Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 293

Nếu không phải hai người thân thể kề sát thì y cũng không phát hiện ra Phó Thần động tình.

Còn Thiệu Hoa Trì, tuy có long bào che lấp nhưng không thể qua mắt Phó Thần.

"Vậy......phải làm sao đây?"

"Như hôm qua được không?" Phó Thần khẽ mổ đôi môi đỏ mọng của đối phương.

Thiệu Hoa Trì cũng có chút động lòng, nhưng nghĩ đây là Dưỡng Tâm điện, làm chuyện như vậy thì quá to gan. Y vốn tính bảo thủ, cảm thấy ngại ngùng. Không ngờ Phó Thần thẳng tay cởi bỏ quần áo bên dưới của y, trong lúc y còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hé miệng ngậm lấy, đầu lưỡi xoay tròn rồi đè ép, kỹ xảo hết sức phong phú.

Thiệu Hoa Trì hốt hoảng tìm đường chạy trốn, bất chấp cả hình tượng, nỗi hoảng sợ cuộn trào trong lòng. Nhưng vật quan trọng đang bị Phó Thần giữ lấy, y không có chỗ nào để tránh.

"Phó Thần.....Ngươi đừng làm vậy, bẩn lắm!"

Phó Thần đau lòng khôn xiết. Sao lại có đế vương tự ti như vậy. Hắn nhẹ nhàng dùng răng mài khẽ, xem như trừng phạt, "Bẩn chỗ nào?"

"Ngươi không cần phải làm vậy......" Lần này, giọng Thiệu Hoa Trì thật sự kèm theo cả tiếng nức nở, vừa kích thích, vừa sợ hãi, vừa không dám tin. Phó Thần là đối tượng đầu tiên y dành tỉnh cảm, nhưng y ngu dốt không biết bày tỏ, kinh nghiệm ít ỏi đến đáng thương, lần nào được người ta đáp lại cũng lúng túng. Y chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Phó Thần trao lại cho y tình cảm tương đương.

"Suỵt, ta nghe thấy tiếng chân của Ninh Đức."

Thiệu Hoa Trì bị dọa sợ, cắn chặt môi, không dám kêu một tiếng.

Phó Thần ban đầu cũng nghĩ mình sẽ ghê tởm. Dù sao cả hai đều là nam nhân, cấu tạo cơ thể giống như nhau. Ít nhất, trước khi ở bên Thiệu Hoa Trì, hắn chưa từng cân nhắc đến việc phát sinh tình cảm với nam nhân. Nhưng hiện giờ, hóa ra hắn lại không hề phản cảm về mặt sinh lý, thậm chí còn thấy dáng vẻ ướt át của vật kia có chút đáng yêu mê người.

Chắc Thiệu Hoa Trì đáng sợ ở chỗ có thể bẻ cong hắn một cánh âm thầm từ lúc nào mà chính hắn cũng không hay.

Hắn khẳng định, mình không phải người đồng tính, mà chỉ vì đối tượng là y. Nếu không phải Thiệu Hoa Trì, hắn tuyệt đối không có mối quan hệ nào với người cùng giới mà vượt quá tình bạn, càng không thể làm những chuyện này. Nhưng thấy Thiệu Hoa Trì ghen, hắn có thể làm không suy nghĩ, vì không mong những chuyện đó ảnh hưởng đến hai người.

Vương Ninh Đức nhận ra có gì đấy là lạ nhưng không nghĩ nhiều, im lặng đứng ngoài chờ được gọi.

Có lẽ vì biết bên ngoài có người, Thiệu Hoa Trì không nhịn được bao lâu, nhanh chóng lên đỉnh. Việc này quá kích thích, y chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình và Phó Thần thực hiện hành vi hoang đường như thế ngay giữa ban ngày, mà chỉ cách một lớp cửa. Sự xấu hổ xen lẫn sợ hãi và kích động vượt quá mức chịu đựng của y.

Đến khi thấy động tác tiếp theo của Phó Thần, đầu óc y gần như nổ tanh bành thành pháo hoa, "Ngươi.....Sao ngươi lại nuốt xuống! Bẩn lắm!"

Y sắp điên rồi. Hóa ra Phó Thần không hề bảo thủ như y vẫn nghĩ, mà cực kỳ biết chơi, một khi đã chơi thì hết sức phóng đãng, không kiêng kị gì, kiến thức về mặt này cũng phong phú hơn y nhiều, cách thức đa dạng, rất là tình thú.

Phó Thần dùng khăn người nào đó tự thêu để lau miệng. Nghe vậy, hắn nở nụ cười nguy hiểm. Giọng nói vẫn đều đều lạnh nhạt như trước, nhưng đã phơi bày hết bản tính thực sự, xé bỏ tấm mặt nạ nho nhã, khiêm nhường trước mặt đế vương, "Ngươi dám nói bẩn lần nữa thì lại tới thêm một lần."

Thiệu Hoa Trì run bắn. Y tin Phó Thần nghiêm túc.

Thấy y bị dọa sợ rồi, Phó Thần mới quay về dáng vẻ thanh lịch như trước. Hắn lau khóe mắt ướt át của đế vương, sửa sang lại quần áo lộn xộn, nâng mông ôm người lên khỏi mặt bàn, ngón tay xen vào mái tọc bạc, dịu dàng chải vuốt, "Sau này đừng có ăn dấm chua bừa bãi nữa. Có chuyện gì khó chịu trong lòng thì phải nói với ta, chứ không nên ôm tâm sự trằn trọc một mình. Ngươi không nói ra, làm sao ta biết được."

Ngày trước, Thiệu Hoa Trì có thể giả điên giống đến mức hắn cũng không thể phát hiện. Nếu giờ y lại muốn giấu diếm chuyện gì, hắn cũng chẳng thể nhìn ra.

"Ừm." Y nhấm nháp dư vị ấm áp trong lòng, ngẫm lại những lời Phó Thần nói, chợt giật mình, "Cái gì mà ăn dấm! Ta ghen lúc nào?"

"Ta chưa từng gần gũi với nữ tử, trước giờ chỉ có một mình ngươi."

Lời này chọc trúng trái tim nhỏ của Thiệu Hoa Trì. Y choáng váng một lúc, suy nghĩ trong đầu cũng lệch khỏi đường đi.

