Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 61

Edit: NguyetNhi

Beta: Heisall

―― Gần đây chắc số đào hoa tới, người đến cầu hôn cứ nối đuôi nhau mà đến từng người một. Chẳng lẽ rốt cuộc ta phải đi trên con đường NP sao?

*NP: là một nữ nhiều nam hoặc ngược lại

Bầu không khí kéo dài trong yên lặng, quỷ dị mà trầm mặc, Hạ Hầu Duật vừa nắm tay ta vừa chân thành nhìn ta, mà ta lại hoàn toàn trợn tròn mắt. Ta thề, ta thật sự không có quyến rũ đứa cháu trai này, trước kia không có, bây giờ cũng không có, còn sau này, liền phải bàn bạc lại. Chẳng lẽ sức quyến rũ của ta đã đạt đến trình độ này rồi ư? Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở rồi sao? Ta nháy nháy mắt, thật vô tội mà hôn mê bất tỉnh. Mà Hạ Hầu Du lại là bộ dạng muốn hộc máu, tay nắm lại thật chặt, hung ác mà nhìn ta một cái, ta vội vàng tỏ vẻ bản thân vô tội. Nhưng Hạ Hầu Duật cầm tay của ta quá chặt, cho nên ta không có cách nào tránh thoát khỏi ma trảo của hắn, không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy bày ra bộ dáng bản thân thực trong sạch mặc dù ta biết là chẳng ai tin. Vì vậy, khi Hạ Hầu Du liếc mắt về phía Hạ Hầu Duật, nếu như đây là thể loại BL (đại khái là đồng tính nam) trong tiểu thuyết, ta nhất định sẽ dùng một câu kinh thiên động địa để hình dung hoàn cảnh hiện tại. Nhưng mà, vì để tránh cho tiểu nhi tử giết chết mình, ta liền cố mà làm cho tiểu nhi tử bộc phát lửa giận thôi.

"Hạ Hầu Duật, tiểu tử ngươi thật ra rất có can đảm đó." Tiểu nhi tử cười gằn đi về phía Hạ Hầu Duật, sau đó xách người lên, tiếp tục ném ra ngoài, sau đó ra lệnh cho Lỗ Á: "Đóng cửa, nhìn thấy hắn thì thả chó." Nói xong còn không quên trợn mắt hung ác mà nhìn Hạ Hầu Duật mấy lần.

Lỗ Á liều mạng khắc chế chính mình không cười ra tiếng, ta nháy nháy mắt, nhớ tới dáng vẻ đáng thương của Hạ Hầu Duật lúc bị ném ra ngoài, cũng không nhịn được mà ‘phốc’ một cái cười ra tiếng, nhưng ta còn chưa cười xong liền bị tiểu nhi tử bế lên, dùng phương pháp ôm công chúa mà ôm ta. Ô ô ô, người ta cảm thấy rất xấu hổ đó.

"Ngươi đó, đặt ở một bên liền sẽ gây họa, xem ra, ta phải suy nghĩ một ít biện pháp rồi." Tay Hạ Hầu Du siết chặt gương mặt của ta, sau đó mở miệng nói. Ta rất vô tội nháy nháy mắt, vòng tay ôm lấy cổ của Hạ Hầu Du, giống như làm nũng hôn một cái lên mặt hắn: "Người ta nào có, bọn họ thầm mến ta cũng không phải là lỗi của ta."

"Phải không, coi như ta có nhốt ngươi lại thì phiền toái cũng sẽ tự động tìm tới cửa, ngươi, cái người chuyên gây phiền phức này, ta đang suy nghĩ xem làm thế nào khiến cho đám ong bướm kia không chú ý đến ngươi nữa." Tiểu nhi tử rõ ràng rất hưởng thụ cái ôm ấp yêu thương của ta, nhưng vẫn còn bày ra bộ dáng nhất định phải phạt ta, thật là đáng ghét mà. 

"Ngươi nằm mơ đi, không lẽ ong bướm vây quanh ngươi thì ít sao?" Ta bĩu môi đáp trả, những nữ khách kia có ai là không nhằm vào hắn mà tới đâu, thiệt là, chúng ta cùng lắm kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, may mắn thân phận hiện tại của chúng ta chỉ là một tiểu thương nhân, thế nên còn không có quan to quý nữ tự động đưa tới cửa, làm ta tiết kiệm được không ít tâm tư. 

