Mỗi lần thượng triều Đường Tinh Húc đều gặp Khang vương.
Bọn họ gặp nhau trao đổi với nhau chuyện triều chính rất bình thường, gần như chưa bao giờ nhắc đến Sử Hồng.
Khang vương Sử Tân Vinh vốn là một người như thế.
Ông ta có thể là một người yêu thương con đến mức hơi thái quá nhưng trong công việc là một người công tư phân minh, việc nhà và việc nước, việc nào ra việc nấy.
Cho dù Tinh Húc ghét bỏ Sử Hồng nhưng vẫn có một sự nể phục đối với Khang vương gia.
Sử Tân Vinh từ hồi còn trẻ là một người rất tài năng không chỉ trong chính trị còn cả đánh trận.
Ông là một trong những công thần lập quốc, góp công lớn hình thành nên Vĩnh Hy quốc.
Dù không phải là người hoàng tộc nhưng Sử Tân Vinh vẫn được tiên đế phong vương vì những công lớn mà ông đã làm.
Tiên đế khi xưng vương lập nên Vĩnh Hy quốc thì mắc phải cơn bạo bệnh, hai năm sau mất.
Ngai vàng được truyền lại cho em trai chính là hoàng đế bây giờ.
Sử Tân Vinh từng được phong làm Nhiếp chính vương phụ tá cho hoàng đế mới trong năm năm.
Cũng bởi vậy mà cho đến giờ thế lực của Khang vương trong triều rất lớn, tiếng nói cũng rất có trọng lượng.
Trong triều số lượng quan lại đi theo Khang vương cũng phải chiếm hơn nửa.
Thế lực Khang vương càng ngày càng lớn không khỏi khiến hoàng thượng lo lắng.
Ngài đang rất cố gắng từng bước giảm bớt quyền lực của Khang vương nhưng chuyện này không phải dễ dàng.
Thế tử Sử Hồng thì say mê thái tử như điếu đổ, chỉ tiếc đó lại là nam nhân.
Thái tử bài xích đoạn tụ nên cũng vô cùng ghét bỏ Sử Hồng.
Hoàng thượng biết rất rõ Tinh Húc đã phải kìm nén rất nhiều để không vung kiếm chém chết Sử Hồng.
Đột nhiên trong hoàn cảnh này ông lại mong muốn giá như con mình nó là đoạn tụ thật thì đỡ biết bao nhiêu.
“Khang vương gia, mấy hôm nay thế tử không có ở bên cạnh chắc tâm trạng của ngài buồn lắm.
Sao không đến chỗ bọn ta uống trà đàm luận cờ cho vui?”
“Được được.
Hôm nào ta sẽ đến tìm các ngài nói chuyện phiếm.”
Tinh Húc nhìn Sử Tân Vinh cười nói vui vẻ với người khác trong lòng thầm nghĩ người này đúng là giỏi diễn kịch.
Ban đầu thì có thể ông ta không phát hiện ra Sử Hồng đã về kinh thành vì hắn ta là trốn về, nhưng đã là ngày thứ ba rồi ông ta chắc chắn đã biết rồi nhưng vẫn giả vờ như không hay biết gì.
Thậm chí Tinh Húc còn nghi ngờ những mánh khóe mà Sử Hồng dùng với hắn gần đây đều là do Sử Tân Vinh mách nước.
Ngày trước tuy Sử Hồng bày rất nhiều trò biế.n thái nhưng toàn là mấy thứ ngốc ngếch, thiếu suy nghĩ.
Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy tên này đúng là yêu quá hóa rồ, cười cợt y ngu ngốc khiến hắn cũng bị liên lụy, bị người đời trêu chọc không thôi.
Hắn chỉ thấy Sử Hồng đáng ghét, kinh tởm.
Nhưng hiện tại Sử Hồng đã thay đổi rất nhiều, từ suy nghĩ đến cách hành động.
Chưa bao giờ hắn bị Sử Hồng chọc điên nhưng lại không cảm thấy ghê tởm giống như trước kia, cũng chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp mỗi ngày vì không biết tên đó sẽ định bày trò gì tiếp theo.
