Chương 18:
Editor: Tâm Meoo 555
"Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp, Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp, Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp, Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp."
Đó vốn là tiếng kêu của Tiểu Bạch, nhưng trong lúc mơ hồ, lại lặng lẽ trở thành giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân.
Hô hấp dần dần hạ xuống bên vành tai, từng chút từng chút một.
Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng, dần dần thăm dò về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, dịu dàng vuốt ve cánh môi nàng.
Môi mỏng của hắn khẽ chạm vành tai nàng, chạm khẽ vào tóc mai, mỗi một động tác đều mang theo sự dịu dàng cẩn thận, làm người khác không nhịn được sa vào trong đó.
Bàn tay to vuốt ve mặt nàng, hơi thở nóng bỏng chậm rãi lướt qua đôi má tuyết trắng đào hoa, nam nhân ngang ngược nhưng không kém phần dịu dàng ngậm lấy cánh môi nàng, nụ hôn nồng cháy nóng rực như cuốn trôi tất cả mọi thứ.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng nỉ non bên tai nàng một lần nữa: "Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp."
Kiềm chết chịu đựng, lời nói rơi vào trong lỗ tai, nàng lại đỏ bừng mặt mũi.
Hắn ôm nàng thật chặt, giống như ma vương cố chấp, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười nhẹ: "Đợi đến khi hài tử của chúng ta được sinh ra, nhất định sẽ xinh đẹp giống như nàng......"
Hắn nói vô cùng dịu dàng lưu luyến, âm cuối khàn khàn nặng nề, khiến cho cả khuôn mặt nàng đều đỏ ửng, khóe mắt đuôi lông mày hắn lại mang theo một ham muốn chiếm hữu nồng cháy không cho phép người khác cự tuyệt, tựa như dã thú ẩn mình giữa rừng cây trong đêm đen.
Tô Trường Nhạc bỗng nhiên mở mắt ra, mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi, cánh môi hơi hơi mở ra.
Nàng hoảng loạn ngồi dậy, nhìn xung quanh bốn phía, xác định bản thân không phải đang ở Đông Cung, mà ở khuê phòng của nàng trong phủ Thừa tướng, cánh môi khẽ run rẩy, cố hít thở sâu.
Hai tay ôm đầu, đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc, phát hiện chăn gấm đang bị nàng sít chặt vòng quanh người, nhất thời thẹn quá hóa giận, đá văng chăn gấm sang một bên, bên tai vẫn là một mảng đỏ ửng.
Sao nàng lại mơ thấy Thẩm Tinh Lan chứ, lại còn mơ đến cảnh thân mật với hắn nữa!
Đợi một lúc lâu hơi thở mới trở lại bình thường, nàng mới quay đầu, nhìn về phía lồng chim trên bàn nhỏ cạnh giường, Tiểu Bạch đang nép mình vào phần lông, ngoan ngoãn yên tĩnh ngủ gật.
Đúng, nhất định là do mỗi ngày Tiểu Bạch đều nói những lời này, mới hại nàng mơ thấy giấc mộng rối loạn như thế, cho nên nàng đã hiểu, vì sao Thẩm Tinh Lan lại dạy Tiểu Bạch nói những lời này.
Góc chân trời hiện lên những mảnh màu trắng bạc, ngoài phòng ngẫu nhiên vang lên tiếng gà gáy, ánh sáng mỏng manh xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, một nửa chiếu xuống chiếc giường, một nửa dừng lại ở trên gương mặt vẫn nhễ nhại mồ hôi của thiếu nữ.
Giấc mộng này khiến nàng nhớ tới một ít việc xảy ra ở kiếp trước.
Kiếp trước sau khi hai người thành thân, bất kể việc nàng bày vẻ mặt khó chịu đối với Thẩm Tinh Lan như thế nào, tuy tính cách hắn cực kỳ khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn bày ra ý tốt trước mặt nàng, là do nàng mãi không chịu chấp nhận hắn.
Mãi đến năm thứ ba sau khi nàng gả cho hắn, nàng bỗng nhiên khát vọng muốn có hài tử làm bạn bên người, quan hệ giữa hai người cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút.
Lúc ấy nàng cảm thấy bản thân mình vừa buồn cười vừa vô lý, rõ ràng là nàng chán ghét hắn như vậy, rồi lại muốn có hài tử với người đã hủy hoại cả cuộc đời nàng, cũng vì thế, mỗi khi thân mật với hắn xong, nàng đều vội vã rời xa vòng tay của hắn.
Nàng còn nhớ rõ, lần đầu tiên nàng chủ động bày tỏ ý tốt, sau khi kết thúc lại chật vật bỏ đi, hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, phát hiện hóa ra nàng chỉ muốn có hài tử, mà không phải đã tha thứ cho hắn, không phải thật lòng chấp nhận hắn, trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ bi thương.
