Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 165



Trong bóng tối âm thầm, Thất Sát tinh và Đế Vương tinh càng lúc càng tách xa nhau, mỗi người chiến cứ một phương, nhìn như không hề xung đột nhưng trong ánh sáng mỗi bên tỏa ra ẩn chứa muôn vàng mũi nhọn.

Nếu không có lần truy sát trong hoàng cung, khiến Thất Sát tìm được đường sống trong chỗ chết, tình cờ phát hiện ra thế lực khổng lồ đứng sau vụ việc này, thì có lẽ Thất Sát tinh và Đế Vương tinh sẽ là hai vị tướng lãnh bá chủ nhưng không bao giờ gặp mặt. Nhưng trên đời này không có nếu như. Bọn họ đã chót gặp nhau, đã trót chia lìa thì cũng nhận ra mỗi người có một hướng đi riêng biệt, không thể nào cứu vãn được nữa.

Ván cờ do Đê Vương tinh chuẩn bị suốt hai mươi năm đã vì trận tập kích của tộc Ô Ưởng do Thất Sát chỉ huy phá hoại bước đầu. Vận mệnh thiên hạ sắp chính thức chuyển dời.

Đôi bên đều nắm trong tay những quân bài chưa lật. Cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt đang dần nổi lên mặt nước......

......

Trong năm năm, việc truy tìm Thất Sát chưa một lần dừng lại.

Năm năm trước, Thất Sát từng xuất hiện trong hoàng cung, sau đó biến mất không tăm tích, ẩn náu kỹ càng.

Lý Biến Thiên không quá mức vội vàng vì một tên Thất Sát cỏn con. Đối phương có thế lực riêng ở Tấn quốc, thậm chí còn thò cả nanh vuốt sang Kích quốc. Hắn muốn bắt gọn cả mẻ, tiêu diệt toàn bộ, không chừa chút cặn, đó mới là phong cách của Lý Biến Thiên.

Vậy thì rốt cuộc Thất Sát đang ở đâu, Lý Biến Thiên cũng không biết chính xác. Thất Sát gian xảo ở chỗ rất giỏi che giấu, không để bất cứ ai tìm ra thân phận, thậm chí còn biết cách đánh lạc hướng, để kẻ khác chịu tội thay.

Nhưng dù Thất Sát có muốn che giấu đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần Lý Biến Thiên mưu toan khống chế, thay đổi hoàng triều Tấn quốc, hắn nhất định sẽ phải hành động.

Những nơi đáng ngờ nhất chính là các thế lực bỗng nhiên trở nên hùng mạnh. Nhất định có vết tích của Thất Sát tại đó.

Nhưng Thất Sát còn kiên nhẫn ơn bọn họ. Trong vài năm nay, những thế lực bỗng nhiên vươn dậy mạnh mẽ ở Tấn quốc đều có nhân vật to lớn đứng sau chống lưng. Lúc trước, phe Lý hoàng đã điều tra được vài nơi thuộc diện khả nghi. Trong đó, đáng ngờ nhất chính là tam hoàng tử ở cảng Nghiệp Thành. Trước kia, nơi đó thường xuyên bị hải tặc tấn công, giờ lại bị Thiệu An Lân không chế, thế lực đôi bên ngang sức ngang tài.

Thứ hai là quân khởi nghĩa do nhị hoàng tử âm mưu. Đương nhiên "nhị hoàng tử" này chính là thuộc hạ của Lý hoàng, chiêu binh mãi mã chẳng phải chuyện gì khó. Cuối cùng là thế lực tầm thường nhất, không đáng ngại nhất, là núi Thái Thường ở huyện Lô Tích. Đó là nơi một đám nạn dân vô dụng tụ tập lại, cùng nhau sinh sống yên ổn, khá giống với trại từ thiện An Nhạc Chi Gia của quốc sư ở Loan kinh. Nhưng nếu chỉ đơn giản là sinh hoạt bình thường, thì tại sao người vào núi đều bị kiểm tra nghiêm ngặt?

Dù Tây Bắc có rối loạn, tra cũng không thể biết được chính xác lai lịch nạn dân, nhưng cũng nghiêm hơn những nơi khác nhiều.

Một nhóm người đứng ở chân núi cách núi Thái Thường không xa. Một người mặc trang phục nữ tử cưỡi trên lưng ngựa, nhìn con đường núi ít người qua lại. Một nụ cười âm hiểm khẽ nhếch lên, dù không thể nhìn rõ.