“Khang vương gia lúc nào cũng bận rộn như vậy.
Ngươi nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Ngươi là đại thần quan trọng nhất của triều đình chúng ta đấy!”
“Tạ ơn lời khen tặng của nhị hoàng tử.
Vụ án Vĩnh Thế Xuyên nhị hoàng tử đã xử lý rất tốt khiến vi thần cũng rất nể phục.”
“Đều là nhờ có sự tham vấn tuyệt vời của Khang vương.
Thời gian sau này vẫn mong sẽ được học hỏi những kinh nghiệm từ Khang vương.”
“Nhị hoàng tử khiêm tốn quá!”
Tinh Húc chẳng thèm nhìn thêm quay mặt bỏ đi.
Các viên quan lại kháo nhau nếu như thái tử điện hạ biết nói chuyện như nhị hoàng tử thì có lẽ sẽ được nhiều người yêu thích hơn.
Nhị hoàng tử Đường Minh Thành và tam hoàng tử Đường Tinh Húc xét về năng lực gần như ngang ngửa nhau.
Nhưng nếu xét riêng về võ công thì Tinh Húc nhỉnh hơn Minh Thành một chút.
Ngoài ra, Tinh Húc còn là thuật sĩ, cho nên mới được chọn làm thái tử.
Tuy rằng ngoài mặt Minh Thành chúc mừng hoàng đệ lên ngôi thái tử nhưng trong lòng rõ ràng là không cam tâm.
Những người theo ủng hộ Minh Thành đều cho rằng nếu không phải vì tam hoàng tử là thuật sĩ thì người ngồi vào vị trí thái tử phải là nhị hoàng tử mới đúng.
“Tam đệ, đi đâu mà vội vã thế? Không ở lại trò chuyện với nhị ca thêm một lúc?” Minh Thành kéo Tinh Húc lại khi vừa thấy hắn quay lưng bỏ đi.
“Hôm nay đệ bận rồi.
Để khi khác đi.”
“Bận việc gì chứ? Để sang ngày khác đi.
Hôm nay ta đặc biệt mời một đoàn hí kịch nổi tiếng ở kinh thành đến buổi diễn.
Ta có gửi thư mời đến các huynh đệ khác của chúng ta, chỉ còn mình đệ là ta muốn mời trực tiếp.”
Chợt nhớ đến vở diễn đặc biệt mà mình đã từng xem một đoàn hí kịch biểu diễn ở ngoài kinh thành, Tinh Húc đùng đùng nổi giận đẩy Minh Thành ra lạnh lùng nói:
“Đệ không có hứng thú.
Huynh thích thì cùng các huynh đệ khác xem đi.”
“Đệ ngại gì mà không đi? Vị thế tử kia làm gì có ở đây.”
Nhưng Tinh Húc đã không còn đứng ở đó nữa mà bỏ đi luôn.
Minh Thành vẫn đứng đó kêu lớn: “Đêm nay ta và mọi người đợi đệ đó.
Nhất định phải đến đấy!”
“Chủ tử, nếu người không muốn đi thuộc hạ sẽ thay người viết một bức thư từ chối.” Kim Yến nói nhỏ.
“Không cần.
Ta đã nói là sẽ không đến rồi.
Giờ mau trở về đi, ta nghi tên khốn đó lại đến.”
“Không cần phải nghi đâu ạ.
Thế tử đúng là đã đến lâu rồi.
Đang ngồi trong phòng của lục hoàng tử.”
Tinh Húc hoảng hốt kêu lên: “Cái gì? Hắn đến tìm Tử Lâm? Sao ngươi không báo với ta sớm?”
“Chủ tử, chỉ là đến thăm thôi có gì lớn đâu.
Thuộc hạ được nghe báo là thế tử ngồi nói chuyện với lục hoàng tử rất vui vẻ.”
“Ngồi nói chuyện? Cái tên biế.n thái đó làm gì có chuyện đơn giản thế? Từ lần gặp hôm qua tên đó đã giở trò với đệ đệ rồi.
Mau, mau trở về! Kẻo không kịp mất!”
