Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 276

Rõ ràng thái dương rực rỡ chiếu rọi, nhưng Thiệu An Lân chẳng hề cảm nhận được một chút ấm áp, toàn thân như bị đóng băng.

Y nhìn hàng người quỳ rạp dưới chân mình, thất thần nói một tiếng "Bình thân", sau đó về cung trong sự vậy quanh của quân tướng.

Thiệu Hoa Trì đứng dậy, nheo mắt nhìn bóng lưng của "Vanh Hiến tiên sinh" bên cạnh tân hoàng. Nếu là mọi ngày, Phi Khanh hẳn đã nhận ra có kẻ đang âm thầm quan sát mình. Nhưng lúc này, y vẫn còn chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng khi đại nghiệp sụp đổ, không còn giác quan nhạy bén như trước

Tấn quốc gặp loạn thù trong giặc ngoài, tân đế phải vội vã đăng cơ để xử lý mọi việc, ngay cả tang lễ của Tấn Thành đế cũng sơ sài.

Thiệu Hoa Trì là một vương gia nói được làm được, giữ lời đúng hứa, sai Từ Thanh cùng các tướng lĩnh luận công ban thưởng với những người Kích quốc anh dũng giết địch, yêu cầu thần tài Thiệu Cẩn Đàm, bát hoàng tử, thập nhị hoàng tử cùng nhau giúp sức.

"Lão thất ơi lão thất, cuối cùng ngươi cũng làm được việc tốt!"

Thiệu Cẩn Đàm được giao sắp xếp chuyện này, vui sướng cười to. Tuy y là người kiếm được nhiều bạc nhất, giàu có nhất trong số các hoàng tử, nhưng chính vì mang tiếng con buôn nên vẫn bị giới quý tộc xem thường, cảm giác hông mấy dễ chịu. Phần lớn công việc đều do Từ Thanh và các văn quan võ tướng làm, y chỉ việc chi tiền thưởng, nhưng lại có cơ hội vang danh thiên hạ.

Lão Bát và thập nhị cũng bĩu môi giễu cợt y, buông vài lời châm chọc. Sau nhiều ngày đồng tâm kháng địch, đám huynh đệ vốn âm thầm đối đầu nhau, giờ lại quan hệ tốt hơn trước nhiều.

Sau khi thu xếp ổn định tình hình Loan kinh, Phó Thần một mình đến núi Chung Nam. Đó là nơi hắn chôn cất tro cốt của các tiểu thái giám như Trần Tác Nhân, Diêu Tiểu Quang.... Hắn mang theo bình rượu, rót xuống nấm mộ, im lặng hồi lâu.

Mỗi khi tinh thần thả lỏng được đôi chút, hắn sẽ tới nơi này viếng thăm họ.

Nhìn tấm bia đá phủ đầy bụi đất, hắn thì thầm, "Thái bình thịnh thế mà các ngươi chờ đợi sẽ mau đến thôi."

Một trận gió nhẹ từ xa thổi đến, nhẹ nhàng vấn vít trên tóc. Phó Thần khẽ nở nụ cười.

Chỉ còn....Lý Biến Thiên.

Khi Lương Thành Văn được hộ vệ đưa đến hẻm sau của Dự vương phủ, hắn nhìn thấy một nữ nhân thoi thóp bò lăn trên mặt đất, trong lòng có chút xót thương. Hắn đã biết từ trước, Phó Thần chắc chắn không tha cho ả. Diệp Huệ Ly chỉ còn lại chút hơi tàn. Khi được Lương Thành Văn ôm vào ngực, ả bỗng nhiên trợn mắt, sững sờ nhìn nam nhân mình thương nhớ bao năm.

Dường như không muốn để hắn thấy dáng vẻ của mình lúc này, ả vội đưa tay che mặt, nhưng không có đủ sức để thực hiện động tác.

