Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 66

Editor: NguyetHoaDaTuyet

Beta: Serena Nguyen

―― Cải danh đổi họ để vào kinh, sao ta cứ có cảm giác mình trở thành Lâm Đại Ngọc bản mới vậy? Buồn nôn... 

Dọc đường đi, chúng ta du sơn ngoạn thủy, ăn nhiều đồ ngon, thăm thú các nơi, không rõ đã qua bao lâu, chúng ta rốt cuộc cũng về tới kinh thành. Phải, vì thể hiện mình là nữ tử đáng thương, vô tội được Hạ Hầu Du cứu, ta không thể không sửa lại tên, cái tên Đoạn Phiêu Phiêu không dùng được nữa, nhưng tên ta vốn là Tần Phiêu Phiêu, cũng không dùng được vì tên quá giống. Kết quả, ta đổi tên thành Tần Lạc Huyền, nhìn xem, vừa hay vừa có ý thơ, quả là cái tên đẹp tuyệt vời. Do đó, từ hôm nay trở đi, ta được gọi là Lạc Huyền, mọi người đừng có quên nhá. 

"Hô hô, rốt cuộc đã về rồi." Qua khỏi cửa thành, Hạ Hầu Duật thở phào nhẹ nhõm, duỗi thẳng người ra, “Mấy ngày qua chơi đùa mệt chết, kế tiếp, ta chỉ muốn ngủ ba ngày ba đêm.” "Ngươi chỉ biết sung sướng, cũng không nhớ ngươi đã chơi bao lâu trong khoảng thời gian này rồi, ngoan ngoãn trở về làm việc đi, đừng có tới lúc đó lại bận, ngay cả thì giờ để tham gia hôn lễ của chúng ta cũng không có.” Đối với kế hoạch nhàn nhã của Hạ Hầu Duật, Tiểu nhi tử chỉ cười nhạt. 

"Đáng ghét, không có chuyện gì, sao tự nhiên lại nhắc nhở ta? Còn nữa, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ngươi cũng không tốt hơn ta mấy đâu.” Hạ Hầu Duật lập tức phản kích.

"Hừ, nhưng ta phụng mệnh bảo vệ Lạc Huyền, chuyện còn lại phải do ngươi làm, dựa vào cái gì mà bảo ta làm?” Hạ Hầu Du bĩu môi, hoàn toàn không nhận nợ, lúc đi ngang qua phủ đệ của Hạ Hầu Duật còn đá người nào đó lăn xuống, "Ngoan ngoãn trở về đi, nếu hoàng huynh có hỏi đến, ngươi cứ nói ta đã sắp xếp tốt mọi thứ cho Phiêu Phiêu vào cung diện thánh." Nói xong, chàng ôm ta về vương phủ. 

"Ôi, không sai, quả là một nơi xa hoa.” Lỗ Á xuống xe ngựa, sau đó bắt đầu than. “Mặc kệ nhiều tới mức nào, ta chỉ muốn tắm rửa, ngủ. Mệt chết ta!” Cái xe ngựa điên kia, hại ta ngày nào cũng nôn, bây giờ đúng là thoát nạn, ta nhớ phương tiện giao thông thời hiện đại quá. “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, ta lập tức chuẩn bị cho nàng.” Hạ Hầu Du cười cười, bồng ta ngồi dậy, đưa ta vào một gian phòng nhỏ ở hậu viện, “Lại nói, nàng còn chưa tới vương phủ của ta lần nào đâu. Từ này về sau, nàng ở nơi này, nơi này là chỗ ở của ta.” 

Ta gật đầu, dựa vào người của tiểu nhi tử. Thị nữ đã đi chuẩn bị nước ấm và đồ ăn, ta miễn cưỡng dựa vào người chàng, không còn sức lực. Cuối cùng cũng về rồi, ta lại được gần gũi với tình thân quê nhà, nghĩ tới việc phải gặp đứa con lớn nhất, ta không khỏi có hơi khẩn trương. 

"Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng." Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của ta, tiểu nhi tử cúi đầu, hôn lên tóc, trấn an ta. 

