắn đội ngũ của Kích quốc sẽ thay đổi cục diện. Nếu còn động tới Phi Khanh thì mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn vào hắn. Hắn vừa mới tới ngày đầu tiên mà chủ soái đã mất mạng, có thể là tình cờ được sao?

Lúc Phi Khanh thoát ra được thì cũng đã thương tích đầy mình. Các hộ vệ của y không được may mắn như thế, người thì đạp phải cơ quan, người thì chắn tên cho Phi Khanh, gần như toàn quân đều bị diệt, một mình y sống sót trong cửa tử.

Chắc chắn là hắn ! Nếu không phải hắn thì sao lại có chuyện trùng hợp như thế. Hắn vừa đặt chân đến đây chưa được bao lâu mà đã tổn thất hai tướng lãnh, dù nói thế nào cũng rất đáng ngờ.


Phi Khanh tự băng bó cho mình một chút rồi đi thẳng vào phòng của Phó Thần. Thấy người còn đang ngủ, y nhẹ bước lại gần, vỗ vai hắn, "Lý Ngộ?"

Người trên giường ban đầu không phản ứng gì, Phi Khanh phải lay mạnh thêm vài cái, hắn mới từ từ quay lại, vẻ mặt rõ ràng là đang ngủ ngon lại bị đánh thức. Đầu tiên, hắn cảnh giác nhìn quanh, nhận ra mình vẫn đang ở chỗ cũ, mới để ý tới Phi Khanh, "Sao vậy? Không phải ban nãy đã nói chuyện rồi à?"

"Không có gì, chỉ muốn hỏi ngươi chút thôi. Nãy giờ ngươi vẫn ở đây sao?"

Phó Thần khó hiểu nhìn y, "Ta đương nhiên vẫn ở đây, chứ không thì còn đi đâu được. Ta trúng độc, vừa mới giải, cần nghỉ ngơi."

Lý Ngộ đương nhiên sẽ tức giận rồi. Vừa mới uống thuốc giải độc, dược hiệu còn dang phát tác, cả người nhức nhối khó chịu. Giờ tự dưng lại bị gọi dậy, hắn bực bội nhìn Phi Khanh.

"Sao ngươi lại bị thương? Vừa nãy vẫn còn lành lặn mà, xảy ra chuyện gì rồi?" Thấy dáng vẻ chật vật của Phi Khanh, Phó Thần phải nén cười.

Phi Khanh đương nhiên cũng biết trông mình bây giờ thê thảm ra sao, tự cảm thấy hơi xấu hổ, nỗi hoài nghi với Lý Ngộ giảm đi đôi chút.

"Không có gì, chuyện nhỏ thôi." Phi Khanh lấp liếm nói, dường như cũng không có ý định nói cho Phó Thần biết chuyện gì. Y có chút vội vàng, không giống Phi Khanh thường ngày, "Vậy thì được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi."

Sau đó lại nhanh chóng rời đi trước cặp mắt ngơ ngác của Lý Ngộ.

Sau khi cánh cửa khép lại, một bóng người lẳng lặng lên tiếng trong góc tối, "Chủ tử, chúng ta có cần làm gì để y khỏi nghi ngờ không?"

"Các ngươi càng làm thì càng dễ lòi đuôi. Y đã nghi ngờ thì cứ để cho y nghi ngờ. Suy cho cùng, thời gian ta xuất hiện cũng quá trùng hợp, đổi lại ta là y thì cũng không thể không nghi ngờ." Nhưng không có chứng cứ thì ngươi chỉ có thể đánh lén ta. Mà ta thì không bao giờ sợ đánh lén.

Phi Khanh vừa bước ra ngoài cửa, lập tức hỏi đám thân vệ mình để lại, "Có thật là hắn không ra khỏi phòng không?"

"Đúng vậy, thuộc hạ đến đưa thuốc mấy lần, thấy hắn vẫn ngủ say trong đó, có vẻ rất mệt mỏi." Thân vệ khẳng định.

Phi Khanh cau có gật đầu, bỗng nhiên trông thấy Thụy vương đi lên cầu thang, như cười như không nhìn y.

"Tham kiến Thụy vương."

"Quốc sư không cần đa lễ." Tuy nói vậy như Thiệu Hoa Trì vẫn ung dung nhận một lễ của Phi Khanh, "Bổn vương vừa chủ trì lễ đốt đuốc dưới kia thì xảy ra án mạng, hai người chết đều là thuộc hạ của ngài. Bổn vương đương nhiên phải đòi công bằng cho quốc sư. Không biết có thể mời quốc sư đi theo bổn vương một chuyến để tra xét rõ đầu đuôi sự tình?" Tuy giọng điệu Thiệu Hoa Trì lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng thấy y vội vàng chạy tới như vậy, không ít quan viên nhìn mà cảm khái. Nghe nói thất vương gia là người có ân tất báo, quả nhiên là vậy. Trước kia, quốc sư từng trị bệnh cho y, giờ y cũng có qua có lại.