"Đã điều tra được, kẻ đứng sau chỉ huy núi Thái Thường xuất hiện rồi." Một hộ vệ mặc trang phục nam nhân quỳ xuống chân nữ tử. Họ đã nhận được tin trước đó không lâu, người làm chủ núi Thái Thường đã chính thức lộ diên. Dù người trên núi cố gắng bảo mật, nhưng lại dễ moi tin từ những nạn dân dưới chân núi.

"Vậy, các ngươi cảm thấy Thất Sát trong truyền thuyết đang ở trên ngọn núi này sao?"

Không ai trả lời câu hỏi của nữ nhân. Bọn họ đều biết, nếu lần này có thể gặp được kẻ đứng sau chỉ huy, thì có lẽ bọn họ là những người duy nhất tận mắt nhìn thấy Thất Sát.

Thiệu Hoa Trì lau xong máu mũi chảy ồ ạt, thấy Phó Thần vẫn dang nhìn mình chăm chú, trái tim nhảy thót lên như muốn văng ra khỏi cổ họng. Y lắp bắp, "Vị...vị đại nhân này...Có chuyện gì thế ạ?"

"Tên ngươi là gì?" Nhìn mặt Phó Thần, khó mà biết được hắn đang nghĩ gì.

"Ta là Diêu Tiểu Minh." Y cười ngốc nghếch, trên gương mặt bình thường lại có vẻ rực sáng.


Phó Thần nheo mắt. Đó là tên đệ đệ của Diêu Tiểu Quang. Lúc trước, Diêu Tiểu Quang cũng từng nhắc đến, tên nó và đệ đệ ghép lại với nhau thành chữ Quanh Minh. Người nhà đều mong cho hai đứa có được tương lai rực sáng, chỉ tiếc đời không như là mơ.

Sau này, Phó Thần sai người về quê đi tìm người nhà Diêu Tiểu Quang, thì biết nơi đó gặp phải lũ lụt. Gia đình Diêu Tiểu Quang không biết sống chết thế nào, nhưng Phó Thần lo đã lành ít dữ nhiều.

Tìm được Diệp Huệ Ly, Phó Thần không muốn tốn thêm thời gian gọi người tới nữa, định cõng ả về luôn.

Nhìn Phó Thần đi về phía Diệp Huệ Ly đang ôm chân đau ngồi một chỗ, làn mi mỏng của Thiệu Hoa Trì khẽ giật. Không biết y dùng bộ pháp gì mà nhanh chân hơn Phó Thần một bước, chắn trước mặt hắn, không chút do dự xốc Diệp Huệ Ly lên lưng. Y ngẩng đầu, nở nụ cười chất phác, "Những việc thế này, sao có thể để đại nhân ngài làm được. Dù tiểu nhân đọc sách không nhiều nhưng cũng biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân, không thể để danh dự ngài bị tổn hại."

Có lẽ vì y là người nhà của Diêu Tiểu Quang nên ánh mắt Phó Thần cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Nghe vậy, hắn bật cười, không thèm nhìn đến ánh mắt kháng nghị của Diệp Duệ Ly, gật đầu đồng ý.

Diệp Huệ Ly ngơ ngơ ngác ngác bị cõng : Người tổn hại thanh danh là ta đây nè !!!

Cũng cạn lời luôn với trình độ trợn mắt nói dối của Thụy vương.

Người cõng mình là Thụy vương nên dù có bất mãn đi nữa, Diệp Huệ Ly cũng không dám thể hiện ra ngoài. Ả giãy dụa một tí cho có lệ rồi nằm im. Giờ ả đâu phải là Kỳ quý tần kiêu căng, ngang bướng trước kia nữa.

Hai người một trước một sau, Thiệu Hoa Trì lén lút ngẩng đầu, nhìn thân người thon dài, cao ngất trước mắt, cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng không đủ. Thật ra bọn họ mới tách nhau ra chưa được bao lâu, nhưng y cảm thấy như đã chờ đợi mấy kiếp. Vừa liếc tới cặp mắt luôn bình tĩnh vô ba của Phó Thần, trái tim y không ngừng va đập dữ dội trong lồng ngực, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Giọng nói của người kia không khàn đặc, khó nghe như y, giờ y đang phải dùng tông giọng thật trầm thấp dể che dấu.

Còn tiếng nói của Phó Thần lại rất êm tai, như rượu ngon ủ lâu năm trong lòng đất, thấm nhuần năm tháng, sau khi vỡ giọng xong lại càng hấp dẫn hơn.

