Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 240

Giai điệu thổi bằng kèn lá này không một ai bắt chước được, bởi nó được đích thân Lý Biến Thiên biên soạn, những kẻ không thuộc Lý phái cũng không biết tới.

Có rất ít người biết, Lý Biến Thiên không chỉ là một nhà chính trị, nhà quân sự, nhà văn, nhà thư pháp lỗi lạc, hắn còn rất am hiểu lễ nhạc. Việc soạn riêng một khúc nhạc cho Lý Ngộ cũng chẳng có gì lạ. Đến ngay cả họ của mình, hắn còn ban cho Lý Ngộ được cơ mà.

Những chỉ huy cấp cao của Lý phái đều có ám hiệu đặc thù, kẻ bắt chước tiếng động vật, kẻ dùng tiếng huýt sáo, kẻ dùng đồ vật cọ vào nhau. Lý Ngộ là đặc biệt nhất. Theo lời Lý hoàng thì, thằng nhóc này đang ở độ tuổi thích quậy phá, làm chuyện khác người, nhất quyết muốn dùng kèn lá như tiểu cô nương gọi người yêu.

Kèn lá là một loại nhạc cụ dân gian, rất dễ tìm nguyên liệu, lá nhãn lá trúc đều dùng được hết.

Lý Ngộ vô cùng nổi danh trong Lý phái, nhưng cái được biết đến nhiều nhất chẳng phải tài năng của hắn, bởi vì người trực tiếp làm việc với hắn đâu có nhiều, mà vì sau Thẩm Kiêu, hắn là người duy nhất được Lý hoàng giữ bên cạnh hầu hạ, vinh sủng không ai sánh bằng. Bọn họ nhận ra tiếng kèn lá là tín hiệu triệu tập thành viên, chắc chắn có việc gì gấp.

Hai người đồng thời quay lại nhìn Mai Giác. Nữ nhân kia rất thông minh, biết nắm lấy thời cơ, nhân lúc bọn chúng bị phân tâm bởi tiếng kèn lá, nhanh chóng lăn vào gầm giường.

Nếu chúng muốn tìm cách lôi nàng ra, giết chết cũng không phải chuyện gì khó khăn, nhưng lại bị tiếng kèn của Lý Ngộ làm phân tâm. Bọn họ muốn cái chết của nàng trông có vẻ tự nhiên một chút, nếu không thì việc sắp xếp sau đó sẽ khá phiền.

Từ ban nãy, khi phát hiện có thích khách, Mai Giác vẫn luôn chờ thời cơ. Khi tiếng kèn lá vang lên, nàng biết chỉ có lúc này!

Bởi vì nàng không dám chắc mình có cơ hội thứ hai để trốn hay không. Dù nàng biết chui xuống gầm giường cũng chẳng thể ngăn chúng giết mình, nhưng trong hoàn cảnh tuyệt vọng, đây là sự vùng vẫy cuối cùng rồi.

Suy cho cùng, Lý Ngộ mới là chỉ huy tối cao trong lần hành động ở kinh thành này, người của Lý phái nhất định phải phục tùng. Hai người tạm thời tha cho con chuột nhắt dưới gầm giường. Dù sao Mai Giác cũng chẳng trốn được, gặp Lý Ngộ vẫn quan trọng hơn.

Phó Thần nhờ cậy quyền lực của Lưu Túng nên được phép đi lại tự do trong hoàng cung, nhân tiện nhờ bọn họ tìm xem có kẻ nào hành vi khác thường hay không. Người Lý phái rất biết cách ẩn mình trong đám đông, cách tốt nhất chính là dịch dung thành một người trong cung. Nhưng dù bọn họ có cẩn thận đến mấy cũng không thể theo dõi một nhân vật người qua đường giáp suốt thời gian dài để giả dạng cho giống. Vì thế, chúng chắc hẳn phải có những biểu hiện không giống với chính chủ.