Thẩm Tinh Lan có lẽ cảm thấy hắn đang bị lừa gạt, hoặc là phát hiện bản thận hắn cố gắng nỗ lực ba năm, cuối cùng cũng đổ sông đổ biển, điều này đối với một người từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo tự phụ như hắn mà nói, chính là một đả kích nặng nề không thể nghi ngờ.
Một đêm kia, nam nhân từ sau khi thành hôn vẫn luôn dịu dàng tìm muôn vàn mọi cách dỗ dành, lần đầu tiên hắn không khống chế được tính tình trước mặt nàng.
Hắn dùng một tay tóm nàng trở về, ôm lại trên giường, còn hắn lại đi đi lại lại ở trong tẩm điện, làm như muốn làm bản thân hắn bình tĩnh lại, muốn làm tan biến hết cơn giận bị người khác lừa gạt.
Nhưng không bao lâu, hắn quay đầu lại, ném hết tất cả đồ vật ở trong phòng xuống dưới đất, đập vỡ hết tất cả, tức giận đến mức hai mắt hiện lên màu đỏ tươi.
Khi Thẩm Tinh Lan tức giận, hắn vừa hung ác vừa mạnh mẽ, nhưng khi thấy nàng bị hành động đột ngột của hắn dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi, thấy nàng muốn bước xuống giường, đôi chân ngọc lại run rẩy dữ dỗi, hắn lập tức bình tĩnh trở lại.
Hắn nói: "Nàng đừng nhúc nhích, để cô đi là được."
Hắn không gọi người mang nước vào, mặc y phục một cách qua loa, xoay người rời đi, giống như sợ đợi một lúc nữa, hắn sẽ không nhịn được mất khống chế thêm lần nữa.
Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn khi hắn xoay người rời đi, bóng dáng của hắn có bao nhiêu vẻ cô đơn chật vật.
Tô Trường Nhạc ngồi sững người ở trên giường, chậm rãi vùi mặt vùi vào bên trong hai bên đầu gối.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, kiếp trước nàng đối xử rất tệ với Thẩm Tinh Lan.
......
Tô mẫu vốn không đồng ý để Tô Thiên Dương dẫn Tô Trường Nhạc ra cửa, sự việc xảy ra hôm yến tiệc vẫn đang được bàn tán không ngớt ở bên ngoài, tuy rằng Tô Trường Nhạc là người bị hại, nhưng cuối cùng cũng trở thành một trong những đề tài cho bọn họ bàn tán.
Sau cùng Tô Trường Nhạc tự mình làm nũng nhõng nhẽo với Tô mẫu một hồi, Tô mẫu mới gật đầu đồng ý.
Khi Tô Trường Nhạc bảy tuổi, có thể nói ngang ngược khiến người khác đau đầu, Tô mẫu vô cùng hiểu ra tính nết của nàng, biết nếu như vẫn để nữ nhi ở trong phòng, không chừng ngày nào đó nàng sẽ tự mình chuồn ra khỏi cửa, không bằng việc để ca ca dẫn nàng ra ngoài.
Khi Tứ Hỉ muốn vào phòng mang lồng sắt lên, nhìn Tiểu Bạch ngoan ngoãn yên tĩnh nhìn nàng ta, trong lòng có cảm giác quyến luyến không nỡ: "Cô nương thật sự muốn trả nó về cho thái tử điện hạ?"
Nàng ta có thể nhìn thấy được, trong lòng cô nương vẫn luôn yêu quý con anh vũ này, nếu không mỗi ngày cô nương cũng sẽ không nhìn nó, thậm chí còn muốn dạy nó nói vài câu khác.
Tô Trường Nhạc sợ chính mình mềm lòng, không dám nhìn Tiểu Bạch, ưỡn cổ, giọng điệu cứng rắn: "Muốn, ta không thích nó, ồn ào muốn chết."
Tứ Hỉ bịt miếng vải đen che kín lồng sắt, không nói thêm nữa, hai chủ tớ một trước một sau rời khỏi Minh Nguyệt Hiên.
Nghỉ ngơi ở trên xe ngựa, Tô Thiên Dương nhìn muội muội ngốc nghếch ôm chặt lấy lồng sắt, vẻ mặt mất mát, buồn cười hỏi: "Thật sự không luyến tiếc nó?"
Tô Trường Nhạc rầu rĩ quay đầu đi chỗ khác, cánh tay đang ôm lồng sắt cánh tay khẽ siết chặt, mạnh miệng nói: "Sẽ không."
Được nuôi ở bên người hơn nửa tháng, đương nhiên sẽ luyến tiếc không nỡ, cũng bởi vì nó kêu Thái Tử ca ca, rồi lại kêu Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp, quả thực khiến người khác xấu hổ đến hoảng loạn.
Nếu như giữ nó lại, không chừng nàng sẽ tiếp tục mơ những giấc mộng kì quái đó.