Dù y có là con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng chẳng thế khiến hắn mảy may để ý.

Nhớ đến lúc nãy, bị Phó Thần bỏ lại trong thôn ăn thịt người, không chút lưu xuyến rời đi, tâm trạng vui sướng trong lòng y bị dội một chậu nước lạnh. Dù y biết làm thế mới đúng là Phó Thần, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm giác hụt hẫng.

Trái tim khẽ quặn đau một cái, không nặng không nhẹ. Kẻ như Phó Thần, có thể cứng có thể mềm, không cố định hình thái, vĩnh viễn chẳng thể đoán ra hắn đang nghĩ gì, cũng không cách nào thân cận. Dù y dùng thân phận Diêu Tiểu Minh tiếp cận hắn, nhưng y biết, cho dù có là Diêu Tiểu Quang bằng xương bằng thịt đứng trước mặt Phó Thần thì giữa bọn họ vẫn có một bức tường ngăn cách. Những người từng thân cận với Phó Thần đều nhận thấy điều này, một cảm giác rất khó mô tả. Phó Thần vẫn đơn độc như trước, không hề vướng bận gì, cũng không muốn liên quan quá nhiều tới bất cứ ai.

Đôi mắt Thiệu Hoa Trì lại nhảy nhót chút ánh lửa. Ít nhất, hắn vẫn còn đây, chứ không phải cái xác cháy đen bất động trong đống đổ nát.

Chẳng phải như thế đã đủ rồi sao.

Cho đến khi Phó Thần nhẹ bất ngờ "hả" một tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Thiệu Hoa Trì.

Phó Thần ngồi xuống. Bùn đất ở đây có dấu vết bị đào xới, hơn nữa đã được che giấu kỹ càng, có một ít đất mới được lấp lên. Nhưng chỗ này là lưng núi phía sau còn đang trong quá trình quy hoạch, chưa bắt đầu khai phá, sao lại có đất mới được.

Y vo một chút đất, đưa lên ngửi thử. Sắc mặt Phó Thần chợt biến. Mùi lưu huỳnh.

Hắn bới đất ra, trông thấy một vật bằng sắt, trái tim thắt lại.

Đào Tật Lê? Không đúng, Đào Tật Lê là loại mìn thô sơ xuất hiện từ đời Tống, có hình tròn, xung quanh có nhiều gai hình nón, ở giữa trống rỗng để chứa thuốc nổ. Còn trong lịch sử thế giới này, nó xuất hiện tại Hàm triều. Nhưng thứ này có chốt cao hơn, không có gai, bề ngoài nhẵn nhụi. Phó Thần không thử chạm vào, sợ khiến nó phát nổ.

Nơi này cách chỗ nghiên cứu thuốc nổ không gần, làm sao có người bất cẩn đánh rơi được. Hơn nữa, hắn cũng chưa từng sai người chế tạo thứ mìn này.

Trừ phi.....đã có ngươi chôn nó ở đây từ lâu rồi.

Nếu có thể đến đây mà không bị cách quản sự phát hiện, thì có lẽ kẻ này đã lẳng lặng trà trộn vào các nạn dân.

Dù hắn bảo người ở núi Thái Thường phải thật hành xử thật bình thường, không để bất cứ ai nhận ra nơi này có gì kỳ lạ, nhưng có lẽ vẫn bị những kẻ tinh tường nhận ra.

Có lẽ đối phương muốn lật tẩy bọn họ, hơn nữa, nếu tính toán thời gian thì hắn cũng chỉ vừa đến núi Thái Thường được vài ngày, cho nên muốn nhân dịp này để chôn "chủ nhân ngọn núi" ở đây luôn. Vì thế mới lặng lẽ chờ đợi suốt năm năm.

Nhìn mặt đất chỗ cũ chỗ mới, hắn nhận ra xung quanh chỗ này đều có mìn hoặc thuốc nổ.

Cùng lúc đó, ở một nơi cách xa ngàn dặm, Lý hoàng không chỉ bắt đầu phản kích lại Phó Thần ở núi Thái Thường, mà ngay cả Thiệu An Lân cũng là chướng ngại vật trên con đường đại nghiệp của hắn.

Tam vương gia Thiệu An Lân ở Nghiệp thành cũng có chút linh cảm chẳng lành.

Vừa đóng xong thương thuyền, Thiệu An Lân chuẩn bị lên thuyền kiểm tra thì bỗng nhìn hai bên, cau mày nói, "Mọi người rời thuyền, có vấn đề rồi."

