Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 74

Ân Niệm Yên cảm thấy có gì không đúng, sau lưng bàn tay nóng rực đang di chuyên trên người nàng, còn có thứ gì đang hôn nàng từ phía sau, nàng giật mình liền nghe tiếng của Tỉnh Đế "Là Trẫm, Niệm Nhi không sợ".

"Hoàng Thượng...." còn chưa hỏi hết câu, nàng bắt gập ánh mắt đầy du͙ƈ vọиɠ của Tỉnh Đế, tâm không khỏi run lên, bọn họ đang trong hiếu kỳ, ba tháng đầu cấm kị chuyện giường chiếu, nếu bị người biết.... Không được.

"Hoàng Thượng, Hiếu kỳ còn chưa qua ba tháng, như vậy không tốt cho ngài thành danh" vừa nói nàng vừa mặc vào y phục, xem ra ngày sau không nên hưởng thụ loại này xoa bóp rồi.

Tỉnh Đế nhìn nàng thật sâu, thật lâu nhưng không nói thêm gì, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, nhanh chống rời đi, Dương Trung vội vàng chạy theo, trong lòng cầu xin ông trời mở mắt, phù hộ nô tài thắt cổ bé họng như hắn a.


"Chủ tử, như vậy tốt sao?" không chỉ Tử Họa còn có Bích Tiêu Cung người đều lo lắng, Chủ tử cùng Hoàng Thượng nóng mặt, đối với Bích Tiêu Cung là đều bất lợi, các cung chủ tử đều ân cần đưa canh đến Thiên Ân Điện, riêng chủ tử cái gì đều không làm.

"Hoàng Thượng đang không vui, bổn cung đi càng làm người tức giận thêm, Hoàng Thượng cảm thấy Thái Hậu có người trong lòng, chính là phản bội Tiên Đế, còn vì người đó không muốn hợp tán bên cạnh Tiên Đế, hắn trăm ngàn lần không muốn, nhưng vẫn làm bởi vì đó là ngài ấy thân sinh.

Bổn cung không biết Dung Phi phạm vào cái gì sai, cuối cùng tự Hoàng Thượng kết liễu nàng ta, dù sao thì cũng từng có một khoảng thời gian đẹp bên nhau, sợ là tâm còn nhớ thương, bởi vậy tức giận luôn bổn cung đi...

Tử Họa, đây chính là sủng phi mà biết bao nhiêu nữ nhân hâm mộ, lúc Hoàng Thượng vui vẻ, bổn cung được hưởng phú quý không ai bằng, ngược lại lúc Hoàng Thượng tâm trạng không tốt, bổn cung cũng phải chịu đựng nhiều thứ, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả.


Tử Họa... ta cảm thấy mệt mỏi, ta không biết còn bao nhiêu cái ba năm đi tiếp".

"Chủ Tử, có thể thời gian này người tiễn hai người ra đi, nên tâm trạng không quá tốt, chủ tử trước nghỉ tạm, ngày sau sẽ tốt hơn thôi, cho dù thế nào, thì nô tỳ cùng Cẩm Họa sẽ ở bên cạnh ngài, đời này sẽ không thay đổi".

"Ân, ngươi cũng đi nghỉ đi, mấy ngày nay quá mệt rồi" Ân Niệm Yên nằm xuống ngủ một giấc đến khuya, tỉnh dậy cả người mệt mỏi, định thần lại mới biết mình bị ốm, người bắt đầu nóng lên.

"Tri Họa, Tử Họa...."

"Chủ Tử, người tỉnh rồi... chủ tử không khỏe sao? Nô tỳ mời Thái Y đến" Tri Họa sợ hãi nói, chủ tử ra chuyện gì thì bọn họ xong rồi.

"Không cần, Tử Họa lấy thuốc hạ sốt đến đây, Tri Họa lấy cho ta chén nước ấm, ai dám để người khác biết, lập tức cút khỏi Bích Tiêu Cung" nàng tin tưởng thuốc trong Thương Thành hơn, huống chi chỉ là bị sốt nhẹ, không có gì nguy hiểm.


Uống xong một viên dược, Bạch Thược tự mình nấu cháo trắng cho nàng ăn, vừa ăn vừa xuất mồ hôi, lau dọn sạch sẽ, Ân Niệm Yên ngủ đến sáng, tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng người còn yếu, nàng không dám ra ngoài, hôm nay thỉnh an chỉ có thể cáo ốm.

Tiểu Hỉ Tử trở về, đi theo còn có Hàn ma ma với một đống bổ dưỡng dược liệu trong tay "Hoàng Hậu nương nương lo lắng Hoàng Quý Phi nương nương, nên tự mình chọn một ít bổ dưỡng dược liệu đưa đến, hi vọng Hoàng Quý Phi sớm tốt lên".

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, bổn cung chỉ bị cảm nắng, thân mình có chút suy yếu, không có gì quá nghiêm trọng, xin Hoàng Hậu an tâm".

