Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch)

Chương 56 - Nhân Tính Ác Độc (3)

Đưa tay quất một tát lên mặt Liễu Như Tân, Phong Thần ác độc mắng:

- Tưởng dựa nhân tình cứu ngươi? Đáng tiếc, hắn chẳng qua chỉ là một tên phế vật thôi, ta cứ muốn nhục nhã ngươi ngay trước mặt hắn, lại đã làm sao?

Vừa dứt lời, đồng thời với đó, Phong Thần đột nhiên bắt lấy đầu Liễu Như Tân, đẩy nàng về hướng Bạch Nhạc.

- Cầu xin ta đi, tiện nhân! Tự tay giết hắn, sau đó quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Ngã vào trong ngực Bạch Nhạc, thời này khắc này Liễu Như Tân quần áo xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng thậm chí còn tràn ra vệt máu, bộ dạng chật vật dị thường, nhưng trên mặt lại vẫn lộ vẻ bất khuất:

- Phong Thần, ngươi biết giờ ngươi giống cái gì không? Giống một đứa hề!

Nhìn chằm chằm Phong Thần, trong mắt Liễu Như Tân tràn đầy khinh miệt:

- Ngươi có thể giết ta, thậm chí có thể làm nhục ta, nhưng cho dù Liễu Như Tân nhếch nhác thế nào đi chăng nữa, vậy lại đã sao, chí ít cũng sạch sẽ hơn nhiều loại tiểu nhân ác độc như ngươi.

- Tiện nhân, ngươi muốn chết!

Nhất thời, sắc mặt Phong Thần bỗng chợt trở nên dữ tợn dị thường, thái độ Liễu Như Tân như vậy, không nghi ngờ càng kích thích hắn.

Đạp bước, Phong Thần lần nữa bắt tới Liễu Như Tân.

Nhưng mà, lần này nghênh đón hắn lại là một mạt kiếm quang băng lãnh.

Vươn tay ôm chặt Liễu Như Tân, đồng thời bàn tay Bạch Nhạc khẽ lật, thuận thế rút ra bội kiếm bên hông Liễu Như Tân, gần như cùng lúc với thời điểm Phong Thần nhào tới, một kiếm liền đã đâm ra ngoài.

- Phốc!

Nháy mắt, một mạt kiếm phong màu máu đã nhuộm đỏ tay áo Phong Thần.

Phong Thần tràn đầy lửa giận tưởng muốn phát tiết lên thân Liễu Như Tân, song căn bản không phòng bị đến Bạch Nhạc, càng không nghĩ tới, Bạch Nhạc lại ra tay quả quyết như thế, hơn nữa, một kiếm này còn thật uy hiếp đến hắn.

Cô Vân Xuất Tụ!

Lúc trước Ba Chí Viễn trong tình thế đột nhiên không kịp đề phòng, đều phải ăn lỗ lớn dưới một kiếm này, Phong Thần tự nhiên cũng khó mà có thể tránh đi.

Đấy là Bạch Nhạc còn ôm Liễu Như Tân, xuất kiếm chậm mấy phần, nếu không một kiếm này há chỉ vạch thương cánh tay Phong Thần.

Nhưng mà, dù vậy cũng đủ khiến Phong Thần cả kinh thất sắc.

Khoan nhắc tới bản thân một chiêu kia tinh diệu cỡ nào, lúc này khí tức lộ ra trên thân Bạch Nhạc cũng nghiễm nhiên tuyệt không phải chỉ là thiếu niên vừa mới tu ra linh lực lúc trước.

- Dẫn Linh ngũ trọng? ! Điều này sao có thể!

Một tay cầm kiếm, Bạch Nhạc thuận thế buông lỏng cánh tay ôm Liễu Như Tân, chậm rãi ngăn ở trước mặt Liễu Như Tân.

- Trên đời này không có chuyện gì là không thể, ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được.

Linh lực lưu chuyển, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một mạt sát khí lạnh như băng.

Từ khía cạnh nào đó mà nói, lúc này sát cơ nổi lên trong lòng Bạch Nhạc thậm chí càng thịnh mấy phần so với lúc trước giết Bàn Tử.

Nếu nói Bàn Tử chỉ là tham lam và cay nghiệt, như vậy Phong Thần lại triệt để khiến hắn thấy được mặt ghê tởm nhất, ác độc nhất của nhân tính.

Có chút tội ác, vốn chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch!

- Bạch sư đệ, đi đi! Chỉ cần ngươi có thể chạy đi ra, liền có thể vì chúng ta báo thù!

Hồi lại một hơi, Dương Nghiên gấp giọng kêu hô.

Tuy lúc này thực lực Bạch Nhạc triển hiện ra đã mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, song thật muốn chém giết với Phong Thần, lại vẫn không ai xem trọng Bạch Nhạc.

Như thế so ra, liều mạng với Phong Thần, chẳng bằng dứt khoát đào tẩu.

Thế cục ở đây vô cùng phức tạp, chỉ cần Bạch Nhạc nguyện ý đào tẩu, Phong Thần chưa hẳn có thể đuổi kịp được.

Giết hại đồng môn là đại tội, một khi tin tức truyền về tông môn, tự sẽ có Chấp Pháp Điện truy sát Phong Thần.

Chỉ là, Bạch Nhạc mà trốn, hắn và Liễu Như Tân tuyệt đối tất chết không nghi ngờ.

Nhưng đến nước này, Dương Nghiên đã sớm vứt sinh tử sang một bên, so với ba người cùng chết, chẳng bằng lấy tính mạng bọn hắn đi đổi lấy hi vọng Bạch Nhạc sống sót.

Lựa chọn như thế, đạo lý thực ra cũng tương đồng như đương sơ Bạch Nhạc đối mặt Âm Dương Quỷ Đồng, để bọn hắn đi trước.

Từ lý trí mà nói, đây đích thật là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng trên đời này, rất nhiều chuyện không phải cứ lý trí muốn là được.

Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh trả lời nói:

- Làm người, có lẽ không làm được nhân nghĩa làm đầu, nhưng chí ít có thể ân oán rõ ràng! Mạng của ta là do Dương sư huynh và Liễu sư tỷ cứu, dù không thể cùng sinh, ít ra có thể cùng chết.

Mũi kiếm hơi nhếch lên, chỉ thẳng Phong Thần, Bạch Nhạc nói tiếp:

- Nếu không, dù có thể cẩu thả sống tiếp, vậy lại khác gì thứ súc sinh này?

Khắc đó, dù là ai cũng đều có thể cảm nhận được Bạch Nhạc đang rất nghiêm túc, đây không phải lời khách sáo đại nghĩa lẫm nhiên, mà là tiếng lòng chân thực của Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc chỉ là một tiểu nhân vật, cũng rất sợ chết.

Cho nên, ngày thường Bạch Nhạc có thể thỏa hiệp nhận thua, uốn lượn cầu toàn, nhưng thời điểm then chốt, hắn lại chưa từng lùi bước bao giờ, dù có bởi vậy mà phải trả giá bằng tính mạng.

Trong huyền môn, người người đều cầm chính nghĩa, khí khái treo ở bên mồm, nhưng thật đến thời điểm hiểm nguy, lại có bao người có thể làm ra được lựa chọn như Bạch Nhạc?

Bình Luận (0)
Comment