"Hôn.....cũng vậy à?" Phó Thần hôn môi cực kỳ giỏi, biến ảo bảy bảy bốn chín thứ kỹ xảo linh hoạt, mỗi lần hôn đều khiến y quên sạch những lời mình vừa nói, không giống như người thiếu thốn kinh nghiệm chút nào.

"Ừ." Kiếp này chỉ có mình ngươi.

Thiệu Hoa Trì xem ra hài lòng với đáp án này. Từ khi Phó Thần đáp lại y, hình như y chưa bao giờ trải qua cảm giác lạnh lòng ngày trước. Mỗi câu giải thích đều là lời hay ý đẹp, khiến người ta rất an tâm.

Nhớ ra ban nãy Phó Thần cũng có phản ứng, y có chút vui mừng khi biết, hóa ra hắn cũng muốn mình. Nhưng nhìn kỹ lại thì chỗ đó không hề lồi ra. Chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà Phó Thần cũng khống chế được?

"Đừng nghĩ linh tinh. Hôm nay mặc quần." Bị đè xuống, không nhìn thấy thôi.

Thiệu Hoa Trì nghĩ, đúng là ban nãy y cảm thấy nhiệt độ và độ cứng của thứ kia hết sức rõ ràng.

Y nhớ lại nhiều chuyện, lần vô tình thân mật ở thành Bảo Tuyên, rồi việc Phó Thần không bao giờ cởi quần kể cả khi tắm, hơn nữa, lúc hắn hôn mê, chỉ cần chạm đến thân dưới là hắn sẽ tỉnh lại, "Có phải trước giờ ngươi vẫn luôn mặc loại quần này không?"

"Ừ." Nhưng mà hắn tương đối ít nhu cầu về mặt này, nhìn chung vẫn kiềm chế được, trừ khi gặp người đặc biệt.

Những nghi hoặc lúc trước đều đã được giải đáp. Ngày xưa, y cứ nghĩ Phó Thần quá mức mẫn cảm và tự ti với thân phận thái giám của mình nên mới không cho người khác động vào. Thiệu Hoa Trì trầm ngâm hồi lâu.

"......Để ta giúp ngươi nhé?" Phó Thần có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường. Giờ hắn đã có địa vị và quyền thế, ngôi vị Bảo Tuyên vương phi cũng là miếng bánh ngon bao người nhắm đến. Nếu hắn muốn tìm ai đó để phát tiết thì tự nhiên sẽ có người dâng đến cửa. Hắn là một nam nhân khỏe mạnh, sao mà kìm chế được.

Khi có lựa chọn tốt hơn, đời nào lại chịu thiệt chứ?

Thiệu Hoa Trì không ngừng tự hỏi bản thân, liệu y có thể chấp nhận nằm dưới không, nhưng mãi vẫn không vượt qua được giới hạn. Tôn nghiêm của hoàng gia đã ăn vào xương cốt từ thời niên thiếu, chỉ cần nghĩ đến vấn đề đó, y lại chùn bước.

Phó Thần thực ra chưa hề nghĩ rằng đế vương sẽ chấp nhận nằm dưới thân mình. Hắn chỉ định trước mắt duy trì tình trạng này, rồi về sau nghĩ cách, "Không sao, một lát nữa sẽ hết thôi."

Thế thì không định phát tiết ra sao? Thiệu Hoa Trì vừa đau lòng thay Phó Thần, vừa lo liệu có lúc nào đó hắn không nhịn được nữa mà tìm người khác hay không.

Dường như hiểu Thiệu Hoa Trì nghĩ gì, Phó Thần lại xoa vành tai y, "Một mình ngươi là đủ thỏa mãn ta rồi."

Nhiệt độ ấm nóng còn vương trên vành tai, Thiệu Hoa Trì hốt hoảng che lại. Mỗi khi Phó Thần lộ mặt lưu manh, y không có cách nào đối phó, "Có muốn ta khôi phục thân phận cho ngươi không?"

Phó Thần sửng sốt, bật cười, "Như hiện giờ là tốt rồi."

Sóng gió quá lớn. Nếu chuyện này lộ ra, có người sẽ bắt đầu hoài nghi liệu hắn có âm mưu gì từ lúc vào cung, liên quan đến toàn bộ an toàn trên dưới hậu cung. Chuyện này đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất, hắn mong có thể bầu bạn lâu dài, kề cận với đế vương. Thân phận thái giám là một cái cớ quá tốt.

Suy xét đủ mọi nguyên nhân kết quả, hắn thấy hiện giờ mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, không nhất thiết phải thay đổi.

Nhớ kiếp trước, vợ hắn từng nói, hắn mang tính cách của cung Bọ Cạp, truớc khi đạt được mục đích thì luôn ẩn mình, không bắt được con mồi sẽ không bỏ qua, đến khi gặp thời cơ thích hợp thì giáng cho người ta một đòn trí mạng. Hắn trời sinh là kẻ lãnh đạo, yên lặng đứng sau màn để khống chế toàn cục, là loại người âm hiểm, bụng dạ đen tối....

Có bao nhiêu từ xấu để hình dung thì nói hết ra. Phó Thần cảm thấy, dăm ba thứ cung hoàng đạo chỉ là ngụy trang để bôi bác hắn thôi. Hơn nữa, "Nếu đã toàn tính xấu như vậy thì em còn cưới anh làm gì?"

"Lên nhầm thuyền giặc rồi, hết cách. Với lại, nếu em muốn xuống, anh sẽ để em xuống sao?" Cô thở dài chán nản, nhưng mắt lại hấp háy cười.

"Em đoán xem?" Phó Thần tủm tỉm.

Tim hắn chợt đau thắt. Cô đã từng là nơi ký thác tinh thần của hắn bấy lâu. Không có cô, cuộc sống này chỉ toàn đau khổ.

Nhưng càng đau khổ, lại càng tỉnh táo.

Thiệu Di Nhiên trong lòng hắn không chỉ là một mối tình, mà là sự tồn tại đã ăn sâu vào máu thịt. Nếu không vì lời hứa trước lúc lâm chung với cô, hắn sẽ không tiếp tục cuộc sống tạm bợ. Kể từ lúc cô qua đời, mỗi ngày trôi qua thật dài, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Thậm chí, khi xuyên việt tới đây, hắn đã phẫn nộ hỏi trời, vì sao còn bắt hắn tiếp tục sống để dày vò nữa?

Nhưng giờ đây, hắn rất cảm ơn thần linh, đã cho hắn cơ hội gặp được một người hắn không thể rời bỏ.