Ta gật đầu, nhắm hai mắt lại, cảm giác được người ta bảo vệ thật là an lòng. Tắm trong nước nóng rất dễ chịu, sau khi ăn vài thứ, ta liền ngã xuống giường ngủ. Bên ngoài làm gì có giường thoải mái như vương phủ chứ? Ta ngủ một giấc đến khi trời sáng rõ, không ai hay biết. Mãi đến khi tỉnh lại, thị nữ thấy thế, lập tức hầu hạ ta rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, ta tỉnh táo lại từ trong cơn mơ màng. Phải rồi, hôm qua tiểu nhi tử có nói muốn đi gặp Hạ Hầu Dận, không biết sao rồi, còn Lỗ Á nữa, trở về kinh thành liền gặp rắc rối, vậy thì mục tiêu đã rõ. 

“Vương gia đâu?" Ở trong vương phủ, ta vẫn tương thu mình lại.

"Vương Gia ở ngoài sảnh cùng công tử Lỗ Á, họ đang chờ cô nương dùng bữa sáng.” Người đáp lời ta là một nha đầu trẻ tuổi, dáng vẻ trưởng thành, thông minh lanh lợi. Ta gật đầu, để nàng ta đưa mình ra ngoài. Quả nhiên, Hạ Hầu Du và Lỗ Á đang đợi. Thấy ta tới, Hạ Hầu Du lập tức đứng dậy, ôm ta vào lòng,  "Tỉnh táo nào? Nàng còn mệt sao?” “Không có gì cả, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Ta nở nụ cười, ngồi xuống. Đám tỳ nữ bưng đồ ăn lên, sau đó, Hạ Hầu Du bảo họ lui xuống. 

“Ngày hôm qua, ta đã gặp hoàng huynh. Nàng đừng lo lắng, huynh ấy vẫn tốt, ta muốn tìm một cơ hội, đợi khi chúng ta thành thân rồi sẽ để nàng gặp huynh ấy. Nhưng mà Phiêu Phiêu, nàng đừng có gặp người ta rồi sẽ di tình biệt luyến đấy*.” Sự ghen ghét của tiểu nhi tử lớn quá rồi. 

*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới

“Biết rồi, chàng cứ lo.” Ta bĩu môi, vừa ăn điểm tâm vừa trả lời, “Khi nào chúng ta có thể thành thân?” “Càng sớm càng sớm, ngày hôm nay, ta sẽ đưa nàng đi gặp Thái sư.” Tiểu nhi tử cười nhẹ, “Nhận lại con gái, sau đó thì hoàng thượng chỉ hôn, vạn sự đại cát.” "Như vậy cũng tốt." Ta gật đầu, sau đó nhìn cái tên im lặng từ nãy tới giờ, liếc mắt một cái, "Sao hôm nay ngươi yên tĩnh vậy?” 

"Ôi, không thể làm cơm, không thể trộm này nọ, cuộc đời thật là nhàm chán, ta buồn bực tới mức không nói ra lời.” Lỗ Á miễn cưỡng đáp, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ta một cái, nghiêm mặt nói, "Ta có thể trộm đồ nhà ngươi không?” Ta hộc máu, tên chết tiệt này, "Ngươi muốn bao nhiêu thì cứ tới hỏi cha ta, không được ăn trộm.” Lỡ như công chúa siêu ngốc Hạ Hầu Lâm kia phát hiện kẻ trộm và ta có điều mờ ám, làm không tốt, nàng ta sẽ nảy ra ý định nhập bọn, sau đó sẽ lộ, phát sinh vấn đề, không chừng còn bị thưa kiện... Nói như vậy, không phải quá phiền toái sao? “Ôi...!!!” Lỗ Á lại bắt đầu thiếu hứng thú. 

“Lỗ Á, mấy ngày nay an phận đi. Ta nói này, ngươi vừa tới kinh thành liền quên hết tất cả, tới khi đó, nếu không rửa sạch hiềm nghi, kế tiếp còn bị xuống tay. Nếu thật sự thiếu tiền thì cứ dùng của ta.” Tiểu nhi tử cũng hung hăng cảnh cáo Lỗ Á một chút. "Biết rồi biết rồi, ta đây nấu cơm được không?” Lỗ Á buồn bực rồi. 