Khi phân tích hành động của Lý phái, hắn xác định Mai Giác sẽ là nơi bị tấn công đầu tiên. Nàng và Thiệu Hoa Trì vẫn luôn nằm trong tầm ngắm của kẻ địch, mà so sánh với lang vương thất hoàng tử thì nàng dễ ra tay hơn nhiều. Dù đế vương và hoàng quý phi đều sai ám vệ âm thầm theo dõi, bảo vệ nàng, nhưng lần này, người đến giết nàng là Đệ Bát quân. Mười sáu người của Đệ Bát Quân đêu có tài năng thiên phú, cũng là những cao thủ hàng đầu của Lý phái. Phó Thần biết khi còn ở Kích quốc, nguyên chủ đã tiếp xúc với bọn họ, thậm chí còn ghi chép lại đặc điểm, phân tích nhược điệp của từng người. Bây giờ, hắn cần kết hợp giữa tài liệu và quan sát để phân biệt thân phận bọn họ.

Đây có lẽ là điều Thiệu Hoa Trì đã cảnh báo ban nãy, mất trí nhớ là rào cản lớn nhất của hắn lúc này.

Lúc đến cung điện này, thấy xung quanh không một bóng người, Phó Thần đã có linh cảm chẳng lành. Hai sai hai vị cao thủ mà Lưu Túng đưa theo lặng lẽ ẩn nấp, còn mình thì đi vào quan sát xung quanh.

Không thấy xác chết trong viện, cửa phòng đóng chặt. Hắn nhanh chóng đi dạo một vòng, thấy trong giếng cạn nằm một góc hẻo lánh có vài xác chết chồng chất lên nhau. Gương mặt bọn họ đã bị một thứ dược nào đó hủy hoại, không thể nhìn ra ngũ quan, cho nên chắc hẳn cũng không có tên trong danh sách nhập cung. Họ là những ám vệ được phái đến bảo vệ Mai Giác.

Ám vệ là một sự tồn tại khiến người ta thổn thức. Dù có chết cũng chẳng ai biết mặt nhớ tên.

Nhưng bây giờ Phó Thần cũng không có tư cách thương xót một ai. Hắn cũng đâu khác gì họ. Hắn không phải nguyên chủ, có chết cũng chẳng ai biết hắn đã đến và đi khỏi thế giới này như thế nào.

Hắn không biết có phải mình đến chậm rồi không, chỉ còn cách thổi kèn lá để đánh rắn động cỏ. Lúc nhàn rỗi ở phủ Thụy vương, hắn vẫn thường luyện tập, dựa vào giai điệu mà đám thuộc hạ mô tả. Có lẽ kỹ năng của nguyên chủ cũng bình thường, bắt chước không khó lắm.

Phó Thần nhìn gốc cây đại thụ mấy người ôm trong sân. Gốc cây này rất thích hợp để thắp đèn, hóng gió vào ngày hè. Hoàng đế không hề do dự, ban cho Mai Giác cung điện tốt nhất. Hắn nhìn căn phòng có lẽ bọn họ đang ở, ngẫm nghĩ một lúc.

Ban nãy, hắn đi dạo vài vòng mà không thấy người Lý phái xuất hiện, chứng tỏ bọn chúng đều ở trong phòng, số lượng cũng không nhiều. Với thân phận của Lý Ngộ, Đệ Bát quân biết được hắn đã tới, nhất định sẽ ra gặp.

Nghĩ cũng đúng. Một hậu phi như Mai Giác thì việc gì phải dùng quá nhiều thích khách.

Không biết Mai Giác còn sống hay không, nhưng dù gì hắn cũng phải giải quyết được Đệ Bát Quân cái đã.

Phó Thần nhắm mắt lại. Nếu hắn xuất hiện ở đây vào thời điểm này, người Lý phái hẳn sẽ hoài nghi sự. Trên đời đâu có chuyện tình cờ như vậy, người Lý phái cũng chẳng phải ngu ngốc.

Chỉ dựa vào vũ lực thì bất cứ ai trong bọn họ cũng dễ dàng giết được hắn. Sở trường của Lý Ngộ chưa bao giờ là võ thuật. Hắn cũng không cho là nguyên chủ sẽ tập trung phát triển khả năng đánh người.

Mà hắn phải khiến cho người của Lý phái không có cả thời gian nghi ngờ mình!

Nhanh lên!

Làm gì bây giờ.....

Phó Thần ngẫm nghĩ, ánh mắt ngày càng căng thẳng. Hết cách rồi, chỉ đành liều thôi!

