Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch)

Chương 47 - Lấy Thân Làm Mồi (2)

- Nhưng ở mấy ngày trước, đột nhiên có một lời đồn, nói Thông Thiên Ma Quân còn chưa chết, hơn nữa ở trong thung lũng kia...

Những lời này, trước đó Bạch Nhạc đã chuẩn bị qua, tự nhiên không có chút sơ hở nào.

Trọng yếu nhất là, Bạch Nhạc rõ ràng hơn ai hết, giờ phút này Dạ Nhận giấu ở phụ cận, chỉ là lấy thực lực của Từ Phong, căn bản không có cách phát giác Dạ Nhận tồn tại mà thôi.

Lúc này, chỉ cần mình dám có một chữ không theo kịch bản lúc trước, sẽ ngay lập tức lọt vào công kích của Dạ Nhận!

Đến lúc đó, không những mình sẽ chết, xem như Từ Phong cùng đám người Dương Nghiên, cũng khó thoát khỏi cái chết!

Người dám đánh chủ ý với Vân Mộng Chân, tuyệt đối không phải trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông có thể đối kháng.

- Về sau, đệ tử liền theo Âm Dương Quỷ Đồng chạy tới vùng thung lũng kia! Chỉ là mới đi vào không lâu, Âm Dương Quỷ Đồng liền bị ma đầu khác vây công, Âm Dương Quỷ Đồng không địch lại đối phương, sống chết trước mắt khai ra sự tình ta biết Côn Ngô Kiếm... Cứ như vậy, đệ tử liền rơi vào trong tay những ma đầu kia! Hơn nữa giúp bọn hắn ở trong sơn cốc tìm kiếm Côn Ngô Kiếm.

- Bọn hắn cũng đáp ứng, chỉ cần có thể tìm được Côn Ngô Kiếm, liền thả ta trở về.

Bạch Nhạc cười khổ một cái, tiếp tục nói.

- Đệ tử vốn cho rằng Thông Thiên Ma Quân đã chết, làm sao cũng không có khả năng tìm được, thật không nghĩ đến... Ngay vừa rồi, vậy mà thực ở trong vùng thung lũng kia tìm được Côn Ngô Kiếm!

- Chỉ là, sau khi phát hiện Côn Ngô Kiếm, những ma đầu kia vì tranh đoạt Côn Ngô Kiếm lại lâm vào nội đấu, lúc này đệ tử mới thừa cơ chạy ra! Chỉ là không nghĩ tới, Âm Dương Quỷ Đồng lại đuổi theo, muốn giết đệ tử diệt khẩu.

Giải thích đến nơi này, sự tình phía sau tự nhiên không cần nói.

Những lời này, kỳ thật trong đó cũng có một ít sơ hở, nếu cẩn thận cân nhắc, không khó phát hiện vấn đề.

Chỉ là ở loại tình huống này, Từ Phong nơi nào có tâm tư đi suy nghĩ.

Phải biết, Bạch Nhạc nói vốn mơ mơ hồ hồ, rất nhiều nơi không rõ ràng, hơn nữa bản thân Bạch Nhạc xuất thân tạp dịch, vô luận là kiến thức hay thực lực đều cực kém, loại tình huống này, cho dù nói không rõ ràng, hoặc nói sai một chút nội dung, cũng là sự tình bình thường! Từ Phong căn bản không có nghĩ sâu hơn.

Tương phản, Từ Phong chỉ tóm lấy một điểm mấu chốt nhất.

- Thông Thiên Ma Quân đâu? Ở phụ cận Côn Ngô Kiếm, ngươi có thấy Thông Thiên Ma Quân không?

- Không có!

Bạch Nhạc lắc đầu, giải thích nói.

- Côn Ngô Kiếm thất lạc ở trong một sơn động, nhưng không có vết tích của Thông Thiên Ma Quân.

- Đi! Mang ta đi!

Nghĩ đến những cao thủ ma đạo kia còn nội đấu, Từ Phong cắn răng một cái, trầm giọng mở miệng nói.

Cũng không đợi Bạch Nhạc trả lời, liền phân phó.

- Dương Nghiên, các ngươi lưu lại, lát nữa Vân tiên tử tới, ngươi nói cho Vân tiên tử hướng đi của chúng ta!

- Vâng!

Nghe Từ Phong nói, đám người Dương Nghiên vội vàng đáp ứng.

- Chờ một chút!

Bạch Nhạc lắc đầu, nói với Dương Nghiên.

- Dương sư huynh, đa tạ ân cứu mạng! Chuyến này hung hiểm, nếu ta không thể trở về, ngày sau tìm được thi thể của ta, thì an táng ta ở hậu sơn! Nơi đó là địa phương ta vui sướng nhất trong đời này... nếu thời gian có thể quay lại, ta thà rằng cả đời đều ở hậu sơn làm một tạp dịch nho nhỏ.

- Nói hươu nói vượn cái gì đó, chúng ta là người tu hành, há có thể tham sống sợ chết!

Nghe được Bạch Nhạc nói, sắc mặt Từ Phong trầm xuống, nghiêm nghị quát lớn.

- Không nên lề mề chậm chạp, mau mau dẫn đường!

- Vâng! Đệ tử tuân mệnh!

Mang theo Bạch Nhạc, tốc độ của Từ Phong cũng không dám quá nhanh, thậm chí có thể nói mỗi một bước đều đi cực kỳ cẩn thận.

Mặc dù muốn đoạt lại Côn Ngô Kiếm, nhưng trên thực tế, Từ Phong vô cùng rõ ràng, so với những ma đầu chân chính kia, thực lực của hắn vẫn không đáng chú ý, chỉ cần có thể tiếp cận đối phương, bảo đảm trước khi Vân Mộng Chân đuổi đến, đối phương không có đào tẩu cũng đã là một công lớn.

Ước chừng đi một khắc đồng hồ, Từ Phong liền gặp được sơn cốc mà Bạch Nhạc nói.

Nói là sơn cốc, nhưng trên thực tế căn bản không lớn, phạm vi tối đa chỉ mấy trăm mét, nếu không phải cây cối mọc thành bụi, thậm chí nhìn qua là có thể thấy hết.

- Ở đằng kia.

Chỉ vào một sơn động mơ hồ lộ ra trong đó, Bạch Nhạc nhỏ giọng giải thích.

Sắc mặt ngưng trọng thêm mấy phần, Từ Phong khoát tay áo.

- Ngươi ở nơi này, đừng lộn xộn.

Đến nơi này, trên thực tế đã vô cùng nguy hiểm, thực lực của Bạch Nhạc quá kém, lại tới gần, tất sẽ bị đối phương phát hiện, lại muốn tra xét rõ ràng, cũng chỉ có thể do Từ Phong một mình tiến đến.

- Từ trưởng lão... Cẩn thận!

Nhìn Từ Phong, trong lòng Bạch Nhạc có chút phức tạp, nhẹ giọng mở miệng nói.

- Yên tâm đi, tính toán thời gian, Vân tiên tử đã sắp chạy tới... Cho dù không địch lại, trong thời gian ngắn bảo mệnh lão phu vẫn làm được.

Trên mặt lộ ra tiếu dung, đưa thay sờ sờ đầu Bạch Nhạc, Từ Phong mở miệng nói.

Sau một khắc, Từ Phong liền lặng lẽ nhảy ra, tới gần vị trí sơn động.

- Ai?

Bình Luận (0)
Comment