“Không thành vấn đề, ta đã nói với tổng quản, chủ bếp vốn là từ Ngự thiện phòng, nay hắn đã hồi cung, còn lại vài tên để ngươi quản lý, mấy gã sai vặt, nha hoàn ở đó cũng do ngươi quản, ngươi phụ trách luôn việc chọn mua đồ đạc linh tinh. Nếu không có hứng thú thì cứ giao cho tổng quản, để hắn mua xong rồi ngươi sắp xếp. Từ hôm nay, ngươi bắt đầu làm chủ bếp.” Hạ Hầu Du cười hì hì, mở miệng.

"Được nha, tốt lắm, ta có chuyện để làm rồi." Lỗ Á nhảy dựng lên, rốt cuộc cũng khôi phục   tinh thần, mà quản gia cho Hạ Hầu Du dẫn tới cũng nhanh chóng bước theo Lỗ A. Ta thở dài, trông theo bóng lưng hắn, “Hắn quả là đơn thuần.” Phải, nhưng như vậy cũng rất tốt, không phải sao?" Hạ Hầu Du cười, "Ăn xong chưa? Chúng ta đi thôi."

Ta gật gật đầu, đứng lên, cùng Hạ Hầu Du đi ra ngoài, lên xe ngựa. Tuy rằng hiện tại ta đã cải danh đổi họ, nhưng khi nghĩ đến việc lập tức về nhà, gặp lại cha mẹ, ta vẫn cảm thấy hồi hộp vô cùng. 

Lúc đó, tuy ta từng nói với bọn họ rằng ta sẽ thoát khỏi hoàng cung, nhưng cứ nhẫn tâm một đi không trở lại như vậy, ta cảm thấy rất có lỗi. 

“Đừng nghĩ nhiều, bọn họ sẽ không tức giận, cũng không thể trách nàng, chẳng qua là... nhất định sẽ rất nhớ nàng thôi." Trong lúc ta miên man suy nghĩ, Hạ Hầu Du sờ sờ đầu ta, nhẹ giọng an ủi. Ta cười cười, thuận thế áp vào trong lòng chàng, "Ta biết, nhưng nghĩ đến việc gặp lại bọn họ... ta vẫn cảm thấy khẩn trương, thật ra ta rất nhớ bọn họ.” Tuy rằng bọn họ không phải cha mẹ ruột của ta. 

“Ta hiểu rồi.” Hạ Hầu Du nắm lấy tay ta, nắm rất nhanh, cả đoạn đường đều không nói chuyện. Trái tim của ta như muốn nhảy dựng. Đợi đến khi tới trước phủ Thái sư, hình như ta đã nhảy xuống rất nhanh, nếu không có Hạ Hầu Du, sợ rằng ta nhảy một cái liền ngã gục rồi, thậm chí cũng không nhớ mình đã đi vào phủ bằng cách nào. Nha hoàn lẫn mấy gả sai vặt đều bị bảo lui xuống. Cha mẹ, đại ca, Hạ Hầu Lâm đang chờ chúng ta ở phòng khách. Lúc thấy ta, mỗi người bọn họ đều kích động, nhất là mẹ ta, đôi mắt bà ấy đỏ hoe, ngay cả người cha tính tình lạnh nhạt của ta cũng run tới mức không cầm tay ta nổi. 

“Phiêu Phiêu, đứa nhỏ không có lương tâm này, con còn biết trở về sao? Hu hu hu, đồ đáng ghét!” Nhưng mà Hạ Hầu Lâm lại thiếu kiên nhẫn. Hạ Hầu Du vừa đóng cửa lại, nàng ta liền nhào tới ôm ta, sau đó khóc nức nở. Thấy nàng ta khóc như vậy, ta cũng muốn khóc, nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống, sau đó thì hay rồi, khó lắm mới gặp mặt nhau, giờ thì trở thành cả đoàn nức nở. Đại ca ta hất đầu một cái, làm bộ như không có việc gì, thật ra ánh mắt hắn đã ướt tới mức ngượng ngùng. Cha và lão nương sớm đã nhịn không được. Bọn họ nhào tới, coi ta như cái bánh kẹp, vừa ôm vừa khóc, kể lể. 

