Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 229

Thấy Thụy vương đi ra, Tùng Dịch đứng gác ngoài cổng cũng vội vàng chạy theo, tình cờ nghe thấy những lời này của Thiệu Hoa Trì. Khóe miệng hắn khẽ giật.

Thiệu Hoa Trì hồi tưởng từng chi tiết vừa qua, nhìn xuống đầu ngón tay vừa chạm nhau ban nãy.

Thực ra, gần đây bọn họ đụng chạm không biết bao nhiêu lần, còn táo bạo hơn thế nhiều. Nhưng một cái chạm khẽ vô tình như vậy lại khiến trái tim y đập thình thịch

Đáy mắt y ngập tràn ý cười.

Hắn còn chưa bao giờ để ý đến sinh nhật của chính mình, vậy mà lại quan tâm đến sinh nhật của ta.

Đương nhiên Thiệu Hoa Trì đã quên sạch chuyện Phó Thần từng tặng vòng cổ cho Thanh Tửu. Y không cho phép những chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng xuất hiện vào lúc này.

Y quay đần nhìn thoáng qua Đào Uyển, không nén được nụ cười.

Số lần y cười trong ngày hôm nay đã bằng cả năm cộng lại.

Tùng Dịch bị quên lãng ở một góc chợt rùng mình.

Hai người không nhắc lại cuộc tranh cãi trước đó. Sau khi bình tĩnh lại, họ sẽ tìm được cách giải quyết phù hợp chứ không trách móc đối phương. Mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi trong đời sống, bất cứ ai cũng có thể phạm sai lầm. Bọn họ không hẹn mà cùng chọn một cách để làm hòa với đối phương, cân bằng lại mối quan hệ.

Thiệu Hoa Trì cảm nhận được sự săn sóc thầm lặng của Phó Thần. Nhiều năm trước, đã có lúc y ước gì Phó Thần đừng có trưởng thành sớm như vậy. Khi ấy, dù y có làm gì cũng chẳng lọt vào mắt hắn. Y chỉ mong sao hắn dùng lại một lát, chờ mình đuổi kịp.

Có lẽ, sau năm năm, bây giờ mới là thời điểm thích hợp nhất để ở bên nhau. Y đã trưởng thành, đủ trưởng thành để sánh vai với Phó Thần, thậm chí bảo vệ hắn.

Vừa nghĩ miên man vừa cười, bấy giờ Thiệu Hoa Trì mới để ý đến Tùng Dịch đã đứng đó từ lúc nào.

Nụ cười biến mất ngay tức khắc. Tố chất của thị vệ do y dạy bảo không tồi, ít nhất sẽ không làm những chuyện như cười nhạp chủ tử. Y đưa cái bát trên tay cho hắn, "Mang cất đi."

Tùng Dịch dù sao cũng từng trải qua những huấn luyện khắc nghiệt của Thiệu Hoa Trì, mặt không đổi sắc, "Ngài muốn cất thế nào ạ?"

Thiệu Hoa Trì trợn trắng mắt, "Đương nhiên là để nguyên như thế, cất vào phòng của ta."

Tức là cứ thế mang về trưng bày, không cần rửa ấy ạ?

Thiệu Hoa Trì lại về tìm võ tướng trong phủ binh để luyện tập, cho đến khi cả đám người bị y đánh cho nằm la liệt, trái tim không ngừng xao động kia mới bình tĩnh hơn một chút.

Đột nhiên, y nhíu mày. Bụng trên co rút, đau đớn dữ dội, khiến y cong lưng xuống.

Dường như khối đá nặng không ngừng lăn qua lăn lại trong tràng vị, dày vò từng dây thần kinh.

"Không việc gì, bệnh cũ thôi." Y xua tay với đám thuộc hạ. Tùng Dịch vừa đi cất bát, lúc quay lại thì thấy chủ tử nhà mình tái phát bệnh.

"Thuộc hạ lập tức gọi Lương thái y...." Tùng Dịch xoay người định chạy.

"Không được đi. Ta đâu có yếu đuối như vậy. Chỉ là bệnh vặt, ngươi là chủ hy ta là chủ?" Thiệu Hoa Trì trừng mắt hổ. Sắc mặt y trắng bệch, mồ hôi tuôn đầm đìa.

