Đường xe từ kinh thành tới Linh Hoa cung phải mất ít nhất một tháng. Ven đường tre trúc mọc um tùm, có lúc đại thụ che khuất mặt trời, trong không khí tản ra mùi cỏ cây thơm ngát.
Hạng Tuế Thiêm cỡi tuấn mã, đi bên cạnh Phượng dư (1), ngày ngày nghe Trương Truyền Cát quỳ gối trước Phượng dư, nịnh hót vài câu đại loại như: "Thái hậu nương nương bình an!", "Thần dập đầu thỉnh cầu Thái hậu nương nương đi ngủ sớm một chút.", "Thần dập đầu thỉnh cầu Thái hậu nương nương uống nhiều nước nóng."
(1) Xe ngựa cho Hoàng hậu, Thái Hậu.
"Ồ, tại sao quốc cựu vẫn mời ta uống nước nóng? Thời tiết nóng bức, ta thấy nước ô mai ướp lạnh ngon hơn." Tề Đan Yên đang nâng một chén tổ yến đường phèn, không hiểu hỏi Tử Ngư.
Tử Ngư liếc mắt, bày tỏ mình cũng không biết gì.
Đường đi thuận lợi, Hạng Tuế Thiêm ra lệnh Tử Ngư cho thay cho Tề Đan Yên váy áo màu xanh bình thường, búi kiểu tóc đơn giản, vật trang sức duy nhất là một chiếc trâm Đào Mộc, ban đêm lặng lẽ từ phủ đệ nghỉ trọ dời tới nhà dân cách đó không xa, trong nhà chỉ có mình bà lão mù lòa. Chỉ nghe thấy Hạng Tuế Thiêm nói với bà lão: "Chào cụ, ta cùng phu nhân đi ngang qua nơi này, thân thể phu thân thấy khó chịu, muốn nghỉ nhờ nhà cụ một chút, mời đại phu tới xem bệnh, không biết có làm phiền cụ không?"
Tề Đan Yên nghe thấy hai chữ "Phu nhân", trái tim nhỏ bé khẽ đập loạn.
Bà lão rất tốt bụng, không chỉ đồng ý, còn run rẩy muốn đi pha trà nóng cho hai vị khách phương xa. Hạng Tuế Thiêm chủ động nhận lấy bình trà, rót mấy chén trà. Tề Đan Yên nhìn bóng dáng cao lớn dưới ánh nến mờ ảo kia, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi đại phu bắt mạch xong, chắp tay nói với Hạng Tuế Thiêm: "Chúc mừng tiên sinh, phu nhân có tin vui! Theo trạng thái mạnh đập, đã được hơn hai tháng, thai nhi ổn định! Ta sẽ kê một đơn thuốc an thai, cứ làm theo đó là được."
Hạng Tuế Thiêm nắm chặt tay Tề Đan Yên, gửi đại phu cùng bà lão mỗi người một thỏi bạc, sau đó đỡ nàng lên xe ngựa.
"Chàng nói xem, tên đứa nhỏ là gì thì mới thể hiện cha mẹ nó rất có văn hóa?" Trong xe ngựa, Tề Đan Yên bắt đầu động não, vạch kế hoạch cho tương lai, chẳng biết đứa nhỏ này có thể thuận lợi ra đời hay không cũng là một vấn đề."Thiếp nghĩ, nên lật nhiều sách, tìm chữ nào khó nhất..."
Vẻ mặt Hạng Tuế Thiêm cứng đờ: "... Hạng Thoán Thoán?"
"Ý kiến hay!" Tề Đan Yên hào hứng vỗ vỗ tay.
Trở về phủ đệ, Tề Đan Yên đi xuyên qua rừng trúc nhỏ, chui vào gian phòng của mình, Tử Ngư đã chờ ở bên trong, vừa thấy nàng trở lại, liền vội vàng hỏi đại phu chẩn bệnh thế nào, sau khi nghe đúng là có tin vui, Tử Ngư nghĩ thầm, ừ, tương lai ta đủ tuổi xuất cung, có thể tự mở phòng khám nhỏ, coi như tự lực cánh sinh.