"Được rồi, được rồi, nếu vậy, chúng ta cần phải nghĩ ra biện pháp diệt trừ hậu hoạn sau này, như thế nào?" Tiểu nhi tử cười tà nháy mắt với ta, sao ta cảm thấy ánh mắt của tiểu nhi tử càng ngày càng YD (dâm đãng) cơ chứ? 

"Làm thế nào để diệt trừ hậu hoạn?" Nghĩ đến có thể làm cho những thứ nữ tử mê trai kia không đảo quanh bên người tiểu nhi tử nữa, ta vẫn cảm thấy ý nghĩ này vô cùng tốt. A a a, ta không thích có người cả ngày lẫn đêm đều mơ ước đến tiểu nhi tử của ta. Hiện tại, hắn là người của ta đấy, nghĩ đi nghĩ lại, ta càng ôm chặt tiểu nhi tử một chút. Động tác nhỏ này của ta lại khiến tiểu nhi tử khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn, "Phương pháp này rất đơn giản, chỉ là cần ngươi phối hợp một chút." Nụ cười của tiểu nhi tử mang theo mơ hồ tà khí, hại ta nhịn không được mà bắt đầu chảy nước miếng. Ta nháy nháy mắt, nuốt nước miếng, ta như thế nào đột nhiên cảm thấy bầu không khí trước mắt có chút ám muội? Không lẽ ta bị ảo giác sao? Hay là, bầu không khí màu hồng này đang nở hoa? 

"Phối hợp như thế nào?" Hỏi xong, ta phát hiện bản thân thật ngốc khi hỏi ra vấn đề này, bởi vì ta phát hiện nụ cười của tiểu nhi tử càng ngày càng mờ ám, dòng điện trong mắt càng thêm mãnh liệt. A a, lần sau ta nhất định phải kháng nghị với tiểu nhi tử, không có việc gì thì không cần phóng điện cả người, như vậy cũng không hay, hiện tại ta liền muốn chảy máu mũi, a a a, tiểu nhi tử thật sự rất đẹp trai cũng rất hấp dẫn, nếu như ở hiện đại nhất định là minh tinh ảnh đế, là sát thủ thiếu nữ.

Nghĩ tới việc có một người đẹp trai như vậy nhất kiến chung tình với mình, ta quả thực cảm thấy hạnh phúc vô cùng. "Rất đơn giản, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi, thân ái." Tiểu nhi tử vừa nói vừa ôm ta trở về gian phòng của hắn, a, là phòng của tiểu nhi tử. 

"Thật sao? Ta nói này Hạ Hầu Du, cầu xin ngươi không cần thừa nước đục thả câu có được hay không, Hạ Hầu Duật bị ngươi đá ra như vậy thật sự sẽ không sao chứ?" Mặc dù nói, hình như người này không phải tới để bắt người, thế nhưng nếu lạnh nhạt thờ ơ với người ta quá thì cũng không tốt, hơn nữa lại là trai đẹp cầu hôn với ta như vậy, ngẫm lại vẫn có chút luyến tiếc, ta bắt đầu suy nghĩ miên man. 

"Này Phiêu Phiêu, vào thời điểm này, cầu xin ngươi đừng nghĩ tới nam nhân khác có được hay không? Ngươi không lo lắng ta sẽ ghen hay sao?" Nhưng, rõ ràng khi ta đề cập đến cháu trai, đã khiến cho tâm trạng của tiểu nhi tử không tốt, khuôn mặt anh tuấn lập tức bao phủ mây đen dày đặc, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào ta, ánh mắt tràn đầy hơi thở nguy hiểm. 

"Ta không phải cố ý đâu thân ái, trong lòng người ta thực sự chỉ có một mình ngươi mà thôi. Chỉ là...... Chỉ là......" Nói xong, ta liền nghĩ tới đại nhi tử đáng thương, không thể không thừa nhận, tin tức mà Hạ Hầu Duật mang tới, làm trong lòng ta quả thật không dễ chịu chút nào. Ta cùng Hạ Hầu Du ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp, thế nhưng hắn ngay cả phi tử cũng không đụng vào. Aiz~, ta cảm thấy bản thân thật là tội ác tày trời mà. Chỉ là, tại sao khi nghĩ như vậy, ta lại cảm thấy tâm trạng thật tốt, ừ, quả nhiên đại nhi tử vẫn rất quan tâm đến ta.

