Mặc dù trong phòng bố trí không xa hoa, nhưng lại lộ ra mấy phần tinh xảo, vô luận là đồ dùng trong nhà hay vật dùng tu luyện đều đầy đủ mọi thứ. So với phòng nhỏ của Bạch Nhạc trước đó, điều kiện nơi này quả thực là Thiên Đường.
Ở trong phòng dạo qua một vòng, rất nhanh Bạch Nhạc liền bình tĩnh lại, hắn biết rõ hết thảy bắt nguồn từ cái gì.
Mặc dù bây giờ mượn mấy phần vận khí đạt được Từ trưởng lão thưởng thức, nhưng cuối cùng, thực lực của mình mới là mấu chốt nhất.
Trong thời gian ngắn, người khác không rõ quan hệ của mình và Từ trưởng lão, tự nhiên không dám tùy tiện động thủ. Nhưng thời gian dài, giấy chung quy không gói được lửa, nghĩ đến vị Từ trưởng lão kia cũng sẽ không thật chú ý tới sự tình của tiểu nhân vật như mình, nếu không thể biểu hiện ra đầy đủ tiềm lực và giá trị, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị đào thải ra ngoài.
Muốn không bị đào thải, biện pháp duy nhất là nắm chặt hết thảy thời gian cùng cơ hội tu luyện.
Cổ tay khẽ đảo, bội kiếm tới tay, có kinh nghiệm tối hôm qua, chỉ trong khoảnh khắc, Bạch Nhạc lần nữa bày ra thức mở đầu của Linh Tê Kiếm Quyết.
Không giống thời điểm ở phòng nhỏ, cơ hồ là trong nháy mắt, Bạch Nhạc liền cảm nhận được vô số linh khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể mình, trình độ dẫn linh so với trước đó, chí ít đề cao ba đến năm lần.
Mặc dù thống khổ cũng theo đó tăng lên, nhưng kết quả này vẫn để Bạch Nhạc cao hứng không ngậm miệng được.
Khổ một chút thì sợ cái gì, chỉ cần có hiệu quả, cho dù Bạch Nhạc đau đến chết đi sống lại, cũng sẽ không lùi nửa bước.
Hơn nữa, từ khi nắm chặt kiếm, Bạch Nhạc liền ẩn ẩn cảm giác được, tựa hồ trong cõi u minh có một thanh âm nói với mình, đây mới là con đường thích hợp mình nhất!
Cho nên cho dù biết rõ tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết cực kì gian nan, nhưng Bạch Nhạc không có ý nghĩ từ bỏ chút nào.
Tất cả thành công đều không phải ngẫu nhiên, tu hành càng không được đầu cơ trục lợi.
Mặc dù Bạch Nhạc chỉ là một tiểu nhân vật không có nhiều kiến thức, nhưng đối với điểm này nhìn càng thêm thấu triệt hơn những thiên tài khác.
Trong cơ thể Bạch Nhạc có linh lực, hơn nữa thậm chí không yếu hơn đệ tử ngoại môn bình thường khác, có thể tập sát Cát Chí Dương là chứng cứ rõ ràng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, cỗ lực lượng này kỳ thật không phải thuộc về Bạch Nhạc, nó đến từ Vân Mộng Chân, đến từ Thông Thiên Ma Công mơ mơ hồ hồ tự động vận hành.
Mà như thế, Bạch Nhạc tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, trước nhất muốn làm, cũng không phải tăng cường linh lực trong cơ thể, mà là những linh lực ở trong cơ thể mình, thông qua phương thức dẫn linh, triệt để hóa thành lực lượng thuộc về hắn.
Linh Tê Kiếm Quyết rất khó nhập môn, cái này cũng không phải chỉ là nói suông.
Nếu như không có Vân Mộng Chân, trong cơ thể không có linh lực, cho dù Bạch Nhạc lại điên cuồng tu luyện như thế nào, thì so với những đệ tử khác tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết cũng nhanh không được bao nhiêu, càng không có khả năng biểu hiện loá mắt như thế.
Đây là vận khí, nhưng vận khí không có khả năng vĩnh viễn nương theo ngươi!
Cho nên Bạch Nhạc biết rõ tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết gian nan, cũng không muốn thay đổi công pháp. Bởi vì hắn rõ ràng hơn ai hết, mình thiếu sót nhất là căn cơ và nội tình, mà những cái này chỉ Linh Tê Kiếm Quyết mới có thể mang đến cho hắn.
Nếu như có thể, Bạch Nhạc không muốn ra ngoài tìm kiếm tốn thời gian.
Đáng tiếc, hắn không có quyền lợi lựa chọn, vô luận là Linh Tê Kiếm Tông phân công xuống nhiệm vụ, hay Vân Mộng Chân yêu cầu, hắn đều không có tư cách cự tuyệt.
Trời vừa tảng sáng, Bạch Nhạc liền bị ép đi theo những đệ tử ngoại môn khác tràn vào hậu sơn.
Đệ tử ngoại môn, nói trắng ra thì ngoại trừ có được linh lực, thì không khác người bình thường quá lớn, muốn lục soát cả dãy núi, nhất định phải triệt để phân tán ra.
Kể từ đó, đại đa số đệ tử ngoại môn đều lựa chọn người quen kết bạn mà đi.
Về phần Bạch Nhạc, bản thân vừa mới gia nhập ngoại môn, tự nhiên không có ai quen thuộc, ngược lại là Dương Nghiên hôm qua vừa mới quen biết kéo hắn vào trong đội ngũ.
- Dương sư huynh, chúng ta rất bội phục thực lực của ngươi, thế nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện kéo một tiểu gia hỏa vào cản trở a?
Bên Dương Nghiên hết thảy chỉ có bốn người, mỗi một cái đều là nhân vật nổi danh trong ngoại môn, quét mắt liền có thể nhìn ra Bạch Nhạc vừa mới bước vào Dẫn Linh cảnh không bao lâu, lúc này liền có người lạnh lùng phản đối.
- Đinh sư đệ, lời này của ngươi sợ là không đúng.
Dương Nghiên nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng.
- Lần này chúng ta lên núi, cũng không phải săn giết Yêu thú, mà là tìm kiếm manh mối của ma đầu, mặc dù thực lực của Bạch sư đệ không cao, nhưng ai dám nói, người may mắn phát hiện đầu mối, sẽ không phải là Bạch sư đệ?
Trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông cũng không nói rõ người muốn tìm là Thông Thiên Ma Quân, nhưng đã dặn dò qua, nếu như gặp phải đối phương, đệ tử ngoại môn tuyệt đối không thể cậy mạnh động thủ, chỉ cần phát ra tín hiệu đã là công lớn.
Kể từ đó, chính như Dương Nghiên nói, càng quan trọng hơn có lẽ là vận khí, mà không phải thực lực.