Hạng Tuế Thiêm đứng cách đó không xa, ngắm Tề Đan Yên vào phòng, sau đó đứng thêm lúc nữa mới xoay người. Chợt, hắn dừng bước, chỉ thấy Quốc Cữu gia Trương Truyền Cát đứng ở cổng tròn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nghi ngờ cùng tức giận, vốn là gương mặt có vài phần tuấn tú bắt đầu vặn vẹo. Trương Truyền Cát vươn tay, ngón trỏ thẳng tắp chỉ Hạng Tuế Thiêm, nhưng lại không dám lớn tiếng kêu la.
"Quốc cữu gia thật có nhã hứng." Sắc mặt Hạng Tuế Thiêm vẫn như bình thường, ung dung đi tới trước mặt Trương Truyền Cát, giả vờ lên tiếng chào hỏi nhân tiện đi ra ngoài.
"Hạng Tuế Thiêm, ngươi đứng lại!". Trương Truyền Cát có biểu hiện thẹn quá hóa giận, bỏ hết tất cả cấp bậc lễ nghĩa, gọi thẳng tên húy, tiến lên một bước chặn lại hắn: "Vừa rồi ta thấy ngươi lén lút dìu một cô gái vào biệt viện của Thái hậu, sau đó đứng bên trong rất lâu mãi không chịu đi. Ngươi thật to gan! Ngoại thần thông dâm với cung nữ, nếu đồn đại ra ngoài thì thế nào? Là Quỳnh Châu phương Nam? Hay là Lôi Tích phía Tây?"
"Cho dù ta có thông dâm với Thái hậu đi nữa, thì có liên quan gì đến Quốc Cữu?"
Từ lâu Hạng Tuế Thiêm đã có lòng muốn diệt trừ Trương Truyền Cát, thứ nhất, sự tồn tại của Trương Truyền Cát đang uy hiếp đến ngôi vị Kính Hiên, vốn là mục tiêu kế tiếp sau khi diệt trừ Cung thân vương; thứ hai, mười mấy ngày nay "Đi ngủ sớm một chút" "Uống nhiều nước nóng" đã làm Hạng Tuế Thiêm mất hết kiên nhẫn, kích thích lòng ghen tuông.
"Ngươi, ngươi, ngươi, miệng đầy lời bẩn thỉu, còn dám sỉ nhục Thái hậu nương nương!" Trương Truyền Cát thật sự bị Hạng Tuế Thiêm hù dọa, đã sớm nghe nói cái này Uy Viễn tướng quân kế thừa nề nếp tàn bạo của Hạng gia, khi đánh trận thì dung túng cho thuộc hạ chém giết cướp giật. Không ngờ hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt, Hạng Tuế Thiêm còn chẳng quỳ xuống cầu xin tha thứ, thậm chí còn không biết xấu hổ nói ra những lời này!
Hạng Tuế Thiêm rút kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sắc bén lóe sáng dưới ánh trăng, sắc lạnh như băng hắt lên mặt Trương Truyền Cát. Tình yêu mãnh liệt từ xưa đến nay, không phải là vượt giới hạn thì chính là vụng trộm. Tình yêu vụng trộm luôn tràn đầy khó khăn hiểm trở, thời khắc mấu chốt cũng nên loại đi một hai người gây cản trở, nếu không tại sao Võ Đại Lang lại chết oan ức như thế?
Hạng Tuế Thiêm vô số lần ra chiến trường, giết người giống như đầu bếp thuận tay mổ bò mổ heo, đáng thương thay cho Trương Truyền Cát, ngay cả câu cứu mạng cũng không kịp thốt lên, đã bị Hạng Tuế Thiêm cho một kiếm chặt đứt cổ, máu tươi giống như chocolate phọt ra, chết không nhắm mắt.
Thanh kiếm của Hạng Tuế Thiêm vẫn rit máu không ngừng, vung vẩy trong không khí vài cái, vẽ ra vài đường kiếm đẹp mắt, tan đi mùi máu, sau đó đút trở về bên hông.
"Người đâu !" Hạng Tuế Thiêm trầm giọng quát to.
Một nhóm quan binh chạy đến, bao vây biệt viện, nhưng không ai dám bước vào.
"Tội thần Trương Truyền Cát nửa đêm tự ý xông vào biệt viện của Thái hậu, có ý định quấy rối, kinh động tới Thái hậu, ta đã tuân mệnh giết ngay tại chỗ."
