Chuông tang vang dội kinh thành.
Từ khi Đại Càn khai quốc tới nay đã hơn hai trăm năm, theo lễ nghi tổ tông quy định, Hoàng đế băng hà, chuông tang gõ tám mươi mốt tiếng, Hậu phi hoăng thệ gõ bảy mươi hai lần.
Tin tức Thái hậu hoăng thệ giống lửa lan đồng cỏ, từ Tử Cấm thành bắt đầu lan truyền tới mọi ngõ ngách trong Kinh thành, dần dần truyền ra cả nước. Truyền tới phủ Uy Viễn tướng quân, không quá một canh giờ.
Khi đó, Hạng Tuế Thiêm đang dạy Trợ Quỳ viết chữ, bàn tay cầm tay nhỏ, nhúng mực tàu hào sảng viết trên giấy Tuyên thành ba chữ “Đệ tử quy”.
Tiếng chuông xa xăm giống như sấm sét khấy động không gian, như Hoàng Hà cuồn cuộn, khoảnh khắc đem cả người nuốt trọn.
Hạng Tuế Thiêm dừng tay lại, một giọt mực lớn nhỏ xuống tờ giấy nhanh chóng khuếch tán, tạo thành một chấm đen nhức mắt.
"Cha?" Trợ Quỳ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, từ góc độ của thằng bé chỉ có thể nhìn thấy cằm và sống mũi cao của phụ thân.
Tang chuôngrung lên từng hồi, tiếng chuông thứ bảy mươi hai vừa dứt, đột nhiên ngừng lại.
Một hồi chuông vừa dứt, người làm Hạng phủ vội vã chạy thộc thẳng vào thư phòng, không kịp quỳ xuống, hô lớn: "Tướng quân! Không xong rồi! Công công trong cung tớibáo tang! Thái hậu hoăng ! Trăm quan mặc tang phục, phủ đệ để tang, bất kỳ việc vui nào đều không được tổ chức!"
Trợ Quỳ nhiều lần tiến cung chơi đùa với Tề Đan Yên sửng sốt, thằng bé còn nhỏ tuổi, lời của người lớn không hiểu lắm, chỉ thấy phụ thân chưa bao giờ ngây người như thế, nửa ngày không nói được một câu, bàn tay đặt trên bả vai hắn đột nhiên siết chặt, làm hắn đau nhức. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, kiên cường không lên tiếng, nhưng đau đến chảy nước mắt, hắn chỉ cắn chặt môi dưới.
Sau khi biết Hoàng Thượng muốn đích thân chấp chính, Hạng Tuế Thiêm về phủ liền đốt nửa tờ mật chỉ đi, sau này coi như chưa từng tiếp nhận ý chỉ của Trương Hoàng Hậu.
Thái hậu hoăng thệ... Rốt cuộc trong đó có ẩn tình gì!
Hạng Tuế Thiêm từng giết vô số kể địch trên chiến trường, vậy mà đây là lần đầu tiên vì một người chết mà cảm thấy tay chân tê dại.
Mấy năm nay, hắn cùng Tề Đan Yên tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, lén lút gặp mặt còn khó hơn so với lên trời, hắn lại thường xuyên không ở kinh thành, lúc lâm triều cách bức rèm che nhìn xa một cái cũng là khó khăn, mấy năm nay, coi như thời gian hai người bên nhau, gộp lại cũng không đủ bảy ngày. Tương tư nhộn nhạo, vậy mà gặp nhau nhất định phải giữ một khoảng cách, dù vậy, chỉ cần có cơ hội hắn đều không từ bỏ.
"Quỳ Nhi, cha muốn tiến cung gặp Vua. Con ngoan ngoãn ở lại phủ, không được lộn xộn. Nếu như có biến, đi theo chú Thanh Phong, cấm trở về phủ." Hạng Tuế Thiêm nhìn thấy đại nạn trước mắt, sắc mặt bình tĩnh, đi ra khỏi thư phòng.
☆☆☆
"Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cầu kiến." Tiểu Ca tử khom người nói.
"Không gặp." Kính Hiên ngồi một mình trong Cần Chính Điện pha trà ăn điểm tâm, vừa mới đung nước, trên bàn đủ loại điểm tâm, lạc nho khô, bánh mật ong viên,bánh đậu tía, đậu Hồi Hương còn chưa động vào.
