Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 41

Editor: lonbia

Beta: Thu Lệ

Ta cảm thấy mình đang nhảy múa cùng sói, nhưng mà, ta lại nhịn không được tiếp tục nhảy múa, đầu năm nay kết bạn, sao từng người một đều như hồ ly ta dựa vào, lệ rơi....

Ta nheo mắt nhìn vẻ mặt tự nhiên của Thẩm Không Minh, trong lòng lại rơi vào sợ hãi, trời, ngay cả Hạ Hầu Dận, Hạ Hầu Du cũng không phát hiện ra nỗi lòng của ta, rốt cuộc thì làm sao hắn biết được? Chẳng lẽ Hạ Hầu Lâm nói cho hắn biết? Không có khả năng, mặc dù Hạ Hầu Lâm đúng là một người ngu ngốc, nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn như vậy, thậm chí tiết lộ tâm sự của ta cho Thẩm Không Minh, nhưng mà nếu Thẩm Không Minh nói gần nói xa, lấy lòng dạ của Hạ Hầu Lâm, quả thực có khả năng sẽ lộ ra dấu vết, nhưng, chuyện này làm sao có thể? Vị quốc vương đại nhân này không phải cả ngày trầm mê trong hồng hương nhuyễn ngọc sao, quan tâm một quả phụ như ta làm gì? Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, lúc này không thể không phòng bị, ta cũng không muốn thất bại trong gang tấc.

Chẳng qua là, mặc kệ ta nhìn hắn như thế nào, dáng vẻ Thẩm Không Minh vẫn dương dương tự đắc như cũ, không để trong lòng việc ta trầm mặc nghiên cứu chút nào, rất lâu sau đó, hắn chỉ tươi cười rạng rỡ nhìn ta, than nhẹ, "Phiêu Phiêu, nơi này là hậu cung, bất luận bởi vì ta nói cái gì mà trong lòng nàng bắt đầu gợn sóng, ít nhất bề ngoài nàng cũng nên duy trì vẻ bình tĩnh, nếu không, kẻ địch của nàng liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu nàng."

Lời này của hắn cũng là sự thật, ta mấp máy miệng, cười ảm đạm, hít một hơi thật sâu bắt buộc bản thân mình bình tĩnh trở lại, sau đó xoay người nói nhỏ với Như Nguyệt một tiếng, nàng nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, ta nhìn nàng nhẹ nhàng thở ra, cũng may hôm nay ta chỉ dẫn theo một mình Như Nguyệt đến nơi hẹn, nói cách khác, thật sự chính là vấn đề lớn, lời người đáng sợ, lòng người khó dò.

Như Nguyệt phụng mệnh ta rời khỏi, dẫn mấy thái giám cung nữ bắt đầu canh giữ khu vực gần đây, ta lựa chọn nơi hẻo lánh, xung quanh đều là rừng cây rậm rạp đủ loại hoa, cũng tương đối có thể che dấu tai mắt người, chẳng qua như vậy, ta vẫn không thể yên tâm, mãi đến khi nhìn thấy Như Nguyệt an bài tốt mọi người mới an tâm.

Trong lòng chắc chắn, ta quay đầu nhìn Thẩm Không Minh, cũng lười giả bộ, vâng, ta thừa nhận ta làm người rất đơn thuần, cũng rất ngu ngốc, cũng rất không khôn khóe, những người này cũng không biết chính là, ta vẫn còn một tính cách, chính là gọn gàng dứt khoác dám làm dám chịu, không đồng ý lui bước.

"Ngươi làm sao biết được?" Ta cũng không muốn nói lời vô ích với hắn, dù sao, nhiều nhất là bảo hổ lột da (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương).

"Không cần giống như đối diện với quân địch như vậy, cũng không cần lo lắng ta sẽ tiết lộ cho người khác biết, nàng muốn xuất cung, ta cực kỳ vui vè." Thẩm Không Minh lại cười như cũ, giống như con hồ ly tinh đạo hạnh thâm sâu, đùa giỡn con mồi của hắn.

"Ít nói nhảm, trả lời vấn đề của ta." Ta hung hăng trợn mắt nhìn hắn, "Thẩm Không Minh, ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ ngươi làm sao biết được, nếu ngươi phá hoại kế hoạch của ta, coi như ngươi là thiên vương lão tử ta cũng sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ ngươi." Phàm là chướng ngại vật, đều phải dọn sạch như nhau.