Một hồi niệm tưởng người cũ, mà cuối cùng tâm trí hắn vẫn quan về Thiệu Hoa Trì. Không ai thay thế được y. Đời này, có được y, hắn không cần bấy cứ ai khác.

Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần im lặng thì tưởng hắn bị hấp dẫn trước ý tưởng ấy. Chẳng hiểu sao, y bỗng đau lòng khôn tả. Chắc Phó Thần đang nhớ đến những năm tháng khổ sở phải sống dưới thân phận thái giám. Y vòng tay ôm chặt, "Ta không muốn ngươi chịu thiệt thòi."

Phó Thần sực tỉnh, nghe Thiệu Hoa Trì nói mà nao lòng. Hắn chậm rãi nhắm mắt. Hôm nay sẽ là lần cuối cùng hắn nhớ về Thiệu Di Nhiên. Từ giờ về sau, thế giới của hắn sẽ chỉ còn người trước mắt. Hắn sẽ không để mất y. Hắn đã mất mát quá nhiều rồi, không chịu đựng thêm được nữa, cho nên sẽ dùng hết sức mà giữ y lại.

"Đâu có gì thiệt thòi?" Hắn quả thật không hề tủi phận như Thiệu Hoa Trì nghĩ. Bất kể mang danh phận nào, hắn cũng sẽ tạo cho mình cuộc sống tốt nhất. Thân phận chẳng qua chỉ là một cái bậc thang thôi. Hơn nữa, bây giờ hắn không có ý định bỏ đi cái mác thái giám. Trên đời còn ai thích hợp để sớm tối cạnh vua hơn thái giám.

"Thực ra, nếu ngươi muốn ngôi hoàng đế......" Thiệu Hoa Trì nhỏ giọng thì thầm, không thể nghĩ ra có thứ gì đủ để bù đắp cho Phó Thần. Y biết, với năng lực của Phó Thần, dù hắn muốn vị trí này cũng không phải không thể. Mà với tính hắn, có khát vọng như thế cũng không phải chuyện lạ.

Phó Thần không ngờ Thiệu Hoa Trì lại nói ra một lời khó tin như vậy, chợt thấy ngực mình nóng như lửa đốt. Người này cố chấp với ngôi hoàng đế bao nhiêu, vì nó mà nỗ lực kiên nhẫn nhường nào, hắn rõ hơn ai hết. Chính vì vậy, hắn mới khiếp sợ khi Thiệu Hoa Trì nói ra lời này một cách quá dễ dàng.

"Chẳng phải bây giờ ta vẫn đang dưới một người trên vạn người sao? Còn gì không thỏa mãn." Từ lúc đi đến thời đại này cho tới nay, điều hắn muốn không phải địa vị tối thượng, mà chỉ là quyền lợi có thể nắm giữ tính mạng mình và người thân, bảo vệ những người quan trọng nhất mà thôi.

Hắn cảm nhận được Thiệu Hoa Trì đang bất an, không khỏi đau xót.

Bọn họ có chút giống nhau, đang dò dẫm từng bước, đểm xem rốt cuộc đối phương có thể đối với mình tốt đến mức nào.

Rõ ràng là ngu xuẩn, nhưng lại rất xúc động, khiến hắn cạn lời một lúc lâu.

Hai người ôm ấp nhau, hưởng thụ chút thời khắc yên tĩnh.

Cho đến khi Thiệu Hoa Trì sực nhớ ra một người mà y đã quên ở tận góc trời nào đó, "Vương Ninh Đức?"

Vương Ninh Đức như được đại xá, mồ hôi đầm đìa, không dám than một câu, cũng không dám nghe tiếng người bên trong nói chuyện. Rốt cuộc hai vị kia quấn quýt xong rồi mới nhớ tới mình, hắn nhỏ giọng hỏi, "Hoàng thượng, Bảo Tuyên vương sai làm canh đậu xanh bách hợp cho ngài. Ngài muốn dùng chưa ạ?"

Thiệu Hoa Trì bất đắc dĩ lườm Phó Thần một cái: Sao ngươi không biết đường nhắc nhở hắn vậy. Y ho khan mấy tiếng, nhìn bàn ghế hỗn độn, nhớ cảnh hai người vừa mới điên cuồng, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được. Cúi mặt thu dọn một hồi, y mới lên tiếng, "Bưng vào đi."

Phó Thần cũng quay về dáng vẻ nho nhã thường ngày, tủm tỉm cười, đi về phía đầu bàn bên kia, thong thả uống trà.

Vương Ninh Đức chịu đựng ánh mắt đầy áp lực của đế vương, thầm nghĩ không biết có phải mình lại quấy rầy không đúng lúc không. Đúng làm một cổ hai tròng. Thân làm đại nội tổng quản chính là sống trong sợ hãi, chứ nào có thoải mái như người ta tưởng. Mỗi lần gặp phải ánh mắt ngưỡng mộ của đám đồng nghiệp ở Giám Lan viện, hắn đều không nói nên lời.

Cảm thấy mình xuất hiện lúc nào cũng là thừa thãi, là phá bĩnh chuyện tốt của hoàng thượng.

Ơ?

Trong điện hình như có mùi gì đó là lạ....

Sau này có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, Vương Ninh Đức mới biết, mùi đó là mùi gì.

Người ngoài liên tục tung hô về tình nghĩ quân thần khăng khít giữa hoàng thượng và Bảo Tuyên vương. Nghe vậy, trong đầu hắn lại hiện ra một xấp tài liệu phong phú đầy đủ âm thanh, hình ảnh để bổ não. Thân làm hoạn quan, mỗi ngày đều bị trăm mũi tên bạo kích, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Xem ra hắn cũng phải tìm người bầu bạn thôi, ít gì cũng không phải chịu đựng một mình.

Thiệu Hoa Trì bị đuổi sang một góc ngồi ăn canh, còn Phó Thần thì chiếm chỗ y, bắt đầu xem tấu chương.

Thiệu Hoa Trì uống canh mà thấp thỏm không yên, thấy Phó Thần tập trung hoàn toàn vào quốc sự, y mới dám quang minh chính đại ngắm người yêu.