"Nếu vậy Lão nô trở về phục mệnh" Hàn ma ma cung kính hành lễ, trở lại Phượng Tê Cung nhưng bên trong có nhiều phi tần đến thỉnh an, nàng chỉ đợi người tan đi mới bước vào đáp lời.
"Nghe nói Hoàng Quý Phi tối qua nóng lên, nhưng không gọi Thái Y, chỉ uống thuốc viên có sẵn, sáng hôm nay người đã tốt hơn, nhưng người còn chút suy yếu, lão nô nhìn cần vài ngày tỉnh dưỡng đâu".

"Cũng khó trách, hơn tháng nay Hoàng Quý Phi căng da đầu đối mặt nhiều chuyện, lại nhìn thấy cảnh bi thương, ngã bệnh là chuyện sớm muộn, nếu không bệnh sợ là nguy hiểm đâu, làm nữ nhân đã khổ, là Đế Vương nữ nhân càng khổ hơn" may mắn nàng nhìn thấy rõ ràng, bằng không kết cục không khác gì Dung Phi là mấy, ít ra Dung Phi đi được thể diện.

Hậu cung người mừng thầm khi nghe Hoàng Quý Phi cáo ốm, có người còn cầu cho Ân Niệm Yên trực tiếp cùng Dung Phi làm bạn mới tốt đâu.

Thiên Ân Điện bên trong chính là mây đen kín trời, Tỉnh đế không biết có bao nhiêu lần tức giận, thứ tốt đều quăng vỡ nát, cuối cùng Dương Trung nhịn không được quỳ xuống bẩm báo "Hoàng Thượng, nô tài nhận được tin, nói Hoàng Quý Phi hai trước trước nóng lên, nhưng không cho người gọi Thái Y, càng không cho thân tín ra ngoài, chỉ âm thầm uống thuốc viên có sẳn, chỉ có Tiểu Hỉ Tử được đến Phượng Tê Cung cáo bệnh, sau đó Bích Tiêu Cung đống cửa không ra".
"Khốn kiếp.... Trẫm dưỡng một đống vô dụng các ngươi làm gì? Hai ngày trước... hôm nay trẫm mới biết... còn quỳ đó làm gì? Không đi xem thế nào?" Tỉnh đế tâm tình không tốt, người chịu khổ không chỉ nô tài bên cạnh, tiền triều, hậu cung đều bị mắng như nhau, khổ nổi không ai biết tại sao Hoàng Thượng hơn tháng nay dễ dàng phát giận, Dương trung là trường hợp ngoại lệ.

Dương Trung nhìn Bích Tiêu Cung cửa đóng then cày, trong lòng kêu khổ không thôi, hắn uống ba tất lưỡi lên hỏi, kết quả chỉ có một câu 'Hoàng Quý Phi đang dưỡng bệnh'.

Trở Lại Thiên Ân Điện, Dương Trung đúng sự thật báo lại, còn lớn mật nói ra suy nghỉ của mình "nô tài to gan phỏng đoán, thời gian gần đây Hoàng Quý Phi nương nương lao tâm quá độ, nên mới phát sốt, thân thể yếu đi, Nương nương cần thêm thời gian nghỉ ngơi, giải tỏa tâm tình".
Tỉnh Đế nhìn ra ngoài cửa sổ, Dương Trung nói đúng, Niệm Nhi quá áp lực, Hậu cung liên tiếp làm tang sự, nàng chắc chắn chịu ảnh hưởng không nhỏ, Hắn cùng Niệm Nhi nên chọn thời gian ngồi xuống nói chuyện, nếu còn như vậy nữa, sợ là Niệm Nhi chỉ là Đại Hưng Hoàng Quý Phi, mà không phải hắn sủng phi nữa rồi.

"Dương Trung, báo xuống dưới, cho người chuẩn bị sau một trăm ngày của Thái hậu, trẫm muốn đi thu săn năm ngày, từ Tam Phẩm trở lên đều đi, Ân gia người phải được ưu tiên".

"Nô tài đi ngay" cuối cùng cũng có kết quả a....

Hôm sau Hậu cung từng người ngoan ngoãn đến Phượng Tê cung thỉnh an, một đám bắt đầu buông lời ninh bợ, chỉ mong có tên mình trong danh sách người được đi theo.

"Tần thiếp nghỉ chỉ cần Hoàng Quý Phi cầu xin Hoàng Thượng, thì chúng ta sẽ được theo thôi, không biết Hoàng Quý Phi có rộng lượng giúp chúng ta một phen không?".
"Đúng vậy, chúng thần thiếp chưa từng đi săn thú, thật muốn một lần mở mang tầm mắt" Từ Mỹ Nhân dịu dàng nói, thái độ là đứng về phía Sương Quý Tần bên này.

"Sương Quý Tần, cùng Từ Mỹ Nhân học bao lâu Đại Hưng cung quy đều không nhớ, vậy ở lại trong cung học tiếp đi, Thánh Ý ai có thể sửa? Các ngươi muốn khó xử bổn cung? đi.. chính là chọc Hoàng Thượng tức giận, không đi... chính là lòng dạ hẹp hòi? Một chút tiểu tính kế, ngươi tốt nhất nên vứt đi.