Hàng hóa trên thuyền đều là vật phẩm vô giá, nhưng thế có giá cao nhất ở đây, chẳng nghi ngờ gì, chính là tam vương gia Thiệu An Lân. Chỉ cần y còn sống, mất hàng hóa cũng chẳng sao.

Ngay sau khi Thiệu An Lân được người hộ tống xuống thuyền, chiếc thuyền lớn bỗng nhiên phát ra tiếng nổ lớn. Thiệu An Lân bị vụn gỗ bắt ra sau vụ nổ khiến cho mặt mày xám ngắt, nửa thân bị thương, thuộc hạ vì bảo vệ y mà chết gần một nửa, nhưng y may mắn vẫn còn giữ được mạng.

Thiệu An Lân dựa trên những điểm đáng ngờ nho nhỏ, phát hiện ra những thứ xung quanh mình đều bị động chân động tay, tất cả đều do y đã bám rễ ở khu cảng Đông Bắc suốt năm năm.

Phó Thần lại khác. Phó Thần gần như vừa mới tiếp nhận trở lại thế lực của mình ở Tấn quốc, có thể nhận ra trên núi có điểm dị thường trong thời gian ngắn như vậy là tốt lắm rồi.

Bây giờ, dựa theo ước tính bằng mắt, Phó Thần hình dung được tình hình khá bi quan. Nếu thứ này không phải Đào Tật Lê mà còn tiên tiến hơn, như địa lôi chẳng hạn, thì núi Thái Thường có thể giữ được bao nhiêu phần?

Trong trí nhớ của hắn, địa lôi xuất hiện lần đầu tiên trong lịch sử và vào triều Minh. Các quốc gia hiện giờ chưa có kỹ thuật tiên tiến như triều Minh. Vào thời điểm ấy, địa lôi có cấu tạo không quá phức tạp, hầu hết được làm từ sắt hoặc đá, bên trong là một hộp động cơ. Khi có người đạm chân vào công tắc, vật nặng trong vật không có gì buộc lại, kéo những bánh răng bằng sắt ma sát với đá lửa, gây cháy nổ. Đương nhiên thuốc nổ thời này chưa có uy lực bằng, không thể tấn công phạm vi xa, nhưng sức phá hoại thì khó mà nói được.

Chính trên núi Thái Thường, Phó Thần cũng cho người nghiên cứu chế tạo ra loại thủy lôi dùng để chống quân Kim thời Bắc Tống năm Tuyên Hòa thứ bảy. Hắn làm mọi thứ tuân theo quy luật lịch sử, không chế tạo thứ gì vượt quá thời đại, vừa hao phí nhân lực vật lực lại vừa kinh hãi thế tục, dễ bị vu tội, cho nên cũng không có ý định một bước lên trời.

Thủy lôi cũng phải liều lĩnh lắm mới dám đưa ra đề án đi trước thời đại chút ít, còn những thứ khác đều thuận theo thời thế.

Vậy mà "dân bản xứ" ở đây còn cao tay hơn kẻ xuyên không như hắn, đã phát minh ra địa lôi rồi.

Phó Thần cau mày, nhìn núi Thái Thường vẫn yên bình như trước, nhanh chóng nghĩ cách đối phó với nguy cơ.

Đương nhiên Thiệu Hoa Trì đã trông thấy vẻ mặt của Phó Thần, trái tim lại đập thình thịch.

Y rất quen với gương mặt này. Lúc Phó Thần còn là thái giám, trừ những khi phải diễn kịch, hầu như lúc nào hắn cũng thong dong, hiền hòa, điềm tĩnh, tự nhiên. Còn khi nào sắc mặt hắn nghiêm nghị như vậy thì có nghĩa là....không ổn!

"May quay về. Ta cần tập hợp mọi người lại. Hai ngươi...." Quả nhiên một lát sau, Phó Thần nhìn Thiệu Hoa Trì đang cõng Diệp Huệ Ly trên lưng, "Phải theo sát ta, không được chạy lung tung."


Dứt lời, hắn quay đầu đi thẳng.

Phó Thần quan sát cẩn thận từng chi tiết trên sườn núi, lớp cỏ che phủ, những đám cây đan xen, mặt đất có bị đào xới hay không, màu sắc đất thế nào, dùng những dữ kiện này để phỏng đoán nơi có chôn mìn. Quan sát vậy mới càng kinh hãi, hóa ra ban nãy mình đã dạo qua Quỷ Môn Quan vài lần mà không biết.

