Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch)

Chương 24 - Công Pháp Không Trọn Vẹn (2)

- Mấu chốt nhất là, thiếu khẩu quyết tâm pháp, cũng dẫn đến môn kiếm quyết này mất đi kiếm ý truyền thừa hạch tâm nhất, cho dù cưỡng ép tu đến cuối cùng, hiệu quả cũng không mạnh hơn những công pháp khác, ngược lại sẽ hao phí thời gian dài cùng tinh lực, có thể nói là tốn công mà không có kết quả...

Nói đến đây, Từ Phong chỉ sợ Vân Mộng Chân bất mãn, lần nữa giải thích nói.

- Ta cũng không nghĩ tới Bạch Nhạc lại chọn trúng Linh Tê Kiếm Quyết, trở về ta làm chủ để hắn đi Truyền Pháp điện lựa chọn một môn công pháp khác.

- Bạch Nhạc là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, nên xử lý như thế nào là chuyện của các ngươi, ta chỉ quan tâm lúc nào có thể tìm được Thông Thiên Ma Quân mà thôi.

Thần sắc của Vân Mộng Chân lộ ra mấy phần đạm mạc, tiện tay lấy ra một viên thuốc ném cho Từ Phong.

- Cho hắn ăn vào, chờ hắn tỉnh lại, mang hắn đến gặp ta.

Nói xong, lúc này Vân Mộng Chân mới quay người rời đi.

Bạch Nhạc đã mệt đến sức cùng lực kiệt, cho dù có đan dược trợ giúp, cũng không phải nhất thời bán hội có thể khôi phục, Vân Mộng Chân cũng không có kiên nhẫn chờ ở chỗ này.

Từ Phong có chút run lên, nhìn Vân Mộng Chân rời đi, lúc này mới vội vàng cho Bạch Nhạc ăn đan dược.

Đừng nhìn Vân Mộng Chân biểu hiện rất lạnh lùng, nhưng có viên thuốc này, đã đủ để chứng minh thái độ của Vân Mộng Chân.

Sau khi ăn đan dược, qua tầm một nén nhang thời gian, Bạch Nhạc mới tỉnh lại.

- Từ trưởng lão?

Nhìn thấy Từ Phong, Bạch Nhạc cũng giật nảy mình, vội vàng từ dưới đất bò dậy.

- Ngươi tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết?

Nhìn Bạch Nhạc, Từ Phong trầm giọng hỏi.

- Vâng!

Bạch Nhạc nhẹ gật đầu, thận trọng hỏi.

- Đệ tử tối dạ, là đệ tử tu luyện có vấn đề gì sao?

- Ngươi rất tốt!

Từ Phong khoát tay áo, giải thích nói.

- Chỉ là môn công pháp này rất khó nhập môn, lão phu thấy ngươi tu hành không dễ, đặc cách cho ngươi vào Truyền Pháp điện lựa chọn một môn công pháp khác!

- Đa tạ Từ trưởng lão!

Bạch Nhạc nghe vậy đại hỉ, chỉ là trong lòng xoay chuyển, lần nữa mở miệng nói.

- Từ trưởng lão, đệ tử không sợ chịu khổ, tạm thời còn không muốn thay đổi công pháp, chỉ là... Nghe nói biệt viện dưới Linh Hà Phong đối với tu luyện rất có trợ giúp, không biết đệ tử có thể dùng cơ hội thay đổi công pháp lần này, đổi lấy một gian biệt viện hay không?

Nghe vậy, Từ Phong cũng không nhịn được âm thầm gật đầu, sự tình đệ tử Tạp Vụ Điện ăn mảnh, hắn tự nhiên cũng có nghe thấy, chỉ là không thèm để ý mà thôi.

Hơn nữa, Bạch Nhạc nếm thử qua đau đớn khi tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, lại còn nguyện ý kiên trì, có thể thấy được tâm hướng đạo kiên quyết, như thế cũng làm cho ấn tượng của Từ Phong đối với Bạch Nhạc càng tốt hơn mấy phần.

Lại thêm Vân Mộng Chân, Từ Phong tự nhiên không ngại giúp Bạch Nhạc một tay.

- Việc nhỏ mà thôi, lát nữa ngươi trực tiếp đi Linh Hà Phong, nói là lão phu cho ngươi đi chọn lựa biệt viện ở lại.

- Đa tạ Từ trưởng lão!

Trong lòng Bạch Nhạc cuồng hỉ, lập tức khom người vái chào, lần này cảm tạ ngược lại là chân tâm thật ý.

- Không cần đa lễ, Vân tiên tử còn có một số sự tình liên quan tới Thông Thiên Ma Quân muốn hỏi ngươi, ngươi nhanh qua gặp Vân tiên tử đi, sự tình khác không cần để ý.

- Vân tiên tử, ngươi tìm ta?

Lần nữa bước vào chỗ ở của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc thành thành thật thật hành lễ.

- Loại chuyện tu luyện này, không phải liều mạng sẽ hữu dụng, coi như ngươi làm mình mệt mỏi chết, cũng không có khả năng trong vòng ba tháng mở ra Linh Phủ.

Vân Mộng Chân xoay người lại nhìn Bạch Nhạc, khinh miệt châm chọc nói.

Từ Phong không rõ vì cái gì Bạch Nhạc liều mạng như vậy, nhưng nàng lại biết.

Mặc dù trong lòng có chút động dung vì Bạch Nhạc kiên trì cùng chấp nhất, nhưng ngoài miệng lại tuyệt đối không chịu thừa nhận, hơn nữa không biết tại sao, chỉ cần gặp Bạch Nhạc, nàng sẽ rất khó khống chế tâm tình của mình.

Nghe Vân Mộng Chân nói, Bạch Nhạc tự nhiên rõ ràng buổi sáng mình kiệt sức bị Vân Mộng Chân thấy được, sắc mặt lộ ra một tia xấu hổ, chỉ là nghĩ lại, dáng vẻ càng chật vật của Vân Mộng Chân mình cũng không phải chưa thấy qua, trong lòng lập tức thăng bằng rất nhiều.

Dù sao nơi này cũng không có người khác, Vân Mộng Chân nói chuyện khó nghe, hắn cũng lười giả vờ giả vịt.

- Ngươi gọi ta tới, sẽ không chỉ vì đả kích ta chứ?

Bạch Nhạc trợn trắng mắt, tức giận hỏi lại.

- Thanh kiếm bên người Thông Thiên Ma Quân kia, ngươi có thấy qua hay không?

Nói đến chính sự, sắc mặt của Vân Mộng Chân cũng ngưng trọng hơn mấy phần.

Trước đó tu vi của nàng không có hoàn toàn khôi phục, không cảm ứng được khí tức của Côn Ngô Kiếm cũng không quá để ý.

Thế nhưng cả ngày hôm qua, Vân Mộng Chân tự mình bay vào phía sau núi điều tra, lại vẫn không cảm ứng được khí tức của Côn Ngô Kiếm, kết quả này lập tức để Vân Mộng Chân bất an.

Dù sao lúc trước nàng một đường đuổi theo Thông Thiên Ma Quân không thả, chính là vì đoạt lại Côn Ngô Kiếm, bây giờ bỏ ra cái giá lớn như vậy, lại không thể tìm về Côn Ngô Kiếm, kết quả này, quả thực khiến Vân Mộng Chân có chút khó mà tiếp nhận.

Bình Luận (0)
Comment