Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 37

Khi Thẩm Tinh Lan nghe vậy, thật sự rủ mí mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ.

Hàng mi dài khép hờ phủ bóng nhẹ lên gương mặt hắn, làm nổi lên một chút vẻ đẹp trầm mặc, da như ngọc ấm, môi như son bóng, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên, cho dù là không cười cũng giống như đang cười, hoàn toàn không có sự lạnh lùng, nghiêm túc nói cười của kiếp trước.

Tô Trường Nhạc đầu gối lên bờ vai rộng lớn của hắn, ngón tay ngọc không chút để ý miêu tả gương mặt của hắn, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng và ý cười.

Ngón tay ngọc mảnh khảnh từ sống mũi thẳng tắp, nghịch ngợm rơi xuống bờ môi mỏng, còn chưa kịp trượt xuống chiếc cằm duyên dáng, đã bị đôi môi mỏng ấm áp bắt lấy.

Tô Trường Nhạc chợt mở to mắt ra, thấy hắn không có ý buông ra, khuôn mặt trắng như tuyết hiện lên một chút đỏ bừng, nóng đến mức tưởng như sắp bị thiêu.

Chỉ biết bắt nạt nàng!

Nàng thu tay đang ôm cổ hắn, mím môi, vẻ mặt có chút tủi thân: “Thái tử ca ca, chàng có nghĩ đến không?”

Mỹ nhân có vòng eo thon thả, giọng nói tựa như mèo con làm nũng, như muốn nhỏ ra nước, vừa thẹn vừa giận, nghe mà bủn rủn cả nửa người, ôm lên cũng khiến người ta thương tiếc.

Thẩm Tinh Lan nhìn gương mặt nàng đỏ bừng, đáy mắt lướt qua một chút cưng chiều.

Hắn như không có việc gì xảy ra buông tay nàng ra, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, nghiêm túc nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Sợ mẫu hậu biết là cô động thủ trước, rồi trách cứ cô?”

Tô Trường Nhạc nhanh chóng nhìn hắn một cái, xấu hổ rủ mắt, cười cười: “Không phải, Thái tử ca ca đoán xem!”

Thẩm Tinh Lan biết nàng cố tình chuyển hướng đề tài, vừa rồi vì Thẩm Quý Thanh mà nổi lên u ám, theo nụ cười của nàng dần dần bay đi hết.

Hắn phối hợp với nàng ra vẻ hồ đồ, khẽ cười nói: “Đó là gì vậy?”

Tô Trường Nhạc ngước mắt lên, hôn lên má hắn, ghé vào tai hắn thì thầm, nhỏ giọng nói: “Đó là vì… Ta thích Thái tử ca ca, cho nên ta muốn bảo vệ Thái tử ca ca.”

Nói xong, nàng nhanh chóng rút vào trong ngực hắn, không dám liếc mắt nhìn hắn một cái, khuôn mặt đỏ bừng tựa vào b0 ngục rắn chắc của hắn, bên tai truyền đến tiếng tim đập đột ngột và cuồng nhiệt của Thẩm Tinh Lan.

Nàng vươn hai tay ra, vòng quanh đai gấm châu ngọc bên hông hắn, ôm chặt lấy thắt lưng đầy săn chắc của hắn.

Thẩm Tinh Lan bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét kẹo vào miệng, lập tức kinh ngạc, trong lòng dường như có pháo hoa nổ tung.

Hắn phát hiện, từ sau khi tiểu cô nương biết cái gì gọi là thích, dường như càng thêm ngọt ngào đáng yêu hơn lúc trước.

Có thể nói là cho ngọt mà không bủn xỉn tí nào.

Thẩm Tinh Lan sờ sờ gò má đỏ bừng của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười ngọt ngào không thể nhận ra: “Niếp niếp ngoan nào, ngẩng đầu lên đi.”

Tô Trường Nhạc nghe giọng điệu dỗ dành tiểu hài tử này, càng thêm xấu hổ, cắn chặt môi dưới, giận dữ nói: “Không cần.”

Tiểu cô nương đang xấu hổ.

Thẩm Tinh Lan không ép buộc nàng, chỉ cúi đầu, dịu dàng mím v4nh tai đỏ thẫm của nàng.