Nhưng mà, nếu cứ quan tâm dây dưa như vậy, cũng chỉ làm ta bận lòng hơn mà thôi, nhưng nếu như không buông tay, lại làm cho cuộc sống của hắn tràn đầy hắc ám, cần gì phải như vậy? Ta bắt đầu cảm thấy nhức đầu, bắt đầu phiền não, lại không ý thức được ánh mắt tiểu nhi tử nhìn ta bỗng nhiên trở nên sâu thẳm.

"Cái đó, Du......" Ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, môi Hạ Hầu Du liền rơi xuống, vừa lúc rơi trên môi của ta, ta dễ dàng ngửi thấy hơi thở thuộc về Hạ Hầu Du, đột nhiên quấn quanh cánh mũi của ta, ta kinh ngạc mở to mắt nhìn tiểu nhi tử. Này này, nói thế nào mà hôn liền hôn? Ưm, nói đi nói lại, không biết ta đã nằm trên giường lúc nào rồi? Kỳ quái, còn nữa, tư thế này của tiểu nhi tử là sao? Vì sao hắn lại đè ở trên người ta? Rất nặng...... Ta dùng ánh mắt truyền đạt nghi vấn của mình cho hắn, nhưng hắn chỉ lười biếng bày ra bộ dạng tươi cười tà mị, sau đó tiếp tục hôn sâu xuống, mà ta lại rất nhanh liền chìm đắm trong nụ hôn sâu sắc mang theo một chút thăm dò này của hắn, cả người hoàn toàn chìm đắm trong đó. Những suy nghĩ vừa rồi của ta cũng lập tức bị quăng xuống nước. Nhưng mà, ta thừa nhận một điều rằng kỹ thuật hôn của tiểu nhi tử thật sự rất tốt..., không sai, ta cũng rất hưởng thụ nụ hôn mà hắn mang tới, nhưng mà nói như thế nào nhỉ, ta có loại cảm giác, tiểu nhi tử giống như muốn ăn ta đến xương cốt cũng không chừa...... Nóng quá. A a, quần áo của ta đã bị tiểu nhi tử kéo xuống lúc nào rồi hả?

Cả người lạnh lẽo làm cho ta lập tức tỉnh táo lại, lúc này ta mới phát hiện quần áo của ta và tiểu nhi tử không biết từ lúc nào đã trở nên xốc xếch, chỉ thiếu chút nữa là cả người trần trụi rồi...... Lạnh đến buồn nôn, ta vội vàng đẩy tiểu nhi tử ra, ba chân bốn cẳng kéo y phục của mình lên, sau đó kéo chăn xuống quấn quanh bản thân, lúc này mới nhìn về phía tiểu nhi tử. Nhưng mà, tóc tai rối loạn, ánh mắt mê ly của tiểu nhi tử, cộng thêm quần áo xốc xếch, lười biếng nhưng lại mang theo một tia mùi vị tình dục, thật sự, thật sự là rất hấp dẫn..... Làm hại ta thiếu chút nữa không nhịn được mà nhào qua, chủ động ôm ấp yêu thương. Ừ, gặp quỷ mà, ta đang suy nghĩ cái gì vậy trời, chúng ta hiện tại nam chưa cưới nữ chưa gả, tại sao có thể làm chuyện như vậy? Tiểu nhi tử nhất định là đầu óc bị nước vào, tám phần là ta bị nam sắc mê hoặc, thiếu chút nữa liền thất thân. Nghĩ đến hành động thân mật vừa rồi của hai người, ta nhịn không được mà đỏ bừng mặt, nhanh chóng quay đầu ra chỗ khác, không dám nhìn vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn của tiểu nhi tử, nhưng tiểu nhi tử lại không cho ta cơ hội đó, hai tay hắn chế trụ khuôn mặt của ta, không cho ta dời tầm mắt đi. 

"Du, ngươi sửa sang lại y phục cho tốt đi." Ta đỏ mặt không chịu được. 

"Tại sao?" Tiểu nhi tử bĩu môi trả lời: "Cũng không phải là chưa từng nhìn qua." 

Ừm, người này thiệt là, hắn không hiểu cái gì gọi là xấu hổ rụt rè của nữ nhân sao, không thể để cho ta xấu hổ một chút sao? Thật đáng ghét. Ta buồn bực nhìn tiểu nhi tử một cái, gương mặt vẫn còn hồng, thật ngại quá, chúng ta mới vừa rồi thiếu chút nữa thì đã......