Dù nói là Thiệu Hoa Trì đến Tây Bắc để tuần tra, nhưng chức quyền mà hoàng đế trao cho y không hề nhỏ. Xảy ra án mạng như thế, lại ngay trong lễ đốt đuốc mà y chủ trì, y còn có quyền cao hơn tri phủ trong việc điều tra vụ án này.

"Đa tạ Thụy vương." Phi Khanh cúi đầu cảm tạ.

"Quốc sư đừng khách khí. Ngài là ân sư của ta, đây là việc ta nên làm. Giờ chúng ta hãy đi xem hiện trường nơi bọn họ rơi xuống, như vậy mới có thể tìm ra hung thủ thực sự."

Phi Khanh đương nhiên chỉ có thể đi theo.

Lúc dẫn Phi Khanh xuống lầu, ánh mắt Thiệu Hoa Trì âm thầm lướt qua căn phòng nọ rồi lập tức quay đi.

Mọi việc sau đó diễn ra như Phó Thần đã dự đoán, dù Phi Khanh nghi ngờ hắn nhưng cũng không thể làm gì được. Phi Khanh thậm chí còn giao vài bộ phận y chuẩn bị từ trước cho Lý Ngộ. Bề ngoài, y tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong những thuộc hạ đó chắc chắn có tai mắt của y. Y vẫn cần phải quan sát Lý Ngộ. Hai thuộc hạ thân tín bỗng nhiên "xung đột" dẫn đến mất mạng, cần người tiếp nhận công việc của họ, vừa may Lý Ngộ có thể thay thế.

Vụ việc xảy ra ở Tây Bắc nhìn bề ngoài có vẻ như đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng có nó thì vô cùng to lớn. Người thắng lớn nhất là Phó Thần, từ vị trí của một người mới, bị ra oai phủ đầu, lập tức trở thành thủ hạ có quyền lực cao thứ hai, chỉ sau Phi Khanh.

Trong thời gian đó, Phi Khanh vài lần sai người ám sát hắn, nhưng đều thất bại quay về.

Không lâu sau, bản thân y cũng bị đột kích giống như vậy. Đó là một lời cảnh cáo, nhắc nhở y đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngươi muốn thử ta, ta cũng đáp lễ ngươi đầy đủ.

Vì vậy, Phi Khanh đành phải dừng hành vi thăm dò này, Phó thần cũng được một thời gian yên ổn.

Đối với người bị tai bay vạ gió như Tiết Duệ thì điều may mắn nhất chính là ngày ngày được trông thấy người thương. Dù y luôn mồm gào thét kêu đau, giả bệnh giả tật, nhưng thật ra trong bụng hí hửng lắm.


Phó Thần đã lên kế hoạch rời khỏi Tây Bắc, nhưng lại gặp một việc phiền não khó giải quyết. Hắn tình cờ trông thấy tỷ tỷ Phó Liễu của mình trên đường. Lúc đi ngang qua, Phó Liễu không nhận ra Phó thần. Phó Thần sai thuộc hạ hỏi thăm thì biết, Phó Liễu muốn gặp đệ đệ Phó Thần của mình, là thuộc hạ của Thụy vương. Người Phó gia ở nơi hẻo lánh, không nắm được thông tin, cho nên không hề biết Phó Thần đã mất tích. Giờ nghe nói Thụy vương đang ở thành Mộ Dương, Tây Bắc, thầm nghĩ biết đâu có thể gặp được, cho nên mới lặn lội đến đây tìm Thụy vương.

Họ đi khắp đường phố hỏi thăm tin tức của Phó Thần, nhưng không ngờ lại để lạc mất Phó Dung.

Phó Thần vừa tức giận vừa tự trách, "Ta nhớ trước khi đi đã dặn các ngươi chăm sóc tốt gia đình ta, bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi Cao Châu. Năm năm trước, rõ ràng ngươi nói đã sắp xếp ổn thỏa rồi mà."

"Nô tỳ thất trách. Khi đó, quả thật nô tỳ đã sắp xếp, nhưng sau đó có kẻ bưng bít thông tin. Những tin tức nô tỳ nhận được đều là giả........"

Chuyện nghe rất hoang đường, nhưng nếu đối phương là người đã quen với mọi hành động của Thanh Nhiễm thì hoàn toàn có thể qua mặt nàng.

"Thôi, chuyện này ta cũng có trách nhiệm. Giờ ngươi mau theo ta đi tìm người, điều tra xem Phó Dung đã bị đưa đến đâu."