Kim Yến nhìn chủ nhân vội vàng chạy như ma đuổi về phủ mà ngạc nhiên không thôi.
Ai trong phủ cũng đều nhìn ra Sử Hồng chỉ đối với lục hoàng tử chỉ như huynh đệ thôi, không hiểu sao chủ nhân lại nhất quyết khẳng định là Sử Hồng có ý đồ với lục hoàng tử.
...***...
Từ sáng nhân lúc Tinh Húc thượng triều Sử Hồng đã nhờ Cảnh Điền đưa mình nhảy tường vào phủ thái tử rồi.
Lúc hắn tìm đến phòng của Tử Lâm đã thấy cậu nhóc đang đứng tưới cho những chậu hoa nhỏ bên cửa sổ.
Ánh mắt cậu nhóc nhìn những chậu hoa đó rất say mê, dịu dàng khiến Sử Hồng cũng đứng đó nhìn theo ngẩn ngơ lúc nào không hay.
“Thế tử ca ca, huynh đến lúc nào thế?” Tử Lâm tưới xong cho những chậu hoa, ngẩng đầu nhìn thấy Sử Hồng liền vui vẻ chạy tới.
“Ta mới tới thôi.
Nhìn thấy mấy chậu hoa của đệ đẹp quá.
Là đệ mua sao?”
“Không ạ.
Đệ cũng muốn tự mình chọn hoa lắm nhưng sức khỏe đệ yếu quá, không đi được.
Những chậu hoa này đều là do huynh trưởng chọn cho đệ.”
Sử Hồng nhìn những chậu hoa đủ màu sắc cũng rất xinh xắn mà không khỏi ngạc nhiên.
Hắn không nghĩ một tên bạo lực, lạnh lùng như Đường Tinh Húc mà cũng có thể chọn được những chậu hoa tinh tế như vậy.
“Thế tử ca ca, hôm nay huynh đến tìm đệ sao?”
“Ừ.
Nhưng từ sau đừng gọi thế tử ca ca nữa.
Nghe xa lạ lắm.
Gọi Hồng ca ca đi.”
“Vâng.
Hồng ca ca.
Thấy huynh đến đệ vui lắm.”
“Xem ta mang gì đến cho đệ này.”
Sử Hồng lấy từ trong tay áo một cái túi nhỏ màu đỏ đặt vào tay Tử Lâm.
Bên trong có hai con vật nhỏ màu gỗ: con thỏ và con rắn.
Tử Lâm rất thích món quà này nhưng cũng cảm thấy rất khó hiểu ý nghĩa của nó.
“Sao lại là con rắn và con thỏ ạ?”
“Con thỏ là tượng trưng cho đệ.
Ta thấy đệ dễ thương và đáng yêu như thỏ nhỏ vậy, còn con rắn này là huynh trưởng của đệ.”
Tử Lâm nghe mà bật cười.
Ca ca của cậu lại bị ví thành con rắn.
“Vậy thì huynh thì ví như con gì?”
“Ta á? Ta là con rồng.”
“Sao lại là rồng?”
“Vì ta tuổi rồng mà.”
Tử Lâm bật cười.
Càng ngày cậu lại càng cảm thấy thích người này.
Cậu kéo Sử Hồng vào nhà trò chuyện rất vui vẻ.
Lúc Đường Tinh Húc trở về thì thấy Sử Hồng đang một tay ôm eo của Tử Lâm, tay kia đặt lên cánh tay cậu nhóc, đứng ở phía sau đẩy cậu nghiêng hẳn người qua một bên.
Hai người lại còn đang đứng ngay trong sân xung quanh là rất nhiều người từ thị vệ đến nô tài nhìn vào.
Sắc mặt Tinh Húc đột nhiên sa sầm.
Hắn phăm phăm đi đến chỗ hai người.
Tử Lâm nhìn thấy anh trai trở về mừng rỡ vô cùng.
“Ca, huynh về…”
Cậu còn chưa nói xong câu đã thấy Tinh Húc tung một cú đấm cực mạnh vào giữa mặt Sử Hồng đứng ngay phía sau cậu.