"Ha ha, ngược lại ta rất tò mò, nàng tay trói gà không chặt, tuy rằng phụ huynh (cha và anh trai) đều là quan to trong triều đình, nhưng mà xưa nay tính tình chính trực, Đoạn Tư Tồn lại trở thành phò mã, ai có thể giúp nàng diệt trừ ta." Vừa nghe ta nói như vậy, Thẩm Không Minh ngược lại vui vẻ hơn, làm cho ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tên hỗn đản này, hắn tới cùng là có ý gì chứ.

Càng nghĩ càng nổi giận, ngược lại ta bật cười, vô cùng thân mật tựa vào người hắn, sau đó mỉm cười đưa tay choằng lên cổ hắn: "Mỹ nhân kế, như thế nào?" Mặc dù ta không phải là mỹ nhân gì, nhưng tiểu tử này rõ ràng có ý với ta, không lợi dụng ưu thế này chính là ta ngu ngốc rồi.

"À... quả thật là kế hay, Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, a a a a, đau...." Thẩm đại soái ca vốn dĩ còn muốn đùa giỡn một chút, thật đáng tiếc, bị ta cắn trên cổ một dấu răng, xem lần này hắn cầu xin ta tha thứ như thế nào, hừ hừ.

Buông tay đang ôm hắn ra, ta lui ra phía sau một bước, hả hê đắc ý nhìn hắn, "Chính là đối phó với ngươi như vậy, như thế nào?" Dừng, nhận thua đi.

Kết quả Thẩm Không Minh lại nhìn ta cười lên ha hả, "Ha ha ha, bổn vương quả nhiên không có nhìn lầm người, Phiêu Phiêu, nàng quả nhiên rất đáng yêu, yên tâm đi, bổn vương chưa từng cũng không nói ra tâm tư của nàng cho bất kì kẻ nào, về phần làm sao ta biết được, nàng nên biết, lần này Hạ Hầu Lâm đào hôn, ta nói suông nàng ta liền chủ động nói ra, mặc dù nàng ta không muốn bán đứng nàng, nhưng mà vị công chúa kia quá ngây thơ, tuy rằng không nói cái gì, nhưng mà không ngờ ta lại phát hiện ra bí mật của nàng." Lần này, hắn ngược lại thành thật khai báo.

Mà ta cắn hắn một cái để trút giận, trong lòng cũng không còn buồn bực nữa, kết quả là, không khí ngược lại bắt đầu trở nên thoải mái, ta phủi phủi tay ngồi xuống, mà Thẩm Không Minh cũng đã ngồi xuống bên cạnh ta.

"Phiêu Phiêu, biết nàng muốn xuất cung, kỳ thực ta thật sự rất vui mừng, lần này ta đến, không phải vì phá hoại nàng, chính là nghĩ muốn nhìn nàng kỹ một chút, nếu như cần ta giúp một tay, nàng...."

"Giúp như thế nào? Thẩm Không Minh, ngươi nhanh chóng rời đi, mặc dù ta nói không tin ngươi ở nước Hi Thừa không có một chút an bài, nhưng mà ngươi không muốn trở mặt cùng nước Hi Thừa, hòa bình chính là mục đích của ngươi, không phải vậy thì ngươi không quay về một chuyến này, ngươi không thích những nữ nhân này, nhưng ngươi có lẽ vẫn phải mang bọn họ trở về, trong lòng ngươi cũng có nóng nảy, ngươi cũng hận Lâm Nhị đào hôn, làm cho ngươi mất mặt, mặc dù nói Hạ Hầu Dận đền bù rất nhiều, nhưng, nếu ngươi bày ra tính khí người đứng đầu đất nước, hoàn toàn có thể hủy bỏ, nhưng ngươi không có, chứng minh ngươi rất coi trọng quan hệ cùng nước Hi Thừa, không phải sao?" Ta cười khổ, người này, thật sự coi ta là ngu ngốc.

"Hoàn toàn chính xác, trong nước Tù Ảnh rối loạn nhiều năm, tuy nhiên sau khi ta lên ngôi vị hoàng đế dùng rất nhiều biện pháp để chỉnh đốn, chính là phát triển cuộc sống người dân cần rất nhiều năm, hơn nữa hoàng huynh hoàng thúc của ta cũng không phải người dễ bắt nạt, cho nên, ta kiên định không muốn đối địch với nước Hi Thừa." Thẩm Không Minh mỉm cười, tùy ý mở iệng, không có lừa gạt ta, "Cho nên lần này ta không thể không đến, chỉ có điều ta cảm thấy rất vui mừng, Phiêu Phiêu, tại nước của ta, mặc kệ nàng có thân phận gì, chỉ cần nàng không lập gia đình, nàng không có trượng phu, bất kể là kẻ nào cũng có thể theo đuổi, nhưng nàng cứ cố tình là thái hậu, tại sao lại như vậy?"