Mỗi khi Phó Thần chăm chú làm việc thì tuấn mỹ đến nỗi khiến người ta tim đập chân run. Nhất là cái dáng vẻ nghiêm túc kia kìa, tập trung làm việc kia kìa, có thể đốn ngã cả già trẻ lớn bé nam thanh nữ tú. Y ôm chỗ trái tim nhảy nhót liên tục, cảm thấy cái nơi vừa mới phóng thích kia lại bắt đầu muốn ngóc lên rồi. Y vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ, muốn chạy đi để giải quyết, nhưng lại không nỡ bỏ cơ hội ngắm Phó Thần, cho nên mặc kệ nửa thân dưới kích động, mắt nhìn chằm chằm không chớp, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.

Phó Thần tập trung phê tấu chương, lòng không tạp niệm. Một lúc lâu sau, hắn mới bắt chước nét chữ của đế vương để viết lời phê. Lâu lâu lại lấy tay day khóe mắt khô, lơ đãng cầm tách trà lên uống.

Thiệu Hoa Trì nhìn nước trà thấm ướt đôi môi đỏ mọng kia, nhớ đến đôi môi ấy mới làm gì cho mình, toàn thân bắt đầu khô nóng.

Thường ngày Phó Thần nhìn rất thanh lãnh, nhưng những lúc lơ đãng thế này mới lộ vẻ quyến rũ chết người.

Khi Phó Thần xử lý xong tấu chương thì đã qua giờ cơm tối.

Cung điện đã lên đèn tự lúc nào. Còn người yêu hắn vừa đi đến Hộ bộ một chuyến, lúc về thì mệt đến mức lăn ra ngủ, bị Phó Thần ôm lên cũng không phản ứng gì.

Những lúc có Bảo Tuyên vương bên cạnh thì cung nữ thái giám sẽ không ra mặt hầu hạ, chỉ đến khi được tuyên gọi. Phó Thần làm những việc này đã thành quen.

Đi qua hành lang về Cam Tuyền cung, ôm người đặt lên long sàng, Phó Thần cũng bắt đầu díu mắt lại. Cả hai vẫn còn chưa dùng cơm.

Nhưng thấy người trong lòng ngủ ngon như thế, hắn cũng không nỡ đánh thức dậy, đành chui vào chăn, cúi xuống hôn đỉnh đầu bạc trắng khiến hắn đau lòng, rồi ôm người nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Phó Thần thấy có gì đó cựa quậy trong ngực mình, cũng tỉnh lại. Hai người mắt to mắt nhỏ đối diện, bụng đói kêu sột sột, nhìn nhau bật cười, dịu dàng thắm thiết.

"Ta đến tiểu trù phòng làm vài thứ. Muốn ăn gì nào?" Phó Thần duỗi mình sang, hôn hôn hai má đỏ bừng vừa tỉnh ngủ của Thiệu Hoa Trì.

Thiệu Hoa Trì không nhận ra mặt mình lúc này rất ngốc, còn tưởng vẫn giữ được uy nghiêm của đế vương, không phản đối Phó Thần vào bếp. Lúc này y cũng không muốn ăn đồ ăn ngự trù làm. Phải thông qua biết bao lần kiểm duyệt mới dâng đến, vừa phiền toái người khác, mà lúc tới nơi thì đã hết hứng ăn rồi. "Mì được không? Mì trứng."

Y vẫn còn nhớ, trước kia Phó Thần từng làm cho mình bát mì trường thọ. Lúc ấy hắn còn mất trí nhớ, sau khi khôi phục cũng chưa làm lại lần nào.

Phó Thần cũng nhớ ra chuyện đó. Sau này, mọi ký ức của hắn đều quay về, nhưng mà hết chuyện này đến chuyện kia nối gót ùn ùn, hắn cũng không có thời gian. Giờ nghĩ lại, chợt cảm thấy buồn cười. May mà lúc trước, "Phó Thần kia" hiểu lầm, bằng không thì chẳng biết hắn và Thiệu Hoa Trì còn phải lòng vòng bao lâu mới đến với nhau.

"Được, nhưng mà tay nghề của ta không tốt lắm đâu." Hắn vẫn không am hiểu cách dùng dụng cụ nấu ăn thời đại này.

"Ai mà để ý."

Tuy Phó Thần không quen dụng cụ, nhưng nêm nếm thì vẫn cao siêu. Dưới sự chỉ đạo của đầu bếp trong tiểu trù phòng, hắn nhanh chóng hoàn thành công trình.

Thiệu Hoa Trì nhìn lớp rau xanh mượt trên bát mì, vài cọng hành li ti rắc lên nước dùng bóng loáng mỡ gà, chân giò hun khói thái mỏng, lại thêm một trái trứng trần chắc nịch. Buổi trưa, y chỉ uống chút canh đậu xanh. Giờ nhìn thấy một chén mì nóng hổi, bụng lại càng trống rỗng.

Hai người cứ thế sì sụp lấp đầy dạ dày.

Sau khi tế miếu ngũ tạng xong, sai thái giám trực đêm dọn bát đũa, Thiệu Hoa Trì lại đổ nghiêng đổ ngả.

Chắc y mệt lắm rồi, từ lúc ăn đã bắt đầu híp mắt.

"Súc miệng đã, kẻo sâu răng."

Thiệu Hoa Trì buồn ngủ, tránh né cái bát được đưa đến bên miệng. Phó Thần lại thấp giọng dỗ dành, "Một lát thôi. Súc miệng xong rồi ngủ, được không?"

"Trì Trì?"

"....." Thiệu Hoa Trì không chịu nổi, đành phải làm theo.

Xong việc, y nằm thẳng cẳng trên giường không nhúc nhích. Phó Thần lau mặt lau chân cho y xong mới ôm người đi ngủ.

Nhìn đáy mắt thâm đen của đế vương, Phó Thần nhịp nhàng vỗ lưng y.

Xem ra về sau phải đề bạt thêm mấy người tài. Không thể để y cứ chống đỡ thế mãi được.

Thiệu Hoa Trì ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy mới nhớ tới chuyện đêm trước, được Phó Thần nấu mì cho ăn.

Hôm qua y không được tỉnh táo lắm, chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Thế mà Phó Thần thực sự chiều theo.

Bảo Tuyên vương xuống bếp lúc nửa đêm. Người ngoài mà biết được thì có khi lại nói vô số lời khó nghe. Vốn dĩ mấy ngày này, Phó Thần đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi, không nên xuất hiện thêm lời ra tiếng vào nữa.