"Cầu Kính Hiên!" Hạng Vũ quát một tiếng chói tai, mặc kệ Thị vệ cùng Thái giám ngoài cửa ngăn cản, trực tiếp xông vào. Nàng biết vị trí Hoàng Hậu không ngồi lâu được nữa, Thái hậu cùng Bá phụ nàng Hạng Tuế Thiêm có quan hệ gì, trong lòng nàng biết hết.
Gọi thẳng tên húy của Hoàng thượng là điều cấm kỵ, hôm nay nàng biết Hạng gia sắp gặp đại họa diệt vong, nàng cũng mặc kệ.
Vào đại điện, thấy Kính Hiên rảnh rỗi ngồi pha trà ăn điểm tâm, trong lòng vô cùng tức giận, giơ tay rút cây trâm Phượng hoàng tung cánh điểm trên búi tóc Mẫu Đơn, hung hăng đâm Kính Hiên.
Kính Hiên khẽ nghiêng người, tránh thoát.
"Thái hậu hoăng thệ, Hoàng Hậu vô cùng bi thương, nhưng cũng không thể thất lễ như thế được." Kính Hiên trầm mặt nói.
"Cầu Kính Hiên! Ngày hôm qua ta còn tới Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, nàng vẫn còn rất khỏe mạnh, còn bảo chập tối hôm nay sẽ dắt chó đi dạo Ngự Hoa viên. Tại sao trưa hôm nay đã đi rồi? !" Hạng Vũ tiến tới lại gần ghế ngồi của Kính Hiên, cắn răng chỉ thẳng mặt hắn: "Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi vừa mới chấp chính, nàng đã xảy ra chuyện!"
"Từ ngày đại hôn tới nay, Hoàng hậu còn chưa từng chủ động nói nhiều lời với Trẫm như thế." Kính Hiên khẽ mỉm cười, giọng nói đầy châm biếm.
"Trả lời ta!"
"Bệnh tật tái phát là sự thật, thân thể Mẫu Hậu vốn không tốt, buổi trưa hôm nay nói đau bụng, liền... Trẫm cũng rất đau lòng." Kính Hiên bình thản trả lời.
Hạng Vũ nhìn trên bàn bày rất nhiều món điểm tâm tinh xảo, nàng đột nhiên hất tay áo gạt toàn bộ xuống đất.
Kính Hiên tiến lên đè nàng xuống mặt bàn, cả thân thể bao phủ lên người nàng, ánh mắt căm tức: "Hạng Vũ, Trẫm niệm tình vợ chồng, tất cả lời nàng nói đều có thể tha thứ, đừng khiêu chiến giới hạn của ta một lần nữa!"
"Ai. Ai là vợ chồng với ngươi!" Hạng vũ căm hận nói: "Cầu Kính Hiên! Ta biết Thái hậu chết, ta cũng không sống được mấy ngày! Hạng gia ta đối xử với ngươi không tệ, giúp ngươi bảo vệ ngôi vị Hoàng Đế, nay ngươi vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! !"
"Nàng hận ta?" Kính Hiên khinh thường cười một tiếng, trong mắt tràn ngập máu tanh, thiếu niên não tàn biến thành xấu xa quả nhiên làm người ta phải sợ hãi.
Kính Hiên liều chết đè Hạng Vũ làm nàng không thể động đậy: "Hận so với yêu, hận sẽ hại chết người nàng hận, yêu sẽ hại chết nàng cùng người nàng yêu!Tề Đan Yên là một ví dụ điển hình, ngươi không nên đi vào vết xe đổ, ngoan ngoãn làm Hoàng Hậu của Trẫm đi!" Dứt lời, hắn nằm bờ môi Hạng Vũ hung hăng hôn xuống, một lúc sau, mùi máu tươi đầy cả khoang miệng.
Nàng cắn đầu lưỡi hắn, hắn lập tức cũng cắn môi nàng.
Kính Hiên buông Hạng Vũ ra, lấy Hoàng bào lau vết máu bên khóe miệng, cao giọng nói: "Lôi Hoàng Hậu ra ngoài, cấm cung Phượng ý, không có chỉ ý của Trẫm không được phép để nàng ra ngoài, ai trái lệnh lập tức chém đầu."
