Thái Thượng Hoàng

Chương 7

Hắn cười, dùng tay kia vỗ vỗ lên trán nhi tử: “Hoàng nhi có tâm, quả nhân thực thích.” Dừng một chút, hắn nghiêng đầu nói: “Hoàng nhi đưa bất cứ thứ gì, phụ hoàng tự nhiên là thích rồi.”

Thân hình luôn luôn tạo cảm giác áp bách của thái tử quỳ trên mặt đất, ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy nhu thuận đến an lòng, như hổ con lộ ra ý cười.

Ân, người trẻ tuổi như thế đã có dã tâm cùng quyết đoán không sợ hãi điều gì, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không lo lắng, cứ như thiên hạ này chỉ cần dễ dàng là có thể giẫm xuống dưới chân.

Hắn có hơi chút muốn nói, kỳ thật không cần kiện áo choàng hay là gì hết để mang đến cho hắn niềm vui, chỉ là tay nắm tay đơn giản như thế này đã đủ cho hắn cảm thấy thực ấm lòng. Mọi người đều nói nhà đế vương bạc tình bạc nghĩa, cho dù có bạc thế nào, thiên tính khắc trong xương cốt vẫn là diệt không hết được.

Sở Liệt ngẩng đầu nhìn lên, sắc nhãn đồng (con ngươi) là sắc mực tinh khiết nhất, dường như có một thoáng hỗn loạn rồi từ từ bình thản chìm xuống, hoàn mỹ che đi nét phách lệ ngày thường. Cảnh xuân mênh mông trong nét mực, gương mặt thô ráp mà nóng bừng cọ cọ trên mu bàn tay hắn, hoàn toàn giống như một dã thú to lớn đang làm nũng.

Thật sự là một…con hổ con, có nhi tử như vậy, rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh của hắn đây?

Hắn một đời đế vương, lại chưa bao giờ có ước mong gì mãnh liệt. Chỉ cầu ngòi bút của nhóm sử quan đừng quá độc ác, để cho hắn đừng lưu một thanh danh quá khó nghe là được rồi. Không cầu công lao chỉ cầu đừng sai lầm, cứ xem một lịch đại vương triều nếu muốn tiếng tăm vang dội, trừ bỏ khai quốc đế vương, đại khái chính là hôn quân hoặc là vong quốc quân (vua mất nước).

Làm hôn quân thì dễ, nhưng làm một hoàng đế để cho hậu nhân phải nhớ rõ gọi được tên mới thật khó, hắn không dám mơ điều này, nhưng nhi tử của hắn thì có.

“Phụ hoàng, mấy hôm nay người đã gầy không ít, nhi thần bồi người đi tị thử sơn trang (nơi nghỉ mùa hè) tu dưỡng vài ngày điều dưỡng thân mình, có thể chứ?”

Hắn như thế nào không biết là mình gầy? Bất quá người đến mùa xuân thì khó tránh khỏi ngủ ít đi, gầy yếu một chút cũng bình thường. Hắn rút tay, che miệng ngáp một cái, xuân ý rã rời a…

“Cũng tốt, bất quá quả nhân tự mình đi là được, ngươi mới giám quốc không bao lâu, giờ là lúc không thể rời đi.”

Hài tử, quả nhân biết ngươi bận rộn, lão phụ cũng không ngại ngươi nhìn. Có điều thân xương cốt già này của ta nếu chỉ phao phao ôn tuyền (tắm nước nóng) thì còn được, đi cùng ngươi lại gặp đao quang kiếm ảnh thì coi như xong.

………

Kế hoạch đi núi phao ôn tuyền bị gác lại.

Sở Tang cảm thấy có chút ủy khuất, nguyên nhân bị gác lại kỳ thật rất đơn giản, thái phó của hắn, đại nho nổi danh nhất Khánh quốc muốn đến gặp hắn.

Thôi được, tôn sư trọng đạo là truyền thống hoàng gia, vì thế hắn chờ. Chờ từ đầu tháng đến cuối tháng, chờ cho thịt quanh viền mặt của hắn bị ngự thiện phòng dưỡng đến rớt xuống cổ, lão thái phó vẫn chưa đến.