Nhưng Phó Thần chiều chuộng y vô điều kiện như vậy, cảm thấy hắn thật.....hào phóng, mà rất bao dung, cứ như y muốn cái gì cũng đồng ý cái đó. Trong lòng y dường như có vô só bong bóng màu hồng nổ lách tách.

Cho nên, nếu y muốn hắn nằm dưới.....chắc cũng không từ chối nhỉ.

Thiệu Hoa Trì nhìn gương mặt say ngủ của Phó Thần, sờ soạng cằm đối phương. Cảm thấy tay hơi rát rát, hình như là râu mới mọc.

Hắn rõ ràng có thể quang minh chính đại mà sống, nhưng lại vẫn quyết định ôm bí mật này, y nghĩ ít nhiều gì cũng liên quan tới mình. Vậy mà Phó Thần vẫn biểu hiện nhẹ nhành như không, khiến y không biết phải làm sao mới đối xử với hắn tốt hơn được nữa.

Nhớ hôm qua, Phó Thần làm việc kia cho y ở Dưỡng Tâm điện, với y mà nói, hành động đó ngang với hạ nhục. Trong lúc y còn đang rối rắm đủ chuyện thì Phó Thần đã sẵn sàng làm đến mức ấy, thế có công bằng với hắn hay không?

Thực ra....cũng đâu có gì, dù sao người ngoài cũng không biết. Được thân mật với người mình thương là quan trong nhất, cần gì biết là cách thức nào. Bọn họ có khao khát với đối phương thì cứ thuận theo tự nhiên thôi. Liêm sỉ đâu có ăn được.

Mà quan trọng nhất, nếu y đồng ý trao thân, thì chắc Phó Thần sẽ càng cảm động mà không nỡ rời xa y, dù biết y làm vậy cũng là có mục đích.

Làm thế nào được, y không thể để mất Phó Thần, dù có phải tính kế hắn một chút.

Y có tôn nghiêm, có tự trọng, nhưng trong chuyện này, y nghĩ mình có thể buông bỏ được.

Vì y muốn nam nhân đó, cũng mong trở thành sự tồn tại không thể thay thế trong lòng hắn.

Y ích kỷ hy vọng Phó Thần chỉ nhìn một mình y.

Để có được điều này, những chuyện khác đều không quan trọng.

Vương Ninh Đức ngáp ngắn ngáp dài, đứng chờ ngoài của Cam Tuyền cung. Hoàng thượng đã rửa mặt xong, bước ra ngoài.

Vẻ u ám trong mắt mấy ngày nay đã biến mất, cứ như tự mình nghĩ thông suốt chuyện gì, từ ấy trong y bừng nắng hạ.

Thiệu Hoa Trì khép cửa lại, không để âm thanh quấy nhiễu người đang ngủ say, vẫy tay bảo đám cung nữ lui đi trước, "Đưa cái này cho Địa Thử."

Bây giờ Vương Ninh Đức đã quen với đám thuộc hạ của Phó Thần rồi, giao việc cho hắn rất tiện.

Địa Thử nhận được mật hàm, lật đi lật lại bản vẽ trong cung, đau đầu kêu rên.

Bắt hắn đào hầm thông từ Cảnh Dương cung đến Cam Tuyền cung, có chết người không cơ chứ?

Bệ hạ và công tử định làm gì? Tự ăn trộm trong nhà mình sao?

Thiệu Hoa Trì đã tính chuyện xây đường hầm lâu rồi. Nếu Phó Thần đêm nào cũng ngủ ở tẩm cung của y, vài ba lần thì không sao, chứ lâu dài thì khó mà đảm bảo sẽ không có lời ra tiếng vào. Chẳng bằng giải quyết dứt điểm, nối liền hai cung.

Gia đình Phó Thần được Thiệu Hoa Trì sắp xếp đưa tới kinh thành từ lâu. Sau khi Kích quốc rút quân, Phó Thần mới đề nghị với bệ hạ, xin gặp người nhà.

Thiệu Hoa Trì nghĩ, bây giờ mình và Phó Thần đã tâm đầu ý hợp, hắn sẽ không tự nhiên bỏ đi như ngày trước nữa, cho nên thoải mái đồng ý, còn phái tinh binh đi theo bảo vệ.

Y còn cố gắng giải thích, "Không phải ta không muốn cho ngươi gặp họ...."

Phó Thần cũng bày tỏ, "Lúc trước, trong nước xảy ra chuện, ta cũng không tiện gặp người thân. Ta nên cảm ơn ngươi đã chăm sóc họ thay ta mới phải."

"Thực ra, dù ngươi.....ta cũng không.....Ưm!" Môi bị chặn lại.

Khi hai người tách nhau ra, Phó Thần mới nhẹ nhàng nói, "Ta hiểu tấm lòng của ngươi mà."

Người Phó gia không quen sống ở kinh thành. Hơn nữa, để đảm bảo an toàn, bên ngoài cổng thường có người trông coi, nghe nói Bảo Tuyên vương cử tới.

Phó Dung đang chơi ngoài sân thì thấy Phó Thần đi đến, không có chút ngỡ ngàng, chạy nhào đến ôm. Phó Thần cũng thuận tay bế cô bé lên cao, xoay xoay mấy vòng. Cô bé ngọt ngào gọi, "Tứ ca."

"Tiểu nha đầu, lại cao thêm rồi!"

Hắn ôm đứa bé vào nhà, gặp cha mẹ lâu nay xa cách. Không ngờ vừa thấy mình, bọn họ ngây người ra một lát. Thanh niên này vừa nhìn đã biết là quan lớn trong kinh thành. Bọn họ không dám gây thêm phiền toái cho hoàng thượng, cho nên dù được đưa tới Loan kinh nhưng vẫn không dám ra ngoài. Lần đầu nhìn thấy một người cao sang quý phái như vậy, bọn họ không biết phải làm sao.

Một lúc lâu sau, Triệu thị mới cảm thấy chàng trai này rất quen, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu, "Vị....vị đại nhân này...."

"Mẹ, con là lão yêu đây mà!" Dù Phó Dung mới là út, nhưng cái tên lão yêu này vẫn được giữ lại cho Phó Thần.

*Lão yêu: Nếu dịch thuần Việt là thằng út đó

Hai ông bà cụ vội vàng chùi đôi tay đầy mỡ vào quần áo, như sợ làm bẩn vị quý nhân. Đến gần nhìn một chút, thấy dung mạo người này đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra dáng dấp trước kia. Bấy giờ họ mới run rẩy, lắp bắp không nói nên lời, nước mắt rơi tí tách.