Thụy vương chưa bao giờ quảng cáo rùm beng cái gì, hắn bình thường hành vi diễn xuất lại có thể để người phát ra từ đáy lòng kính sợ.

Hắn thẳng tắp sống lưng, đuổi muốn đi theo các binh lính. Chỉ trừ sắc mặt cơ hồ không có bất cứ khác thường tại chính mình sân ngừng hạ cước bộ, rẽ trở lại Đào uyển, Phó Thần phòng ở đã tắt hỏa chúc, Phó Thần nghỉ ngơi thời gian vẫn rất đúng giờ.

Sống lưng y thẳng tắp, xua tay với đám lính định chạy đến dìu. Chỉ trừ sắc mặt ra thì nhìn bề ngoài chẳng có gì khác thường. Y cứ thế đi thẳng về viện của mình. Trên đường đi, y rẽ qua Đào Uyển, thấy đèn đã tắt. Phó Thần lúc nào cũng nghỉ ngơi rất đúng giờ.

Thiệu Hoa Trì chọn bừa một phòng trống, vừa đóng của lại đã cắn răng, ngã sụp xuống đất.

Cả người y cuộn lại như con tôm nướng, cơn đau khiến ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Phó Thần mở mắt, cảm thấy hình như có người đang đi qua đi lại trước cửa phòng mình. Hắn ngủ vốn không sâu giấc, tinh thần cảnh giác với người ngoài rất cao. Thấy bóng người lay động trên cửa giấy, hắn ngồi dậy, khoác một tấm áo ra mở cửa. Quả nhiên là Tùng Dịch đang ở ngoài đó.

Vẻ mặt Tùng Dịch cực kỳ nôn nóng, không biết có nên báo cho Phó Thần hay không. Làm thế là trái lời điện hạ.

Đúng lúc này, Phó Thần mở cửa.

Lúc này, hắn không biết nên cảm ơn trời, công tử thật nhạy bén, hay thật may là hôm nay Thiệu Hoa Trì không bỏ thuốc an thần cho hắn, "Công tử....."

"Sao vậy?" Phó Thần nghĩ Tùng Dịch đến tìm mình thì hơn phân nửa là vì Thiệu Hoa Trì.

"Ta...." Có nên nói không?

"Liên quan đến Thụy vương à?"

Tùng Dịch lén thở phào một hơi. Nói chuyện với công tử đúng là tiết kiệm sức lực, nghĩ cái gì hắn cũng đoán ra hết. Điện hạ, không phải ta khai ra đâu nhé, dù gì thì sớm muộn công tử cũng biết thôi. Hơn nữa, ngài cứ âm thầm chịu đựng như vậy thì làm sao biết hắn có lo hay không.

Tùng Dịch kể lại tình hình sơ lược. Phó Thần không nghe hết câu chuyện, cắt ngang lời hắn, "Mời Lương thái y tới."

May là Tấn Thành đế thực sự thương yêu đứa con này, lo bệnh thiên hoa của y chưa khỏi hẳn nên ra lệnh cho Lương Thành Văn túc trực ở phủ Thụy vương.

"Nhưng điện hạ không đồng ý...."

"Cứ nói là ta yêu cầu." Phó Thần đã hiểu được phần nào tình cảm của Thiệu Hoa Trì dành cho nguyên chủ nên không thèm kiêng nể, "Ngươi nói xem liệu y có phạt ta không?"

Tùng Dịch thấy hắn nói chí lý, vội vàng chạy đi.

Công tử, ta rất thích ngài được sủng mà kiêu.

Phó Thần đi tới căn phòng Tùng Dịch chỉ. Cửa khóa kín bên trong. Thiệu Hoa Trì không muốn để bất cứ ai biết sao?

Theo lời Tùng Dịch, Phó Thần biết mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì sinh hoạt không ổn định, bứa đói bữa no, tự tàn phá thân thể mình. Phải đến gần đây y mới chịu ngủ đúng giờ ăn đúng bữa để làm gương cho Phó Thần.