Trong lúc hai thích khách trong phòng còn đang phân vân thì bỗng nhiên, tiếng kèn lá tắt lịm.

Sao lại biến mất rồi?

Sự yên lặng này quá mức khác thường, như thể đã có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra.

Sau những tiếng bước chân sột soạt là tiếng Lý Ngộ kêu rên ngắn ngủi, hình như đã bị tấn công.

Xảy ra chuyện rồi!

Hai người lập tức xông ra khỏi phòng. Quả như Phó Thần đã dự đoán, chúng dịch dung và mặc trang phục của thái giám. Những bức họa mà nguyên chủ ghi chép trước đó đều không dùng được trong hoàn cảnh này. Nhưng Phó Thần vẫn nhận ra những đặc trưng từ vóc dáng của hai cao thủ kia. Đó là một cặp huynh đệ, được Lý phái đặt cho danh hiệu là Kim Cương Bất Hoại. Người cao lớn cọi là Đại Hùng, lúc phát công, thân thể cứng như kim cương, đao thương bất nhập. Người nhỏ nhắn tên là Tiểu Hùng, vóc dáng thấp bé, chuyện gia ám khí độc dược. Bọn họ vẫn luôn phối hợp thành đôi với nhau, không rời một bước. Trong mười sáu người, bọn họ được đánh số là Lục Hào và Thất Hào.

Lúc ra ngoài, họ trông thấy một người đang điên cuồng vùng vẫy trên thân cây, cổ bị một sợi dây thừng siết lấy yết hầu, chặt đến độ da thịt cũng lõm vào, chỉ cần dùng sức thêm lột lúc thì không chừng cả xương cũng gãy. Người đó đang vùng vẫy tìm mọi cách thoát ra, không ai khác chính là Lý Ngộ.

Bọn họ đương nhiên nhận ra Lý Ngộ. Đối với vị hồng nhân trước mặt bệ hạ này, Đệ Bát Quân không quen biết thì ít nhất cũng từng thấy mặt.

Gương mặt Lý Ngộ vặn vẹo vì đau đớn. Dù đứng từ xa cũn thấy được hắn càng giãy dụa, thừng càng siết chặt hơn.

Hai tay hắn chặn giữa dây thừng và yết hầu, cố gắng kéo dài thêm chút thời gian.

Nhưng làm thế cũng không có mấy hiệu quả. Một kẻ khác đang nấp sau gốc cây, dùng sức siết cổ hắn. Lý Ngộ có vùng vẫy đến thế nào cũng không chạm được vào đối phương, càng không thể trốn thoát.

Không nghi ngờ gì, kẻ hãm hại Lý Ngộ nhất định là cao thủ. Tuy võ công Lý Ngộ không tính là đệ nhất, nhưng ít nhiều cũng do Lý hoàng đích thân dạy dỗ, đối phó với kẻ địch thông thường không phải vấn đề.

Nhưng giờ hắn lại bị kẻ địch đặt bẫy, dùng làm mồi nhử!

Đương nhiên là để nhử bọn họ rồi. Nếu kẻ địch muốn lấy mạng Lý Ngộ thì đã chẳng chờ đến lúc bọn họ ra, chặt đầu là xong rồi.

Đối tượng mà kẻ địch muốn đối phó không phải Lý Ngộ mà là bọn họ. Hai người liếc nhì nhau, hóa ra đối phương ở đây từ sớm.

Kẻ bọn họ vẫn chờ nãy giờ, đồng lõa của Mai Giác!

Không chừng kẻ nấp sau thân cây chính là Thất Sát cũng nên.

Trừ Thất Sát ra, còn ai có khả năng cài bẫy Lý Ngộ, dụ họ ra ngoài. Một mũi tên trúng hai chim, chứng tỏ đối phương tính toán vô cùng tỉ mỉ.

Việc ám sát Mai Giác chẳng đáng là gì. Đây mới là bữa tiệc bọn họ chờ đón.

Đại Hùng thậm chí còn khẽ nhếch miệng cười. Không uổng công bọn họ canh ở chỗ Mai phi nương nương bấy lâu.