Hai mắt Hạng Vũ đã ngấn lệ, khóe miệng chảy máu, bị mấy thái giám lôi ra ngoài.
"Hoàng Thượng..." Tiểu Ca tử kinh hãi run sợ đi vào, không kịp hành lễ đã nói: "Hạng Tướng quân đang chờ ngoài điện..."
"Hắn tới?" Kính Hiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn đống lộn xộn trên mặt đất: "Cho hắn vào. Đúng rồi, lục soát toàn thân cho ta, phòng ngừa hắn mang theo ám khí."
Nói rất hay, làm như nếu Hạng Tuế Thiêm không mang vũ khí thì không có cách dùng tay không bóp chết ngươi vậy.
Hạng Tuế Thiêm tháo mũ giáp vào điện, liếc nhìn hai bên, so với bình thường số lượng thị vệ nhiều gấp mười lần đứng chen lấn ngoài điện, khoảng hơn hai trăm người. Kính Hiên ngồi giữa đại điện, sắc mặt u ám. Thấy hắn đi vào lập tức làm khó dễ: "Thái hậu hoăng thệ, Trăm quan đều để tang, tại sao Hạng ái khanh lại kháng chỉ?"
Bốn chữ "Thái hậu hoăng thệ" đâm vào trái tim Hạng Tuế Thiêm tim, còn sắc bén hơn lưỡi dao. Hắn siết chặt quả đấm, giống như một khắc sau sẽ động thủ, nhưng hắn chỉ khẽ nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn: "Hoàng Thượng cũng không để tang, tại sao thần phải làm vậy?"
"Nhắc tới chuyện này, Đại Càn ai cũng biết, đương kim Thái hậu không phải mẹ đẻ của Trẫm. Chờ tới ngày tiễn đưa linh cữu Thái hậu, Trẫm để tang cũng không muộn."
"Ta muốn gặp Thái hậu." Hạng Tuế Thiêm nói, giống như dùng hết toàn bộ sức lực.
"To gan!" Kính Hiên dựng ngược lông mày, có lẽ hắn vẫn để ý đến danh dự Hoàng Thất, sợ thị vệ bên ngoài nghe thấy, cho nên thấp giọng nói: "Hạng Tuế Thiêm, ngươi thật là to gan, dám thông dâm với Thái hậu, vậy mà dám hỏi thẳng Trẫm, nói ra yêu cầu đại nghịch bất đạo này, ngươi điên rồi? Tội nghiệp mấy đời Hạng gia nhà ngươi, đứa bé của ngươi và Thái hậu, tổ tông nhà ngươi biết không? Biết điều thì nhanh nhanh giao nửa tờ mật chỉ ra đây, Thái hậu đến lúc chết, cũng coi như danh chính ngôn thuận."
Hạng Tuế Thiêm kế thừa vinh quang của Hạng gia cũng như trách nhiện to lớn với nước nhà, nhưng so với Tề Đan Yên thì không còn quan trọng nữa.
Hôm nay Hoàng Đế hiểm độc gây khó dễ, Hạng gia khó có thể bảo toàn, nếu thật sự Tề Đan Yên đã bị Kính Hiên ban cái chết, hắn nhất định sẽ tắm máu Hoàng Tộc cùng nàng chôn theo.
"Cầu Kính Hiên, nửa tờ mật chỉ còn lại nằm trong tay ngươi?"
Tại sao nhà họ Hạng đều thích lôi tên húy của hắn réo tới lui bày tỏ sự bất mãn? Kính Hiên khó chịu liếc hắn một cái, trả lời: "Đúng vậy, Trẫm là con ruột của Mẫu hậu~"
Ngừng một lúc, Kính Hiên lại nham hiểm nói: "Hạng ái khanh cũng có con trai, không biết đã từng nghe câu nói này chưa: Cha mẹ yêu con, tất nhiên phải tính kế sâu xa. Hạng ái khanh không để ý đến bản thân, nhưng cũng nên vì con trai suy nghĩ một chút. Dù sao cũng là cốt nhục của ngươi và Thái hậu."
Nhắc tới Quỳ Nhi, sát khí trong ánh mắt Hạng Tuế Thiêm hòa hoãn đi rất nhiều.