“Mẫu hậu gọi nàng đến Phượng Nghi cung, còn có chuyện gì khác không.” Hắn biết nàng bẽn lẽn, cố tình mở lời trước.

“Mẫu hậu bảo ta sau này đều đến Phượng Nghi cung để thỉnh an.”

Tô Trường Nhạc biết Lâm hoàng hậu muốn đánh nàng, không chỉ nàng được Tuyên Đế đặc biệt ưu ái, mà bình thường còn có Thẩm Tinh Lan che chở, ngay cả Lương cô cô do Lâm hoàng hậu phái đến Đông cung cũng bị Thẩm Tinh Lan phái tới phòng giặt giũ.

Lâm hoàng hậu sợ là đã rất tức giận không thôi mà nhớ tới nàng.

Tô Trường Nhạc cảm thấy có chút kỳ lạ, kiếp trước Lâm hoàng hậu không nóng nảy như vậy, sau khi nàng gả vào Đông Cung, bề ngoài vẫn đối xử với nàng cực tốt, vì sao kiếp này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, năm lần bảy lượt muốn tìm nàng gây phiền phức?

Thẩm Tinh Lan nghe thế, lông mày nhíu thật sâu.

Mặc dù Tô Trường Nhạc được Tuyên Đế đặc biệt cho phép, không vội vàng đi học cung quy, nhưng Lâm hoàng hậu muốn Tô Trường Nhạc đến Phượng Nghi cung, có thể nói về tình về lý, cho dù hắn không muốn, nhưng lần này không có lý do gì để ngăn cản.

“Sau này đến Phượng Nghi cung, cũng dẫn Giang ma ma theo.”

Mặc dù Giang ma ma không phải là vú ma ma của hắn, nhưng Thẩm Tinh Lan biết bà là người trung thành với chủ, có bà ở cùng Tô Trường Nhạc, hắn mới có thể yên tâm.

Không nghi ngờ gì về lòng trung thành của Tứ Hỉ đối với Tô Trường Nhạc, nhưng xét cho cùng, nàng ta cũng không thể so với Giang ma ma nhiều năm ở trong cung, am hiểu sâu sắc các khâu lắc léo trong cung.

Tô Trường Nhạc vui vẻ đáp một tiếng “Được”, nụ cười vùi trong ngực hắn lại càng thêm ngọt ngào.

Thẩm Tinh Lan không nói gì, chỉ để cho nàng mang Giang ma ma đi, nhưng nàng biết hắn có ý tốt.

Hai người trở lại Đông cung, sau khi xuống kiệu, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên tiếp nhận ô giấy dầu trên tay Tứ Hỉ, để Tần Thất, Tứ Hỉ và các cung nhân khác đi theo bên người đều lui sang một bên.

Thẩm Tinh Lan khẽ nhíu mày, mặc dù không biết nàng đang muốn làm gì, nhưng ý cười trong đáy mắt càng lúc càng sâu.

Hắn mỉm cười và hỏi: “Có chuyện gì vậy?” 

“Trên mặt đất quá trơn trượt, muốn Thái tử ca ca dẫn đi thì mới không trượt ngã.”

Một tay nàng cầm ô giấy dầu, một tay duỗi về phía hắn, ánh mắt dừng trên ngọc bội màu trắng thêu vàng trên thắt lưng của hắn, hai gò má đỏ bừng tỏa sáng, mí mắt rủ xuống như cánh quạt hơi run rẩy.

Thẩm Tinh Lan ngước mắt lên, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy tuyết đọng trên gạch xanh đã được quét sạch sẽ từ lâu, thậm chí ngay sau khi bọn họ dừng kiệu không lâu, đã có cung nhân trải thảm, căn bản không có khả năng trượt ngã.

Trên khóe miệng hắn đều là ý cười, chỉ cảm thấy Tô Trường Nhạc chủ động nắm tay, thẹn thùng đến không dám nhìn hắn, không có lời nào có thể hình dung được sự đáng yêu này, khiến hắn xúc động đến cực điểm.

Thẩm Tinh Lan nở nụ cười, đuôi mắt gợi lên độ cong trêu chọc người ta, không nắm lấy tay nàng, ngược lại trực tiếp ôm người vào lòng, cúi đầu cười khẽ ở bên tai nàng: “Cô cũng cảm thấy nơi này quá trơn trượt.”