“Nha đầu, con cũng thật là... đi rồi cũng không về một lần, nương rất lo lắng đó.” Lão nương khóc thét.

"May mà con còn nhớ đường về, hu hu hu..." Cha cứ khóc mãi. 

“Đáng ghét đáng ghét, để xem lần sau ngươi còn dám đi hay không?” Hạ Hầu Lâm hùng hùng hổ hổ. Ta vốn rất muốn khóc, nhưng bị bọn họ nỉ non như vậy, ta thật sự khóc không được, vội vàng cầu cứu. Hu hu, Hạ Hầu Du, tên chết tiệt này, rảnh rang ngồi đó mà xem náo nhiệt, sao có thể như vậy? Hình như nhìn ra ta không kiên nhẫn nổi nữa, Tiểu nhi tử mới chau mày, bước tới, vỗ lưng cho cha ta, khuyên nhủ, sau đó lại dỗ lão nương của ta, kế tiếp còn liếc mắt, ý bảo đại ca ta thả lão bà của hắn ra. Một hồi sau, thế giới thật sự cũng thanh tịnh rồi. Bây giờ ta mới biết, đều là ôm ấp như nhau, nhưng Hạ Hầu Du vẫn tốt hơn. 

“Thái sư, phu nhân, ta biết các vị vô cùng xúc động, nhưng bây giờ, thân phận của Phiêu Phiêu rất đặc biệt, quả thực không cách nào để nhận hai vị làm cha mẹ. Hay là như vầy, hai vị nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, Phiêu Phiêu đã đổi tên thành Tần Lạc Huyền, ta cũng nói với hoàng thượng rằng nàng ấy là nữ tử được ta cứu về ở bên ngoài, dung mạo giống hệt Thái hậu, vì để an ủi tình cảm của hai vị đối với con gái, để Lạc Huyền ở lại phủ Thái sư, Thái sư nhận làm nghĩa nữ. Đợi thời cơ chín muồi, ta xin Hoàng thượng ban hôn cùng nàng, các vị thấy sao?” Hạ Hầu Du ho một tiếng, sau đó hắng giọng, nói rõ ý định. Nửa đoạn trước, mọi người còn gật đầu, quả là cách tốt nhất, nhưng khi nghe đến nửa đoạn sau, ngay cả cha ta là người từng trải cũng phải tái mặt, đại ca thì bắt đầu thiếu kiên nhẫn, run rẩy, chỉ có Hạ Hầu Lâm kích động vạn phần, nóng lòng muốn đặt câu hỏi. 

Ta nhìn Hạ Hầu Du, dáng vẻ cứ như lão già vậy. Ưm... chúng ta cũng chẳng nói gì, không phải chỉ là thành thân thôi sao, sao nhà ta lại ngạc nhien vậy. 

“Chuyện đó... Vương gia nói là thật?” Giọng nói của cha run run. 

“Không sai.” Hạ Hầu Du ôm lấy ta, gật đầu, "Chẳng lẽ Thái sư cảm thấy ta không xứng làm con rể của quý phủ sao?" Lời này mang theo vài phần chế nhạo, lại có vài phần dọa người. Ta âm thầm kéo tay áo của chàng, bảo chàng đừng quá đáng. Hạ Hầu Du cúi đầu nhìn ta một cái, cho ta một ánh mắt an tâm. Ta có thể an tâm sao, ôi... tim cha ta không tốt, không chịu nổi kích thích, lỡ như bệnh phát tác... ta liền thành đứa con bất hiếu, nhưng không phải là lập gia đình thôi sao, là vương gia thì thế nào? Bọn họ kích động gì chứ? 

“Nhưng mà, Phiêu Phiêu nó...” Lão nương hơi chần chứ. 

“Bây giờ nàng ấy không phải Phiêu Phiêu mà là Tần Lạc Huyền, nữ tử ta thích.” Hạ Hầu Du lạnh nhạt mở miệng, lão nương ta không nói gì nữa.