Ngay lập tức Kính Hiên rèn sắt khi còn nóng: "Ngươi giữ một nửa mật chỉ, nên biết Thái hậu chết là đương nhiên. Nói thật, người biết chuyện giữa ngươi và Thái hậu cũng không nhiều, hơn nữa đều là người giữ miệng giữ mồm, nếu không cũng không thể để mặc các ngươi tùy ý phát triển đến mức này. Nàng chết rồi, ngươi tiếp tục làm Uy Viễn tướng quân, bảo vệ ngôi vị Hoàng Đế của ta cùng Đại Càn bình an, nuôi dưỡng Quỳ Nhi thật tốt, chẳng phải một công đôi việc hay sao?"
Hạng Tuế Thiêm không giận mà cười, ánh mắt đầy châm chọc nhìn Kính Hiên: "Làm sao ngươi biết hôm nay ta muốn giết Vua?"
Mịa nó, ngươi thật sự tính toán giết ta! Tim Kính Hiên đập loạn, ngoài điện có mấy trăm thị vệ, cả Tử Cấm thành có hẳn một vạn, hắn giết mình, cũng không thể sống sót ra ngoài.
Một thằng oắt con mười sáu tuổi đối mặt với danh tướng chiến công hiển hách, sau lưng Kính Hiên xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
"Hạng Tuế Thiêm! Quỳ Nhi nhà ngươi đã mất Mẫu thân, nếu mất luôn cả Phụ thân, đối với tương lai của hắn cùng giáo dục ngươi cũng không quan tâm?"
"Cho tới nay Quỳ Nhi không có Mẫu thân, sau này cũng không có." Hạng Tuế Thiêm cố gắng kìm nén bi thương, ngón tay khom lại, tấn công về phía Kính Hiên.
"Tướng quân ngươi bình tĩnh một chút! Giết ta ngươi nhất định sẽ hối hận! Khụ! Khụ khụ!" Kính Hiên bối rối né tránh, té ngã giống như con chó vô lại, hắn len lén tập võ nhiều năm, cũng không đánh lại được tên đao phủ này!
Vừa dứt lời, Kính Hiên đã bị Hạng Tuế Thiêm vững vàng kiềm chế, bàn tay cứng như sắt túm cổ hắn. Lúc sắp chết, hắn dùng hết sức lực nói: "Ngươi... Không muốn nhìn... mặt Thái hậu... sao! !"
Hạng Tuế Thiêm buông hắn ra, mặc hắn ho khan giống người ho lao giai đoạn cuối.
Kính Hiên ho khan, sắc mặt tái nhợt: "Tướng quân... Nghe nói con gái tộc trưởng Khuyển Nhung đối với ngươi vừa thấy đã yêu, vẫn không chịu lấy chồng, Khụ…Khụ…Khụ! Bây giờ đã sắp ba mươi tuổi, bước vào hàng ngũ gái ế rồi. Trước đây tộc trưởng Khuyển Nhung đặc biệt đưa tin tới muốn ngươi làm con rể, bày tỏ có thể tới đó làm rể, Khụ…Khụ…Khụ! ! Khụ…Khụ…Khụ! ! Năm nay ngươi đã bốn mươi còn chưa kết hôn, có muốn cân nhắc một chút không?"
"Ta đang nghĩ có nên giết ngươi hay không." Hạng Tuế Thiêm lạnh nhạt nói.
"Đừng, đừng, đừng!" Kính Hiên nhảy dựng lên núp sau ghế: "Nếu ngươi không cưới con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, ta liền ném Thái hậu ra bãi tha ma, dùng quan tài rỗng an táng; nếu ngươi đồng ý cưới nàng, ta sẽ chôn cất Thái hậu thật tốt, hàng năm phái người tới mộ phần dọn cỏ, còn trồng hai hàng Tùng xinh đẹp."
"Ta giết ngươi trước, sau đó dẫn quân san bằng tộc Khuyển Nhung, như thế nào?"
"Ngươi giết ta thì không bước ra khỏi Tử Cấm thành được đâu!"
"Hoàng Thượng chưa từng nghe chuyện xưa “Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu” (1) sao?
(1) Điển cố trong Tam quốc diễn nghĩa.
"Ngươi điên rồi! !" Kính Hiên kêu to: "Cô nương nhà người ta thầm mến ngươi cũng có lỗi sao?!"
"Để ta gặp mặt Thái hậu." Hạng Tuế Thiêm bất động, lạnh lùng nhìn Kính Hiên.