- Ngươi có thể không biết ta, nhưng không nên không biết cây đao này nha.
Trong bóng đêm, một thanh niên chậm rãi hiện ra thân hình, mặc hoa phục màu tím đen, bên hông phối một viên ngọc bội, khuôn mặt tuấn mỹ, nở nang như ngọc, cả người lộ ra khí tức cao quý, giống như một công tử phú gia.
Nhưng thanh dao găm như mực trong tay kia, lại lộ ra sát ý âm lãnh, khiến người không rét mà run.
Lưỡi đao dài sáu tấc, chuôi đao khắc một con rồng, toàn thân như mực, giống như không có mũi dao, lại sắc bén vô song!
Dạng dao găm này, trong thiên hạ chỉ có một thanh, tên là Dạ Nhận!
- Dạ Nhận! ! !
Trong nháy mắt, Âm Dương Quỷ Đồng biến sắc, cơ hồ không chút suy nghĩ, đồng thời phái mấy quỷ đồng còn lại ra ngoài, cả người hóa thành một tơ máu, vội vàng lao đi.
- Ngươi nghe nói qua, có người ở dưới Dạ Nhận chạy trốn được sao?
Cơ hồ là trong nháy mắt thoại âm rơi xuống, thanh niên kia đã biến mất ngay tại chỗ, phảng phất như trong nháy mắt kéo ra một tàn ảnh, dao găm như mực trong khoảnh khắc đâm xuyên qua xương bả vai của Âm Dương Quỷ Đồng, lẳng lặng chỉ vào cổ họng của hắn.
Sắc mặt của Âm Dương Quỷ Đồng trong nháy mắt trắng bệch, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ không nhúc nhích, phảng phất như một bức tượng.
Nhẹ nhàng thu đao, thanh niên hiển nhiên không lo lắng Âm Dương Quỷ Đồng dám phản kháng, ánh mắt rơi xuống trên người Bạch Nhạc.
- Thế mà còn có một đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, tiểu tử, ngươi và hắn là quan hệ như thế nào?
- Ta bị hắn bắt tới.
Nhìn thấy đối phương bắt Âm Dương Quỷ Đồng như bắt con gà trở về, Bạch Nhạc tự nhiên không dám chạy trốn, thành thành thật thật đi tới.
- Chủ ý rải lời đồn, cũng là ngươi cho hắn?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, thanh niên rất hứng thú truy vấn.
Bạch Nhạc trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi nhẹ gật đầu.
- Phải!
- Có ý tứ!
Thanh niên thu dao găm vào trong tay áo, khoan thai mở miệng nói.
- Ta thích người thông minh, đầu của ngươi tạm thời lưu thêm một thời gian.
Nghe đối phương nói, Bạch Nhạc cũng kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Rất hiển nhiên, nếu vừa rồi hắn không trực tiếp thừa nhận mà chống chế, bây giờ đầu đã bị thanh niên kia chém xuống, loại cảm giác sợ hãi khi đi ở bên bờ sinh tử kia, để Bạch Nhạc vẫn sợ không thôi.
Kỳ thật Bạch Nhạc cũng không phải không có nghĩ tới chống chế, chỉ là những ngày này ở chung với Âm Dương Quỷ Đồng, để hắn hiểu được một đạo lý, những người trong ma đạo thường thường rất đơn giản trực tiếp, so với cái gọi là thân phận gì đó, bọn hắn càng để ý lợi ích.
Muốn từ trên tay bọn họ giữ được tính mạng, biện pháp duy nhất là chứng minh giá trị của mình.
Tu vi của Bạch Nhạc tự nhiên không đáng giá nhắc tới, nhưng có thể trợ giúp Âm Dương Quỷ Đồng nghĩ ra biện pháp rải lời đồn, tự nhiên là có giá trị.
Trong nháy mắt này, Âm Dương Quỷ Đồng cũng bình tĩnh lại, tâm lý không dám có chút may mắn, nhìn thanh niên quỳ xuống.
- Bái kiến Dạ Nhận!
Dạ Nhận, cái này đã là danh tự của thanh dao găm kia, đồng thời cũng là tên của đối phương.
Dạ Nhận không chỉ là một thanh dao găm, còn là một loại truyền thừa, chỉ có chủ nhân đời trước của Dạ Nhận vẫn lạc, mới có thể giao Dạ Nhận đến trong tay người kế nhiệm.
Mỗi một đời Dạ Nhận, đều là thích khách đáng sợ nhất thế gian này.
- Biết rõ quy củ của Dạ Nhận, còn dám đào tẩu... Xem ra ngươi là khi dễ ta còn trẻ.
Ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, Dạ Nhận âm u mở miệng nói.
- Không dám!
Trong nháy mắt, trên đầu Âm Dương Quỷ Đồng chảy ra mồ hôi lạnh.
Mặc dù không dám thừa nhận, nhưng trên thực tế là như thế!
Dạ Nhận lâu không hiện thế, nhìn thấy người nắm giữ chỉ là thanh niên chừng hai mươi tuổi, hiển nhiên thu hoạch được truyền thừa không bao lâu, lúc này hắn mới dám ôm lòng cầu may, ý đồ đào thoát.
Đáng tiếc, thực lực của đối phương lại vượt xa hắn đoán trước.
- Nói đi, Thông Thiên Ma Quân và Côn Ngô Kiếm ở đâu?
Liếc Âm Dương Quỷ Đồng một cái, Dạ Nhận nhàn nhạt mở miệng nói.
Đừng nhìn đối phương tùy ý hỏi, nhưng vô luận là Âm Dương Quỷ Đồng hay Bạch Nhạc đều rất rõ ràng, chỉ cần nói sai một câu, đối phương sẽ không chút lưu tình hạ sát thủ.
- Hắn gặp qua Thông Thiên Ma Quân, cho nên mới có thể biên ra lời nói dối như vậy.
Mồ hôi lạnh chảy ròng, Âm Dương Quỷ Đồng vội vàng nói.
- Ta nguyện lập xuống huyết thệ, toàn lực trợ giúp các hạ cướp đoạt Côn Ngô Kiếm cùng ma công truyền thừa!
Nói xong cũng không đợi thanh niên đáp lời, Âm Dương Quỷ Đồng cắn chót lưỡi, phát huyết thệ!
Hiển nhiên rất hài lòng thái độ thức thời của Âm Dương Quỷ Đồng, Dạ Nhận gật đầu, chuyển qua Bạch Nhạc.
- Thời điểm quyết định đầu ngươi còn có thể lưu lại hay không đã đến, nói một chút đi.
- Ta không biết tung tích của Thông Thiên Ma Quân cùng Côn Ngô Kiếm, nhưng ta nghĩ, tôn giá cũng không phải vì thế mà đến a?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Bạch Nhạc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Dạ Nhận, chậm rãi mở miệng nói.
Một câu nói kia, lại dọa Âm Dương Quỷ Đồng mặt không còn chút máu, nếu không phải Dạ Nhận ở bên cạnh, hắn quả thực hận không thể lăng trì Bạch Nhạc.
Ngươi không muốn sống, cũng không cần kéo ta cùng chết a!