"Bởi vì ta là thái hậu." Ta thở dài, ta cũng rất muốn biết, vì sao ta lại gặp phải một thân phận xui xẻo như vậy, "Chỉ có điều, ta nói Thẩm Không Minh, mặc dù nói người dân nước Tù Ảnh cởi mở, nhưng mà thái hậu nhà ngươi không thể nào lại tái giá." Dạo này, hoàng đế đều bưu hãn ích kỷ như nhau.

"Vì sao không thể?" Thẩm Không Minh nhàn nhạt lướt nhanh qua ta một cái, "Chỉ cần chồng nàng ta mất, đương nhiên nàng ta có thể tái giá." Mẹ nó, vậy cũng quá tiến bộ đi chứ, bỗng nhiên ta nghĩ đến thế giới kia của ta, còn tồn tại mấy vương phi ly hôn trong hoàng thất của mấy quốc gia kia....

TMD, ngày hôm đó người ta chết đi, thật là hạnh phúc.

Ta bĩu môi, cũng là người hoàng thất, vận mệnh khác nhau, buồn bã.

"Đố kỵ chết mất." Ta vô cùng nghiêm chỉnh phát biểu tình cảm đố kỵ của ta, sau đó nắm lấy tay Thẩm Không Minh khóc lóc, "Hu hu, vì sao ta không phải mẫu thân của ngươi." Vốn dĩ bạn học Thẩm Không Minh còn muốn an ủi ta một chút nhất thời giật giật hai má. Qua một lúc lâu sau, hắn mới nhìn ta từ từ thở dài.

"Nàng đó, thật là dở hơi." Hắn xoa xoa tóc của ta, vẻ mặt sủng nịch.

Ta rầu rĩ không vui nhìn hắn, "Ta mới không phải, ta chỉ là muốn xuất cung tìm kiếm hạnh phúc của mình mà thôi, Hạ Hầu Dận còn có hậu cung ba ngàn mĩ nữ của hắn, đã sớm không cần ta, còn Hạ Hầu Du, địa vị của hắn là vương gia cao quý, muốn kiểu nữ nhân gì cũng được, hoàn toàn có thể tự do đạt được hạnh phúc của mình, nhưng mà ta, ta còn trẻ như vậy, ta cũng muốn có được hạnh phúc của mình, hạnh phúc của ta không ở trong hậu cung này, cho nên dù liều mạng ta cũng phải thử một lần." Đúng vậy, ta muốn ra ngoài!

"Ta có thể giúp nàng, Chỉ có điều cũng là sau khi nàng xuất cung, trong hoàng cung này, ta không có biện pháp, có điều mặc dù ta không phải người của vương triều Ngân Nguyệt, nhưng, chỉ cần nàng có thể xuất cung, ta có khả năng an bài rất nhiều che giấu và ngụy trang, ít nhất, không để cho Hạ Hầu Dận tìm được nàng, ta còn có một biện pháp như vậy." Thẩm Không Minh mỉm cười nói với ta.

"Ahh, tại sao?"

"Ừ, việc này là bí mật quốc gia không thể trả lời, Chỉ có điều cái này, nàng lấy được." Nói xong Thẩm Không Minh ném qua một miếng ngọc bội, bề ngoài xanh biếc, thoạt nhìn có giá trị xa xỉ.

Ta cẩn thận nhận lấy, khó hiểu nhìn hắn, "Vì sao ngươi lại giúp ta?"

"Phiêu Phiêu, ta thích nàng." Thẩm Không Minh mỉm cười với ta, cười đến mức xa cách bi thương đến như vậy, ngay sau đó tâm tình ta bắt đầu cũng có chút tĩnh mịch.

"Thật xin lỗi." Ta biết, thật ra ta biết, hắn yêu thích ta nhưng mà, ta không nên buộc hắn nói ra, ít nhất, không nói đối với tất cả mọi người mới có lợi.

Ta không có cách nào lựa chon hắn, không phải vì hắn không tốt, mà vì hắn là hoàng đế.

"Không phải lỗi của nàng, tình yêu vốn không ép buộc, nàng không lựa chọn ta, ta cũng đại khái biết được nguyên nhân, Phiêu Phiêu, ta biết quá khứ của nàng và Hạ Hầu Dận." Thẩm Không Minh cười khổ vỗ vỗ đầu ta, thật sự là người đàn ông ôn nhu, đến lúc này, hắn lại còn an ủi ta.