Phó Thần mất liên lạc hoàn toàn với người thân. Đời này, hắn chỉ mong sao gia đình có thể sống yên ổn, không gặp chuyện gì nữa. Hắn trả giá nhiều như vậy, giữ cho Tây Bắc Tấn quốc được yên bình, ngăn cản nha phiến lan rộng, tất cả chỉ để bảo đảm cho người thân được sống một đời bình yên. Không ngờ bọn họ lại gặp nguy nan vì hắn.

Không lâu sau, Thanh Nhiễm đã tra được từ các dấu vết để lại, mọi đầu mối đều cho thấy, cô bé bị Ẩn vương Tây Bắc đưa đi.

Nghe đồn Ẩn vương Tây Bắc đang tìm kiếm muội muội thất lạc nhiều năm, bắt cóc nhiều bé gái có độ tuổi tương tự. Nhưng đáng sợ nhất là những đứa bé này đều không trở về.

Ẩn vương Tây Bắc? Phó Thần lấy ra miếng ngọc bội khắc chứ "Ẩn".

Đương nhiên không phải cầm trong tay miếng ngọc bội này là xem như thấy người. Đối phương muốn hắn phải đi một mình, tới cách ngoại thành Mộ Dương một dặm, sẽ có người tới đón.

Nghe vậy, Tiết Duệ và Thanh Nhiễm đương nhiên không đồng ý. Thân phận của Ẩn vương Tây Bắc rất bí hiểm, không ai biết lai lịch của y. Lúc trước ở Viêm Trung Các, cũng tại y phóng nhầm tiêu độc nên mới khiến chủ tử bị thương. Chuyện này nói thế nào đi nữa cũng quá mức nguy hiểm.

Phó Thần đương nhiên cũng đâu có muốn đi. Dù việc Ẩn vương làm khi ấy cũng rất có đao nghĩa, không phải loại người vô trách nhiệm, thấy chết không cứu, nhưng cách cứu người của y, quả thật chẳng ai thích cho nổi. Thậm chí, chỉ cần nhắc tới người này, Phó Thần đã cảm thấy phản cảm.

Nhưng giờ thế lực của hắn tuy đông cũng chẳng thể so được một góc của Ẩn vương Tây Bắc. Hơn nữa, vài năm nay hắn chỉ bôn ba ở quanh kinh thành Kích quốc, còn Ẩn vương lại là bá chủ vùng Tây Bắc, hai thế lực có phạm vi hoạt động khác nhau hoàn toàn. Ở địa bàn của người ta thì không nên tự ý gây sự, vô duyên vô cớ lại kéo thêm kẻ thù.

"Ít nhất cũng có thể ra điều kiện với y, tự thương lượng để kiếm cho mình đường sống. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta còn cách nào tốt hơn ư?" Nếu không thể áp đặt phép tắc lên đầu người khác thì chỉ đành tuân theo quy củ của đối phương.

Cuối cùng, Phó Thần nhân lời đến gặp Ẩn vương. Sáng sớm, sương mù vây kín khu vực ngoại thành, khiến vùng đất cằn cỗi này càng thêm heo hút. Hắn chờ ở nơi cách thành Mộ Dương một dặm. Lát sau, có tiếng xe ngựa lọc cọc đến gần.

Người trên xe bước xuống. Phó thần nhắm mắt lại, để yên cho người ta bịt mắt. Kế tiếp, cả mũi lẫn miệng đều bị nhét thảo dược, nhưng may sao trước đó, hắn đã dùng vài loại thuốc giải cho nên sẽ không ngất đi ngay lập tức.

Ẩn vương xem ra cũng là người cảnh giác. Chỉ là đưa hắn tới địa bàn của mình mà cũng phải cẩn thận như thế, lo người khác sẽ nhớ đường, cho nên trước hết phải hủy hết tri giác của đối phương.

Sau khi Phó Thần "bất tỉnh", đối phương khiên hắn lên vai, vác vào xe ngựa.

Hắn nhớ kỹ trong đầu cách quay xe, hướng đi, địa hình đường xá xung quanh.

Không lâu sau, xe dừng lại. Xung quanh hết sức náo nhiệt. Dựa vào âm thanh, hắn đoán chắc nơi này gần khu chợ sáng phía đông thành. Xác nhận một chút, Phó Thần bắt đầu dỏng tai lên nghe ngóng.

Có tiếng người trò chuyện, chính là hai tôi tớ đã vác hắn lên xe lúc nãy. Phó thần dán tai xuống sàn.

"Ngươi nói xem, bắt Thụy vương tới đây, Tây Bắc nhất định sẽ loạn hết cả lên. Chủ tử làm vậy có phải là liều lĩnh quá không?"