Ánh mắt họ sắc bén đảo quanh một vòng. Cung điện vẫn tĩnh lặng như vậy, chỉ có tiếng lá khẽ xào xạc trong đêm. Ánh đèn lồng óng ánh chiểu rọi mái ngói.

Tiểu Hùng biết tình hình cấp bách, nói, "Huynh canh chừng cẩn thận, để ta cứ Ngộ đại nhân!"

Bọn họ phối hợp rất ăn ý, một tấn công một phòng thủ, luôn cân nhắc kỹ lưỡng.

Nói rồi, hắn chưa đợi Đại Hùng đáp lại đã xông về phía Lý Ngộ. Nếu cứ để như vậy thì chắc Lý Ngộ sẽ toi mạng!

Lúc này, Lý Ngộ đã bị dây thừng siết đến sắp ngạt thở. Gương mặt hắn đỏ bừng, hai mặt trợn ngược. Kẻ nấp sau cây chắc hẳn muốn siết chết hắn.

Thất Hào Tiểu Hùng có thân thủ nhanh như cắt, tốc độ lao đi như gió. Trong mười sáu người, gã là người có nhanh nhẹn nhất.

Lúc gần đến được trước mặt Lý Ngộ để cắt dây thừng, bỗng nhiên, Tiểu Hùng bị thứ gì đó cản lại, cả gương mặt gã cứng đờ.

Thân thể gã dừng sững trên không.

Trong phút chốc, đầu và cổ tách ra, máu tươi phun trào như suối.

Đó là một sợi dây vô cùng mảnh, cứng, trong suốt được làm từ Thiên Tàm Ti, trải qua mấy chục lần gia công để chế tác. Lưu Túng thường dùng nó để câu cá. Lương bổng của lão tổng quản cao nhất trong cung cũng chẳng kém các chủ tử là mấu. Phó Thần ghé qua chỗ lão, tiện tay thó luôn.

Hắn đã tính toán góc độ và vị trí thích hợp để chăng giây giữa sân, sau đó lẳng lặng chờ đối phương lao đến.

Thực ra chiêu này rất mao hiểm. Thân phận của Lý Ngộ cũng đang có nhiều điểm đáng ngờ. Nếu như người này từng nhận lệnh nào đó của A Nhất thì có khả năng sẽ bỏ mặc hắn, thấy chết không cứu. Nhưng A Nhất lại không ngờ Lý Ngộ quay lại vào lúc này, thậm chí còn lẩn được vào trong cung.

Điều này cũng dễ hiểu. Hoàng cung Tấn quốc đâu phải muốn vào là vào, phải qua bao nhiêu trình tự hết sức rườm rà.

Hắn nhớ đến bản ghi chép của nguyên chủ về hai vị huynh đệ này, trong đó đánh giá: Công thủ kết hợp, càng tăng thêm sức mạnh. Nên chia tách bọn họ ra để tiêu diệt.

Còn có một ghi chú khác, viết vào phần của Tiểu Hùng.

Lúc ra ngoài, đầu óc hắn vẫn còn tập trung chú ý xung quanh để ngăn ngừa bị đánh lén. Trong lòng gã vẫn thấp thỏm bất an. Thất Sát làm cách nào để khiến Lý Ngộ trúng bẫy. Lý Ngộ là nhân vật ngang hàng với Phi Khanh. Dù bọn họ chưa từng tiếp xúc nhưng nghe những người bên trên nói, chủ công còn đánh giá Lý Ngộ cao hơn cả Thẩm Kiêu, thậm chí ngay cả Phi Khanh cũn không được sủng ái đến vậy.

Nhưng nghi ngờ chỉ lóe lên trong thoáng chốc thôi. Khi thấy Tiểu Hùng đầu lìa khỏi cổ, thân thể gục xuống, đầu lăn một bên, gã sững sờ kinh hãi, đứng ngây ra phút chốc.

Hùng Thiên Thanh!!!!

Đó là tên đầy đủ của Tiểu Hùng, chỉ có Đại Hùng và Lý Biến Thiên biết.

Đại Hùng khóc rống lên. Đó là đệ đệ mà gã nuôi từ nhỏ đến lớn, lúc ra đời còn được chủ công chúc phúc. Hắn đã dắt tay đứa bé đáng yêu này từ lúc nằm nôi tới tân bây giờ, bọn họ chưa từng rời nhau. Tại sao?