Năm xưa, ả bị gia tộc bỏ rơi, chịu cảnh lưu đày, lang bạt trốn chạy, thế giới của ả chỉ có mỗi vị thái y văn võ song toàn này. Nếu không nhờ Lương Thành Văn cứu thoát, đưa đến núi Thái Thường thì chẳng có Diệp Huệ Ly ngày hôm nay. Ả vẫn luôn thư từ qua lại với hắn, nhưng chưa một lần đủ dũng khí nói lời yêu. Ả là một phi tử mang tội dâm ô, có tư cách gì mà mong muốn tình cảm trai giá.

Bây giờ, hắn là người ả không muốn thấy nhất. Đối với nữ tử, chẳng gì quan trọng hơn dung mạo. Để hắn thấy mình xấu xí thế này mới là sự dày vò khủng khiếp.

Tại sao ả đã trốn kỹ như vậy rồi mà hắn vẫn tìm ra?

Là Phó Thần!

Nhất định là hắn! Hắn biết rõ tâm tư của ả, cho nên mới cố tình dẫn Lương Thành Văn đến đây để chứng kiến ả khốn khổ thế này, muốn ả chết trong bi phẫn, tuyệt vọng. Mà để làm được như thế, Phó Thần chỉ phân phó một lời là xong.

"A........A...." Nước mắt không ngừng chảy dài trên gương mặt máu thịt bê bết của Diệp Huệ Ly, khiến nó càng kinh khủng.

Lương Thành Văn thở dài, "Các danh môn có thế lực đều đã mục nát rồi. Dù là tân hoàng....hay là ai đi nữa, cũng không tha cho họ."

Lời này ý nói, dù là Thiệu An Lân đăng cơ, hay sau này là Thiệu Hoa Trì có cơ hội ngồi lên ngai vàng, bon họ cũng không cho các thế tộc cơ hội phát triển lớn mạnh. Mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì không ngừng phân hóa quyền lực của bọn họ, bằng chứng hùng hồn là Hổ phù. Tấn Thành đế không giao hổ phù cho bất cứ môn phiệ nào, mà cho một hoàng tử mới chỉ có chút chiến tích, chứng tỏ bản thân tiên đế cũng đã nhận ra sự hủ lậu của giới quý tộc, chẳng qua chỉ chưa có biện pháp xử lý mà thôi. Mà đứng đầu các thế tộc đó chính là Diệp gia.

Diệp Huệ Ly mở trừng hai mắt. Sau khi nghe Lương Thành Văn nói những lời này, ả mới buông xuôi chấp niệm cuối cùng, tắt thở hoàn toàn.

Nếu cho ả cơ hội đầu thai, ả quyết không bao giờ gây oán với tên Phó Thần này nữa.

Sau khi tân hoàng đăng cơ, Thụy vương cùng các đại thần liên tục bị gọi đến Dưỡng Tâm điện để bàn quốc sự. Ngoài mặt, tân đế tỏ vẻ không có gì bất mãn với nội dung của chiếu thư Ứng Thiệu. Dù sao cũng chẳng mấy vương gia làm việc tốt được như Thiệu Hoa Trì. Thậm chí, y còn khôi phục chức vụ trong kinh thành cho Thụy vương.

Thiệu Hoa Trì biết, tân đế đã bình tĩnh trở lại, tìm cách vãn danh dự của mình. Nhưng trong mắt y, đó chẳng qua chỉ là....giãy chết mà thôi.

Không nghi ngờ gì, Thiệu An Lân vẫn đang tìm sơ hở của y. Chỉ cần vị Lý hoàng ở chân trời xa kia còn tại vị thì tân đế chưa mất hy vọng cuối cùng.

Khi Thiệu Hoa Trì cáo lui thì bị ai đó lên tiếng gọi lại. Y quay nhìn người phía sau, nhướn mày.

Vanh Hiến tiên sinh ban đầu là phụ tá của Thiệu Hoa Trì, chuyện này hầu như mọi người đều biết, nhưng sau đó lại đầu phục Thiệu An Lân.

Các đại thần xung quanh thấy vậy, vội vàng xin cáo từ. Chủ mới chủ cũ bọn họ có mâu thuẫn gì cũng không liên quan đến mình.