"Chẳng phải là Thụy vương tranh giành một đứa bé gái với chủ tử nhà chúng ta mới thành như thế hay sao?"

"Tranh giành một đứa bé gái là thế nào?"

"Chính miệng Thụy vương nói, trước kia y có một thủ hạ rất trung hậu thành thực, về sau hình như chết trong đám cháy. Muội muội của thủ hạ này bị chủ tử chúng ta bắt về, cho nên y mới tới tận nơi đòi đưa cô bé đi."

"Có việc như vậy sao? Nghe đồn Thụy vương trạch tâm nhân hậu, đối đãi với thuộc hạ hết sức khoan dung, không ngờ lại là thật."


"Đương nhiên là thật rồi. Nếu không thì sao có chuyện nhiều người nguyện trung thành với y như thế. Nhưng y cũng quá xem thường chủ tử của chúng ta, dám đến công khai đòi người. Ẩn vương mà lại sợ một tên sát thần như y sao...."

Nghe được cuộc trò chuyện, Phó Thần hoang mang cực kỳ. Nhưng hắn bắt đầu cảm thấy ý thức tan rã, từ từ chìm vào hôn mê. Một lát sau, mành xe được kéo ra, một thân người khác nặng nề ngã xuống, chắc cũng bị đánh ngất như hắn. Lúc nằm bên cạnh, người này chẳng hề nhúc nhích, như một khối thịt chết.

Sau đó, Phó Thần mất ý thức hoàn toàn.

Lúc tỉnh lại, hắn nghe một giọng nói không ngừng vang lên bên cạnh. "Ngươi tỉnh lại đi."

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, trông thấy một gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc. Đó là Thiệu Hoa Trì đang lạnh nhạt vỗ vỗ mặt hắn, muốn gọi hắn thức dậy.

Phó Thần giật mình, nghiêng người tránh né. Thực ra, không thể trách hắn vì sao lại phản ứng dữ dội như thế. Gần đây, hắn mấy lần phải tiếp xúc gần với nam nhân, như là Hưu Hàn Học, hay Ẩn vương. Bọn họ đều biến thái, khiến người ta khó chịu. Chứ nếu là lúc bình thường, dù có bị nam nhân kề cận như vậy, hắn cũng chỉ không thoải mái trong lòng chứ chưa đến nỗi tránh né. Giờ thì khác rồi, hắn bắt đầu phản cảm với việc gần gũi người cùng giới.

Thấy phản ứng của Phó Thần, khóe miệng Thiệu Hoa Trì khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, như thể đang nói ta muốn chạm vào ngươi lắm chắc. Nếu không phải ở đây chỉ có mỗi ta và ngươi thì ta cũng không nóng lòng đánh thức ngươi như vậy.

Phó Thần ngó nghiêng hai bên, nhận ra đây là một đáy vực, xung quanh là vách đá dựng đứng, đường đi xuyên khe núi bị một tảng đá lớn chặn lại, đầu kia là một thác nước sắp cạn khô, có thể thoáng trông thấy vài khóm cây héo quắt.

Đây là đâu?

Phó Thần không khỏi kinh ngạc. Hắn vạn lần không ngờ tới, Ẩn vương đưa lệnh bài cho hắn là để dẫn hắn tới một nơi hoang vu không bóng người, sau đó giam hắn lại.

Phó Thần nói ra điều mình thắc mắc. Thiệu Hoa Trì cũng mang bộ mặt như nuốt phải than, cau có nhìn Phó Thần từ đầu đến chân, "Có phải ta đã từng gặp ngươi ở quán trọ không? Ta còn nhớ miệng ngươi, à còn mũi nữa."

Tuy Thiệu Hoa Trì đã cố nói giảm nói tránh nhưng Phó Thần vẫn nghe được ý mỉa mai.

Mũi củ tỏi, môi xúc xích, muốn quên cũng khó.

Phó Thần:...Vậy cho nên ngươi mới nhớ mặt ta? Bộ xấu đến vậy à?

Phó Thần giờ mới nhận ra điều đó cơ.

"Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Tiểu nhân là Lý Sùng Ngôn." Cả mặt nạ da lẫn tên gọi này đều được Lý hoàng ban cho.

"Không ngờ tên nghe cũng không tệ." Dù khuôn mặt chẳng ra gì, "Bổn vương là ai chắc ngươi cũng biết, không cần giới thiệu lại nhỉ."

"Vâng, Thụy vương, tiểu nhân đương nhiên nhận ra ngài. Ngài có biết đây là đâu không?"

"Ta cũng không biết, ta chỉ tỉnh lại sớm hơn ngươi một lúc thôi."

Phó Thần nhớ tới những lời mình nghe được trước khi hôn mê, nhìn Thiệu Hoa Trì một lát, muốn nói lại thôi.




Bình Luận (0)
Comment