Bọn quan binh nghĩ đến bộ dạng Trương Truyền Cát ân cần suốt chặng đường đi, nên thấy hắn có ý định quấy rối cũng hợp lý, mặc dù Thái hậu tuổi còn trẻ đã thủ tiết, nhưng cũng không thể để nam nhân cợt nhả như vậy được.
Hạng Tuế Thiêm đá một phát lên người Trương Truyền Cát, thấy hắn đã ngừng thở, liền sai người mang thi thể đi, thuận tiện dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Lúc mọi người ồn ào mang thi thể đi, Hạng Tuế Thiêm bước nhanh tới trước cửa phòng Tề Đan Yên, quỳ xuống bẩm báo: "Khởi bẩm Thái hậu, thần Hạng Tuế Thiêm xử tử tội thần Trương Truyền Cát. Thần bảo vệ không chu đáo, khiến Thái hậu kinh sợ, thỉnh cầu Thái hậu giáng tội."
Tề Đan Yên nằm bên trong như lạc vào sương mù, Tử Ngư nháy mắt với nàng, nàng làm theo bản năng đáp lại: "Không sao, ngươi lui ra đi."
"Thần đa tạ Thái hậu đã khoan dung, thần xin cáo lui."
Trương Truyền Cát vẫn trợn ngược mắt bị người ta mang đi, nếu trong đầu hắn vẫn hoạt động, vậy thì chắc chắn sẽ nói: Ta khinh! Vở diễn này, có thể đem đi tranh cử Oscar cũng được!
Tin tức Quốc Cữu Trương Truyền Cát bởi vì quấy nhiễu Thái hậu mà bị xử tử đã truyền ra ngoài, lên trang đầu Đại Càn. Chính thê cùng mấy tiểu thiếp của hắn bị hù dọa mặt xanh như tàu lá, tội cưỡng X Thái hậu không thành, đây là khái niệm gì? Đơn giản là muốn làm Hoàng Đế, muốn làm Lã Bất Vi?
Tề Đan Yên vừa đi, Kính Hiên đang lo không có ai chơi đùa cùng hắn, nghe tin Trương Truyền Cát muốn cưỡng X Thái hậu, mặt rồng giận dữ, nói với thái giám Tiểu Ca mới tới hầu hạ: "Hạng Tướng quân còn chưa kịp động thủ, Trương Truyền Cát liền không kháng cự, hắn cũng quá coi trọng bản thân đi?"
Tiểu Ca không ngờ tới Kính Hiên sẽ nói những câu kinh người như thế, vội vàng che lỗ tai giả bộ người điếc. Tiểu Ca cảm thấy Tiểu Hoàng đế thật sự không phải người bình thường mà.
Nửa tháng sau, Phượng dư của Thái hậu đã tới Linh Hoa cung. Linh Hoa cung xây ở giữa sườn núi Đồng Xuyên, quanh năm mây mù, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Tề Đan Yên ở lại, Hạng Tuế Thiêm tiếp tục đi về hướng bắc.
Những ngày kế tiếp, Tề Đan Yên trốn ở Lăng Tiêu điện, không bước chân ra khỏi cửa, bụng dần dần nổi lên, không gặp cung nữ, thái giám hầu hạ cùng thị vệ tuần tra. Tử Ngư chuẩn bị cho nàng rất nhiều quần áo rộng rãi, thứ nhất là mát mẻ tránh mồ hôi, thứ hai để che bụng.
Trăm quan ở Kinh thành nghe nói Thái hậu tới Linh Hoa cung liền biến thành trạch nữ, liền ra sức tán thưởng, còn có người viết một áng văn chương ca ngợi Thái hậu, nói để rèn luyện Tiểu Hoàng đế, Thái Hậu buông hết chính sự, an phận thủ thường đi tránh nóng, vừa không can dự đến chính sự, cũng không giao thiệp với người không nên giao thiệp.
An phận thủ thường?
Hạng Tuế Thiêm mỗi tháng đều cỡi tuấn mã đến Linh Hoa cung, nửa đêm nửa hôm, qua tầng tầng lớp thị vệ canh phòng nghiêm nhặt, dễ dàng tiến vào Lăng Tiêu điện, lúc này, Tử Ngư sẽ tự giác lui ra ngoài, để tránh nghe được âm thanh không nên nghe.