"Tiên sinh vẫn còn nhọc công nhớ đến tiểu vương?" Thiệu Hoa Trì mỉa mai

Vanh Hiến tiên sinh, đúng ra là Phi Khanh, hổ thẹn cúi đầu. "Chuyện năm xưa, quả thật là thần tự tiện hành động. Việc đầu quân dưới trướng hoàng thượng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không vì tình hình bất ngờ chuyển biến xấu, thần cũng không đưa ra hạ sách này. Nhưng trong lòng thần chỉ nguyện trung thành với Lệ phi nương nương và điện hạ ngài."

Ý nói, nếu không phải Thiệu Hoa Trì tuyệt tình với y, thì y cũng không theo An vương. Rất là hợp lý.

"Ý tiên sinh là, mình thân ở doanh Tào tâm tại Hán sao?"

"Thần....hổ thẹn."

Phi Khanh đang chơi bài tình xưa nghĩa cũ. Năm xưa, nếu không nhờ Vanh Hiến tiên sinh thì Thiệu Hoa Trì đã không gây dựng được thế lực bậc ấy ở kinh thành, không có được vô số thuộc hạ giàu năng lực mà ngay cả Phó Thần cũng đánh giá cao. Khi ấy, dưới trướng y chỉ mó mình Vanh Hiến tiên sinh, nhưng cuối cùng, y đối đãi với nhân tài thế nào?

Thiệu Hoa Trì rất muốn bật cười, nhưng đồng thời cũng thật đáng buồn. Phi Khanh biết quá rõ Vanh Hiến tiên sinh có thể nói gì để khiến y động lòng.

"Tiên sinh thật sự cho rằng ta không biết gì sao?" Thiệu Hoa Trì cười nhạt.

"Ý điện hạ là gì?" Phi Khanh bình tĩnh nhìn y.

"Để bổn vương đoán nhé. Sắp tới, ngươi sẽ nói cho bổn vương nghe một vài điểm yếu của tân hoàng, hay vài chuyện mà tân hoàng không dám để lộ cho ai?" Phi Khanh biết rõ, thứ Thiệu Hoa Trì mong muốn nhất là ngôi vị hoàng đế, cho nên dù sợ rơi vào bẫy, y vẫn liều lĩnh xông lên.

Lấy ngôi báu làm mồi, dù Thiệu Hoa Trì tức giận vì Vanh Hiến tiên sinh phản bội mình, cũng sẽ lắng nghe vài câu.

Đáng tiếc, Phi Khanh đã làm. Cái Thiệu Hoa Trì khao khát nhất chẳng phải ngai vàng, mà là một nam nhân khiến y thương nhớ nhiều năm, giờ đã là của y.

Y vô dục vô cầu, thì không có điểm yếu.

Nếu y không vội, tất có người vội.

Sắc mặt Phi Khanh thoáng thay đổi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

"Nếu là Vanh Hiến tiên sinh thật sự, ông ấy sẽ không bao giờ lựa chọn An vương." Bởi đó là người thầy cao ngạo từ trong cốt tủy của y. "Ngươi không phải ông ấy, hoặc để ta nói cho rõ ràng. Quốc sư đại nhân, ngài quay về cố thổ, có cảm xúc gì không?"

Phi Khanh toàn thân cứng đờ. Thiệu Hoa Trì biết từ lúc nào?

Là từ Lý Ngộ sao?

Không đúng, người chết không thể nói. Chẳng lẽ Thiệu Hoa Trì tự mình đoán ra?

Thiệu Hoa Trì cắt ngang suy nghĩ của y, "Thay vì tính kế làm sao lừa được ta, thì nên tìm cách bảo vệ bản thân mình đi."

Có lẽ ta cũng chẳng phải tự mình ra tay đâu.

Phi Khanh sực tỉnh, căn bản cũng không có quá nhiều thời gian thất thần. Y chẳng suy đoán được gì mấy, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Thiệu Hoa Trì.

Thiệu An Lân triệu kiến Mặc Họa, nhận lấy di ngôn mẫu phi để lại cho mình. Mặc Họa xem những lá thư này như sinh mệnh, luôn mang bên người. Thiệu An Lân sẽ không nghi ngờ đại cung nữ đã bầu bạn bên cạnh mẫu phi đến phút cuối.