"Tứ Vương gia, nếu ngài đã có chủ ý, cả nhà ta cũng không có cách nào khác để phản đối, nhưng mà thế này..." Đại ca châm chước nửa ngày, rốt cục cũng mở miệng rồi. 

"Đoạn đại nhân, ngài muốn nói gì, ta đều hiểu cả, chúng ta cũng không phải người ngoài, bằng không thì hôm nay, ta đã chẳng thể đưa Phiêu Phiêu đi cùng. Nói đúng hơn là... làm như vậy có lẽ không thích hợp, nhưng nếu Phiêu Phiêu vẫn là Thái hậu, vậy thì chuyện ta làm sẽ thành chuyện đại nghịch bất đạo." Nói tới đây, Hạ Hầu Du nhìn ta một cái, ánh mắt trầm tĩnh đảo qua bốn phía, "Nhưng bây giờ, nàng ấy không phải Thái hậu, ai cũng biết Thái hậu đã an giấc ngàn thu. Lúc này, nữ tử ta muốn cưới là một nữ tử có dung mạo y hệt Thái hậu, là nghĩa nữ của Thái sư, chuyện này chẳng có gì không ổn cả.” 

"Dạ phải. Cha mẹ, đại ca, chàng thật lòng, con cũng thật tình, thân phận bây giờ đã không như trước nữa, chúng con cũng không còn quan hệ ngày cũ. Mọi người đồng ý đi, chẳng lẽ... cả đời này, con vất vả lắm mới tìm được người vừa ý để gả, hai người lại không vui mừng cho con sao?” Ta cũng mở miệng, cứ dây dưa mãi không phải là cách. "Phải, cha mẹ à, con cũng nghĩ vậy. Con cảm thấy không có gì là bất ổn cả, Thái hậu đã an giấc ngàn thu rồi, chết không đối chứng, không có ai buộc Tứ ca không thể tìm một người có dung mạo giống Thái hậu để làm vương phi. Về phần mọi người lo lắng, ắt là sợ mai này, Tứ ca đối xử với Phiên Phiên không tốt phải không? Con cam đoan là không có khả năng đó đâu. Tứ ca khó lắm mới thích một người, hơn nữa, mọi người không nhìn ra sao? Lần này, Phiêu Phiêu thật sự nghiêm túc, nếu chúng ta không chúc phúc cho họ, con nghĩ là... Phiêu Phiêu sẽ thành người khó xử nhất.” Quả nhiên là Hạ Hầu Lâm hiểu ta nhất. 

“Nhưng mà thân phận bọn họ...” Lão nương ta còn đang ngập ngừng, cha ta đã khai sáng cho bà ấy, “Lâm nhi nói không sai, bạn già à, xem ra... cũng nên để bọn nó quyết định rồi, nhưng mà...” Nói xong, cha nhìn ta một cái, sau đó lại nhìn Hạ Hầu Du, "Hoàng thượng ngài..."

"Hoàng thượng đã đồng ý, Thái sư. Lúc trước, hoàng huynh để Phiêu nhi rời đi, huynh ấy đã hạ quyết tâm buông tay. Về phần ta, ta cam đoan, cả đời này chỉ cưới một mình Phiêu Phiêu làm vương phi, ngoài nàng ấy ra sẽ không còn nữ nhân nào khác.” Hạ Hầu Du ôm chặt ta, dịu dàng thề thốt.  

"Nếu Tứ Vương gia đã nói đến thế rồi, chúng ta cũng không còn gì để nói.” Lúc này, đại ca chợt đứng lên, “Chỉ cần Phiêu Phiêu hạnh phúc, chỉ cần ngài thật sự đối tốt với Phiêu Phiêu chúng ta liền tán thành." "Đó là đương nhiên." Hạ Hầu Du vuốt cằm. 

"Vậy ngài cam đoan có thể thề sao?" Đại ca cúi đầu nhìn ta, nhưng khí thế lại rất bức người, "Thề rằng, cả đời này sẽ không làm Phiêu Phiêu tổn thương, sẽ khiến Phiêu Phiêu hạnh phúc, dùng tất cả những gì ngài có để bảo vệ cuộc đời muội ấy?” “Ta thề.”
Bình Luận (0)
Comment