"Hoàng Quý Phi không muốn giúp liền thôi, cần gì quanh co đâu" Phù Sương không cam tâm bị bỏ qua, nàng là tôn quý Trưởng công chúa, nhưng bước vào Đại Hưng hậu cung lại mờ mịt không người biết đến, làm sao nàng ta cam tâm đâu.

"Hỗn xược... trẫm xem Hoàng Hậu quá nhân từ với các ngươi đi" Tỉnh Đế bước vào cửa đã nghe người vô lễ với hắn Niệm Nhi, còn trắng trợn khiêu khích, thật không biết sống chết.
"Thần thiếp, tần thiếp không dám" Hoàng Hậu dẫn đầu đám người quỳ xuống thỉnh tội.

"Đứng lên đi, Sương Quý Tần nhiều lần quy phạm cung quy, bất kính địa vị cao phi tần, hàn vì Tần, Nguyện lệ giảm một nữa, Từ Mỹ Nhân hàn vì bát phẩm bảo lâm, cấm túc ba tháng, lập tức đưa người đi cho trẫm".

"Hoàng Thượng..." hai người không thể tin tưởng nhìn Tỉnh Đế, không phải Hoàng Quý Phi thất sủng sao? Sao có thể a...

Dương Trung mời hai người rời đi, Tỉnh Đế nhìn một đám nữ nhân phía dưới "Các ngươi xem Hoàng Quý Phi vị phân chỉ nhiều hơn các ngươi vị phân vài chữ thôi sao? Hoàng Quý Phi cáo ốm các ngươi không quan tâm, còn cùng nhau hợp sức mỉa mai chống đối, muốn phản sao?"

"Thần thiếp, tần thiếp không dám".

"Các ngươi có cái gì không dám? Được rồi... tan đi, trong thời gian tang kỳ, ai dám gây chuyện, thì đừng trách trẫm không nghỉ tình xưa".
"Thần thiếp, tần thiếp cáo lui" Ân Niệm Yên ngoan ngoãn giữ đúng lễ nghĩa, làm cho Tỉnh đế khó chịu hơn, yên tỉnh như vậy làm gì chứ, không phải trước kia cao ngạo lắm sao?

"Trẫm đến cùng Hoàng Hậu bàn bạc hướng đi của Tứ công chúa, Niệm Nhi ngồi lại nghe chút đi, hai người các nàng nói xem ai có tư cách nuôi dưỡng Tứ công chúa đâu?" Tỉnh đế miệng thì hỏi nhưng mắt thì nhìn Ân Niệm Yên.

"Chuyện nầy muội muội thấy sao?" Hoàng Hậu cũng lấy không ra, Tứ Công chúa tính tình quá nhút nhát, khác hẳn trước kia, giống như bị ngược đãi lâu ngày, sáu tuổi nhưng sợ người lạ, rất khó gần người lạ, kể cả nàng cũng không dám dưỡng.

"Tính Tình của Tứ công chúa có chút khó dưỡng, dưỡng mẫu nhất định phải thật lòng yêu thương nàng mới được, Từ lúc Dung Phi không có, Hoàng Tiểu Nghi âm thầm chăm sóc Tứ Công chúa, còn đến tìm thần thiếp xin giúp đỡ, nói chỉ muốn có một cái nữ nhi làm bạn sớm tối, thần thiếp âm thầm quan sát mấy ngày nay, thấy không có gì không tốt, nhưng lòng người dễ đổi, sợ tiến cử không đúng người, chỉ tội cho Tứ công chúa".
Hoàng hậu gật đầu tiếp lời "mấy ngày nay Hoàng Tiểu Nghi hết lòng chăm sóc, Tứ công chúa lại cùng nàng ấy thân cận, bất quá vị phân có chút thấp, thần thiếp mới bỏ qua, nhưng nhìn lại hậu cung khó tìm ra được người thích hợp".

"Hoàng gia người làm việc không tồi, trung thành tận tâm, Hoàng gia nữ quyến từ tâm, giúp đỡ dân chúng đói khổ, nếu Hoàng Tiểu Nghi là người thích hợp, trẫm thăng nàng ta vì Tiệp Dư, chuyển đến Túc Vân Các đi, nơi đó rộng rải, ở được nhiều người, ngày sau nàng ta không tốt, vậy thay đổi một người là được rồi".

"Hoàng Thượng thánh minh" hai người cùng nhau hành lễ, cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này.

"Thời gian này hai người các nàng vất vả rồi, đợi chuyến đi săn hít thở không khí trong lành, sẽ tốt hơn, trẫm trở về phê duyệt tấu chương".
Tỉnh Đế cùng Ân Niệm Yên một trước một sau rời đi, Tỉnh Đế cố tình đi chậm chờ nàng, hai người cùng nhau trở về, nhưng không ai nói với ai lời nào, Dương Trung âm thầm cầu nguyện, hai vị chủ tử mau hòa hảo như xưa.

Bình Luận (0)
Comment