Đại Hùng gần như phát điên, lao đến bên cạnh Tiểu Hùng. Gã không phát hiện ra Phó Thần đã được thả, đau đớn ngã xuống đất, ôm lấy cổ họng nóng cháy. Hắn nhớ đến lúc Thiệu Hoa Trì xuống xe, ngọn đèn lồng chiếu sáng một phần băng vải dính máu lộ ra sau cổ áo. Hắn thoáng mỉm cười giây lát. Ta cũng phải chịu cơn đau giống ngươi, không biết có khiến ngươi vui lòng hơn chút nào không?. đam mỹ hài

Hắn giơ tay ra hiệu cho người nấp trên cành cây: Bắn!

Lại nói, sao một tổng quản phủ nội vụ như Lưu Túng lại có cao thủ đi theo bên cạnh. Vậy thì phải nhắc đến thời điểm Phó Thần trở thành cận thị của y, rồi chết một cách bí ẩn. Mấy năm nay, Lưu Túng và Mục Quân Ngưng chắc chắn cái chết của Phó Thần nhất định liên quan đến Thiệu Hoa Trì. Mục Quân Ngưng thậm chí còn dám làm loại chuyện bại hoại đức hạnh như đào mồ. Lưu Túng ở trong cung đã lâu, đương nhiên nhận ra quan hệ giữa Phó Thần và hoàng quý phi chẳng hề đơn giản. Nhưng những chuyện không thể nói ở trong cung chẳng ít. Mạng là quan trọng nhất, cho nên lão làm như không hay biết gì. Ngôi mộ kia là mộ rỗng, Phó Thần không ở trong đó.

Vậy thì Phó Thần đã đi đâu? Vài năm nay, Thiệu Hoa Trì vẫn liên tục tìm kiếm. Thiệu Hoa Trì nếu không ra chiến trường thì cũng loanh quanh ơ Tây Bắc, bọn họ không thể thăm dò tin tức gì từ y được. Có đôi khi y về kinh thành, lão đến cầu kiến cũng bị từ chối hết lần này đến lần khác. Sau chuyện đó, Lưu Túng không gạch tên Phó Thần khỏi danh sách, không công nhận Phó Thần đã chết. Vì tình nghĩa đó, Thiệu Hoa Trì phái một vài cao thủ trong số các thuộc hạ của thái hậu lưu lại đến bảo vệ lão.

Những cao thủ mà Phó Thần mượn lần này cũng chính là do Thiệu Hoa Trì ban cho Lưu Túng.

Cao thủ kia rất am hiểu xạ nghệ, nhắm vào vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể là cần cổ.

Hắn kéo căng dây cung. Đại Hùng lúc này đã không còn tâm trí để phòng thủ, đầu óc chỉ nghĩ đến lao tới bên cạnh Tiểu Hùng.

Mũi tên xé gió, xuyên thủng cổ họng Đại Hùng. Gã lại chẳng quan tâm, mắt mở trừng trừng nhìn Tiểu Hùng. Chỉ một chút nữa, gã có thể đến bên cạnh đệ đệ rồi.

Gã gục xuống đất, nhưng vẫn chống sức chống thân dậy, hao phí toàn bộ nội lực sót lại để nhích đến bên Tiểu Hùng. Nếu không phải vì muốn đến bên Tiểu Hùng thì lẽ ra gã đã sống được lâu hơn một chút. Nhưng đối với Đại Hùng, Tiểu Hùng đang nằm kia quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Gã quỳ xuống, ôm thi thể Tiểu Hùng Trong lòng, sau đó mới trút hơi thở cuối cùng.

Phó Thần ho dữ dội một lúc mới xoa dịu được cảm giác đau rát khi hít thở. Hắn sờ sờ vết hằn lõm xuống của dây thừng trên cổ mình. May sao cao thủ kia khống chế lực rất tốt, chứ không thì đã chảy máu rồi.

Phó Thần ngước đầu nhìn trời cao. Con tê tước bay cách đó không xa vẫn luẩn quẩn không chịu đi.