Đời này, họ hổ thẹn nhất là hai chuyện, gả đứa con gái lớn đi để đổi lấy lương thực, và bán đứa con út vào cung là thái giám. Dù sau này, Thụy vương điện hạ đến nói cho họ biết tình hình của Phó Thần, nhưng chưa gặp được người, bọn họ vẫn thấp thỏm không yên.

Phó Thần ôm lấy bọn họ, gọi cha mẹ. Hai cụ ngây ra một hồi, nhị ca và tam tỷ cũng chạy lại. Cả nhà xa cách đã lâu, nay mới đoàn tụ, ôm nhau khóc nức nở. Phó Thần chỉ có thể an ủi từng người.

Sau khi bình tĩnh rồi, hai cụ mới bảo Phó Thần kể cho nghe chuyện vài năm nay.

Phó Thần lược bỏ những đoạn nguy hiểm đầu sôi lửa bỏng, chỉ nói sơ qua quá trình, vậy mà hai cụ lẫn huynh đệ tỷ muội của hắn vẫn giật thót liên tục, hỏi hắn có vất vả không, có mệt không, được ăn ngon không. Tuy đều là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng Phó Thần cảm thấy rất ấm lòng.

Hắn không có duyên với gia đình, cho nên luôn trân trọng mỗi sự quan tâm thật lòng. Dù chỉ là người ngoài xuyên tới đây, nhưng hắn coi họ là người thân thật sự.

Khi hắn ngỏ ý mời họ ở lại kinh thành, hai cụ lại từ chối. Bọn họ không quen không khí ở đây, quay về Phó gia thôn ngày trước sẽ tự do hơn, muốn làm gì cũng được. Hơn nữa, hoàng thượng đã cho người đến trùng kiến lại thôn làng, đào kênh dẫn nước, xây sửa đường núi. Rất nhiều người tha hương đã quay về. Dù có đi xa, ai cũng muốn lá rụng về cội. Bọn họ ở lại Loan kinh bấy lâu chỉ vì muốn gặp được lão yêu mà thôi.

Khi Phó Thần nói sẽ đưa họ về, hai cụ cũng xua tay, khuyên hắn ở lại. Bọn họ tự biết đường đi, còn có cả hộ vệ do hoàng thượng phái tới nữa.

"Hoàng thượng là đại ân nhân của cả nhà ta. Con theo hoàng thượng thì phải báo đáp ngài, sao có thể tùy tiện bỏ đi được."

"Ngài không cần báo đáp." Lúc trước, Thiệu Hoa Trì phòng ngừa chu đáo như vậy là để chặn đường lui của Phó Thần mà thôi. May là Phó Thần cuối cùng cũng động lòng thật sự, không thì chẳng biết đời này hắn có cơ hội gặp lại người nhà hay không.

Phó Thần biết rõ, Thiệu Hoa Trì mưu mô thủ đoạn, vậy mà hôm nay, hắn lại tình nguyện nhảy vảo cái hố đó. Có lẽ từ lúc gặp mặt, bọn họ đã là kiếp nạn của nhau rồi.

"Thế thì không được. Yêu nhi, tuy cha mẹ không biết chữ, nhưng cũng hiểu thế nào là có ơn phải trả. Con là người làm việc lớn, không như chúng ta....Người ngoài kia đều nói, cuộc sống sẽ ngày càng tốt lên, bở vì có hoàng thượng. Con được ở bên hoàng thượng, cha mẹ cũng nở mày nở mặt! Cuộc sống bình yên về sau đều có công lao của yêu nhi nhà mình, bọn ta nằm mơ cũng cười tỉnh."

Gương mặt lạnh nhạt của Phó Thần thoáng nét cười, có chút thỏa mãn.

Hắn vào sinh ra tử nhiều năm nay, cuối cùng cũng được đền đáp rồi.

Biết không thể ngăn ý muốn về quê của cha mẹ, hắn đành đồng ý ngày mai đưa họ ra bến tàu.

Lần này, người nhà vội vã trở về cũng vì chuyện vui của đại tỷ. Sau lần cứu đại tỷ thoát chết, nàng và tri huyện Duật Châu Đàm Tức nảy sinh duyên phận. Ban đầu, đai tỷ liên tục tránh né đối phương. Nàng là nữ tử qua một đời chồng, làm sao xứng với Đàm Tức. Sau này, Phó Thần phải khuyên giải rất nhiều. Nếu đại tỷ không bị người ta hành hạ nhiều năm thì cũng là một nữ tử hiền lương xinh đẹp. Chẳng qua chỉ vì đổi lấy chút gạo ăn cho người nhà mới phải bán mình đi. Bây giờ khó lắm mới có được mối nhân duyên, Phó Thần đương nhiên không muốn nàng bỏ lỡ. Mong sao sau khi mưa gió qua rồi, họ có thể bên nhau đến khi đầu bạc.

"Đại tỷ con nói cảm ơn đồ cưới con gửi tới, còn dặn con không cần qua về. Sau khi thành thân, Đàm Tức cũng được điều đến kinh thành, có thể thường xuyên gặp con."

Phó Thần đồng ý. Hắn còn nhớ lời hứa với người kia, sẽ không tùy ý bỏ đi.

Xa cách bao lâu mới được gặp lại, Phó Thần quyết định ngủ một đêm ở nhà cha mẹ.

Phó Dung khóc lóc làm nũng, đòi ngủ với tứ ca. Đám người lớn cũng chẳng biết làm thế nào. Sau khi Phó Thần bỏ đi, bọn họ rất áy náy trong lòng, nên rất cưng chiều Phó Dung.

Phó Thần cũng đồng ý, một lớn một nhỏ nằm chen chúc trên giường. Phó Dung không hề cảm thấy xa lạ, "Tứ ca, huynh là anh hùng phải không?"

"Ai nói thế?" Hắn xoa đầu cô bé.

"Nhiều người nói lắm. Họ nói chúng ta không bị kẻ xấu bắt nạt là nhờ hoàng thượng, mà hoàng thượng lại nói là nhờ ơn Bảo Tuyên vương. Tứ ca là Bảo Tuyên vương phải không?" Cô bé ngây ngô nói.

"Ừ."

Thấy hắn gật đầu, ánh mắt bé càng thêm sùng bái, "Tứ ca thật là giỏi!"