Nói xong liền ôm nàng lên, ô giấy dầu theo đó rơi xuống đất.

Tô Trường Nhạc bị đôi mắt hoa đào đầy ý cười của hắn nhìn, bỗng dưng xấu hổ đỏ mặt, co rúm lại trong ngực hắn.

Rõ ràng nàng chỉ nói muốn nắm tay, thế mà hắn lại đột nhiên ôm nàng lên!

Nàng đột nhiên cảm thấy làm nũng quá khó!

Tô Trường Nhạc cảm thấy có thể là cách làm nũng của mình sai chỗ nào rồi, nên mới khiến Thẩm Tinh Lan hiểu lầm nàng như thế này.

Thẩm Tinh Lan cứ thế ôm nàng vào Đông Cung, bước chân trầm ổn, không đi nhanh chút nào, còn thỉnh thoảng cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào gò má nàng, dường như đang nói chuyện gì đó với nàng.

Cung nhân đi theo phía sau, mỗi người đều cúi đầu, không dám nhìn nhiều.

Tứ Hỉ nghe thấy tiếng cười tràn đầy sự cưng chiều của Thái tử, không nhịn được lặng lẽ ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy cô nương nhà mình vòng hai tay qua vai Thái tử, bàn tay mềm mại như không xương, chợt nắm chặt y bào của hắn.

Thái tử cúi đầu, không biết là đang nói chuyện với Thái tử phi hay là đang hôn nàng.

V4nh tai của Tứ Hỉ lập tức đỏ bừng, lập tức không dám nhìn lung tung, trong lòng vui sướng nghĩ cô nương được Thái tử điện hạ yêu như vậy, thật sự là quá tốt.

Chỉ hy vọng Thái tử điện hạ không nạp trắc phi quá nhanh, nàng ta cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của cô nương.



Thẩm Tinh Lan không ôm người về phòng ngủ, mà trực tiếp đi tới thư phòng.

Tô Trường Nhạc mở mắt ra, sau khi phát hiện mình lại bị mang đến thư phòng, nghĩ đến mấy lần trước hắn đều dạy mình nhận mặt chữ như thế nào, cả người lập tức nóng lên.

Tuy rằng hai người thường viết đến khi hơi thở đều trở nên lộn xộn, nhưng Thẩm Tinh Lan chưa bao giờ thật sự làm gì nàng ở thư phòng, nhưng cách thức nhận mặt chữ như vậy, thật sự quá xấu hổ.

“Thái tử ca ca…”

Tô Trường Nhạc còn chưa bắt đầu nhận chữ, đã ôn nhu nhỏ giọng cầu xin. Tha thứ cho.

Thẩm Tinh Lan cúi đầu, khẽ chạm vào cái miệng nhỏ nhắn đang bĩu của nàng, buồn bực cười, cong mắt nói: “Hôm nay không dạy nàng nhận mặt chữ.”

“Ồ?” Tô Trường Nhạc nghe thấy lời của hắn, lúc này mới buông tay đang che má thẹn thùng.

Thẩm Tinh Lan đi tới trước bàn, từ từ mở tờ giấy trắng ra, một tay nắm lấy tay áo rộng, hơi khom lưng xuống, rủ mắt mài mực.

Thấy tất cả động tác của hắn đều không khác gì trước kia, trái tim nàng lập tức lại nhảy lên.

“Vì sao không nhận mặt chữ mà còn phải mài mực?”

“Lúc trước là do cô chỉ dẫn nàng viết chữ, lần này cô phải kiểm tra thành quả một chút.”

Trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, nhưng vẫn cúi đầu mài mực trong chốc lát, rồi mới ngước mắt nhìn về phía nàng, nói: “Viết ba chữ mà lần đầu tiên cô dạy nàng ấy.”

“……”

Chữ lần đầu tiên Thẩm Tinh Lan dạy nàng, không phải là tên của hắn sao!

Hắn quả nhiên chỉ biết chiếm tiện nghi của nàng!

“Nào.” Sau khi Thẩm Tinh Lan mài mực xong, dẫn nàng đến trước bàn, “Đừng sợ, chắc chắn sẽ viết rất đẹp.”

Tô Trường Nhạc cầm bút, nhưng chậm chạp không đặt bút xuống.