Ta lắc lắc đầu, vứt những suy nghĩ bậy bạ đó ra sau đầu, sau đó nhìn tiểu nhi tử: "Du, ngươi làm sao vậy? Tại sao...... không phải chúng ta từng nói......sẽ đợi sao?" 

"Ngươi còn hỏi ta vì cái gì? Phiêu Phiêu, ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu tâm trạng của ta?" Câu "tâm trạng của ta" bị hắn gằn mạnh nói ra, giọng nói ũng theo đó mà trầm xuống, bộ dạng hoàn toàn nổi trận lôi đình: "Ngươi rốt cuộc có biết hay không, tâm trạng của ta khẩn trương đến cỡ nào, ta sợ mất đi ngươi đến cỡ nào không? Hoàng huynh giao phó ngươi cho ta, tuy nhiên hắn ta vẫn còn nghĩ tới ngươi, Thánh ý khó đoán, mặc dù ta và ngươi cái gì cũng không sợ, nhưng ta vẫn rất lo lắng, sợ cuối cùng ngươi sẽ bởi vì hắn ta mà rời khỏi ta; còn có Hạ Hầu Duật, không biết vì sao tên đó đột nhiên xuất hiện cầu hôn với ngươi, ngươi có thể hiểu được tâm trạng của ta không? Đến tận bây giờ, ngươi vẫn chưa thuộc về ta, ngươi cũng chưa từng nói qua ngươi yêu ta, ta cũng không biết, ngươi nói thích đến tột cùng là thích hay không, hay là dưới tình huống không có lựa chọn, nên ngươi mới nói với ta những lời nói đó. Phiêu Phiêu, đối với ngươi, ta thật sự vô cùng nghiêm túc, tuy nhiên cũng rất bất đắc dĩ, ngươi hiểu lo lắng của ta không? Mặc dù ngươi luôn đứng bên cạnh ta, nhưng ta thật sự không biết, ngươi rốt cuộc muốn đi đâu, ta lại không phải nơi mà ngươi muốn dừng chân, ta thật sự vô cùng lo lắng sẽ mất đi ngươi." Hạ Hầu Du nói xong liền ôm ta thật chặt, những nụ hôn nồng nhiệt liên tiếp rơi xuống, lần này, ta không có cự tuyệt, mà là chủ động nghênh đón. Thì ra trong lòng của tiểu nhi tử, luôn luôn lo sợ bất an, tất cả đều là vì ta. Ta rất cảm động, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áy náy. Mấy ngày qua, rốt cuộc ta vẫn chỉ nghĩ đến bản thân mà quên đi người luôn bên cạnh mình, rõ ràng bản thân đang rất hạnh phúc, hưởng thụ tình yêu cùng sự che chở của hắn, nhưng cuối cùng lại có chút lo được lo mất mà quên rằng, tâm trạng của tiểu nhi tử cũng theo ta mà lên xuống, hắn cũng sẽ có lúc không xác định được tâm trạng.

Tại thời điểm ta lo lắng cho Hạ Hầu Dận, trong lòng hắn khẳng định cũng không có cảm giác an toàn; mà thời điểm nghe được Hạ Hầu Duật cầu hôn ta, chỉ sợ tiểu nhi tử càng không cảm thấy vủi vẻ gì. Ta ôm chặt lấy Hạ Hầu Du, ôm thật chặt, để mặc hắn hôn ta thật sâu, tràn đầy vui vẻ, đòi hỏi, khát vọng. Ta biết rõ, hiện tại việc ta phải làm đó là giúp tiểu nhi tử bình phục lại tâm trạng của hắn. Cũng không nhớ rõ qua bao lâu, ta cảm thấy cả người thiếu chút nữa thì bị hắn hòa tan, tiểu nhi tử rốt cuộc cũng buông ta ra...ta bắt đầu há mồm thở dốc, oh oh oh, đại khái chúng ta muốn phá kỷ lục Guinness thế giới về thời gian hôn môi lâu nhất.

Cả người tựa vào trong lồng ngực tiểu nhi tử, ta vòng tay ôm chặt eo của hắn, tựa vào ngực hắn, lắng nghe trái tim đập thình thịch: "Du, thật sự xin lỗi." 

"Ta không muốn nghe ngươi nói xin lỗi." Giọng nói của Hạ Hầu Du có chút buồn bực. 