Cô bé líu ra líu ríu hót bên tai Phó Thần. Phó Thần nghe gì trả lời nấy, cho đến khi Phó Dung buồn ngủ híp mắt mới thôi, "Tứ ca, hoàng thượng là người thế nào?"

Phó Thần ngây ra, rồi nhẹ nói, "Là người mạnh nhất, mà cũng....đẹp nhất trên đời."

Ở hoàng cung xa xa, Thiệu Hoa Trì nghe nói hôm nay Bảo Tuyên vương không về, dứt khoát thức trắng đêm ở Dưỡng Tâm điện xử lý quốc vụ.

Nửa đêm, Vương Ninh đức nghe quân vương vừa đọc tấu vừa lầm bầm, "Không muốn về thì đừng có về nữa. Ngươi tưởng trẫm cần sao. Trẫm trăm công ngàn việc, thèm vào mà để ý ngươi có về hay không!"

Vương Ninh Đức, "...."

Hôm sau, Vương Ninh Đức lại nghe đươc tin. Chờ Thiệu Hoa Trì bãi triều, hắn mới báo, "Hoàng thượng, Bảo Tuyên vương đang ra bến tàu...."

"Cái gì?!" Thiệu Hoa Trì nghe vậy, liền chạy như gió.

Vương Ninh đức còn chưa nói hết câu, "......Để tiễn người nhà về quê."

Nhưng lúc này, đã không thấy bóng dáng đế vương đâu nữa.

Trái tim Thiệu Hoa Trì đập thình thịch, sắc mặt thay đổi như chong chóng.

Dọc đường đi, y chỉ nghĩ xem lát nữa mà bắt đươc người thì phải phán tội thế nào. Nhưng vừa xuống xe ngựa, thấy Phó Thần đứng ở bến cảng, cơn giận và cảm giác đùng đùng muốn hỏi tội của y đều bay biến, chỉ còn lại nỗi sợ. Lỡ hắn đi rồi, y biết tìm đâu?

Triệu thị nhìn thấy đế vương trước tiên, vội vã quỳ xuống. Những người khác trong nhà cũng không ngờ, bọn họ chỉ lên đường về quê thôi mà còn kinh động đến hoàng thượng. Dù Thiệu Hoa Trì đã thay thường phục, nhưng mái tóc trắng xóa, cùng dáng vẻ diễm lệ khác thường, chưa đến gần đã bị người khác nhận ra. Bọn họ thì thào vào tai nhau, "Hình như là hoàng thượng...."

"Có nhìn nhầm không?" Hoàng thượng sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhân nhầm người là chết đấy.

"Ngươi nhìn y bào bên trong đi, còn cả giày thêu long văn nữa....Vị này nhất định là bệ hạ!"

Càng lúc càng đông người nhận ra. Khắp thiên hạ này, không ai khác ngoài đế vương có thể mặc trang phục thêu hình rồng. Bọn họ lần lượt quỳ xuống, từ tiểu thương, đầy tớ cho đến công nhân, du côn cũng dập đầu hành lễ với đế vương. Nhưng ai cũng biết hoàng thượng cải trang vi hành, không dám lớn tiếng hô.

Thiệu Hoa Trì cũng không hề tức giận. Hôm nay y vội vã ra ngoài, chỉ kịp thay ngoại bào, đến giày còn quên. Chỉ cần nhìn kỹ một chút là sẽ nhận ra, trong áo choàng là áo minh hoàng, không lộ tẩy mới lạ.

Y hiền hòa nhìn dân chúng xung quanh, giọng nói lạnh nhạt, thậm chí còn mang khí thế của sát thần, nhưng không làm dân chúng hoảng sợ, "Đứng dậy cả đi. Lần này trẫm chỉ tới để tiễn người nhà của bằng hữu. Các ngươi gióng trống khua chiêng thế này là phí công trẫm âm thầm tạo bất ngờ rồi."

Dân chúng vốn kính sợ hoàng đế, còn chưa thấy hoàng đế bao giờ, chỉ nghe những tin đồn vu vơ mà tôn sùng. Họ ngàn lần không ngờ, Thiên Tử hóa ra lại gần gũi như thế, quả thật khó tin.

Vài người sực tỉnh ra, mới nhớ hoàng thượng nói đến tiễn gia đình bằng hữu.

Khắp thiên hạ này, ai mới xứng được hoàng thượng xem là bằng hữu? Chẳng lẽ vị kia chính là Bảo Tuyên vương?

Thế là cố sự tiễn người ngàn dặm ấy đã trở thành giai thoại được truyền miệng ngàn đời về tình cảm quân thần.

Phó Thần đương nhiên cũng thấy đế vương, vừa định quỳ xuống thì đã bị một đôi tay ngăn lại, "Ngươi quỳ cái gì mà quỳ?"

Phó Thần cười cười. Ở trước mặt người ngoài, hắn tuyệt đối không để ai coi thường bệ hạ, luôn tỏ vẻ hết mực cung kính với y, "Tạ ơn hoàng thượng."

Bến tàu bấy giờ mới náo nhiệt trở lại. Bách tính thường xuyên liếc mắt nhìn trộm, nhưng cũng chỉ có thể kín đáo hành lễ từ xa.

Thấy Thiệu Hoa Trì, người Phó gia đều rất kích động, nhất là Phó Dung. Cô bé tròn mắt nhìn Thiệu Hoa Trì, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, "Tứ ca bảo, ngài là người mạnh nhất, đẹp nhất trên đời."

"Tiểu Dung, không được vô lễ!"

Thiệu Hoa Trì vẫy tay, ý nói không sao. Cảm giác lo âu khi vội vàng đến đây cũng vơi bớt phần nào. Y liếc mắt nhìn Phó Thần, khóe miệng không giấu được vui sướng, "Tứ ca muội nói thế à?" Y còn tưởng Phó Thần mắt mù, không phân biệt được xấu đẹp cơ.

Cô bé gật gật dầu. Thiệu Hoa Trì lại càng ân cần với người Phó gia, khiến bọn họ đang lúng túng, gượng gạo cũng thoải mái hơn nhiều. Họ hết lòng dặn dò Phó Thần phải dốc sức theo hoàng thượng.

Phó Thần chỉ có thể bất đắc dĩ, để người nhà bán mình đi. Thấy ánh mắt đắc ý của Thiệu Hoa Trì, chẳng hiểu sao hắn lại thấy rất viên mãn.