Sử Hồng quá bất ngờ nên không kịp né, trực tiếp nhận cú đấm như trời giáng ngã văng ra đất, máu từ khóe miệng chảy ra.
Cảnh Điền vội chạy đến đỡ Sử Hồng ngồi dậy.
“Ca, huynh làm gì thế? Sao lại đánh huynh ấy?!”
“Tên bi.ến thái kia, ta đã cảnh cáo ngươi không được động đến đệ ấy rồi kia mà!”
“Ca, huynh hiểu nhầm rồi.
Hồng ca ca chỉ đang dạy cho đệ vài động tác thể…”
“Không phải chính đệ đã khuyên ta không nên tin lời hắn kia mà.
Tại sao đệ lại thân thiết với hắn như thế, lại còn gọi ‘Hồng ca ca’ nữa chứ?”
“Đó là trước kia.
Đệ thấy được huynh ấy đã thay đổi rồi.
Huynh ấy rất tốt.”
“Còn nói hắn rất tốt, rất tốt thì đã không làm thế với đệ.
Hắn biết rõ sức khỏe đệ không tốt mà còn lôi đệ ra ngoài làm cái quái gì đấy?”
Đột nhiên Tinh Húc cảm thấy có một nắm đấm vung tới trước mặt mình.
Hắn nhanh tay đỡ kịp.
Sử Hồng lúc này một bên mặt đã sưng vù, ánh mắt đầy giận dữ nhìn Tinh Húc.
Đêm qua Sử Hồng đã gặp và tìm hiểu bệnh tình của Tử Lâm.
Hắn tự mình thiết kế một bài tập thể dục đơn giản nhằm cải thiện sức khỏe của cậu ấy.
Ban nãy là hắn đang dạy cho Tử Lâm vài động tác thể dục.
Hắn chẳng làm gì sai cả, vậy mà lại bị ăn đánh.
“Sao? Không biện minh được cho hành động của mình nên dùng nắm đấm chứ gì?”
“Khốn kiếp! Ngươi hãy nhớ lấy ngày hôm nay.”
Sử Hồng quay đi, trước khi đi còn quay lại dặn dò:
“Tử Lâm, hãy nhớ những gì mà ta dặn đệ, phải thường xuyên tập luyện đấy!”
“Vâng.
Hồng ca ca, đệ thay mặt huynh trưởng xin lỗi huynh.”
“Đệ không cần phải xin lỗi hắn.”
“Huynh im đi! Đệ sẽ nói chuyện với huynh sau.”
Sử Hồng quay người rời đi, không nói gì nữa.
Ngày hôm nay hắn đến phủ thái tử ngoài việc thăm Tử Lâm còn muốn xác nhận một chuyện.
Ảnh vệ của hắn sau mấy ngày điều tra đã phát hiện một trong những tên cai ngục của Đại lý tự đã từng ra ngoài gặp riêng một vị khách bí mật ngay buổi chiều sau khi Sử Hồng bị bắt giam.
Nhưng sau đó tên cai ngục lại không nhớ được mình đã gặp ai hay nói chuyện gì.
Y cư xử hoàn toàn bình thường.
Qua phân tích của hắn và Cảnh Điền thì người bí mật có khả năng thôi miên và thay đổi ký ức của người nào đó, cả Vĩnh Hy quốc này chỉ có một mình Đường Tinh Húc.
Sử Hồng đối với Tử Lâm hoàn toàn chỉ có tình cảm anh em, không có một ý nghĩ gì khác lạ.
Hắn lo lắng và quan tâm đến Tử Lâm đều là thật lòng.
Rất nhiều người trong phủ thái tử đều có thể nhận ra điều đó nhưng Tinh Húc lại cố tình muốn gán cho hắn tội danh “có ý nghĩ biế.n thái” với em trai y.
Cú đấm này nhắc nhở hắn rằng đừng bao giờ trông mong vào việc Tinh Húc sẽ giúp đỡ hắn và cũng giúp hắn nhận định được một điều, hắn và y mãi mãi là kẻ thù không đội trời chung.
T/g: dám đánh vợ thì chịu hậu quả đi con..