Số lượng mìn rất nhiều, hơn nữa còn được giấu kỹ. Đó cũng là lý do vì sao ban nãy mọi người cùng tỏa ra tìm Diệp Huệ Ly nhưng không có cái nào phát nổ.

Nhưng dù có bị chôn sâu đi nữa, chỉ cần nhiều người chạy đến thì rất có thể sẽ trúng bẫy.

Dựa vào dấu vết bùn đất, có lẽ toàn bộ sườn núi đã bị rải đầy mìn.

Phó Thần không lộ bất cứ cảm xúc dư thừa nào, nhìn vẫn có vẻ bình tĩnh, thong thả như trước, nhưng Thiệu Hoa Trì nhận thấy lưng hắn cứng ngắc. Phó Thần đang căng thẳng, vì sao lại căng thẳng?

Y cũng làm theo Phó Thần, quan sát mặt đất. Đất có chỗ mới được lấp. Dưới đó chôn thứ gì?

Y cũng xét tới đủ loại khả năng, nhưng còn chưa kết luận được gì, thì một tiếng nổ lớn chợt vang lên trong khe núi lân cận.

Phó Thần nghiêm mặt quát, "Nằm xuống!"

Vẻ mặt chân chất ngây ngô của Thiệu Hoa Trì biến mất ngay tức khắc. Y quăng nữ nhân trên lưng xuống, chẳng thèm để ý xem người đẹp có bị thương hay không, ngẩng đầu quan sát xung quanh cùng Phó Thần.

Khi nghe thấy tiếng nổ vang cùng đất đá sụp đổ ầm ầm, y cũng có thể đoán ra chuyện gì. Y là vương gia, còn thân chinh ra trận, không xa lạ gì với thuốc nổ.

Phó Thần nhanh chóng nhìn quang, thấy cách đó một đoạn có một cái hố mới đào, không dám nghĩ dưới đó có gì.

Trôn đi sao?

Giờ phải trốn chỗ nào, nơi nơi đều là cạm bẫy. Đây là phía sau núi, không phải nơi cư trú, chỉ dùng để làm nông, khó mà báo tin cho người khác.

Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có Kích quốc mới có thể tạo ra một thứ vũ khí tiên tiến như mìn. Có điều, hắn không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Biến Thiên lại để mắt đến núi Thái Thường. Hơn nữa, lại đem thứ vũ khí mạnh như mìn tới rải ở đây, số lượng không hề ít. Điều đó có nghĩa là gì?

Thứ nhất, Lý Biến Thiên đã bắt đầu vươn móng vuốt của mình vào Tây Bắc, có lượng nhân lực nhất định ở đây, nếu không thì chẳng có cách nào vận chuyển nhiều mìn như thế tới tận núi Thái Thường. Thứ hai, trên núi có người của Lý hoàng. Thứ ba, hắn có thể xác định, ít nhất trước mắt, thân phận hắn còn chưa bị Lý Biến Thiên hoài nghi. Dù hắn giết hai người Hưu Hàn Học nhưng chỉ cần không có chứng cớ, Lý Biến Thiên vẫn còn tin tưởng hắn phần nào. Cho nên, Lý Biến Thiên nghi ngờ núi Thái Thường bắt đầu trong khoảng năm năm này. Địa bàn này thuộc tấn quốc, ngay cả người trong nước còn chưa để mắt đến mà một kẻ ở ít bên kia đại mạc lại phát hiện ra nơi này đáng ngờ, Phó Thần chẳng biết nên cười hay nên khóc. Thứ tư, Lý Biến Thiên muốn được ăn cả, ngã về không, tiêu diệt núi Thái Thường vì muốn gì Thất Sát cùng đồng bọn, không tha cho bất cứ thế lực ngầm nào, bởi chúng có thể trở thành mối đe dọa.

Nếu nói vậy thì núi Thái Thường bị hắn để mắt đến cũng phải.

Cho dù chỉ hoài nghi, nhưng một khi hắn đã ra tay như vậy, dù có diệt dược hay không thì núi Thái Thường cũng bị kẻ khác chú ý, có thể đánh lạc hướng để người khác không để tâm đến quân đội khởi nghĩa của nhị hoàng tử, mà nếu tiện tay giết được Thất Sát luôn thì cả nhà cùng vui.

Quả nhiên là tác phong của Lý hoàng, không ra tay thì thôi, chứ một khi đã chơi là phải chơi lớn.