Cho đến khi cả nhà lên thuyền buôn rời bến, Thiệu Hoa Trì mới vô thức thở phào, toàn thân thả lỏng.

Lúc nghe tin Phó Thần ra bến tàu, y lập tức nhớ đến những lần hắn bỏ đi, cho đến giờ, trái tim vẫn không ngừng đau nhói.

Trên xe ngựa về cung, cuối cùng y mới ra quyết định, "Bảo Tuyên vương."

"Có thần." Phó Thần còn đang mải nghĩ đến hôn sự của đại tỷ, nghe vậy thì giật mình.

"Trẫm...." Máu trong người chảy ngược, khiến đầu óc y trống rỗng, "Đêm nay cần người hầu hạ. Ngươi có nguyện....thị tẩm?"

Phó Thần: "Đêm nay?"

"Chọn ngày không bằng tùy hứng. Trẫm không biết mấy chuyện đó. Ngươi....làm đi." Thiệu Hoa Trì nói xong thì không muốn mở miệng nữa. Y tin đến thế là đã biểu hiện rất rõ rồi, Phó Thần không thể không hiểu.

Phó Thần cảm thấy mình lúc này chính là một tên trẻ trâu chính hiệu, vừa nghe người yêu nói lời mời gọi đã có phản ứng.

"Bệ hạ, ngài...." Phó Thần vốn không hề nghĩ đế vương sẽ tình nguyện nằm dưới. Hắn còn đang tính xem có cách nào giải quyết nhu cầu về mặt này không, nhưng giờ lại bị vài câu ngắn ngủi của Thiệu Hoa Trì làm cho đầu óc rối tung, ngay cả vẻ mặt lãnh đạm thường ngày cũng suýt không giữ được."

"Sao, ngươi không hầu hạ nổi trẫm?" Thiệu Hoa Trì tức đến khó thở. Y vất vả lắm mới xác định tư tưởng rồi mặt dày nói ra những lời này, vậy mà hắn còn định chùn bước? Dám hả?

Thiệu Hoa Trì đè tay lên chỗ kia của Phó Thần, vốn định khiêu khích hắn, nhưng phát hiện ra nơi đó đã cứng như sắt từ lúc nào.

Đến như vậy mà vẻ mặt còn đạo mạo được, chắc chỉ có mình Phó Thần, "Ngươi muốn nhịn đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ không muốn trẫm sao?"

Hơi thở như lan, dáng vẻ dụ hoặc, trước nay đều là do Phó Thần làm. Giờ đổi lại thành đế vương, sức công phá không thể đùa được.

Sợi dây lí trí: Phựt!

Hai người kích động quay về cung, nhanh chóng dùng bữa tối trong ánh mắt kinh hãi của Vương Ninh Đức.

Bọn họ hoàn toàn không có phong thái ung dung thường ngày, cứ như đang sốt ruột muốn làm chuyện gì đó trọng đại. Ngay cả Phó Thần cũng lộ chút vẻ gấp gáp. Hai người thậm chí không nhìn đối phương một cái, chỉ sợ ánh mắt chạm nhau là cháy nổ đùng đoàng.

Dùng bữa xong, Thiệu Hoa Trì sai người mang rượu đến, rồi đuổi hết hạ nhân ra khỏi tẩm cung.

Trong lúc Phó Thần tắm rửa, Thiệu Hoa Trì thay áo ngủ mỏng manh, là loại rất dễ cởi, chỉ có một thắt lưng ở giữa, rút nhẹ cái là bung. Y dỏng tai nghe ngóng tiếng động trong bể tắm. Dù chỗ đó cách âm quá tốt nên chẳng nghe được gì, nhưng chỉ tưởng tượng thôi đã chịu hết nổi. Y bưng bầu rượu lên, uống mấy ngụm.

Phó Thần mang thân thể ẩm ướt vào phòng. Áo lớp áo dán lên thân hình cường tráng, để lộ chút màu da. Yết hầu Thiệu Hoa Trì cuộn mấy vòng, nuốt nước miếng, tim đập thình thịch, nhìn hắn bước về phía mình. Phó Thần như vậy.....gợi cảm quá mức!

Phó Thần cũng chẳng khá hơn là mấy. Hắn quên sạch những chuyện xa xăm trước kia, trong đầu còn mỗi hình ảnh người trước mắt. Trẻ trâu thì trẻ trâu vậy, liêm sỉ gì tầm này.

Hắn ôm gương mặt Thiệu Hoa Trì, triền miên hôn. Ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, hắn liền cuộn lấy lưỡi đối phương mà nhấm nháp, "Hương vị không tồi."

Bị động tác của Phó Thần câu mất hồn vía, ánh mắt Thiệu Hoa Trì càng mê say.

Phó Thần lên tiếng, vừa nghiêm túc mà rất dịu dàng, "Ngài chắc chắn không? Một khi bắt đầu, thần sẽ không dừng lại đâu."

Hắn cố ý đổi cách xưng hô, chặn đường lui của Thiệu Hoa Trì.

Thiệu Hoa Trì siết tấm trải giường, mí mắt run rẩy khép, đáp lời trong yên lặng.

........(Lần đầu tiên của hai người, Phó Thần mất kiểm soát, tỉnh lược một ngàn chữ)

"Có đau không?" Hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt ướt mồ hôi của Thiệu Hoa Trì.

"Vẫn...ổn. Sau này đừng nổi điên như thế."

"Không kiềm chế được...." Thấy ánh mắt không thèm tin của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần lại bó tay. Y cố ý dụ dỗ phải không, "Trong đầu chỉ toàn dáng vẻ của ngươi."

Thiệu Hoa Trì, "...." Ngưng đi, tim sắp nhảy ra rồi!

Y định xuống giường, nhưng phát hiện thắt lưng cực kỳ đau nhức, hai chân cũng run rẩy, liền bị nam nhân phía sau ôm lên, "Để ta. Ngươi nghỉ ngơi đi."

Thiệu Hoa Trì mệt đến mức chắc còn sức mà thẹn, uể oải dựa vào người Phó Thần.

Phó Thần thấy người yêu chẳng chút đề phòng nào, mặc cho mình tùy ý tẩy rửa, làn da chằng chịt dấu vết ái muội đâp vào mắt. Hắn cười khổ, nhìn thân dưới lại bắt đầu phản ứng, "Ngươi đúng là kiếp nạn của ta."
Bình Luận (0)
Comment