Hắn bước đầu phỏng đoán, y bị viêm dạ dày hoặc viêm ruột. Tuy Phó Thần học đại học y khoa tâm lý, nhưng kiến thức lâm sàng vẫn phải nắm được phần nào.

Hắn gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.

Không có lệnh của Thiệu Hoa Trì, chẳng ai dám phá cửa xông vào.

Thực ra, ổ khóa thời này không khó cạy, ít nhất là dễ hơn nhiều so với những nơi quan trọng như nhà kho. Nhưng Phó Thần không rành những việc này. Để tránh mất thì giờ vô ích, hắn phải mau chóng tìm một tay lão luyện.

Lúc trước, Thanh Nhiễm bồi dưỡng Thanh Tửu không phải để giả gái, mà để trà trộn vào đám trộm cướp, ăn mày, việc xấu gì cũng làm.

Nếu không phải những chiêu trò này không hợp đạo đức thì có khi Thanh Tửu đã nổi danh rồi.

Hắn đang định đi tìm Thanh Tửu thì trông thấy nó đang ngáo ngơ ngay bên ngoài, may mắn đến kỳ diệu.

"Khoan đã khoan đã khoan đã, công tử, ngài đừng kéo, ta sắp...tắc thở rồi...." Thanh Tửu khổ sở giãy dụa.

Vẻ mặt Phó Thần vẫn lạnh băng, chăm chú nhìn Thanh Tửu dùng một cây châm, nhanh chóng cạy ổ khóa.

Nhưng khóa đã mở rồi mà cửa vẫn khép chặt như có ai đó chặn lại.

Phó Thần không hề nhân ra, tâm trạng hắn nôn nóng, lo âu hơn hẳn mọi khi. Hắn bực bội nói, "Thiệu Hoa Trì, là ta, Phó Thần. Ngươi mau dịch sang bên cạnh một chút!"

Hắn tưởng còn phải gọi thêm mấy lần nữa, nhưng cánh cửa lập tức mở ra.

Còn chưa kịp nghĩ, hắn đã trông thấy Thiệu Hoa Trì đang dựa vào ngay bên cạnh, mắt nhắm nghiền, đã ngất đi từ lúc nào.

Y không tỉnh lại, chỉ nghe được giọng Phó Thần mà bất giác làm theo.

Tình trạng Thiệu Hoa Trì không tốt chút nào, dù trong căn phòng tăm tối cũng có thể nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy. Toàn thân y run rẩy, bàn tay siết chặt lớp áo trên bụng. Phó Thần định gỡ ra thì nhận thấy tay y ướt đầm, không biết đổ bao nhiêu mồ hôi.

"....." Thiệu Hoa Trì đau không dậy nổi, gân xanh nổi vằn vện dưới làn da trắng muốt hai bên thái dương. Lúc bình thường, có lẽ chẳng ai thấy được dáng vẻ y yếu đuối thế này.

"Đừng sợ, ta đây rồi. Cứ giao cho ta." Phó Thần nhẹ giọng dỗ dàng, vỗ tấm lưng ướt mồ hôi. Thiệu Hoa Trì run lẩy bẩy, cảm nhận được mùi hương quen thuộc kia, liền rúc vào cổ Phó Thần mà hít hà. Đỉnh đầu mềm mại cọ lên má Phó Thần đến ngứa ngáy. Hắn ôm người thật chặt, chờ Thiệu Hoa Trì thả lỏng một chút, mới nhẹ nhàng dụ dỗ, "Đúng rồi, ngoan lắm....thả lỏng ra, như thế, thả lỏng...."

Phó Thần vừa dịu dàng dỗ dàng, vừa cởi áo khoác ra choàng cho y. Để Thiệu Hoa Trì dựa vào ngực mình, hắn bắt đầu xoa ấn cách lớp áo khoác, đồng thời quan sát thật kỹ sắc mặt của y, "Đau ở đây phải không? Hay là chỗ này...."

Cho đến khi ấn vào một chỗ, Thiệu Hoa Trì khẽ co lại. Đây rồi.

Phó Thần khẳng định y bị viêm dạ dày, không thể sai được.