Thật ra nàng chưa quên cách viết chữ như thế nào. Tuy rằng Thẩm Tinh Lan đã tốn không ít thời gian để dạy nàng thì nàng cũng sẽ lén lút luyện chữ khi Thẩm Tinh Lan lên triều, nhưng chữ viết của một người làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy chứ.

Nàng không muốn viết.

Cái này còn không bằng để cho hắn dẫn dắt nàng nhận mặt chữ, luyện chữ nữa.

Tô Trường Nhạc im lặng cầm bút một lúc lâu, không biết nghĩ tới cái gì, hai gò má chầm chậm nhuộm hai màu hoa đào vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

“Làm sao vậy?” Thẩm Tinh Lan thấy mặt nàng đỏ lên, rồi quay đầu lại, vẻ mặt đáng yêu nhìn mình, không nhịn được cười: “Nghĩ cái gì mà mặt đỏ lên thế.”

Tô Trường Nhạc cắn cắn môi, trong lòng giãy dụa nửa ngày, rồi bĩu môi, mềm nhũn làm nũng nói: “Quên cách viết như nào rồi ạ, Thái tử ca ca có thể chỉ dẫn ta cách viết thêm vài lần được không.”

Dáng vẻ nhỏ nhắn, hàng lông mày thấp ngượng ngùng kia, không biết lại quyến rũ đến mức nào, khiến người ta không thể không động lòng.

Thẩm Tinh Lan biết nàng rất xấu hổ, không thích ở thư phòng, vì vậy nắm tay nàng, đôi môi mỏng gợi lên một nụ cười ba phần bất lực, bảy phần cưng chiều, rất có kiên nhẫn chỉ dẫn nàng, hết lần này đến lần khác viết tên mình.

Hắn không có bất kỳ suy nghĩ nào, nhưng tim nàng lại càng ngày càng mất kiểm soát.

Tô Trường Nhạc nhắm mắt lại, quyết định rằng mình nhất định phải mau chóng luyện chữ của Thẩm Tinh Lan mới được.

Nàng tuyệt đối không muốn Thẩm Tinh Lan phát hiện ra, thật ra nét viết bây giờ của nàng rất giống với Thẩm Quý Thanh.



Kể từ ngày đó, Tô Trường Nhạc ngày ngày thỉnh an Lâm hoàng hậu ở Phượng Nghi cung, Ôn Sở Sở hiện giờ đang tạm thời sống ở Phượng Nghi cung, nên việc gặp nàng ta khi thỉnh an là điều đương nhiên không thể tránh khỏi.

Từ ngày mà Thẩm Quý Thanh trực tiếp bảo vệ Tô Trường Nhạc, Ôn Sở Sở dường như cũng đã xé bỏ lớp mặt nạ nhân hậu vốn có trên khuôn mặt nàng ta bấy lâu nay, đối xử với nàng lãnh đạm hơn rất nhiều.

Trong Phượng Nghi cung, Lâm hoàng hậu ngồi ở chủ vị thoải mái rộng rãi, bình thường sau khi Tô Trường Nhạc đến thỉnh an, Lâm hoàng hậu sẽ không mở miệng bảo nàng ở lại, hôm nay lại đột nhiên gọi nàng lại.

“Bây giờ Tết Nguyên đán sắp đến, trên dưới cung đều bận rộn, bổn cung muốn giao cho ngươi một số việc giúp xử lý.”

Hiện giờ Tiêu quý phi đang quản lý Phượng Ấn, thánh quyến đang nồng đậm, trên dưới trong cung cũng đều do Tiêu quý phi làm chủ, nhưng Lâm hoàng hậu đột nhiên giống như có ý định đích thân dạy dỗ nàng …

Suy nghĩ của Tô Trường Nhạc bỗng nhiên dừng lại, chợt nhận ra điều gì đó.

Quả nhiên, tiếp theo liền thấy Ôn Sở Sở ý vị không rõ nhìn nàng một cái, mím môi cười khẽ: “E rằng mẫu hậu đã quên, Thái tử phi hiện giờ ngay cả cung quy cũng chưa quen, sợ là ngay cả xử lý tốt Đông Cung cũng khó.”

Lâm hoàng hậu cầm chén lên nhấp một ngụm trà, giống như là không nghe thấy lời của Ôn Sở Sở, mỉm cười: “Thật không? Qua nhiều ngày nay, bản cung thấy hành vi, cử chỉ của Thái tử phi đã trưởng thành không ít, trong lúc nhất thời liền quên mất chuyện này.”