Từ khi mang thai, Tề Đan Yên bắt đầu tròn trịa như quả bóng, thường xuyên nóng nảy hơn cả ngày xưa, dần dần cò có xu hướng cố tình gây sự. Nắm chặt cái yếm, thêu thùa không ngừng, thị lực càng ngày càng kém, trong miệng còn lải nhải không ngừng: "Hạng Tuế Thiêm, bụng của thiếp càng ngày càng lớn, ngay cả móng chân cũng không cắt được, đều tại chàng!"
"Cứ làm như trước đây tự nàng cắt móng chân ấy." Hạng Tuế Thiêm ngồi đối diện Tề Đan Yên, cầm chiếc kéo lên, đặt bàn chân nhỏ lên đầu gối hắn. Chân nàng có dấu hiệu xưng lên, nhưng vẫn phối hợp với động tác của hắn. Hắn nhẹ nhàng cầm bàn chân nàng, sửa sang lại móng chân, thỉnh thoảng dùng ngón út khẽ vuốt ve lòng bàn chân, làm nàng phải bật cười, đạp hắn một cái.
Đột nhiên, Tề Đan Yên chớp mắt, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm, sờ sờ bụng, tố cáo: "Đứa bé lại đá thiếp, tối hôm qua còn đá thiếp tỉnh ngủ mấy lần."
Hạng Tuế Thiêm không hay cười, nhưng trên mặt lúc này thoáng xuất hiện nụ cười, lại càng thêm tuấn tú: "Con gái Hạng gia luyện võ từ trong bụng mẹ."
“A, nếu là con gái, không thể để nó luyện võ được, đánh đánh đấm đấm, sợ rằng không ai muốn lấy. Con trai, thân thể khỏe mạnh là được, chủ yếu vẫn phải học văn hóa, sau này tham gia khoa cử, rạng rỡ công danh."
"Nếu như đứa bé giống nàng một nửa, rạng rỡ công danh rất khó."
"Chẳng phải một nửa còn lại giống chàng sao?"
"Kéo xuống nhiều lắm, một nửa của ta cũng không bù đắp nổi."
"To gan!" Thái hậu nương nương nổi giận, ném cái yếm xuống, đập vài cái vào lồng ngực Hạng Tuế Thiêm, đấm vài cái giống như tảng đá, ngược lại tay mình còn đau thêm.
Hạng Tuế Thiêm xoa xoa bàn tay nàng: "Thần biết tội."
"Không sinh nữa, không sinh nữa" Tề thần thú được voi đòi tiên, chỉ vào bụng nói: "Con ở lại ba năm rồi hãy đi ra."
"Nàng định sinh Na Tra cho ta sao?"
Tề Đan Yên lườm một phát: "Sinh cá chày!"
Xem ra hai người này đều quên Ông chồng hợp pháp của Tề Đan Yên là ai, sợ rằng Đôn Hiếu Đế nằm trong hoàng lăng đang tức giận tới mức bốc khói: Ai bảo ngươi kéo Hoàng Hậu chôn cùng, vì vậy để con Thần thú này hưởng lợi?
Phải nói nề nếp gia phong Hạng Tuế Thiêm rất kì dị, nếu như chuyện hắn một tháng tới Linh Hoa cung một lần để gặp Thái hậu bị người khác phát hiện, hắn sẽ dùng cách vừa đơn giản lại thô bạo, đó chính là – Giết. Cũng may ông trời có lương tâm, cho đến khi Thái hậu lâm bồn, còn không có ai phát hiện Hạng Tuế Thiêm làm chuyện xấu.
Biết Tử Ngư chắc chắn không giúp được, Hạng Tuế Thiêm đã sớm tìm vài bà đỡ có kinh nghiệm, ví dụ như mẹ của Hạng Thanh Phong, chị gái Hạng Siêu Thăng, phu nhân Hạng Nhất Lô vân vân, cải trang thành cung nữ vào Lăng Tiêu điện.
Đây chính là cái lợi khi dùng người nhà, cũng là châu chấu cùng một cây, chu di cửu tộc thì tất cả đều phải chết, ai dám đem chuyện Hạng Tuế Thiêm và Thái hậu tạo ra đứa bé nói ra ngoài?