Ta cuối đầu cười khổ, "Nếu biết ta là người thế nào, vì sao lại thích ta, lại còn đối tốt với ta như vậy? Thẩm Không Minh, ngươi thật không hợp là người mưu kế." Ta làm bộ cười nhạo hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khổ sở.

Hắn không phải người thứ nhất nói thích với ta, tuy nhiên là người đầu tiên thẳng thắn chỉ thích con người của ta, không có dò xét không có dục vọng, hắn hẳn là có thể hi vọng ta lựa chọn hắn, nhưng mà cũng không nhắc tới, cho nên, ta không thể không cảm động.

"Ha ha, vấn đề này rất khó nói, không thể không nói, ta có thể leo lên ngôi vị hoàng đế này, chứng minh ta chính là một người giỏi mưu kế, Chỉ có điều Phiêu Phiêu, nàng không giống, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng đã biết, mấy ngày này, ta cũng cảm thấy bản thân mình cực kỳ khác thường, nhưng mà kỳ thật, đối với tình cảm, ta nghĩ ta là ta hiểu, chẳng qua thân là đế vương, muốn toàn tâm toàn ý đối xử với một nữ nhân, thật quá khó khăn, nhưng mà, đối với tình cảm này, ta cũng không hy vọng xa vời, cho nên ta hiểu, trong lòng nàng cũng muốn rời khỏi chỗ này." Thẩm Không Minh nhìn ta, ánh mắt sâu lắng kia hoàn toàn hiểu rõ tất cả tâm sự của ta, nhìn thấu trái tim ta.

Trong phút chốc, ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình rất hạnh phúc, ta đưa tay nắm lấy tay hắn, nhích vào trong lòng hắn.

Hắn giật mình, sau đó ôm chặt lấy ta.

"Cảm ơn nàng." Hắn thấp giọng nói nhỏ bên tai ta.

Ta không nói gì, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn hít thở, nếu nam nhân này không phải hoàng đế, ta nghĩ, ta thật sự nguyện ý cùng hắn chung sống cả đời.

"Thật xin lỗi, Thẩm Không Minh, nhưng mà cảm ơn ngươi, trên thế giờ này, ngươi là người đầu tiên hiểu con người ta như vậy, về sau, có lẽ còn phải làm phiền ngươi, mặc dù biết rõ không thể đáp trả lại cho ngươi, nhưng vẫn phải làm như vậy, ta thật sự vô cùng xấu xí, chính là hiện tại ta cần người giúp đỡ." Ta nghiêm túc nói, nhiêm túc kính nhờ, ta không thể liên lụy cha mẹ cùng đại ca, khổ tâm an bài Hạ Hầu Lâm và ca ta ở cùng một chỗ, cố gắng tác hợp, cũng là vì điểm ấy, ta muốn đi còn đường có lẽ không được người ở thế giới này tán thành, mà ta biết, cha mẹ thương yêu ta nhất định sẽ tán thành úng hộ ta, cũng bởi vì như vậy, ta càng không thể liên lụy họ.

Nhưng mà, ta cũng cần người giúp đỡ, có lẽ, Thẩm Không Minh sẽ là cứu tinh của ta.

Nhưng hắn thật không ngờ trong lần hòa thân này hắn sẽ gặp được ta, ta cũng không ngờ đến, ta sẽ gặp được một người có thể cứu giúp tương lai của ta.

Cho nên, ta cảm ơn hắn từ trong đáy lòng.

"Ngươi sẽ thành công, Thẩm Không Minh, ngươi nhất định sẽ là môt hoàng đế tốt." Trước khi chia tay, cái gì hắn cũng không nói, chỉ là nhàn nhạt nhìn ta, sau đó lên đường, cũng không quay đầu lại.

Như Nguyệt trở lại bên cạnh ta, ta than nhẹ, tựa vào người Như Nguyệt, nhìn bóng lưng hắn đi xa, Thẩm Không Minh, không thể giải thích được sự xuất hiện và xông vào trong sinh mệnh ta của nam nhân này, có lẽ, là mối tình đầu của ta ở thế giới này...

"Như Nguyệt, chúng ta xuất cung đi." Ta nở nụ cười nhàn nhạt, thế giới bên ngoài, ta đã đợi lâu lắm rồi.
Bình Luận (0)
Comment