Tô Trường Nhạc nghe thấy hai người một câu một xướng, giả vờ không nghe thấy lời kim châm trong bông gòn, mặt không đổi sắc phản bác: “Ta đã học cùng ma ma giáo huấn rất tốt, bây giờ đã nhớ rõ cung quy rồi, hơn nữa, ngày hôm trước Thái tử ca ca mới khen ta xử lý Đông Cung rất tốt.”

Nói xong, nàng nhìn về phía Ôn Sở Sở, không chút để ý nói đến một chuyện khác: “Qua mấy ngày nữa là hai mươi ba tháng Chạp[1], Sở Sở không cần trở về Tấn vương phủ ăn Tết cùng Tấn vương sao?”

[1] Hai mươi ba tháng Chạp: Hán Việt gọi là Tiểu niên, là Tết ông Táo.

Nàng hỏi với vẻ mặt hoang mang, giống như thật sự rất tò mò.

Tô Trường Nhạc biết, từ sau khi Ôn Sở Sở ở Phượng Nghi cung, mỗi ngày Thẩm Quý Thanh lấy lý do gặp Ôn Sở Sở để tiến cung, nhưng trên thực tế là muốn tìm lý do bắt chuyện với nàng.

Đáng tiếc hắn và Thẩm Tinh Lan đều phải lên triều sớm, gần đây Thẩm Tinh Lan có rất nhiều chuyện, nhưng mà mặc dù bận rộn đi nữa, cũng sẽ dành thời gian đến Phượng Nghi cung để đón nàng, hơn nửa tháng nay, Thẩm Quý Thanh có thể nói là ngay cả một cơ hội cũng không tìm được.

Hiện giờ, Ôn Sở Sở mang thai đã tròn ba tháng, nghe nói đã không cần dưỡng thai ở Phượng Nghi cung nữa, nhưng nàng ta thật sự quá sợ Thẩm Quý Thanh sẽ tìm cách phá hủy đứa nhỏ này, cho nên chậm chạp không trở về Tấn vương phủ.

Tô Trường Nhạc vừa mở miệng đã chọc vào chỗ đau trong lòng Ôn Sở Sở, nàng ta vừa nghĩ đến Thẩm Quý Thanh mặc dù mấy ngày nay thỉnh an Lâm thái hậu ở Phượng Nghi cung, nhưng chưa từng nói với nàng ta một câu, trong lòng lại dâng lên cảm giác không cam lòng và cảm giác nhục nhã rất lớn.

Lâm hoàng hậu thấy Tô Trường Nhạc chỉ nói mấy câu mà sắc mặt của Ôn Sở Sở liền thay đổi rõ rệt, không khỏi hơi nhíu mày.

Đợi sau khi Tô Trường Nhạc rời khỏi Phượng Nghi cung, Lâm hoàng hậu mới nói: “Qua mấy tháng nữa, ngươi sẽ làm nương, tính tình còn nóng nảy hơn Thái tử phi, bổn cung nhớ rõ trước kia ngươi không thiếu kiên nhẫn như vậy.”

Lâm hoàng hậu thấy sắc mặt của Ôn Sở Sở trắng bệch, nghĩ là nàng ta mang thai hài tử, hận không thể rèn sắt thành thép thở dài, bảo cung nữ bỏ thêm đệm ấm cho nàng ta, rồi mới nói tiếp: “Vừa rồi Thái tử phi nói những lời đó cũng không sai, ngươi và Tấn vương vừa mới thành hôn, hiện giờ hài tử đã tròn ba tháng rồi, thai nhi đã ổn định, vào ngày cung yến đêm giao thừa, ngươi nên theo Tấn vương trở về Tấn vương phủ.”

Mặc dù Ôn Sở Sở tìm mọi cách để không đi, nhưng nàng ta vừa mới thành hôn với Thẩm Quý Thanh không lâu, mà cứ ở lại Phượng Nghi cung, dân chúng kinh thành đang suy đoán giữa nàng ta và Thẩm Quý Thanh có vấn đề gì, lời đồn đãi bay đầy trời, dù nàng ta không muốn trở về Tấn vương phủ đi chăng nữa, thì cũng không thể thuận theo nàng ta không trở về được.