“Bệ hạ, bởi vì lão thái phó tuổi tác đã cao, không thể không làm chậm hành trình…”

“Không có việc gì, lão nhân gia mà.” Hắn rất khoan dung ngồi trên long ỷ, rèm ngọc buông trước miện quan đung đưa, hoàn mỹ che đi khóe mắt run rẩy: “Nếu sau này chúng ái khanh đều có lòng như Mạnh lão thái phó, quả nhân cũng    được an ủi.”

Mạnh Thu Bạch, nguyên lão bốn triều, lòng son dạ sắt, học phú năm xe…Hơn nữa, rất trường thọ.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy cung kính của văn võ triều thần, Mạnh lão thái phó đầu tiên là đứng ở cửa đại điện kích động cùng hoàng đế bệ hạ nhìn sâu vào mắt nhau một trận. Ngay lúc hắn nghĩ mình hẳn sẽ cùng thái phó nhìn nhau đến sông cạn đá mòn sấm sét nổ ra, thái phó mới chậm rãi run rẩy, run rẩy chậm rãi lại gần.

Hắn nhìn mà mí mắt nhảy lên một cái, vội nói: “Liệt nhi, đến đỡ Mạnh thái phó.”

Lão nhân gia khuôn mặt khô quắt như vỏ quýt nhìn không ra biểu tình, nhưng ánh mắt vẫn còn sắc bén: “Cựu thần muốn tự mình đi đến.”

Sở Tang thật muốn ôm trán thở dài, lão sư, ngài ngàn vạn lần đừng ở trên Kim Loan điện của ta mà té xỉu a.

Mạnh lão thái phó đương nhiên không té xỉu, mà là dùng lễ đúng quy củ hướng hắn quỳ lạy, thanh âm như chiêng đồng bị vỡ vang lên: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hắn nhìn lão nhân gia quỳ rạp dưới điện tập tễnh mà loạng choạng đứng lên, hơi thở mong manh phì phò.

Ân, nhớ rõ hơn hai mươi năm trước, Mạnh thái phó cũng là bộ dạng hơi thở mong manh như thế, nhưng không chỉ lâu dài hữu lực mà còn kéo mãi không thôi, hiện giờ vẫn còn có thể cất tiếng.

Hơn hai mươi năm trước, hắn vẫn là tiểu thiếu niên không biết trời cao đất rộng, mà Mạnh thái phó đã là đại nho qua tuổi tám mươi.

Hơn hai mươi năm sau, hắn đã muốn già, thế nhưng Mạnh lão thái phó…sao lại vẫn hệt như thế kia?

Đưa lão nhân gia đến noãn các (buồng sưởi ấm), dâng trà lên, tiểu cung nữ vẫn một mực theo giúp Mạnh lão thái phó thuận khí hồi lâu, lão nhân gia mới lấy lại sức, khuôn mặt như vỏ quýt cuối cùng cũng có chút tươi sáng, nhìn Sở Tang, khó nhịn được kích động: “Thật tốt, thật tốt…bệ hạ, chớp mắt, bệ hạ đã trưởng thành như vậy, thật tốt…cựu thần nhớ đến năm đó từ biệt, tưởng đã không còn cơ hội gặp lại bệ hạ.”

Nói xong, thái phó thế nhưng nước mắt già nua bắt đầu tung hoành, hắn vội an ủi: “Thái phó thân thể tốt như vậy, sống thêm hai mươi năm cũng không thành vấn đề, đến lúc đó lại có thể thấy tôn tử của quả nhân trưởng thành.”

Hắn hiện tại đã lớn tuổi, hiểu rõ nhất tâm tính các lão nhân, an ủi đương nhiên là phải nhắc đến cốt nhục.

“Bệ hạ, thời gian của cựu thần đã không còn nhiều…” Thái phó run run tay làm trong nếp nhăn mang theo thêm nhiều nước mắt, miệng lẩm bẩm không rõ lời.

Nếu hắn nhớ không lầm, hơn hai mươi năm trước thái phó cũng đã đem câu này mỗi ngày dắt theo bên miệng, nghe đến mức lỗ tai hắn phồng rộp, hiện giờ vết rộp còn ở đây, hắn theo bản năng sờ sờ vành tai, húng hắng giọng.

“Bệ hạ, cựu thần lần này đến, là có chuyện không thể không nói…” Lão thái phó ánh mắt bình tĩnh nhìn hoàng đế, trực tiếp đánh trúng vấn đề hỏi: “Bệ hạ, thái tử điện hạ có ý tước phiên, có phải hay không?”
Bình Luận (0)
Comment