"Ta biết." Ta khẽ mỉm cười, đưa tay che ngực hắn: "Nhưng mà, ta thật sự yêu ngươi, ngươi nhất định phải nghe, cũng nhất định phải tin tưởng ta." 

"So với tình yêu của đại ca còn nhiều hơn sao?" Giọng nói của tiểu nhi tử mang theo ghen ghét khó chịu, ta nhẫn nhịn để không cười ra tiếng. Ha ha ha, nhìn bộ dạng tiểu nhi tử ghen thật sự rất đáng yêu. Ta nhịn không được mà hôn lên mặt hắn một nụ hôn, hài lòng giống như mèo trộm thịt nói: "Đứa ngốc, tại sao ngươi luôn muốn so sánh với hắn hả? Quá khứ của ta và hắn là không thể thay đổi, mặc kệ trước kia đã từng xảy ra chuyện gì, thì cũng là quá khứ rồi. Nhưng mà Du, ngươi có biết không? Chỉ có một điều ngươi không thể cưỡng cầu ta, không thể cưỡng cầu ta quên hắn, hắn là quá khứ của ta, từng là một phần trong sinh mệnh của ta, nếu như nói muốn ta quên đi điều đó, ta cảm thấy bản thân mình sẽ không làm được, ít nhất là hiện tại, khẳng định sẽ không làm được, muốn quên những chuyện đã xảy ra khi đó, như vậy thực sự quá khó khăn với ta. Nhưng Du, không phải bây giờ mọi chuyện đều đã qua rồi sao, ngươi hiểu ý ta chứ?" Ta vuốt ve mặt của hắn, rất nghiêm túc nói.

Ta là đứa ngốc, lâu như vậy mới phát hiện trong lòng Hạ Hầu Du có cảm giác không xác định, aiz, ta thật sự không phải là một người yêu đúng nghĩa mà.

"Vậy ngươi có thể xác định, ta là người của ngươi trong tương lai sao?" Giọng nói của Hạ Hầu Du có chút buồn bực, nhưng mà đã không còn kích động như vừa nãy.

Ta nở nụ cười nhạt: "Làm ơn đi, nếu như không xác định ngươi là của ta bây giờ và trong tương lai, làm sao ta có thể cho ngươi hôn, cho ngươi ôm, thiếu chút nữa còn cùng ngươi làm chuyện đó? Ta là nữ nhân, không có táng tận lương tâm như vậy đâu, cái tên khốn kiếp Hạ Hầu Du nhà ngươi." Ta thiếu chút nữa đạp cho hắn một cước, đều đã như vậy rồi mà vẫn còn hoài nghi ta, thật đáng ghét mà. 

Hạ Hầu Du nhanh chóng ôm chặt lấy ta dỗ dành: "Đừng giận, đừng giận nữa, Phiêu Phiêu, ngươi còn nói, ngươi không biết trong lòng ta lo lắng khổ sở biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng ngươi rốt cuộc cũng nguyện ý nói rõ tâm tình của ngươi với ta, đối với ta mà nói, thật sự......" Hạ Hầu Du không tiếp tục nói hết, ta cũng không buộc hắn nói tiếp, bởi vì ta biết, hắn đang nghĩ cái gì.

"Đứa ngốc, tình yêu của ta, sao không thể nắm lấy được?" Ta lại tiếp tục than thở. 

"Đương nhiên là có, chỉ là ngươi không biết mà thôi, bản thân ngươi luôn luôn thích trêu hoa ghẹo nguyệt." Tiểu nhi tử bắt đầu bất mãn lên án ta.

"Vậy sao? Vậy tại sao trừ ngươi ra, ta lại không chọn người khác?" Ta rất là bất mãn kháng nghị, trên trán tiểu nhi tử lại chảy ra vài vạch đen.

Hừ, tiểu tử chết bầm, dám đấu với ta, ngươi còn non lắm. Lại một lần nữa Đoạn Phiêu Phiêu ta với tiểu nhi tử Hạ Hầu Du đánh nhau tranh giành tình yêu, người chiến thắng, dĩ nhiên là Đoạn Phiêu Phiêu mỹ nữ rồi.

Chỉ là, Hạ Hầu Duật ở ngoài cửa kia, rốt cuộc phải đánh thế nào đây? Ta nháy nháy mắt, cảm thấy thật khó xử.
Bình Luận (0)
Comment