“Vâng.”

Ôn Sở Sở ngoan ngoãn đáp một tiếng, nhưng trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Trước khi trở về Tấn vương phủ, nàng ta còn một việc phải làm, nàng ta nhất định phải khiến Tô Trường Nhạc năm nay sống không yên ổn giống nàng ta.



Tô Trường Nhạc rời khỏi Phượng Nghi cung, quả nhiên lại nhìn thấy Thẩm Quý Thanh và Thẩm Tinh Lan đứng cùng nhau.

Nàng càng ngày càng không thể lý giải được, rốt cuộc Thẩm Quý Thanh đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ Thẩm Quý Thanh kiếp này thật sự hối hận sau khi thấy nàng gả cho Thẩm Tinh Lan?

Khi Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh ở cùng một chỗ, sắc mặt cũng không đẹp lắm, gần như là vừa nhìn thấy bóng dáng của Tô Trường Nhạc, lập tức tiến lên ôm người vào lòng.

Tầm mắt của Thẩm Quý Thanh rơi trên mặt thiếu nữ, vừa tham lam vừa thống khổ.

Hắn ta biết rõ mỗi lần tới thì không thể làm gì được, mặc dù trong lòng đau thắt lại không chịu nổi, chỉ có thể tự ngược đãi nhìn Thẩm Tinh Lan thân mật với nàng, nhưng hắn ta không khống chế được trái tim muốn nhìn nàng nhiều hơn một cái.

Hắn ta vĩnh viễn nhớ rõ nàng dứt khoát đâm vào kiếm của hắn ta, hình ảnh máu nóng bắn lên mặt, lúc ấy hắn ta hoàn toàn choáng váng, ngẩn người không thể tin nổi, nụ cười khó tránh khỏi ngưng tụ trên môi.

Người trong vòng tay hắn ta tê liệt, mềm nhũn, màng nhĩ của hắn ù ù rung động, theo bản năng ném kiếm trong tay xuống, liều mạng che vết thương trên cổ nàng, nhưng làm thế nào cũng không thể cầm được máu.

Cho dù hôm nay Tô Trường Nhạc còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn ta, nhưng hình ảnh lưỡi dao sắc bén xuyên qua cổ nàng, vẫn lặp đi lặp lại trong đầu.

Hắn ta thậm chí còn nhớ rõ cảm giác nhiệt độ dần dần biến mất, trở nên lạnh như băng cứng ngắc trong ngực hắn ta.

Thẩm Quý Thanh nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn rúc vào lòng Thẩm Tinh Lan, trái tim tựa như bị một thanh đao cùn cắt qua cắt lại, ánh mắt của hắn phức tạp đến tột cùng, trong lòng bắt đầu phẫn nộ và hối hận đang tùy ý chạy loạn trong xương huyết.

Ánh mắt của Thẩm Quý Thanh càng ngày càng không kiêng nể gì, sắc mặt của Thẩm Tinh Lan càng ngày càng trầm xuống, cuối cùng hắn trực tiếp ôm lấy người, đè gáy nàng lại.

“Giấu mặt thật tốt.” Dục v0ng độc chiếm mãnh liệt trong lời nói, không hề che dấu.

Tô Trường Nhạc ngoan ngoãn giấu mặt vào trong ngực hắn, trong lòng đầy lo lắng, từ sau khi Thẩm Quý Thanh bắt đầu phát điên, hầu như ngày nào nàng đều phải thay đổi cách dỗ dành Thẩm Tinh Lan.

Sau khi lên kiệu, Tô Trường Nhạc lấy hà bao và túi thêu đã chuẩn bị sẵn từ lâu ra.

“Thái tử ca ca, hà bao ta thêu cho chàng xong rồi!”

Ở giữa hà bao thêu hai gốc hoa sen[2], hai đài hoa sen thanh mảnh, có một đôi uyên ương luồn cổ vào nhau, ở góc còn có bốn chữ “Trăm năm hòa hợp” nho nhỏ, từng đường may tỉ mỉ mà chắc chắn, vừa nhìn liền biết người thêu có dụng tâm cỡ nào.

[2] Hoa sen mọc cùng một gốc: Từ gốc là “并蒂莲”, Hán Việt: tịnh đế liên, có lẽ ở đây đang chơi chữ, có nghĩa là tình cảm vợ chồng mặn nồng. 