Phó Thần nghĩ mà sợ. Việc này, Lý Biến Thiên giấu kín với ngay cả thân tín, chính hắn và đám A Tứ cũng không biết gì. Nam nhân này chính là một con rắn độc, nhất định không được khinh thường.

Lúc Phó Thần đinh đứng lên, một đám người hoảng hốt chạy ra khỏi rừng, trên con đường họ vừa định rời đi. Họ chính là nhóm vừa nãy đạp phải mìn, may mắn còn vài người sống sót. Trên núi không có ai được chứng kiến uy lực của thuốc nổ. Dù có những người thợ được phân công chế tạo, nhưng không biết thứ bột phấn đen đen mình làm ra là gì. Lần đầu tiên trông thấy có người đạp phải mìn, nổ tung xác, sợ đến hồn xiêu phách lạc.

Phó Thần cảm thấy máu trong người mình đều đổ dồn lên não. Thấy một người chuẩn bị đạp lên chỗ đát mới lấp, vội kêu, "Đứng yên tại chỗ, đừng di chuyển!"

Hắn còn chưa kịp dứt lời, người đó đã đặt chân xuống. Lại một tiếng nổ lớn vang lên.

Những người đứng gần đó, kẻ chết người bị thương, hét lên kinh hãi. Nhóm người này đã đạp phải mìn đến hai lần, đã hoàn toàn phát hoảng.

Lỗ tai Phó Thần khẽ giật, cố gắng lắng nghe từng tiếng chuyển động lẫn trong những âm thanh thét gào kia. Bỗng nhiên, hắn trông thấy bốn quả mình được chôn quanh đó, không ổn rồi!

Mìn ban nãy bị người kia đạp phải không phải thứ mìn bình thường, nổ một cú là xong, mà là mìn mẹ. Xung quanh mìn mẹ sẽ chôn mấy quả mìn con, dẫn đến nổ liên hoàn. Loại mìn này gọi là mìn mẹ con.

Ngay khi trông thấy quả mìn mẹ phát nổ, Thiệu Hoa Trì đã lập tức lao về phía Phó Thần, ôm eo hắn, nằm sụp xuống khoảng đất trống.

Phó Thần ngẩn người, không rảnh mà bận tâm đến Diệp Huệ Ly. Khi nhìn thấy gương mặt giống Diêu Tiểu Quang, hắn cũng vô thức ôm lại eo người kia, lăn về phía đã xác định an toàn. Phó Thần bỗng kinh ngạc trong giây lát. Hình như đây không phải lần đầu tiên, trước đó không lâu, hắn cũng kề cận với một người, lăn tròn trên đất thế này, cùng với chút khí tức quen thuộc mơ hồ.

Nhưng Phó Thần chưa kịp suy nghĩ, Thiệu Hoa Trì đã buông hắn ra. Hai người nấp vào một bụi cỏ cao chừng nửa mét. Phó Thần còn chưa kịp phản ứng đã bị điểm huyệt. Y không thể để hắn nổi máu anh hùng, tự thân giải quyết mối nguy. Y quá hiểu Phó Thần mà.

Trông thấy gương mặt giống Diêu Tiểu Quang, Phó Thần nhất định sẽ liều mình bảo vệ, kể cả bản thân có bị thương.

Chỉ có điểm huyệt mới ngăn được Phó Thần hành động xốc nổi. Đương nhiên điểm huyệt cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết, chỉ có thể ngăn hắn hoạt động một lúc, lát sau sẽ tự động hết tác dụng.

Ánh mắt sắc bén của Phó Thần như xuyên thấu Thiệu Hoa Trì. Người này không phải Diêu Tiểu Minh. Diêu Tiểu Minh sao có thể có thân thủ cùng năng lực phản ứng như vậy, thậm chí còn biết điểm huyệt. Công phu điểm huyệt cực kỳ khó học, cho dù là cao thủ trên giang hồ cũng chẳng mấy người làm được. Huống hồ, điểm huyệt còn là công pháp đã thất truyền, rất hiếm có. Cần phải nắm rõ vị trí các huyệt, kiểm soát sức lực chuẩn xác, nếu quá nhẹ thì không tác dụng, còn quá mạnh thì có thể gây chết người.

Kẻ này có thể điểm huyệt ! Y rốt cuộc là ai!

Nhưng Thiệu Hoa Trì không nói lời nào. Dù có bị hoài nghi thân phận thì giờ y cũng không rảnh mà bận tâm. Y xoay chuyển phương hướng, dùng thân thể làm lá chắn che chở cho Phó Thần.