Lương Thành Văn còn chưa đến. Thanh Tửu chạy vào trong, thấy hai vị chủ tử ôm nhau, mồ hôi ướt đầm. Chẳng hiểu sao hình ảnh đó lại khiến mặt nó đỏ bừng lên, "Công tử, Lương thái y vào cung thăm khám cho một vị nương nương, vừa mới về tới...."

"Bảo hắn mau lên!" Phó Thần quát khẽ một tiếng.

Người chưa bao giờ nổi giận mà bất chợt nghiêm túc, luôn khiến người xung quanh sợ hãi.

Thanh Tửu lập tức thẳng lưng, "Vâng!"

Một lát sau, Lương Thanh Văn mang bát thuốc từ phòng bếp tới, kéo Phó Thần đang ngồi cạnh giường ra, tức giận nói, "Ta đã bảo y không biết bao nhiêu lần, không được ăn no, huống gì là ăn quá no. Y cùng lắm chỉ được ăn no tám phần, vậy mà lời cứ vào tai nọ ra tai kia!"

"Y ăn quá no?" Bát mì kia tuy khá đầy nhưng không đến mức quá no được.

"Không ăn quá no thì là cái gì. Lúc nhỏ, y ăn bữa nay lo bữa mai. Người đừng thấy bây giờ y oai phong như vậy mà tưởng lầm, ngày trước kia không sung sướng gì đâu. Bây giờ được sủng ái thì...."

Lương Thành Văn nhìn Phó Thần, muốn nói lại thôi.

Phó Thần vô cùng nhạy bén, lập tức đoán ra chuyện này cũng liên quan đến nguyên chủ.

"Dạ dày y bị tàn phá kinh khủng. Y từng nhịn ăn nhịn uống hai tháng trời, chúng ta phải nhân lúc y hôn mê để đưa thức ăn vào miệng. Sau này, ta bắt y điều dưỡng một thời gian. Y không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ tái phát bệnh."

"Ngươi trông coi y cho cẩn thận, đừng để y làm bừa. Dám ngăn người đến báo cho ta, muốn chết đây mà! Sớm muộn gì cũng mất mạng." Lương Thành Văn hận không thể lay người dậy mắng cho một trận.

"Ta là thái y, không phải thần tiên. Không tự giữ gìn thân thể thì Hoa Đà tại thế cũng không cứu nổi."

Lương Thành Văn vừa cằn nhằn vừa bỏ đi. Phó Thần bảo người khác lui xuống. Trước đó, hắn hỏi Tùng Dịch, "Có phải trước khi về phủ, y đã dùng bữa rồi không?"

Tùng Dịch cũng không rõ lắm, nhưng doanh trại bao giờ cũng ăn tối khá sớm, "Hẳn là đã ăn rồi."

Phó Thần cau mày, "Ta biết rồi. Các ngươi đi nghỉ đi."

Phó Thần nhớ Cảnh Dật từng nói, sau khi nguyên chủ bỏ đi, Thiệu Hoa Trì gần như phát điên, không ăn không uống. Có lẽ y mắc bệnh vào thời gian này. Trừ hắn, mọi thân tín đều biết khoảng thời gian kinh khủng đó.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thiệu Hoa Trì đang say ngủ. Y vừa được trâm cứu để giảm đau, nhìn có chút yên bình, "Sao phải làm thế....Việc gì phải làm thế?"

Tên Phó Thần kia đâu có biết. Hồn phách hắn đã ở nơi nào rồi.

Phó Thần chỉ cảm thấy, thứ tìm cảm của y quá nhói buốt tâm can, khiến một kẻ qua đường như hắn cũng không thể không xúc động.

Vì đã trải qua bao biến cố, Phó Thần vốn không dễ rung động như vậy.

Nhưng lúc này, hắn lại ghen tị vô cùng.

Bởi vì hắn từng có được một người vô cùng quan trọng mà lại mất đi, không cách nào giữ được.

Còn nguyên chủ thì sao? Hắn có được hết thảy mà không biết quý lấy người trước mắt, bỏ đi không lưu luyến gì.

"Không đáng đâu....Hắn đi rồi, hắn đâu xứng để ngươi làm vậy?" Phó Thần nhớ đến câu nói của Cảnh Dật hồi sáng, không ngừng lặp lại. "Đúng, hắn thì có tài đức gì?"
Bình Luận (0)
Comment