Nguy hiểm qua rồi, Phó Thần mới lén thở phào một chút, xua bớt cảm giác căng thẳng.

Hắn chống một tay lên mặt đất, nhìn hai huynh đệ đang ôm nhau đằng kia.

Hắn không nhanh chóng xử lý thi thể bọn họ, cũng không chạy vào xem Mai Giác còn sống hay không.

Có lẽ hai người này đã làm vô vàn việc ác, số mạng sống bị tước đi trên tay bọn họ nhiều như sao trên trời. Nhưng thấy cảnh tượng này, hắn lại chợt nghĩ, dù những kẻ giết người không gớm tay như Thất Hào và Lục Hào đây, cũng sẽ có đối tượng mà bọn họ sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để bảo vệ.

Phó Thần không biết vì sao lại nhớ đến câu nói nổi tiếng: Ta thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta. Hai huynh đệ này cùng những người khác trong Lý phái chắc đều có suy nghĩ ấy. Nhưng A Nhất lại rất quan tâm đến A Tam, Đại hùng lại rất quan tâm đến Tiểu Hùng. Bọn họ dù tàn ác cũng có tình yêu, tình thân, tình đồng chí.

Câu nói kia trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" thật ra là một sự hiểu lầm, khác rất nhiều so với câu nói gốc cua Tào Nguyên Công. Có lẽ, câu nói lúc Tào công ngộ sát cả nhà Lữ Bá Xa đã được tiểu thuyết ghi lại một cách khoa trương để mô tả về Tào công một cách tàn ác. Nhưng trên lịch sử, Tào công vẫn là một người tương đối có tình nghĩa.

Ngay từ đâu, Phó Thần đã lợi dụng thân phận của mình ở Lý phái để dụ dỗ hai người kia ra. Nếu tính mạng hắn gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không kịp nghĩ xem vì sao Lý Ngộ lại xất hiện ở đây vào thời điểm này, mà chỉ nghĩ có kẻ nào đó đang đối phó với Lý Ngộ, tất nhiên phải ứng cứu, đồng thời tiện tay giải quyết luôn người của Thất Sát.

Nếu đối phương nghĩ theo cách đó thì hẳn sẽ tấn công bất ngờ với tốc độ nhanh nhất.

Trong hoàn cảnh đó, người đầu tiên bị tấn công sẽ là kẻ đang hãm hại Lý Ngộ.

Có ít nhất năm thành chắc chắn là giải quyết được một trong hai tên.

Dù đối phương không phải Hùng gia huynh đệ thì cũng áp dụng được.

Phó Thần mau chóng sắp xếp một chút, dùng cách thức có này khả năng thành công khá cao. Hơn nữa, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn cũng chỉ chuẩn bị được mỗi thế mà thôi.

Thực ra hắn không nghĩ mình sẽ giải quyết được Đại Hùng dễ dàng như vậy. Ít nhất, theo như Phó Thần phân tích, Đại Hùng có thân thể Kim cương bất hoại, năng lực phòng thủ mạng nhất trong mười sáu người, rất khó giết được gã. Phó Thần thậm chí đã chuẩn bị cho khả năng thân phận bị bại lộ, để người này lại để giải quyết sau cùng,

Nhưng khi vừa thấy Tiểu Hùng chết, Đại Hùng gần như phát điên. Phó Thần ngay lập tức đưa ra quyết đinh, nhanh chóng kết liễu Đại Hùng.

Khi ấy, Đại Hùng đã cuồng nộ. Cú sống khi chứng kiến cái chết của Tiểu Hùng vượt trên cả dự tính của Phó Thần. Khi ấy, Đại Hùng không đủ tâm trí để phát công nên không đạt được thân thể Kim cương bất hoại. Đó là thời điểm thích hợp nhất để lấy mạng gã!

Vì thế, dù đau đớn vô cùng, nhưng Đại Hùng vẫn không để ý đến tính mạng, cố gắng lến đến bên Tiểu Hùng.

Hắn cuối cùng đã hiểu được ghi chú của nguyên chủ. Nguyên chủ đã nhận thấy điểm yếu này của bọn họ.