Phó Thần trợn tròn mắt, kinh mạch như bị đóng băng, tắc nghẽn, không thể cử động. Hắn không tin người này, cũng không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Vậy mà một thanh nhiên có khuôn mặt bình thường, chất phác lại dám che chở cho hắn khỏi những vụ nổ.

Ầm ! Ầm ! Ầm!

Những quả mìn con nhanh chóng bị kích nổ, tỏa ra chút khói trắng, rồi nổ tung, khiến những người đang hoảng hốt chạy trốn đều bỏ mạng.

Tuy chỗ Thiệu Hoa Trì có thể tránh được vụ nổ, nhưng hơi nóng vẫn có thể lan đến. Da thịt trên lưng y cháy đen một mảng, máu thịt tả tơi, bị thương rất nặng. Lớp áo trên lưng rách tung, xé cả da thịt y xuống. Y nghiến chặt răng, cơn đau khiến môi y gần như bị cắn nát, ngực cũng bị sức ép của vụ nổ chèn ép, phun một ngụm máu tươi.

Máu ấm chảy xuống má Phó Thần. Nhiệt độ cháy bỏng theo dây thần kinh cảm giác, tràn vào đáy lòng, như lửa bốc hừng hực.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì vẫn rất dịu dàng, ôm lấy khuôn mặt bị dính máu của Phó Thần, cảm thấy như vậy càng đẹp dẽ, lôi cuốn, "Không sao chứ?"

Ngươi mới có sao đấy !

Phó Thần ngửi được mùi máu tanh và thịt cháy?


Hắn lập tức hiểu ra. Dù không nhìn thấy lưng của chàng thanh niên, nhưng khóe mắt vẫn nóng rực. Yết hầu như bị cái gì đó ngăn chặn, không thể thốt nên lời. Rõ ràng mình chỉ mới gặp y lần đầu tiên, người này cũng không phải Diêu Tiểu Minh, vì sao lại biết một nhân vật nhỏ như Diêu Tiểu Quang mà giả trang thành. Cho đến giờ, hắn vẫn không nghĩ ra.

Nhưng người này lại bảo vệ hắn. Từ khi đến thế giới này, Phó Thần chưa cần ai che chở. Dù đây không phải lần đầu được cứu, nhưng lại khiến hắn rung động nhất cả hai kiếp.Ánh mắt ấy, dường như hắn đã từng gặp.

Chợt có tiếng sột soạt trong bụi cỏ. Thiệu Hoa Trì chịu đựng cơ đau sau lưng, ngoái lại nhìn thì thấy một người bước ra khỏi lùm cây.

Kẻ đó bắt Diệp Huệ Ly đi.

Thiệu Hoa Trì cắn răng. Chết tiệt, nữ nhân rách việc này, y chẳng hề muốn đi cứu ả ta chút nào.

Nhưng nếu không cứu thì Phó Thần sẽ không hài lòng.

Y cân nhắc, hay là mặc kệ Diệp Huệ Ly đi nhỉ.

Người kia vừa vác Diệp Huệ Ly, vừa quay về phía Phó Thần, ném một mũi độc tiêu. Thiệu Hoa Trì nhanh tay bắt được, quăng xuống đất.

"Ngươi, phải, chết !" Thiệu Hoa Trì gằn từng tiếng, ánh mắt như sói dữ.

Dám động đến hắn. Ngươi muốn chết thế nào!

Tuyệt đối không thể thả hổ về rừng !

Sát khí tỏa ra quanh người Thiệu Hoa Trì, gương mặt lạnh lẽo như hàn sương tháp chạp. Nhìn thấy vài người vẫn may mắn sống sót, cùng một nhóm quản trên núi chạy tới từ đằng xa, y biết Phó Thần đã an toàn, "Chăm sóc hắn."

Nói xong, y giải huyệt cho Phó Thần, đuổi theo kẻ địch.

Những người còn lại chưa kịp lại gần, thì bỗng nhiên sững lại, không thể di chuyển.

Phó Thần vừa được giải huyệt, thân thể còn cứng ngắc. Hắn không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng nghe thấy tiếng người ngã xuống.

Những người đó đều bị một mũi tiêu cắm vào cổ, chết ngay tại chỗ.

Phó Thần lập tức hiểu ra, dương đông kích tây.

Thế sự khó lường, ai mà biết trong bụi cỏ lại có mấy thám tử thân thủ giỏi như vậy ẩn nấp.

Một người chậm rãi tới gần. Đó là.....