Y không biết những lá thư này đã bị Thiệu Hoa Trì đụng tay đụng chân. Sau khi nắm được mạng lưới nhân lực của thái hậu, Thiệu Hoa Trì gần như kiểm soát toàn bộ hoàng cung trong lòng bàn tay. Trong những bức di ngôn để lại đó, còn lẫn cả lá thư cuối cùng mà Mục Quân Ngưng nhận được, nội dung là hy vọng nàng có thể thay nhi tử, giết Thiệu Hoa Trì.

Lá thư thật sự vốn đã bị Mục Quân Ngưng đốt đi, đây chỉ là đồ giả. Nhưng đồ giả đó cũng do chính Phó Thần làm ra, dễ dàng đánh tráo.

Chữ viết trên đó rõ ràng là nét chữ Thiệu An Lân!

Y chưa từng gửi lá thư nào như vậy hết. Sao y có thể hãm hại mẫu phi của mình được?

Trên đời này, không ai bắt chước được chữ của y gióng như vậy, chỉ trừ một người: Phi Khanh.

"Phi Khanh!!!" Hai mắt Thiệu An Lân trừng lớn đến gần như rạn nứt. Y chưa từng hận ai đến thế. Y vẫn biết Phi Khanh tàn độc bao nhiêu, nhưng không ngờ kẻ đó có thể lợi dụng mẫu phi của y, kéo một nữ nhân ốm yếu vào cuộc giao tranh này. Tất cả tình cảm của mẫu phi đều giành cho những đứa con. Để bảo vệ họ, nàng chống đỡ cả bầu trời chỉ bằng đôi vai nhỏ bé. Có lẽ nàng không phải một hoàng phi tốt, nhưng chắc chắn là một người mẹ tốt!

Dù bị Thiệu Hoa Trì đánh bại, nhưng dáng vẻ của Thiệu An Lân trong mắt mọi người vẫn luôn phong tư trác tuyệt, để dân chúng thấy rõ khí độ của quân vương. Nhưng lúc này, y đầm đìa rơi lệ, suy sụp vô cùng.

Mặc Họa thấy Thiệu An Lân bi thương tột độ, cũng khóc nấc lên.

"Nói cho trẫm nghe, năm xưa mẫu phi liều mình cứu Mai phi, nguyên nhân thật sự là gì?" Mấy năm nay, mẫu phi vẫn luôn che giấu con cái. Y từng cho rằng nàng một lòng yêu thương phụ hoàng, mãi cho đến khi thám tử trong cung lần ra chút tin tức, khiến y không thể không hoài nghi chân tướng.

Mặc Họa không ngừng khấu đầu, "Nô tỳ không thể nói, thật sự không thể nói!" Nàng đã hứa với nương nương rồi.

Quả nhiên có nguyên nhân khác.

Mà y có linh cảm, chuyện này hết sức nghiêm trọng.

"Mặc Họa, tuy trẫm giành được đế vị, nhưng ngươi nhìn xem, trong hoàng cung này có bao nhiêu người thật tâm với trẫm?" Thiệu An Lân rất biết cách dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình cảm lay động.

Thân là nam nhân tôn quý nhất Tấn quốc mà giờ phút này phải nghẹn ngào nói một lời cay đắng đến vậy, không ai có thể nhẫn tâm nhìn y như thế. Huống chi là một cùng nữ vẫn luôn cùng chung vinh nhục với Mục Quân Ngưng, "Bệ hạ..."

"Chỉ mình mẫu thân thật lòng thương trẫm. Ngươi chăng lẽ còn muốn trẫm ngu ngơ mãi sao? Mau cho trẫm biết chuyện năm đó đi, Mặc Họa...."

Thiệu An Lân vốn là người vô cùng có sức hút. Thấy y bi thương như thế, ai mà không động lòng?

Mặc Họa khóc nức nở, cuối cùng đành nói ra.

"Nương nương làm thế....vì Phó Thần."
Bình Luận (0)
Comment