Tính toán tâm lý chuẩn xác để lợi dụng, phối hợp với hoàn cảnh và hai cao thủ bên cạnh, Phó Thần đã giải quyết được hai tên đầu tiên.

Còn lại sáu!

Phó Thần đổ mồ hôi đầm đìa. Sáu kẻ kia cũng tuyệt kỹ đầy mình, không thể khinh thường một ai.

Phó Thần sai hai thị vệ kéo thi thể hai huynh đệ kia đến giếng cạn. Tạm thời, hắn không có nơi nào che giấu tốt hơn. Vong linh hững ám vệ bị giết trước đó chắc sẽ được an ủi phần nào khi thấy kẻ giết họ đã phải đền tội. Nếu hoàn cảnh cho phép, Phó Thần cũng mong khiến người chết được yên giấc.

Trước mắt, hắn phải giấu những người này đi trước. Dựa vào cách thức hành động của phe Lý hoàng, chúng chắc hẳn đã giấu thuốc nổ trong cung điện. Nếu bây giờ đánh động quá lớn, thì cả hắn và Thiệu Hoa Trì đều không kịp chuẩn bị trước, có thể khiến Lý phó chó cùng rứt giậu.

Phó Thần đi tới căn phòng mà Đại Hùng và Tiểu Hùng cùng bước ra ban nãy, nhìn quanh một lượt, rồi lại kiểm tra tủ quần áo. Không có một ai.

Chẳng lẽ....

Phó Thần lại nhìn chiếc giường gỗ lim tinh xảo.

Mai Giác vẫn căng thẳng cầm chặt cây trâm hoa mai trong tay, nhìn bước chân người kia từ tốn lại gần.

Lúc đối phương khom người nhìn vào, nàng vội vàng co rúm lại. Phó Thần chớp mắt một lát, nhìn Mai Giác tràn khí thế phản kháng trước khi chết. Có lẽ vì đã nhìn quen khuôn mặt của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần chỉ cảm thấy Mai phi đúng là đủ điều kiện để trở thành sủng phi, nhan sắc chẳng có gì để chối cãi. Nhưng so với những lời đồn, hắn lại cảm thấy mị lực có thể làm điên đảo cả nam lẫn nữ của Thiệu Hoa Trì lôi cuốn hơn nhiều.

Nếu Mục Quân Ngưng nhỏ xinh như cánh hoa yếu ớt, thì Mai phi lại có dáng vẻ kiên cường, dẻo dai.

"Mai phi nương nương?" Phó Thần hỏi.

Thấy Phó Thần, Mai Giác thu lại cây trâm trên tay, kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi...ngươi là Phó Thần....."

Đôi môi anh đào cong lên vì sửng sốt, trông càng duyên dáng đáng yêu.

Phó Thần bật cười, "An toàn rồi, mau ra đi."

Mai Giác chui ra khỏi gầm giường. Nàng nhìn quanh, quả nhiên không còn cảm thấy áp lực như trước.

Chẳng lẽ Phó Thần giải quyết chúng rồi sao? Nhưng mới vài năm không gặp, sao Phó Thần lại có thể mạnh đến mức giết được cao thủ thích khách. Mấy năm nay, nàng vẫn luôn được bảo vệ, nhưng không vì thế mà mất đi khả năng phân biệt. Hai thích khách ban nãy rõ ràng ở một đẳng cấp khác so với những kẻ từng ám sát nàng trước kia, nếu không thì đã bị ám vệ của nàng giải quyết rồi.

Nàng nâng mặt Phó Thần, nhìn trái nhìn phải.

Phó Thần dở khóc dở cười. Không phải người ta bảo cổ nhân rất e dè hay sao. Sau khi trưởng thành, nữ tử không được phép tiếp xúc thân thể với nam giới xa lạ, nhưng thế này là thế nào? Hay hắn toàn gặp phải loại người kì cục?

Trong lòng Mai Giá, Phó Thần vẫn là tiểu thái giám đa mưu túc trí năm xưa, mà thái giám thì đâu thể coi là nam nhân.

"Yên tâm, không phải dịch dung." Phó Thần biết nàng đang tìm cái gì.

Mai Giác oán giận kêu, "Ai bảo ngươi tự nhiên gọi ta là Mai phi nương nương, làm ta tưởng ngươi không nhận ra ta!"