Tô Thiên Dương thấy muội muội rõ ràng không nỡ bỏ, rồi lại bướng bỉnh nói dù sao cũng phải trả Tiểu Bạch trở về, bất đắc dĩ lại lắc đầu cười đầy vẻ cưng chiều.
Tô Thiên Dương và Thái Tử hẹn nhau ở Quảng Hiền Hiên, hai huynh muội bọn họ mới bước vào Quảng Hiền Hiên, tiểu thái giám hầu hạ bên người Thái Tử đã đi đến trước mặt bọn họ.
"Tô cô nương, Tô nhị công tử, điện hạ đã chờ ở lầu hai một hồi lâu, mời đi theo nô tài đến phía trước."
Tên tiểu thái giám kia là gương mặt mới, tiểu thái giám từ nhỏ đến lớn vốn hầu hạ Thẩm Tinh Lan, không lâu trước đây mới bị dùng hình chết ở Thận Hình Tư.
Thẩm Tinh Lan đang ở gian phòng trên lầu hai, khi Tô Trường Nhạc bước vào, hắn đang dùng một bàn tay giữ lấy tay áo rộng, tự mình pha một ly trà.
Hắn mặc một bộ y phục đen, nét tao nhã cao quý trời ban, mỗi một động tác đều vui tai vui mắt, đẹp giống một bức họa.
"Tới rồi?" Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, cánh môi mỏng khẽ cong lên, trong mắt lóe lên một tia suиɠ sướиɠ, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Rõ ràng chỉ nở một nụ cười đơn giản, tim Tô Trường Nhạc trong nháy mắt kia lại giống như bị thứ gì mạnh mẽ đụng đến, run rẩy đến mức hô hấp loạn nhịp.
Ánh mắt thiếu niên vừa nóng bỏng vừa trực tiếp, nàng không được tự nhiên dời ánh mắt đi, bên tai lại nổi một tầng hồng nhạt.
Thấy được ánh mắt né tránh của nàng, ngón tay Thẩm Tinh Lan vốn đang nắm lấy chung trà bỗng dưng cứng đờ, không chịu sự khống chế mà siết chặt lại.
Từ sau hôm diễn ra yến tiệc, hai người vẫn luôn không gặp mặt, Thẩm Tinh Lan lo lắng Tô phụ Tô mẫu sẽ nói cái gì với nàng, sợ nàng sẽ trốn tránh hắn giống như trước kia.
Không nghĩ tới, càng sợ cái gì cái ấy càng tới.
Sau khi sống lại, mỗi lần nhìn thấy hắn, tiểu cô nương sẽ tươi cười xán lạn, ngọt ngào gọi hắn là Thái Tử ca ca, quả nhiên vẫn giống như những điều hắn luôn lo lắng, nàng không còn cười với hắn, cũng không hề chủ động gọi hắn là Thái Tử ca ca nữa.
Tứ Hỉ không tiến vào, lồng sắt đựng Tiểu Bạch vẫn luôn để ở trên tay Tô Trường Nhạc, nàng đặt lồng sắt trước mặt Thẩm Tinh Lan, quay đầu đã muốn đi.
Thẩm Tinh Lan nhanh chóng đặt chung trà xuống, đứng dậy túm chặt lấy nàng.
Lôi kéo một hồi, trọng tâm của Tô Trường Nhạc không vững, trực tiếp lảo đảo về sau, ngã vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn.
Cái ôm của hắn vẫn ấm áp giống như trong trí nhớ, cánh tay ôm lấy nàng vô cùng rắn chắc, lồng ngực dưới lớp y phục bao phủ một lớp cơ thịt, đường cong ẩn hiện, rắn chắc cứng cỏi.
Nhiệt độ của cơ thể xuyên qua lớp y phục truyền tới, hô hấp ấm áp từ trên đỉnh đầu, quả thực giống hệt như cảnh trong mơ.
Giấc mộng ban sáng bỗng nhiên nhảy vào trong đầu, mặt nàng lập tức đỏ lên, trong lòng giống như con thỏ nhỏ, trái tim đập thình thịch không ngừng, cuống quít tránh khỏi cái ôm ấp áp của hắn.
Tô Thiên Dương: "......"
Tô Thiên Dương biết Thái Tử khó khăn lắm mới thấy được người, đến khi muội muội đi mới bắt được nàng, lại như không hiểu muội muội đang làm gì, hắn cảm thấy muội muội có hơi kỳ quái.
Nhị ca của Tô Trường Nhạc đứng ở một bên, Thẩm Tinh Lan đương nhiên sẽ không làm bậy, vội vàng buông tay.
"Sao lại vội vã muốn chạy như vậy, do hôm yến tiệc đó cô đã dọa nàng sợ?" Thẩm Tinh Lan sợ nàng lại đi, vội vàng mở miệng giữ người lại.
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng Thái Tử là , nhưng hắn lại là một chú cực kỳ dịu dàng. (:vvv)