Một trong những mật thám được Lý Biến Thiên cử đến Tây Bắc, võ công đứng thứ năm. Phái một nhân vật như thế đến núi Thái Thường nhỏ bé này là vì lo nhân thủ quá yếu, để hắn chạy thoát sao. Phó Thần không thể phủ nhận, sau mấy đòn tấn công bất ngờ của Lý Biến Thiên, quả thật hắn phòng bị chưa đầy đủ, cũng không nghĩ Lý Biến Thiên sẽ dốc sức tiêu diệt mình như thế.

Có lẽ, thứ Lý hoàng muốn là khiến hắn hoàn toàn không ngờ được.

Mật thám này không biết Lý Ngộ, vì chỉ với thân phận mật thám thì không được gặp Lý Ngộ. Lý Ngộ là một nhân vật chỉ nghe tên, không thấy mặt trong lực lượng của Lý hoàng, thuộc hàng thân tín. Lý Ngộ đã được Lý hoàng cho xem tranh vẽ những mật thám quan trọng ở Tấn quốc để sau này, hắn có thể tiếp quản công việc của Phi Khanh.

Mật Thám đứng trên cao nhìn xuống kẻ có vẻ như là người đứng sau chỉ huy đám nạn dân trên núi Thái Thường. Khóe miệng gã nở nụ cười hung ác. Dù người lãnh đạo hay không cũng phải giết.

Lúc này, thân thể Phó Thần vẫn còn cứng ngắc nhưng đã có thể di chuyển chậm chạp. Hắn giả vờ như vẫn còn đang bị điểm huyệt, nằm im chờ mình khôi phục. Hắn tự biết bản thân không phải đối thủ của người này, chỉ có thể giả vờ làm tôm cá trên thớt. Nhưng đối phương đã nhận ra, lập tức giữ chặt cánh tay vừa mới cử động lại được của Phó Thần.

Nhìn đám quản sự núi Thái Thường đang vội vàng chạy đến, tên mật thám mỉm cười, chẳng chút lãng phí thời gian nói lời vô ích. Gã móc ra một thứ bột phấn màu đen, một tay banh mắt Phó Thần. Phó Thần cảm thấy nguy hiểm, định nhắm mắt lại. Hắn trông thấy một cặp mắt lấp lánh, thâm thúy, thật xinh đẹp, chỉ tiếc ngay sau đó đã chẳng thấy gì nữa.

Trước khi Phó Thần khôi phục được sức lực, kẻ đó đã hất bộ lên mặt hắn. Tuy thuốc bột vẫn văng ra ngoài một ít, nhưng hầu hết đều trúng mục tiêu, rơi thẳng vào nhãn cầu của hắn. Con mắt hắn như sôi lên, sủi bọt.

"A..." Phó Thần cảm thấy hai mắt như bị rán trên chảo dầu, đau đớn cực hạn, nhắm chặt mắt lại. Một dòng huyết lệ chảy xuống.

............

Mỗi lần chịu đựng nỗi thống khổ do nha phiến phát tác, đối với Lý Biến Thiên, giống như một lần vật vã giữa sự sống cái chết. Thứ như vậy mà kẻ khác lại gọi nó với cái tên là "cực lạc". Nếu như không tiếp tục sử dụng thì máu toàn thân chảy ngược, đau đớn vô cùng. Những cơn dày vò cứ vài ngày lại đến. Khi hắn cảm thấy bất thường thì lập tức bảo mọi người lui xuống.

Lần này cũng vậy, hắn mở mắt sau cơn hỗn độn, nhìn thấy xung quanh mình là một đống đổ nát. Những thứ có thể với được trong tầm tay đều đã bị đập phá.

Lý Biến Thiên ngồi dậy, mệt mỏi nhắm mắt, che đi cơn uể oải trong đầu óc. Khi mở mắt lại lần nữa, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo. Người nào bị ánh mắt ấy quét đến thì đều có ảo giác như bị một mũi kiếm đâm xuyên. Cho đến giờ hắn vẫn không hiểu, Thất Sát đã làm cách nào để lợi dụng được Lý Diệp Tổ, tiêm nha phiến vào người hắn. Nhưng điều đó cũng không ngăn trở hắn đặt nhiệm vụ truy tìm Thất Sát lên mức quan trọng hàng đầu, sau khi mạng lưới tình báo bị cắt đứt.

"Bệ hạ....?" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa.

Lý Biến Thiên ừ một tiếng, sau đó lại im lìm, tựa như đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.




Bình Luận (0)
Comment