Ta đúng là không nhận ra mà!

Đương nhiên Phó Thần không muốn giải thích nhiều. Sau khi gặp được Lưu Túng và Cát Khả, hắn cũng hình dung được đại khái nguyên chủ là người thế nào.

Mai Giác kiễng mũi chân, cảm khái nói, "Lúc trước ngươi còn không cao bằng ta, vậy mà giờ đã lớn như thế. Nếu không phải vẻ mặt vẫn còn vài nét như xưa thì ta cũng không nhận ra ngươi."

"Bây giờ không phải lúc ôn chuyện." Phó Thần đoán tiếng Đại Hùng kêu gào ban nãy sẽ gây náo động, kéo Ngự Lâm Quân đến, "Đi thôi, vẫn còn chưa an toàn đâu."

"Vẫn còn sao?" Đào đâu ra lắm cao thủ đáng sợ như thế?

Nàng cứ tưởng những cao thủ xuất quỷ nhập thần như vậy chỉ có vài người.

Phó Thần im lặng thay câu trả lời. Hắn bảo Mai Giác tháo bỏ trang sức xuống. Hắn biết Mai Giác nghĩ gì, nhưng giờ không phải lúc suy xét xem nên chết thế nào cho đẹp, mà là sống thế nào cho tốt.

Hắn kéo nàng đến bên giếng cạn, nơi hắn giấu xá Đại Hùng Tiểu Hùng, trịnh trọng nói, "Ta không yên tâm giao người cho đám Ngự Lâm quân kia. Bây giờ, chúng ta cần cân bằng tình huống giữa phe mình và phe địch. Nếu có tin đồn người gặp chuyện chẳng lành thì cả hoàng cung sẽ rối loạn, kẻ địch dễ dàng hành động. Lần này phải khiến người chịu thiệt thòi rồi."

Phó Thần không nói, hắn lo Đệ Bát quân trà trộn được vào Ngự lâm quân. Đâu ai dám chắc được?

Nhưng nói ra thì lại khiến Mai Giác lo lắng không cần thiết.

Mai Giác cũng hiểu hoàn cảnh cấp bách lúc này. "Được. Còn cái khổ nào mà ta chưa từng trải qua chứ."

"Người phải chen chúc với bọn họ một lát." Hắn chỉ xuống dưới.

Mai Giác vừa nhìn thấy có gì trong giếng, mặt liền biến sắc. Đúng là Phó Thần, chỉ có hắn mới nghĩ ra được ý tưởng điên rồ như vậy mà vẫn thản nhiên như không.

"Ngươi đúng là vẫn táo tợn như trước kia."

"Sống được là tốt rồi. Trừ hai kẻ ám sát người ban nãy, dưới kia đều là những ám vệ đã đi theo bảo vệ người mấy năm nay, đừng sợ. Trốn xuống dưới đó mới khiến kẻ khác không nghi ngờ. Sau khi xuống, nhớ chất xác của bọn họ lên trên người mình." Dù người của Lý phái có đến đây, nhìn thấy những xác chết này thì cũng chỉ cho rằng Đại Hùng và Tiểu Hùng đã không hoàn thành nhiệm vụ, chứ không ngờ Mai Giác lại trốn bên trong.

Mai Giác tái mặt. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, nào dám ở chung một chỗ với từng ấy xác chết.

Nhưng nàng đã nghe thấy tiếng quân lính chạy vào Vĩnh Mai điện.

Nhìn vẻ mặt bình thản như không của Phó Thần, nàng cười khổi. "Thực ra ta đã thấy đủ thứ xác hết trong cung rồi, lâu lâu quen mắt."

Các cung nữ sau khi chết đều được nàng tự tay đưa đi an táng. Dù thi thể bị ném ra bãi tha ma cũng nên có chút thể diện cuối cùng.

Mai Giác vỗ ngực, bám vào sợi dây thừng để Phó Thần thả xuống giếng. Xong xuôi, hắn mới thu dây lại.

Hắn nhìn về phía Dưỡng Tâm điện, tự hỏi không biết Thiệu Hoa Trì bây giờ ra sao?
Bình Luận (0)
Comment