Không chỉ thêu rất đẹp, giống y như đúc, mà còn là có nguyện vọng kéo dài tình cảm.

Thật ra, Thẩm Tinh Lan cũng không biểu hiện gì mấy sau khi mấy lần ghen tuông trước đó, nhưng hôm nay Thẩm Quý Thanh không chút che dấu lộ ra ánh mắt, thật sự khiến hắn không thể nhịn được nữa.

Bây giờ nhìn thấy hà bao do Tô Trường Nhạc thêu, nhìn nụ cười đáng yêu của nàng, Thẩm Tinh Lan cúi đầu, hôn nàng, cười nói: “Đây là tự tay niếp niếp thêu à?”

Thật ra Tô Trường Nhạc cố tình thêu xấu, thêu lệch một chút, dù sao nàng cũng là người mới bắt đầu, nếu thêu quá hoàn mỹ, nhất định Thẩm Tinh Lan sẽ sinh nghi.

Nhưng mặc dù nàng thêu xấu xí không hoàn mỹ như vậy, nhưng không biết trong mắt của Thẩm Tinh Lan là chỉ cảm thấy niếp niếp của hắn rất lợi hại, còn cảm thấy hà bao này được thêu cũng không sánh bằng một tú nương nào đó.

Trong lòng vừa rồi bởi vì Thẩm Quý Thanh, sự tức giận và ghen tị nổi lên trong lòng, ngay lập tức tràn ngập sự ngọt ngào dễ chịu và háo hức.

Trong tay hắn không chỉ có hà bao, còn có một chiếc túi thêu nhỏ xinh xắn, túi thêu nặng trịch, rõ ràng là được bọc trong một thứ gì đó, khi nắm trong tay, còn có thể phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ.

Ánh mắt Thẩm Tinh Lan rơi vào chiếc túi thêu cũng được thêu tinh xảo, viền bằng những sợi chỉ vàng, không chỉ thêu hoa sen mọc cùng một gốc, còn thêu cả hoa quế.

“Trong túi thêu này, chứa cái gì?” Thẩm Tinh Lan có lẽ đã đoán được có gì trong đó, nhưng hắn vẫn hỏi vì cực kỳ không chắc chắn.

Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, sắc mặt có chút nóng lên, nhịp tim cũng dần dần gia tốc.

Trên mặt Tô Trường Nhạc hiện lên nụ cười dịu dàng, đôi mắt phượng nhanh chóng chớp chớp, đáy mắt hiện ra một tia xấu hổ: “Lựu.” 

“Cái gì?” Hắn nín thở theo bản năng.

“Ta nói,” Hai má của Tô Trường Nhạc lặng lẽ hiện lên màu đỏ ửng, “Bên trong có lựu.” 

Lựu có nhiều hạt, có nghĩa là nhiều tử (con trai), nhiều phúc, nhiều thọ.

Nàng nghĩ hai người giống như quả lựu này, nhiều tử nhiều phúc, đầu bạc răng long.

Nàng nói xong, liền xẩu hổ chui vào ngực hắn, gương mặt đỏ bừng của nàng vào l0ng nguc đang đập rộn ràng của hắn, bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn.

Bây giờ các nàng đã thành thân gần một tháng, mong muốn có con của Tô Trường Nhạc vẫn không thay đổi, Sầm thái y tới bắt mạch cho nàng, điều dưỡng cơ thể, cũng nói cơ thể của nàng cực kỳ khỏe mạnh.

Nghĩ đến quỳ thủy đã chậm mấy ngày không đến, Tô Trường Nhạc cắn cắn môi, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, đáng yêu.

Mặc dù Sầm thái y còn chưa chẩn đoán được hỉ mạch, nhưng nàng vẫn cảm thấy không lâu nữa mình sẽ có thể mang thai đứa nhỏ như ý mình muốn.

Thẩm Tinh Lan nhìn hà bao thêu cùng túi thêu trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài thấy rõ xương khớp từ từ siết chặt, đáy mắt hiện ra vẻ áy náy và giãy dụa thật sâu, rủ mắt, chăm chú nhìn chúng một hồi lâu, rồi mới từ từ để chúng vào trong ống tay áo rộng.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment