Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch)

Chương 32 - Lấy Ơn Báo Oán (2)

Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Nhạc lần nữa hiện ra hình ảnh khi Thông Thiên Ma Quân nói muốn thu mình làm đồ đệ từng nói.

- Nhớ kỹ, vi sư đạo hiệu Thông Thiên, chính là đệ nhất Ma Quân của thế gian này!

Đệ nhất Ma Quân của thế gian, chỉ là cái tên này, cũng đủ để uy hiếp thiên hạ.

Nhẹ nhàng chỉ, một con quỷ đồng ở bên cạnh Âm Dương Quỷ Đồng lập tức nhào tới trên người Bạch Nhạc, hung hăng cắn xé huyết nhục trên người Bạch Nhạc, trong chốc lát hắn đã máu thịt be bét.

- Nói đi, ngươi biết gì, nói hết ra toàn bộ, ta cam đoan sẽ không tiết lộ nửa chữ, hơn nữa có thể thả ngươi an toàn rời đi.

Để quỷ đồng cắn xé huyết nhục Bạch Nhạc là uy hiếp, đáp ứng thả hắn rời đi, tự nhiên là lợi dụ.

Thời khắc sinh tử, Âm Dương Quỷ Đồng không tin thiếu niên trước mặt này còn có thể chống đỡ được.

Giờ khắc này, trong lòng Bạch Nhạc cũng rất rõ ràng, đã chân chính đến sống chết trước mắt, chỉ cần có một câu nói không đúng, sẽ bị quỷ đồng nuốt vào, hài cốt không còn.

Lườm những người khác một cái, Âm Dương Quỷ Đồng sâm nhiên nói.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ giết chết mấy người này diệt khẩu, lời ngươi nói, vào tới tai ta, tuyệt đối sẽ không có một chữ tiết ra ngoài.

Bạch Nhạc lạnh cả tim, nhưng trải qua đoạn thời gian này, hắn rốt cục bình tĩnh lại.

Tính tình của Bạch Nhạc vốn là như thế, càng nguy hiểm, hắn sẽ càng tỉnh táo, nếu không chỉ sợ hắn đã không sống đến bây giờ.

- Đợi một chút!

Nhìn thấy Âm Dương Quỷ Đồng chuẩn bị lệnh quỷ đồng đi giết đám người Dương Nghiên để thủ tín với hắn, Bạch Nhạc rốt cục mở miệng nói.

- Ta biết có hạn, cũng không có gì phải giấu diếm, bất quá, ngươi muốn ta nói cho ngươi biết, nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng không thèm quan tâm hỏi, chỉ cần Bạch Nhạc chịu nói ra manh mối, hắn không quan tâm đáp ứng bất kỳ điều kiện gì.

- Thả bọn hắn!

Sắc mặt Bạch Nhạc trầm như nước, chậm rãi mở miệng nói.

- Cái gì?

Hắn nói ra lời này, đừng nói Âm Dương Quỷ Đồng, cho dù là đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân cũng không nhịn được lộ ra vẻ chấn kinh, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, sống chết trước mắt, Bạch Nhạc yêu cầu lại là một điều kiện như thế.

- Ta nói, trước thả bọn hắn!

Bạch Nhạc lập lại lần nữa, bình tĩnh nói.

- Những người này coi khinh ngươi như thế, ngươi chẳng những không giết bọn hắn, còn muốn cứu bọn hắn?

Âm Dương Quỷ Đồng hơi kinh ngạc nhìn Bạch Nhạc, thần sắc tràn đầy không hiểu.

- Chỉ cần mình không hèn hạ, người bên ngoài nhìn như thế nào, lại có quan hệ gì?

Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh trả lời.

- Bọn hắn xem thường ta, nhưng không có hại ta, nếu bởi vì một hai câu, liền muốn trả thù giết người, vậy so với những ma đầu xem mạng người như cỏ rác như các ngươi, lại có gì khác biệt?

- Ma đầu? Hắc! Ngươi cho rằng những ngụy quân tử chính đạo này, cùng ma đạo khác nhau ở chỗ nào? Bọn hắn chỉ là càng vô sỉ hơn mà thôi.

Âm Dương Quỷ Đồng khinh thường nhìn mấy người, cười lạnh nói.

- Đó là sự tình của bọn họ, chí ít ta không phải.

Bạch Nhạc vẫn không có ý tứ nhượng bộ, cố chấp trả lời.

- Ta chỉ để ý ta là hạng người gì, liên quan gì tới người khác.

Những lời này, chẳng những để đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cho dù là Âm Dương Quỷ Đồng cũng động dung.

Hắn gặp quá nhiều cái gọi là cao nhân chính đạo, nhưng lại là lần thứ nhất nhìn thấy người có khí khái như Bạch Nhạc!

Sống chết trước mắt, không phải ai cũng có thể làm được.

- Bạch sư đệ, trước đó là ta không đúng, ngươi không cần như thế! Muốn chết, chúng ta cùng chết là được!

Trong mắt lộ ra vẻ kiên nghị, Dương Nghiên mở miệng nói.

- Ma đầu, không cần giả mù sa mưa, mười năm trước, thời điểm ở Duyện Châu, ta vốn nên chết rồi, có thể sống lâu mười năm, đã là ta lợi nhuận.

Nói tới sự tình Duyện Châu, ánh mắt của Âm Dương Quỷ Đồng lần nữa chuyển sang lạnh lẽo.

- Nguyên lai, ngươi chính là tiểu nhi lúc trước được Từ lão quỷ cứu đi.

- Không sai! Huyết hải thâm cừu, mấy năm nay ta cố gắng tu hành, chính là vì một ngày nào đó có thể giết súc sinh như ngươi!

Gắt gao nhìn chằm chằm Âm Dương Quỷ Đồng, Dương Nghiên cắn răng nghiến lợi mắng.

Mắng như thế, không chỉ vì hả giận, cũng vì đoạn tuyệt đường lui của mình!

Mặc dù hắn có chút tư tâm, nhưng trên bản chất kỳ thật cũng không xấu, Bạch Nhạc còn có thể lấy ơn báo oán, hắn có đạo lý gì nhìn Bạch Nhạc chịu chết, mình thì chạy trốn.

- Bất quá là một tiểu nhi vô năng mà thôi, gia gia chờ ngươi là được.

Âm Dương Quỷ Đồng khinh thường hừ một tiếng, lại không thèm để ý thái độ của Dương Nghiên chút nào.

- Tiểu tử, điều kiện của ngươi, ta đáp ứng!

Trong lúc nói chuyện, bàn tay trảo một cái, ma khí giam cấm mấy người lập tức tán đi, khôi phục tự do cho đám người Dương Nghiên.

- Muốn đi có thể, nhưng tất cả mọi thứ trên người đều phải lưu lại! Đừng nghĩ đến vừa đi liền phát tin cầu cứu.

Âm Dương Quỷ Đồng cười lạnh một tiếng, quỷ đồng bên người bay ra, nhìn chằm chằm mấy người.

Bình Luận (0)
Comment